[MA] Còn Nữa Anh Yêu Em [Long fic YunJae, YooSu]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đây?

- Minne của umma ở nhà có ngoan không nào ~~ Umma cũng nhớ con đến chết đi được~~

Minho gật đầu liên tục, nó càng ôm chặt Jaejoong hơn cho thỏa nỗi nhớ mong cồn cào. Những ngày Jae umma đi, nó thật sự vô cùng cô đơn buồn chán. Appa lúc nào cũng về nhà rất trễ, có khi lại ở Công ty mấy ngày liền, dù bác Song luôn cẩn thận chăm sóc vỗ về nó… nhưng nó rất muốn được umma ngày ngày đưa nó đến trướng, hát ru mỗi lần không ngủ được, làm thật nhiều bánh kem dỗ dành nó… Và người cho nó tất cả những điều đó… chỉ có Jae umma thôi…

- Minho, Jae umma đang mệt, con mau về phòng đi – Giọng nói lạnh lùng vang lên làm cậu bé giật mình quay lại, nó luyến tiếc buống tay khói Jaejoong cúi đầu cam chịu trước appa mình, một con người uy quyền đến đáng sợ!

- Yunnie! – Jaejoong bực mình giật giật tay anh, sao lại hung dữ với một đứa trẻ vậy chứ!

- Minho! – Bỏ mặc hành động ngăn cản của Jaejoong, Yunho vẫn tiếp tục hướng về nó ra lệnh.

- Yunho! Anh…! – Nhìn bóng thằng bé lầm lũi đi lên tầng trên, Jaejoong tức giận đứng phắt dậy. Bỗng cơn choáng váng kéo đến cùng cái đau nhói ở ngực khiến mắt Jaejoong như mờ đi, cậu loạng choạng khuỵu xuống trước sự ngạc nhiên tột độ của Yunho.

Vội đỡ lấy cơ thể đã lả đi của Jaejoong, anh không ngăn được sự run rẩy khi gương mặt cậu đang trở nên trắng bêch không chút sức sống, Jaejoong nắm chặt lấy ngực mình, cậu khó thở quá!

- Joongie!! Joongie!! Bác Song!! MAU ĐEM THUỐC LẠI ĐÂY!! – Yunho hướng người quản gia hét lên – Joongie, Joongie, hít sâu vào… xin em…đúng rồi… Joongie… - Anh cố giúp Jaejoong lấy lại hô hấp, tay vẫn vuốt ve lưng cậu mong làm giảm bớt cơn đau đang hành hạ con người mong manh đó. Vị chủ tịch băng giá của Jung.co dường như đã đánh mất sự bình tĩnh vốn có, Yunho ôm lấy Jaejoong lo sợ đến cùng cực, trái tim cứ bị bóp nghẹn từng hồi.

- …Yun…Yun a…

- Anh đây! Anh đây, Joongie… - Nhận thấy hơi thở Jaejoong đã bình thường trở lại, Yunho mừng rỡ hôn lên tóc cậu, cảm nhận hơi ấm ấy đang trong lòng lòng mình, anh không kiềm được giọng nói run run – Anh xin lỗi, anh xin lỗi… em đừng làm anh sợ, Joongie…anh biết sai rồi… đừng dọa anh thế nữa…

-…Yun ngốc… Anh khiến em… tức chết mà… Ngốc… Sao lại mít ướt thế… - Jaejoong mỉm cười mệt mỏi, khẽ vươn tay lau đi nước mắt đang lăn từ khóe mi Yunho, đã lớn thế này mà còn khóc nhè, Heechul hyung mà thấy chắc sẽ té ngửa mất, có khi quai hàm sẽ rớt luôn không chừng(~.~)

Nắm lấy bàn tay xương xương đã hơi lạnh của Jaejoong trên má mình, Yunho để mặc cho những giọt nước mắt đáng ghét cứ rơi. Lúc nhìn Jaejoong ngã xuống, anh cứ ngỡ mình đã mất tất cả… Bản thân như rơi vào hố sâu không lối thoát… Từ khi còn nhỏ, anh đã tự hứa với lòng sẽ luôn bảo vệ Jaejoong thật tốt thật tốt… vĩnh viễn không để cậu phải chịu tổn thương, để cậu nép vào sau lưng mình mà che chở, để nụ cười ấy không bao giờ tắt… Với Yunho, Jaejoong là bảo vật cần được yêu thương trân trọng hơn bất cứ điều gì, chỉ mình Jaejoong mà thôi…

Người thấy Yunho khóc, cũng chỉ có một mình Jaejoong.

