Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình cảm nếu như quá mức mãnh liệt thì có thể dẫn đến sự đồng cảm.

Mà Tiểu Lý Ngọc lại không ngờ đến được đó là trong suốt mười chín năm cuộc đời của mình, sự đồng cảm mạnh mẽ nhất lại thực sự dành cho chính bản thân mình của vài năm sau.

Ánh sáng từ ngọn đèn treo tường mờ nhạt ảm đạm nhưng Tiểu Lý Ngọc vẫn có thể đọc được những cảm xúc phức tạp lộn xộn đan xen giữa căm hận, phẫn nộ cùng với tự trách từ đôi mắt mà cậu đều có thể hằng ngày nhìn thấy trong gương. Những cảm xúc tràn ra ngoài này giống như một tấm lưới dày đặc, chặt chẽ trói buộc không cho cậu đứng lên, không thể giãy giụa, thậm chí không thể thở nổi.

"Đừng để bản thân giống như một thằng ngu ngốc, người khác nói gì cũng đều sẽ tin." Giọng nói của Lý Ngọc cứng ngắc, mí mắt hơi run rẩy, cụp xuống để che đi sự hối hận như những vết mực đang vẩy tung tóe dưới đáy con ngươi "Mở to hai mắt ra mà nhìn cho rõ, đối với cậu ai mới là người quan trọng nhất."

Trong cuộc trò chuyện mà không gian và thời gian bất phân này, Lý Ngọc lần đầu tiên thể hiện ra sự đau khổ ẩn sâu trong lòng và chưa từng bày tỏ với người khác như vậy, trong nháy mắt những áp lực trầm trọng theo cảm xúc được trút bỏ ra, dường như còn đủ để uốn cong cả sống lưng trước nay luôn thẳng tắp kiêu ngạo của anh.

Tiểu Lý Ngọc cứng đờ cả người đứng yên một chỗ, cậu cảm giác được máu trong cơ thể mình đều trở nên đông đặc lại, mỗi một lần trào lên dường như đều cần sức lực rất lớn mới có thể đảm bảo được tim phổi của cậu sẽ không thiếu không khí đến mức choáng váng.

Khoảng cách giữa hai người đang nhìn vào nhau này là năm năm thời gian, cũng mơ hồ có vẻ như cách nhau đến cả một thế giới.

"Cậu so tới tôi thì còn may mắn hơn nhiều, mọi thứ đều còn kịp." Lý Ngọc nhếch khóe miệng, lại hoàn toàn không có một chút ý cười nào, thanh âm khàn khàn, cảm xúc trầm xuống "Ít nhất thì, con đường quanh co mà tôi đã đi qua, hi vọng cậu sẽ không bước lên đó lần nữa."

Nói xong, anh nhắm mắt, cố gắng đè nén phần cảm xúc đau xót đặc quánh vừa dâng lên, trầm giọng nói với Tiểu Lý Ngọc một câu "Nghỉ ngơi sớm chút đi." rồi xoay người rời đi.

Ánh đèn vàng mờ nhạt phủ lên bầu không khí yên tĩnh trong phòng khách.

Đến khi trên tầng truyền đến âm thanh đóng cửa vô cùng nhỏ, Tiểu Lý Ngọc mới loạng choạng lùi lại hai bước, phảng phất như kẻ mất hồn mà ngã ngồi vào ghế sofa, ngây ngốc nhìn vào ảnh chụp chung của hai người trong tủ trưng bày, rất lâu cũng không hề cử động.

Từ sau buổi tiệc rượu tối hôm đó, Giản Tùy Anh liền phát hiện, cái thằng nhóc Tiểu Lý Ngọc ở nhà, có vẻ như có chỗ nào đó không ổn.

Dù cho là tổng thể trạng thái cảm xúc hay là thái độ hằng ngày đối với hắn, đều làm cho Giản Tùy Anh cảm thấy có điều kỳ lạ mà không sao giải thích được.

