[MA] Còn Nữa Anh Yêu Em [Long fic YunJae, YooSu]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
chết, vì cái gì không chịu buông tay?

...

-Em đã luôn nói Yunho hyung, nói với anh... là phải sống vì bản thân mình kia mà... Tại sao em lại không làm thế? Thời gian còn lại em hãy vì mình mà sống... Sao lại như vậy... đứa ngốc...

Mắt Yoochun nhòe đi, ngoài Changmin... anh là người biết hết tất cả. Tình yêu của Jaejoong, thời gian của Jaejoong...Anh biết, nhưng lại phải giả vờ như một người ngoài cuộc.

Nhìn cậu chìm đắm trong thứ tình yêu vô vọng, nhìn cậu hạnh phúc bên Yunho, đồng thời cũng nhìn cậu đau đớn vùng vẫy trong bóng tối không có ngày mai.

Anh không thể làm gì cả. Không thể làm gì cho đứa em trai bé bỏng, thiên thần đã cứu vớt cuộc đời anh... Jung Yoochun... là kẻ tồi tệ như thế đấy...

-Em không muốn, Yoochunnie... – Jaejoong khẽ nhắm mắt, giọt lệ nóng hổi từ từ lăn xuống, thấm lên vai áo Yoochun - ...Em không làm được, không thể làm được...

Yoochunnie, anh biết mà... Yunnie của em... giống như một cái cây to lớn mạnh mẽ, cái cây có thể đứng vững trước bất kì giông bão nào, cao ngạo đến tuyệt đẹp... Còn Jaejoong, Jaejoong chỉ là một nhánh tầm gửi... bám vào cái cây ấy mà sống, nép dưới tán lá rộng ấy để được bảo vệ mà thôi... Nếu phải rời khỏi cái cây ấy, tầm gửi sẽ chết mất... Em không làm được gì hết... không làm được gì hết...Jaejoong đã lấy đi của Yunnie quá nhiều... vĩnh viễn cũng không bù đắp được...

Còn cô ta... ngay từ khi cô ta xuất hiện... như một dây leo mềm mại quấn lây cái cây đó, luôn bên cái cây ấy... và nở ra những đáo hoa nhỏ bé dịu dàng... Nhánh tầm gửi... chỉ có thể chờ đến khi dây leo ấy che đi bản thân mình, khiến cái cây quên đi sự tồn tại của nó, như vậy... có được không?

Em chỉ có thể làm như vậy thôi, Yoochunnie ơi...

.

.

.

Đừng đi, xin đừng đi ... Anh chẳng thể ở lại sao

Dối trá, dối trá... Em không thể nghe thấy gì hết

Em yêu anh, em yêu anh... Anh chẳng thể bày tỏ với em sao...

Em yêu anh, em yêu anh... Anh không thể yêu em sao...

Đừng đi, xin đừng đi... Anh chẳng thể ở lại sao...

Dối trá, dối trá... Em không thể nghe thấy gì hết

Em yêu anh, em yêu anh... Em chẳng thể bày tỏ với anh sao?

End chap 4

Chap 5: Convallaria

Day Moon, 5:00 pm.

Từ cửa chính của biệt thự thuộc Jung gia, chàng trai có mái tóc nâu hơi rối với vẻ mặt lo lắng vội bước ra, anh chỉ mặc một chiếc sơ-mi đen mỏng, trên tay còn ôm theo cái áo lông trắng muốt nhưng không khoác nó lên, dường như những cơn gió lạnh lẽo đầu đông không hề ảnh hưởng đến người đó. Toàn bộ sự chú ý của anh lúc này đều dồn vào thân ảnh phía trước, nhanh chóng bao bọc con người nhỏ bé ấy trong chiếc áo dày, anh xoay cậu lại nghiêm giọng nói:

- Jaejae! Em muốn dọa chết hyung phải không? – Yoochun nhíu khi nhìn thấy chiếc mũi nhỏ của Jaejoong ửng đỏ vì lạnh, khẽ trừng mắt với cậu một cái, anh lại cất giọng than phiền – Changmin đã nói 15ph nữa mới về đến mà, em kiên nhẫn chút đi!

Jaejoong bị anh mắng thì xịu mặt, phồng má giận dỗi trong khi ánh mắt lại đầy vẻ năn nỉ và làm nũng, cậu cất tiếng rên rỉ như con mèo con đang vòi vĩnh:

- Em muốn đợi appa và Minnie mà… Yoochunnie… - Vừa nói vừa níu tay Yoochun giật giật, rất đáng thương!