Không ai có thể thay thế, không ai được phép thay thế.

.

.

.

Nhẹ nhàng đặt Jaejoong xuống giường, Yunho cận thẩn đắp mền cho cậu rồi ngồi lặng bên cạnh ngắm thiên thần bé bỏng của mình đã ngủ yên. Khẽ thở dài, Yunho nhỏ giọng gọi, thanh âm cũng trầm ấm hơn:

- Minho, con không muốn vào với umma à?

Cái bóng nhỏ thập thò ngoài cửa phòng Jaejoong nghe anh gọi tên nó thì rụt rè đẩy nhẹ cánh cửa khẽ khàng đến bên giường. Nó thật sự rất sợ appa, nhưng nó càng sợ sẽ không được gặp Jaejoong hơn. Lúc nãy nghe Yunho hét lên, nó rất muốn chạy đến nhưng bác Song đã ngăn nó lại mà ôm nó vào lòng khiến nó không thấy gì hết. Bên tai cứ văng vẳng tiếng gọi “Joongie” mãi thôi… Nó không hiểu, nhưng nó biết… appa nó đang rất đau…

- Con trông chừng umma, appa đi lấy khăn lạnh chườm cho umma, được không?

- Vâng! – Minho ngoan ngoãn gật đầu, nó phải chăm sóc umma thật tốt mới được! Nó sẽ không cho con ma bệnh bắt nạt umma nữa!

Yunho quay lại nhìn Jaejoong một lẫn nữa mới bước đi, vừa xuống tơi nơi thì quản gia Song đã chạy lại lúng túng nói:

- Cậu Yunho, mợ cả vừa gọi điện… nhắc cậu mau đến Gee’s House… cô ấy đang mong lắm…

Yunho tay vẫn pha thuốc cho Jaejoong, anh nhớ Thư kí Lee báo trước hôm nay là sinh nhật Mi Young, cô đã hẹn anh đến Gee’s House tham gia party chúc mừng. Nhưng Jaejoong lại về ngoài dự kiến, và thêm sự việc lúc nãy… Muốn anh rời khỏi nhà, chắc phải đợi kiếp sau đi.

- Bác nói với cô ấy cháu bận không đến được – Yunho buông một câu rồi đi về phòng Jaejoong. Chỉ là một buổi tiệc thôi, đáng sao?

- Nhưng cậu cả… hôm nay…

Bà Song nhìn theo bóng Yunho mà lắc đầu thở dài. Cậu chủ lại thế rồi, cô Mi Young sẽ không để yên đâu…

Trở lại mấy phút trước, phòng Jaejoong.

“~~Fly away~~Fly away Love~~”

Tiếng chuông điện thoại vang lên đánh thức tạo vật xinh đẹp của Thượng đế, cậu đưa tay xoa xoa trán, khóe môi cong lên khi thấy bé con đang ôm chặt tay mình ngủ ngon lành, chốc chốc lại rên khe khẽ:

- Jae umma~~ con yêu umma lắm…ưmm…

Cậu hôn nhẹ lên cái má bầu bĩnh của nó thì thầm

- Umma cũng yêu con… Minnie…

Hwang Mi Young, đứa trẻ của cô và Yunho... gọi tôi là « Umma » đấy, cô biết không ?

Trong lúc cô cố gắng vươn lên trong thế giới phù phiếm đó, nó đã xem tôi như umma của mình, cô biết không ?