Hắn liên tiếp quan sát suốt hai ba ngày sau đó, cuối cùng xác nhận rằng không phải do bản thân mình gặp ảo giác.

"Cậu ta rốt cuộc sao lại thế này hả?"

Giản Tùy Anh dựa vào phần cổng vòm của phòng ăn, một bên thò đầu ra ngoài phòng khách nhìn xung quanh, một bên hỏi Lý Ngọc đang thu dọn bát đĩa trên bàn ăn.

Hắn cẩn thận tính toán một chút, trừ việc gặp Giản Tùy Lâm và Tiêu Nguyệt tại buổi tiệc rượu hôm đó, thật sự là không có vấn đề gì bất thường xảy ra. Nhưng ngay cả khi có tình huống lúc đó, dù cho là Giản Tùy Lâm hay Tiêu Nguyệt thì cũng đều không tiếp xúc quá nhiều với Tiểu Lý Ngọc, làm sao mà ảnh hưởng được đến cậu như bây giờ cơ chứ?

"Ai làm sao cơ?" Lý Ngọc cũng không ngẩng đầu lên, làm thành một bộ dáng hoàn toàn không biết gì cả.

"Thì em đó, là 'em' kia đó." Giản Tùy Anh quay đầu lại, liếc nhìn anh một cái rồi lại quay đầu đi "Em không cảm giác được gần đây cậu ta rất là không bình thường à? Nhất là cái ánh mắt cậu ta nhìn anh ấy.... hừm."

Giản Tùy Anh hít vào một hơi, không thể nói là đang bực bội nhưng cũng chắc chắn không thể thoải mái nổi.

Dù cho là ai nếu bị người ta dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu nhìn chằm chằm, đánh giá một cách không quang minh chính đại như vậy thì đều không thể dễ chịu được.

"Này, anh bảo, trước đây em cũng làm như vậy à? Sao anh lại không có chút ấn tượng nào nhỉ?"

Lý Ngọc đem bát đũa ăn vào phòng bếp, phân loại từng thứ bỏ vào máy rửa bát, rửa sạch vết dầu mỡ trên tay rồi mới vui vẻ hỏi: "Giản ca, là như nào cơ?"

Giản Tùy Anh nghi ngờ Lý Ngọc đang ở đây giả ngu với hắn: "Cậu ta như nào chả nhẽ em không biết à? Là, là..."

Hắn há miệng "là" đến nửa ngày, cũng không thể nói rõ được là như nào.

Lý Ngọc nhìn gương mặt mười phần rối rắm của Giản Tùy Anh, không nhịn được bật cười.

"Yên tâm đi, Giản ca, cậu ta không có việc gì đâu."

Có một số việc cần thời gian để từ từ tiêu hóa, mà thứ hiện tại Tiểu Lý Ngọc thiếu chính là thời gian.

Khi kỳ hạn cuối năm sắp kết thúc, hai hạng mục cuối cùng trong kế hoạch hàng năm của công ty cũng đã hoàn thành, Giản Tùy Anh lập tức được giải phòng khỏi trạng thái bận rộn đến chân không chạm đất.

Chăm chỉ làm việc suốt cả một năm, cuối cùng cũng có thể thảnh thơi được rồi.

Giản Tùy Anh dự định nghỉ ngơi thật tốt vài ngày, gần đến Tết sẽ đem theo hai Lý Ngọc trong nhà ra ngoài du lịch, thả lỏng một chút.

Mùa đông ở Bắc Kinh thật sự rất lạnh, Giản Tùy Anh nhớ tới lần trước có ai đó đã từng nói với hắn, mùa này phải đi mấy hòn đảo ở Nam bán cầu, biển xanh, nắng ấm, bia lạnh còn có người đẹp mặc đồ tắm. Ngoại trừ điều cuối cùng đối với một người cong veo từ khi sinh ra như hắn thì không để tâm cho lắm, những điều còn lại nghe đều vô cùng hấp dẫn, nhất là bây giờ trời đông còn đang rét đến thấu xương.