Yoochun đưa tay bóp trán đầu hàng. Ai nói trong Jung gia Yunho hyung là người đáng sợ nhất chứ? Với Jung Yoochun thì tuyệt đối không phải a!

- Được rồi, anh ở đây với em. Mau đến kia ngồi nghỉ ngơi một chút…

«Phạch Phạch!!»

Chưa kịp dứt câu, tiếng động trên không truyền tới làm Yoochun cứng cả người, không phải chứ? Sao vừa nhắc là xuất hiện ngay vậy?

Trái với cái mặt méo xệch của Yoochun, con người bé nhỏ được bọc trong cái áo trắng dày như cục bông cực kì vui vẻ chạy về phía chiếc trực thăng đang từ từ hạ cánh xuống khuôn viên của Day Moon. Yoochun giật mình bước nhanh theo Jaejoong, miệng không ngừng la lên:

- Chậm thôi ! Jaejoong ! – Với « cục bông bảo bối » lúc nào cũng vụng về đó, bảo sao Micky Yoochun không lo lắng được chứ! Cậu mà ngã một cái thì… cứ nghĩ đến ánh mắt lạnh tanh của Yunho và bản mặt đen kịt của Jung lão gia, mồ hôi lạnh của Yoochun đã tuôn xôi xả.

- Min! Min ah !!

Từ chiếc trực thăng, một bóng người cao gầy bước xuống, chàng trai ấy có vẻ trường thành hơn Jaejoong bởi gương mặt cương nghị và ánh mắt thông minh quyết đoán, từ người đó toát lên một sự ấm áp dịu dàng rất giống Yoochun, nhưng chỉ khi thấy « cục bông » kia lao vào lòng mình, biệu hiện ấy của cậu mới bộc lộ rõ ràng hơn bao giờ hết.

- Em về rồi… Làm hyung chờ mãi… - Jaejoong rúc sâu vào vòm ngực ấm áp của người đó, khẽ nhỏ giọng trách móc.

Chàng trai không nói gì, chỉ lặng lẽ siết chặt con người nhỏ bé trong lòng rồi gật gù. Chà ! Lại sụt cân nữa, hèn gì phải ở nhà thế này. Yunho hyung chắc là đã tức giận lắm đây.

- Jaejae, con thiên vị quá đấy – Một giọng nói trầm trầm cất lên, ngay sau đó một người đàn ông cũng theo chàng trai ra khỏi chiếc trực thăng.

- Appa!!

« Cục bông » lại sung sướng ào vào vòng tay rộng mở của người đàn ông ấy, nhìn cái bóng trắng trắng tròn tròn đó hết nhảy bên này lại bám bên kia, cả Yoochun và chàng trai đều lắc đầu phì cười. Thật là, được cưng chiều mãi nên hư luôn rồi, chỉ biết nịnh nọt thôi !

Yoochun mỉm cười tiến tới vỗ vai chàng trai, giọng nói cũng không giấu được sự vui mừng :

- Mừng em về nhà! Changminie!

- Hô, câu đó phải để em nói mới đúng chứ! – Changmin ra vẻ hiểu biết cũng vỗ vỗ vai Yoochun vài cái – Lâu quá không gặp Micky Yoochun, cứ tưởng hyung đã quên mất đường về Day Moon rồi!

Yoochun « haha » mấy tiếng đầy gượng gạo, trong lòng không ngừng rủa thầm. Thằng nhóc láo xược ! Trước mặt Jung lão gia lại đi kể tội hyung mày như thế ! Sao trong cái nhà này Jung Yoochun chẳng có chút trọng lượng nào vậy a?

.

.

.

« Kétt! »

5 chiếc Audi theo sau BMW của Jung Yunho nhanh chóng tiến vào Day Moon, trong đó cùng với Bạch Hổ Leeteuk là 12 trụ cột của S.J – lực lượng ngầm lớn mạnh nhất Hàn Quốc. Ngay khi Yunho bước ra, 13 người cũng lập tức theo anh vào cửa chính.

Jaejoong nghe tiếng xe, biết là anh đã về rồi, liền vui vẻ nắm tay Minho ra đón appa của nó. Thế nhưng, cảnh tượng trước mắt lại khiến tim Jaejoong như chết sững - bên cạnh Yunho, ngoải 13 người vô cùng thân thuộc còn có… Hwang MiYoung!

Cô ta đang mỉm cười khoác tay Yunho, cùng anh trở về nhà…

Đôi mắt của Jaejoong như phủ một làn sương mỏng…Day Moon… là nơi chứa đựng tất cả tuổi thơ của Jaejoong và Yunho, bao nhiêu niềm vui, nỗi buồn lẫn hạnh phúc… Đều ở đây mà sinh sôi nảy nở. Jaejoong đã từng nghĩ rằng, thế giới đó của câu và anh vĩnh viễn cũng không ai có thể bước vào… Nhưng, cậu đã lầm !