Ngu ngốc !

Tưởng như vậy Yunho sẽ yêu thương cô sao ?

Hahaha! Cô nhầm rồi, Hwang Mi Young !

Con người của Yunho, cô biết được bao nhiêu chứ?

Trở thành vợ anh ấy, sinh đứa con của anh ấy, cô có những thứ đó còn chưa đủ ư? Cô muốn cướp của tôi bao nhiêu nữa mới vừa lòng đây?

Tình yêu? Nực cười!

Cô hãy nhớ, cái tôi không có được, cộ cũng đừng hòng có được!

…Trừ phi… tôi chết!!

“~~Fly away~~Fly away Love~~”

Là điện thoại của Yunho.

“Mi Young sao?”

Khẽ nhếch môi, ánh mắt Jaejoong thoáng chốc lóe lên tia nhìn lạnh lẽo, cậu bình thản cầm lấy chiếc IP trả lời.

- Chị Mi Young? – Cậu nói như đang ngái ngủ, lười biếng khẽ hỏi

- Là cậu?! – Phía đầu bên kia cô gái gằn giọng, sh*t! Nó về rồi! Khốn khiếp!

- Phải, là em, thật tiếc là chị lại bận rộn như thế… Yunnie ở nhà sẽ cô đơn lắm…

- Hừ!! Biết hôm nay là party của tôi nên mò về chứ gì? Cậu “cáo” lắm! Jaejoong thiếu gia ạ. – Mi Young cười mỉa mai, bộ dạng ngoan hiền của nó thật khiến cô buồn nôn!

- Aida~~ Chị hiểu lầm rồi, chị dâu à… - Jaejoong nhíu mày, cúi xuống vuốt ve mái tóc mềm mại của cục cưng trong lòng, bỗng nghe tiếng bước chân hướng về phòng mình, cậu nhướng mày thích thú thầm nghĩ, mọi việc… sẽ vui lắm đây!

- Chị Mi Young, em không có ý đó! Sao chị lại nói thế?!

Yunho từ bên ngoài đã nghe tiếng Jaejoong, trong lòng vô cùng khó chịu, cậu chỉ vừa chợp mắt thôi, sao lại thức rồi? Anh vừa bưng thuốc vào thì thấy vẻ bối rối khó xử của Jaejoong, cậu vì cố giải thích mà giọng nói trở nên khàn khàn, đôi mắt mệt mỏi giờ đã đỏ hoe. Yunho lập tức bước đến giằng lấy điện thoại áp vào tai mình, sự tức giận đã dâng tới đỉnh điểm.

Jaejoong ngỡ ngàng ngước nhìn anh, Yunho của cậu lại nổi nóng nữa rồi!

Ha! Chị dâu àh! Game over!!

- Jung Jaejoong, đừng bày ra vẻ ngây thơ với tôi. Nếu không phải vì cậu, Yunho đã đến với tôi rồi!! Tôi rất tò mò, nếu Yunho nhìn thấy bộ mặt thật của cậu sẽ thế nào đấy? Hồ ly tinh phá hoại!!

- Vậy sao?

Hwang Mi Young kinh ngạc đưa tay bịt miệng, không thể nào!! Cô run giọng vội vàng giải thích:

- Yunho… em…

- Mi Young, là tôi muốn ở bên Jaejoong, cô có quyền phản đối ư? – Yunho lạnh lùng nói, âm vực như muốn đóng băng kẻ nghe thấy.

- Không, em không…

“Tít títtt”

Yunho!! Xin anh mà, em thật sự không có!!!

- Em xin lỗi… Yunnie… anh mau đi đi… - Jaejoong cúi đầu ủy khuất nói, không tự chủ mà đẩy đẩy anh ra, bộ dạng thật đáng thương hết sức!

Yunho nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cậu, anh dịu dàng lau đi giọt nước chưc trào ở khóe mắt Jaejoong rồi đỡ cậu nằm trên cánh tay mình, yêu thương ôm siết cậu và cả bé con vào lòng, bỏ mặc sự vùng vẫy ngang bướng của con người bé nhỏ đó.