Nhưng mà khi hắn đem ý tưởng này nói cho Lý Ngọc nghe lại nhận về một tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Giản Tùy Anh đã quên một vấn đề quan trọng nhất —— đó là Tiểu Lý Ngọc hoàn toàn không có cái gọi là "danh tính".

Cũng phải, một người đến từ "quá khứ" thì đi đâu để lấy thông tin danh tính xin hộ chiếu xuất ngoại được.

Giản Tùy Anh ngơ ngác, cuối cùng chỉ còn cách đem toàn bộ kế hoạch bỏ đi, vỗ đùi một cái, ba người chọn đồ cùng quà Tết, đến thẳng Tần Hoàng Đảo thăm ông nội hắn.

Ra ngoài tự mình lái xe so với việc mua vé xe hay vé máy bay thì thuận tiện hơn rất nhiều, trước khi đến Giản Tùy Anh cũng không có báo trước cho ông nội, nghĩ rằng cũng nhân tiện sắp cuối năm rồi, trước đó hắn bận rộn cũng đã mấy tháng không về thăm ông lão rồi, bây giờ về còn dẫn theo hai đứa cháu dâu đến, cũng được coi là niềm vui đủ bất ngờ rồi.

Kết quả người nào đó tính toán vậy, mà chờ đến nhà rồi hắn mới phát hiện, ông lão đã cùng ông nội Lý Ngọc làm bạn đồng hành, cả hai đã cùng đi Hải Nam rồi.

Giản Tùy Anh choáng váng, Lý Ngọc cũng hoàn toàn không nghĩ đến, anh gọi một cuộc điện thoại hỏi ông nội rằng đi từ lúc nào vậy, sao anh lại không biết gì hết, ông nội Lý còn không thèm khách khí mà mắng anh một trận không thương tiếc, bảo là "Con cũng không xem con đã bao lâu rồi không thèm quay về nhà, làm sao mà nói được cái gì?"

Lý Ngọc dở khóc dở cười chỉ có thể liên tục nhận sai, hứa hẹn lúc nào hai ông cụ quay về Bắc Kinh, anh cùng Giản Tùy Anh sẽ cùng nhau đi đón, lễ mừng năm mới cũng sẽ ở nhà, lúc này mới xem như là trấn an được.

Tiểu Lý Ngọc đứng ở một bên từ đầu đến cuối trầm mặc không nói, tuy rằng trên mặt không hề gợn sóng nhưng đáy lòng đã là từng đợt sóng to gió lớn rồi.

Cậu đột nhiên hiểu được sự tự tin trước đó của Lý Ngọc đến từ đâu, cậu vốn còn tưởng rằng Giản gia tùy ý mặc kệ Giản Tùy Anh thì cũng thôi đi, nhà họ Lý bọn họ nhiều nhất cũng chỉ đến mức độ như Lý Huyền mà thôi. Nhưng nhìn thế này, đừng nói đến việc phản đối, đối với việc cậu ở cùng với Giản Tùy Anh mà ngay cả ông nội cậu cũng hiểu rõ tình hình mà nhìn qua còn là mười phần tán thành.

Thần sắc Tiểu Lý Ngọc phức tạp liếc mắt nhìn Lý Ngọc một cái, lại chỉ nhận về một ánh mắt lạnh nhạt của anh.

Giản Tùy Anh không thấy được một màn trao đổi bằng ánh mắt của hai tên đứng đối diện, mang đồ mình đã mua cho ông nội bỏ xuống, cũng không tính sẽ ở lại nhà để chơi. Hắn nhớ rõ lúc trước có một người bạn đã xây dựng một khách sạn nghỉ dưỡng suối nước nóng không tệ ở gần đây, cách nhà ông nội mình cũng không quá xa, chỉ khoảng hơn ba mươi cây số, lái xe chỉ mất tầm một tiếng là đến.