Tia ngạc nhiên trong mắt Jaejoong vụt tắt nhanh như chưa từng có, cậu khẽ mỉm cười dịu dàng khi nhìn thấy vẻ mặt đầy lo lắng và yêu thương của Yunho hướng về phía mình, cúi xuống bế bé Minho lên trên tay, Jaejoong tiến tới nhẹ nhàng nói :

- Yunnie, chị dâu, hai người về rồi !

Minho hơi bối rối bởi sự có mặt của Hwang Miyoung – người đã sinh ra nó, trong tâm trí của đứa trẻ non nớt này, vị trí của MiYoung không hề có gì đặc biệt cả. Đơn giản vì từ khi sinh ra, người phụ nữ ấy cũng chưa từng dành cho nó tình cảm thương yêu của người mẹ. Nhưng Minho không hề oán trách hay giận dỗi Hwang MiYoung, bởi Jaejoong umma đã cho nó tất cả, nó không thiếu bất cứ điều gì hết. Thậm chí bạn bè của Minho còn ghen tị với nó vì nó có một umma vô cùng xinh đẹp và dịu dàng nữa cơ. Nó chỉ không hiểu… Tại sao Jae umma lại không phải là người sinh ra nó ?

Hwang MiYoung vừa thấy Jaejoong thì càng siết chặt tay Yunho hơn, dựa sát vào anh, cô ta cố ý dùng giọng hối lỗi hướng Jaejoong mà nói.

- Chào em, Jaejoong. Không về trước đón em được, chị thật có lỗi quá !

Jung Jaejoong, cậu chẳng qua chỉ là một đứa em trai không hơn không kém, để tôi xem con hồ ly cậu có thể làm gì!

Yunho khẽ nhíu mày, anh vội giật tay MiYoung ra đến bên Jaejoong rồi nâng Minho đang được cậu ôm lên, để nó ngồi trên tay của chính mình, không hề biết đến ánh mắt hụt hẫng và tức giận của người phía sau.

- Em mới khỏe lại thôi, đừng hoạt động quá sức! Em…

- Được rồi, Yunnie… appa đang đợi mà, cả mọi người nữa – Không để ý đến sự giáo huấn của Yunho, Jaejoong quay sang 13 người đi cùng với anh vui vẻ nói. – Hôm nay em đã chuẩn bị rất nhiều món để đãi các hyung đấ !

13 người nghe thấy thế bỗng nhiên tôn nghiêm nãy giờ quăng đi đâu hết, nhanh chóng « hộ tống» Boss lớn vào… phòng ăn, vừa đi còn vừa bàn tán sôi nổi, riêng KiBum thì đã phóng vèo đi từ khi nào. Nói đùa sao ! Để được thưởng thức những món do chính tay Jaejoong nấu, anh đã thắp nhang cầu nguyện mấy tháng rồi đó !

Khẽ lướt qua Hwang MiYoung còn đang đứng sững nhìn cậu, Jaejoong ân cần hỏi :

- Chị MiYoung, chị mệt sao ? Bay vể gấp như vậy rất mất sức … Yunnie cũng thật là! Biết rõ appa sẽ về mà lại yêu cầu như vậy… Chị đừng giận anh ấy nhé… Em đã khuyên rồi mà Yunnie vẫn cứng đầu lắm!

Jaejoong cầm tay MiYoung tỏ vẻ xin lỗi, cậu cúi xuống gần sát bên tai cô ta, môi khẽ vẽ lên một đường cong tuyệt đẹp, Jaejoong dùng giọng nói chỉ hai người họ mới có thể nghe, nhẹ nhàng thì thầm từng chữ:

- Xem ra cả Minho cũng không hoan nghênh cô nhỉ? Nếu cô còn muốn ở trong cái nhà này…hãy nhớ ai mới là chủ nhân thật sự, chị.dâu.à!

- Jung Jaejoong! Cậu…!! – Hwang Miyoung tức giận gằn giọng – Đừng quên tôi mới là vợ của Yunho, cậu có quyền gì?!

- Aida, chị dâu à, biết nói thế nào đây? – Jaejoong thở dài vỗ vỗ trán, nhướn mày hỏi – Chị cảm thấy giữa tôi và chị, Yunnie sẽ chọn ai? Mà không, chị thử tự hỏi mình xem… Đối với Yunnie, vị trí của chị nằm ở đâu? Hay là… ngay từ đầu đã chẳng là gì?