- Yunnie…

- Em cần nghỉ ngơi, Joongie… anh xin em đấy…

-…

.

.

.

Thiền sứ trong sáng của anh, bảo bối yêu quí của anh… lại bị sỉ nhục như thế! Thì ra những lời cậu nói ở Nhà hàng… đều có nguyên nhân cả! Là anh không tốt, để cậu chịu nhiều uất ức đến vậy, làm sao lại không nhận ra sớm hơn chứ?

Hwang Mi Young, là do cô tự chuốc lấy thôi!

End chap 2

Chap 3

: Em không là thiên thần... ?

~o0o~

Từ rất lâu rồi, Yunho cũng không còn nhớ nữa.

Trước đây, trong giấc mơ của anh, kí ức về ngày đó thỉnh thoảng lại trở về, rõ mồn một như chỉ vừa xảy ra hôm qua mà thôi.

Giống một thước phim quay ngược… chưa bao giờ có thể ngừng vậy.

Sự thật mà ngay cả Yoochun, Jaejoong cũng không biết được.

Không một ai

Ngoài Yunho và Jung JiHoon.

.

.

.

Yunho lặng lẽ bước đi trên con hẻm nhỏ u tối và chật hẹp, anh nhìn lên bầu trời đầy mây đen xám xịt rồi khẽ thở ra, phải rồi, ngày đó… là một ngày cuối đông với những cơn mưa phùn lạnh buốt đến tận tâm can, không một chút ánh sáng, cũng không một chút hơi ấm…

Anh lại đi tiếp về phía trước, dừng lại, quẹo qua phải vào cái ngõ chất đành rác rưởi, tanh hôi đến không chịu nổi. Nơi này không hề xa lạ với Yunho, anh bật cười đầy mỉa mai, vì sao ư? Đơn giản thôi, Jung Yunho đã được sinh ra ở đây kia mà!

Yunho hướng ánh nhìn đến thứ màu đen đang co rúm trong góc tường, đứa trẻ đó choàng lên người mình tấm áo bằng nilon màu đen, cả người lem luốc bẩn thỉu, đầu tóc thì bù xù bết lại khô cứng. Thoạt nhìn… có lẽ không ai nghĩ nó là một con người. Duy nhất chỉ có đôi mắt…

Trong cái ẩm ướt ghê rợn và mùi mốc meo đậm đặc, đôi mắt của nó sáng quắc ánh lên những tia lạnh lẽo hướng về khoảng không trước mặt. Tựa như một con thú bị dồn đền chân tường, sẵn sàng liều chết với bất kì ai.

Ở khu ổ chuột này, kẻ nhanh chân thì tìm được chỗ trú ẩn và ngược lại, những đứa như nó phải co rúc trong góc tường mong tránh khỏi sự trêu ngươi của ông trời. Thật buồn cười! Chính nó còn không biết, tại sao mình phải chịu đựng những thứ này, tại sao lại có mặt trên đời mà ngay cả cái tên của mình cũng không rõ ?

Ai là người đã sinh ra nó?

Ai là người đã vứt bỏ nó?

Câu trả lời lại là, không một ai cả!

Hahaha! Thượng đế là cái gì? Thật sự hiện hữu sao? Nò nguyền rủa!

Ông trời à, ông hãy chống mắt lên mà xem, nó sẽ sống!

Nó phải sống!!

.

.

.

« Con trai, có muốn theo ta không? »

Thân hình vững chãi của Yunho bỗng cứng lại, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước đứa trẻ đó, anh khẽ khép đôi mắt màu nâu, lặng lẽ cảm nhận từng chút từng chút một lời nói ngày hôm ấy của ông, những lời đã làm thay đổi cuộc đời của một con người...

.

.

.