Bọn họ nói sao thì cũng đã chạy cả một quãng đường xa để đến được đây, không gặp được ông cụ vậy thì đi ngâm suối nước nóng cũng không phải ý tưởng tồi.

Lý Ngọc lái xe, Giản Tùy Anh chỉ đường, ba người không nghỉ chân mà chạy thẳng đến chỗ khách sạn suối nước nóng.

Nói đến thì cũng là vừa khéo, thời điểm này năm ngoái, phần lớn các công ty xí nghiệp đều chưa cho nghỉ, người đến khách sạn nghỉ dưỡng cũng không nhiều lắm, bọn họ đến vừa lúc được thanh tịnh.

Hai căn phòng được đặt trước khi họ đến đã chuẩn bị tốt, cả ngày bôn ba chạy cả chặng đường, trên mặt Giản Tùy Anh đã lộ vẻ mệt mỏi, Lý Ngọc tùy tiện đưa cho Tiểu Lý Ngọc một cái thẻ phòng, nói với cậu trước hết về phòng nghỉ ngơi một lát, sau đó thì cùng Giản Tùy Anh sóng vai nhau rời đi.

Tiểu Lý Ngọc đã đội sẵn một mũ lưỡi trai trên đầu, viền mũ hình vòng cung vừa đủ để che đi biểu tình có chút phức tạp trên gương mặt cậu. Cậu trầm mặc đứng tại chỗ một lúc lâu, cho đến tận khi giọng nói cao vút của Giản Tùy Anh truyền đến cách đó không xa, mới giật mình mà đuổi theo.

Ba người mờ mịt mê man mà ngủ một giấc dài, lúc tỉnh lại thì sắc trời đã đen kịt. Bữa tối chủ yếu là hải sản, ba người ăn đến cực kỳ thỏa mãn.

Sau khi cơm no rượu say, Giản Tùy Anh về phòng thay quần áo muốn đi ngâm suối nước nóng.

Bên trong phòng của bọn họ đều có sẵn một hồ nước nóng nhỏ nhưng Giản Tùy Anh chê không đủ để thư giãn, cũng không chờ Lý Ngọc đang thu dọn hành lý đã quấn áo tắm lên người rồi đi đến phòng tắm suối nước nóng to.

Hắn đơn giản là đi tắm rửa nên áo choàng tắm cũng buộc rất lỏng lẻo, vào đến hồ nước nóng mới phát hiện, trong căn phòng toàn hơi nước nóng lượn lờ, Tiểu Lý Ngọc đang quay lưng về phía hắn ngồi bên cạnh hồ ngâm chân. Mặt nước mênh mông toàn hơi nước đong đưa, Tiểu Lý Ngọc đưa lưng về phía cửa cúi đầu như đang ngủ say, không biết là suy nghĩ cái gì.

Trong căn phòng tắm suối nước nóng rộng mấy chục mét vuông chỉ có hai người bọn họ, Giản Tùy Anh vuốt mái tóc ẩm ướt trước trán, đem khăn mặt vắt trên vai cuộn lại, ầm một tiếng ném vào trong nước.

Tiểu Lý Ngọc bị nước nóng bắn tới làm cho giật mình, vội vàng quay đầu lại, vừa vặn đụng được khuôn mặt cười cợt của Giản Tùy Anh khi thực hiện được trò đùa dai.

"Cậu đang nghĩ cái gì đấy?"

Giản Tùy Anh đi đến bên cạnh Tiểu Lý Ngọc, không khách khí mà chen một chân vào ngâm cùng bể với cậu. Bốn chân đung đưa trong hồ nước giả cổ, tạo ra một chuỗi bọt nước.

"Anh!"

Tiểu Lý Ngọc đang suy nghĩ một vài điều, không nghĩ đến Giản Tùy Anh lại không biết xấu hổ như vậy. Cậu có chút không được tự nhiên mà dịch sang bên cạnh nhưng lại không biết vì sao mà thật sự không muốn đứng dậy bỏ đi.

Giản Tùy Anh nghiêng người dựa vào tảng đá lớn trang trí bên cạnh hồ nước, như có như không dẫm lên chân Tiểu Lý Ngọc. Hơi nước nóng bốc lên thiêu gò má của Tiểu Lý Ngọc thành một màu ửng hồng, cậu trừng mắt liếc Giản Tùy Anh một cái, có chút phiền lòng không giải thích được.

"Này, tôi nói Tiểu Lý Tử, thật ra tôi vẫn muốn hỏi cậu." Giọng nói của Giản Tùy Anh lười biếng, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt sắc bén của Tiểu Lý Ngọc "Cậu nói thật xem, trước khi gặp được tôi, đã từng có đối tượng nói chuyện yêu đương chưa? Nam nữ đều tính hết."

Mặc dù là cách một màn hơi nước mờ ảo nhưng cũng không thể che giấu được sự trêu chọc từ đáy mắt của Giản Tùy Anh. Tiểu Lý Ngọc biết thừa rằng từ miệng hắn chắc chắn không nói được lời gì tốt đẹp, sau ngần đấy ngày ở chung cùng nhau, cậu ít nhiều cũng thấu hiểu được tính tình vô lại của Giản Tùy Anh, trả lời hắn mà mặt không đổi sắc.

"Anh hỏi tôi làm gì? Sao anh không đi mà hỏi anh ta?"

"Ai nói tôi không hỏi? Cậu cũng không phải không biết bản thân mình như nào, da mặt thì mỏng, nói nhiều hơn thì đã đỏ mặt, còn hỏi thêm mấy câu thì lại tức giận." Giản Tùy Anh ngả ngớn, đôi mắt cười đến long lanh: "Này, cậu cùng anh nói xíu đi, có yêu sớm không? Từng nắm tay con gái chưa hả? Có hôn môi với người khác chưa?"

Giản Tùy Anh cứ hỏi hết câu này đến câu khác, hỏi đến mức mặt Tiểu Lý Ngọc đều đỏ bừng lên, không biết là do xấu hổ hay là bị hắn làm cho tức điên.

Thành thật mà nói, trước khi Tiểu Lý Ngọc gặp được Giản Tùy Anh thì quả thật chưa từng cùng ai nghiêm túc nói chuyện yêu đương. Bình thường nhìn nữ sinh cậu còn thấy không vừa mắt chứ đừng nói đến nam sinh. Cũng chỉ từng thầm thích Giản Tùy Lâm trong lòng, kết quả lại thành ra như bây giờ.

Lúc tối ăn cơm Giản Tùy Anh có uống chút rượu nên bây giờ tâm trạng cực kỳ tốt. Nhìn thấy gương mặt đỏ như máu của Tiểu Lý Ngọc, lại nổi tà tâm nhịn không được cứ ghẹo tới ghẹo lui.

"Tôi nói không phải chứ, Tiểu Lý Tử, cậu đã gần hai mươi tuổi rồi, vẫn còn muốn làm học sinh gương mẫu hả?"

Tiểu Lý Ngọc bị Giản Tùy Anh nói mấy câu thì nghẹn đến tức giận, siết khăn mặt trong tay không nói gì.

Cậu trầm mặc như vậy ngược lại càng làm cho Giản Tùy Anh có tinh thần hơn.

"Cậu nói dư thêm mấy câu thì mất tiền à, lần đầu đã gặp được người chất lượng siêu cực phẩm như anh đây, không chê cậu gì cũng không biết mà còn cầm tay chỉ việc dạy dỗ cậu nữa."