Người đàn ông ấy có một giọng nói trầm lặng, đôi mắt đen sâu thẳm như màn đêm cùng bá khí khiến kẻ khác phải e sợ. Nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông, trong đáy mắt là sự lạnh lẽo đến tàn nhẫn ngăn cản tất cả kẻ nào dám bước lại gần. Người đó khẽ nhếch miệng cười một cách thích thú, cuối cùng ông cũng đã tìm được...đứa trẻ có trái tim của sói !

...

« Chúng ta... chơi một trò chơi được chứ ? »

...

« Từ giờ... con sẽ là Jung Yunho! »

Yunho vẫn nhớ, giao ước của anh và người đàn ông tên Jung Jihoon ngày đó. Chỉ là... có những thay đổi mà cả anh lẫn ông đều không thể ngờ.

Lúc Yoochun được đưa đến Jung gia, Yunho nhìn thấy nỗi ân hận và bất an len lỏi trong con người kiên định lạnh lùng ấy... Khoảng cách giữa họ càng kéo rộng ra, tưởng chừng vĩnh viễn sẽ không có gì có thể kết nối lại với nhau nữa. Yunho sắt đá tàn nhẫn như một con nhím xù lông, Jung Jihoon hèn nhát ích kỷ luôn dằn vặt bởi quá khứ, Yoochun vô cảm nhốt mình trong thế giới của những tổn thương sâu sắc không thể phai nhòa... Cả 3 con người đều đắm chìm trong màn đêm buốt giá sâu thẳm như thế...

Cho đến một ngày đầu thu, Jung Jihoon bế trên tay đứa bé chỉ vài tháng tuổi về, trước sự khó hiểu của Yunho và Yoochun, ông mỉm cười, nụ cười ấm áp pha nỗi sung sướng hạnh phúc không nói thành lời... Jung Jihoon nhìn 2 đứa trẻ đang lặng đi mà cất giọng yêu thương vui vẻ trước đây chưa từng có :

« Mau đến, là em trai của hai con»

Yunho trong vô thức bước tới bên Jung Jihoon, có cái gì đó len lỏi trong tim thôi thúc anh phải nhìn thấy sinh linh bé bỏng ấy, muốn ôm lấy nó, bảo vệ nó...

.

.

.

- Gấu ngốc của em... còn chưa chịu dậy àh ?

Một giọng nói trong trẻo như tiếng chuông ngân khẽ vang lên bên tai Yunho, rồi anh như cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại đang vuốt ve mái tóc mình đầy dịu dàng. Không thèm mở mắt, Yunho quay qua vòng tay ôm lấy eo người đó rồi gối đầu lên chân cậu luôn. Jaejoong bật cười, con gấu này lại nhõng nhẽo nữa rồi !

- Yunnie... anh hư quá... sẽ trễ giờ làm đấy... – Cậu vừa thì thầm vừa dùng tay kéo kéo tóc Yunho, quyết không chịu thỏa hiệp.

- Năm phút thôi... Joongie... – "Gấu" chủ tịch dụi đầu vào lòng Jaejoong, tỏ vẻ vô cùng đáng thương ra sức năn nỉ + trả giá.

Jaejoong nhìn bộ dạng làm nũng của Yunho mà thờ dài, sao ai cũng bị vẻ bề ngoài lịch thiệp của anh đánh lừa vậy? Nếu được chứng kiến một Yunho lăn qua lăn lại mè nheo đòi ngủ nướng như thế, tất cả thiếu nữ dưới gầm trời này sẽ gào thét đến chết mất thôi ! (><)

Cậu với tay lấy cái remote kéo hết rèm cửa của phòng ra, vỗ vỗ vào má Yunho cằn nhằn :

- Anh mà còn ngủ nữa... em khỏi làm bữa sáng, để trưa ăn luôn một thể đó?

Trước lời đe dọa "khủng bố" của Jaejoong, Yunho lười biếng từ từ tỉnh dậy, anh thật không bao giờ thắng được con mèo nhỏ này a.

Nắng sớm xuyên qua ô cửa kính tràn ngập cả căn phòng màu hồng pha trắng, khắp không gian là mùi hoa bách hợp thoang thoảng nhẹ dịu... như chính chủ nhân của nó...

Chỉ cần mở mắt, sẽ bắt gặp hình ảnh của thiên sứ xinh đẹp nhất thế gian...

Nụ cười của Jaejoong như hòa với ánh sáng, sưởi ấm cả tâm hồn của một con người. Thấy Yunho cứ ngây ra nhìn mình không chớp, Jaejoong khúc khích cốc nhẹ lên trán anh một cái.

- Ngốc, anh còn mơ ngủ sao?

Yunho vươn người kéo Jaejoong nằm gọn trong vòng tay mình, hít lấy mùi hương tỏa ra từ cậu... Phải, chỉ cần thế này, chỉ cần vĩnh viễn thế này... Yunho sẽ không mong gì hơn nữa... Jaejoong của anh, Jaejoong yếu ớt nhưng mạnh mẽ, trong sáng thánh thiện như một tờ giấy trắng, Jaejoong tinh nghịch bướng bỉnh, luôn tìm cách trêu chọc anh, luôn cười với anh, Jaejoong lúc nào cũng cẫn che chở, nâng niu...

- Thật tốt quá, Joongie à...

Thật tốt... vì còn có em...

Nhìn Yunho ngoan ngoãn vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, nụ cười trên môi Jaejoong vụt tắt khi bóng anh khuất hẳn sau cánh cửa. Cậu biết, tất cả những gì Yunho trải qua vẫn luôn tồn tại trong tiềm thức của anh, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.

Có một sự thật, mà Yunho, Yoochun và ngay cả Jung Jihoon cũng không biết được.

Lúc còn nhỏ, Jaejoong đã tình cờ nghe thấy cuộc trò chuyện giữa appa và Yunho... Từ đó, Jaejoong đã luôn giữ lấy bí mật ấy cho riêng mình... Đến khi điều hành chuỗi nhà hàng In Heaven, cậu đã nhờ HyeSung bí mật điều tra tất cả sự thật đằng sau tuổi thơ thuộc về Yunho...

Quá khứ của Jung Yunho, thân phận của Jung Yunho là một tấm màn đen mà Jaejoong không bao giờ muốn vén lên.

Chỉ một mình cậu bước vào đó, chỉ mình cậu nhuốm màu bóng tối, đã quá đủ rồi.

« Xin anh... đừng giữ những kí ức không vui nữa... vì còn có em đây... »

.

.

.

Jaejoong yêu Yunho, ngay từ lúc nhận thức được điều đó, cậu đã không thể ngừng lại. Giống như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, dù kết cục có là địa ngục cũng không muốn quay đầu. Sự dịu dàng, ôn nhu của Yunho dành cho cậu quá ấm áp, bao bọc cậu cẩn thận đến bỏng rát, đến cần thiết như hơi thở... Jaejoong đã từng nghĩ… đó có lẽ chỉ vì cậu đã quen thuộc với vòng tay của anh, cho nên cậu càng sợ hãi phải mất đi, càng sợ hãi nếu rời xa, tựa như con bướm không muốn chui ra khỏi kén của chính mình. Nhưng khi Jaejoong chấp nhận đánh cược mạng sống, trong cậu chỉ là hình bóng của Yunho, vì Yunho... vì không muốn để anh cô độc một mình, vì không muốn trái tim của anh vĩnh viễn khép lại... Jaejong biết mình đã đắm chìm quá lâu, cả đời này... Người đàn ông tên Jung Yunho ấy đã trói chặt tâm hồn lẫn tình yêu của cậu rồi.

Đến lúc nào đó, Yunho có thể tìm được một người để dựa vào, để yêu thương và tin tưởng... không phải là cậu, thì cậu sẽ buông tay.

Buông tay ?

Jung Jaejoong có thể cao thượng đến vậy sao ?

Trong thâm tâm dù có chết cũng không đời nào Jaejoong chấp nhận như thế, khi Yunho quyết định

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thơ-ca