Giản Tùy Anh rướn người dán sát về phía Tiểu Lý Ngọc, trên mặt toàn là vẻ đắc ý vô cùng phô trương, khiến Tiểu Lý Ngọc nhìn thấy vừa tức mà vừa buồn cười. Cậu bỗng nhiên nhớ đến hôm party tốt nghiệp đã bị Giản Tùy Anh lưu manh đùa giỡn mà hung hăng cưỡng hôn một cái, mặc dù là chuyện đã qua gần một tháng nhưng giờ bị Giản Tùy Anh gợi lại, môi cậu lại giống như vừa mới bị hôn xong, vừa nóng vừa tê dại.

Hơi nước nóng từ hồ nước hun người Tiểu Lý Ngọc nóng bừng lên, đôi bàn chân của Giản Tùy Anh còn ở dưới nước đụng tới đụng lui chạm vào cậu. Tiểu Lý Ngọc cảm giác như đại não của mình đang bị thiếu dưỡng khí, khi nhìn vào khuôn mặt tươi cười của Giản Tùy Anh, một dòng cảm xúc không thể gọi tên kịch liệt bùng cháy lên.

Như là đang giận hờn, cậu đột ngột vươn tay, túm lấy vạt áo choàng tắm của Giản Tùy Anh. Nhìn đôi môi ban nãy vẫn còn không ngừng hé mở trêu chọc cậu, giọng nói của Tiểu Lý Ngọc dữ dằn mà thốt ra một câu: "Vậy anh dạy em đi."

Nói xong, còn chẳng kịp đợi Giản Tùy Anh có phản ứng lại hay không, Tiểu Lý Ngọc đã cúi người phủ lên trước, dùng sức hôn lên đôi môi vẫn còn mập mờ trong làn hơi nước kia.

Giản Tùy Anh phút chốc mở to hai mắt, một câu "Cái đệt" còn chưa kịp nói ra đã bị động tác thô bạo của Tiểu Lý Ngọc chèn ép hai cánh môi.

Khoảnh khắc này làm cho cả hai người cùng đau đớn, mùi máu loãng rất nhanh đã lan ra khắp môi và răng. Tiểu Lý Ngọc thật sự là không có kinh nghiệm, tuy rằng trước đó đã từng thử qua rồi nhưng nụ hôn thực sự mà triền miên quấn quýt thì chân chính chỉ có khi bị Giản Tùy Anh cưỡng hôn kia mà thôi.

Cứ coi như đây là đáp trả lại vụ cưỡng hôn đó đi —— một cảm giác cân bằng mong manh đột nhiên sinh ra trong lòng Tiểu Lý Ngọc ngay tại cái thời điểm không hề thích hợp chút nào.

Giản Tùy Anh hít một hơi thật sâu, hắn nâng tay định đẩy Tiểu Lý Ngọc ra nhưng lại cảm thấy phản ứng như vậy thì giống như mình đang sợ hãi vậy, có chút mất mặt.

Không đợi hắn kịp sắp xếp những suy nghĩ trong đầu mình thì "Ầm ——" một tiếng ầm ĩ như nổ tung trong căn phòng suối nước nóng vang vọng lại.

Giản Tùy Anh và Tiểu Lý Ngọc đều bị hoảng sợ, hai người vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy Lý Ngọc đứng cách đó vài bước không biết từ lúc nào. Khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Lý Ngọc dường như sắp biến thành màu đen, con ngươi đen láy bắn ra những ánh nhìn sắc nhọn lạnh lùng, hai tay buông thõng bên người siết lại thành quyền, trên phần cánh tay lộ ra khỏi áo choàng tắm nổi đầy gân xanh.

Ở bên chân anh rơi xuống một cái khay cầm bằng gỗ, vốn dĩ trên khay vừa rồi còn có một bầu rượu tinh xảo, bây giờ đã vỡ tan nát dưới đất. Mùi hương thanh thanh ngọt ngào của rượu sake nháy mắt lan ra bầu không khí nóng nực bên trong, hương cồn nồng đậm trong phút chốc khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.

"Hai người, đang làm cái gì."

————————

Trường đấu Tu La bây giờ mới chính thức bắt đầu đây......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net