-Khốn kiếp!! Rốt cuộc cậu muốn thế nào?!!

-Haha, tôi chỉ là “em trai” thì sao có thể làm gì được chứ! Chị dâu thật nhạy cảm quá!

Trước ánh mắt và nụ cười lạnh lẽo của Jaejoong, Hwang MiYoung dù tự tin và ngang ngược đến đâu vẫn thấy lạnh cả sống lưng, Jung Jaeoong… Con người này, giống như loài hoa Convallaria, mang vẻ xinh đẹp đầy thuần khiết và tinh khôi… nhưng lại có độc! Ẩn sâu dưới khuôn mặt thiên thần ấy là con ác quỷ tàn nhẫn nhất, mưu mô nhất.

Từ khi bước vào Jung gia, Hwang MiYoung cũng chính thức bước vào một trận chiến không cân sức với con ác quỷ đó.

Jung Jaejoong, giữa tôi và cậu, ai là kẻ thắng cuộc? Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu, đừng vội mừng!

Được thôi, chúng ta đánh cược nhé?... Chị dâu của tôi?

Nhìn theo bóng JaeJoong chạy đến bên YunHo, Hwang MiYoung khẽ nhếch môi lộ ra nụ cười âm hiểm. Vẻ mặt tức giận không kiềm chế vừa rồi cũng biến mất, thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thủng con người bé nhỏ phía trước.

Jung JaeJoong, cả cậu và tôi đều hiểu rõ, lúc chúng ta lao vào cuộc chơi này đã không còn đường lui nữa. Những gì phải từ bỏ, tôi đã từ bỏ cả rồi! Không phải Jung JaeJoong cậu luôn cho rằng YunHo là của cậu sao? Thật buồn cười, nhưng tôi - Hwang MiYoung cũng có ý nghĩ đó!

Vậy nên, hãy xem hai chúng ta ai sẽ là kẻ gục ngã trước đi!

.

.

Sau khi dùng xong bữa tối, Jaejoong và quản gia Song đã đưa Minho lên phòng ngủ, những người còn lại cũng từ từ di chuyễn vào phòng họp kín phía Đông Của Day Moon. Riêng Yunho thì quay trở lại phòng làm việc riêng để “xem xét” báo cáo Changmin đã tổng kết, sau khi nghiên cứu cẩn thận, anh sẽ đưa Jaejoong cùng đến phòng họp, để quản gia Song ở lại chăm sóc Minho.

Để Jaejoong dựa sát vào lòng mình, Yunho ôm eo cậu lặng lẽ bước từng bước, sợ chỉ cần bất cẩn một chút liền tổn thương đến Jaejoong yếu ớt. Sắt mặt anh từ khi đọc xong bản kiêm tra sức khỏe của Jaejoong thì trở nên âm trầm, cậu cũng im lặng để anh dìu đi dù thật sự - rất muốn nói cho anh, Jaejoong chẳng hề gì cả, cậu cũng không còn là trẻ con mà.

- Joongie… - Đột nhiên Yunho cất giọng gọi.

- Ưm?

- Dạo này… em cảm thấy cơ thể thế nào? Không có gì khác lạ chứ?

- Không mà. Hôm qua… là vì hơi mệt… lại thêm bị anh chọc giận nên mới vậy thôi! Yunnie đừng lo lắng nhiều thế… - Jaejoong khẽ thở dài, chắc Changmin lại nói gì rồi. Rõ ràng là thằng bé vẫn không đồng ý cho Jaejoong tiếp tục giấu chuyện đó nữa, nó muốn Yunnie phải bận tâm thế sao?

- Nhưng… em phải luôn chăm sóc cho bản thân, nếu đau ở đâu phải nói ngay cho anh, em biết không?

- Vâng vâng, nhanh lên đi, ai cũng đang chờ đó, anh chậm chạp quá! – Jaejoong chịu hết nổi nói nguyên một tràng, không hối thúc chắc sang mai còn chưa đến nơi mất!

Yunho không nói nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cậu chặt hơn, khẽ hôn lên trán Jaejoong một cái mới yên tâm đi tiếp.

“Yunho hyung, vì mới xét nghiệm nên em vẫn chưa chẩn đoán lý do được, nhưng lượng bạch cầu trong máu Jaejoong thật sự đã giảm so với lần kiểm tra trước. Đặc biệt là sức đề kháng của hyung ấy, bình thường nếu chỉ đầu mùa đông thì cũng không dễ dàng lên cơn suyễn như vậy… Thể chất Jaejoong hyung bẩm sinh đã rất yếu, không chỉ là ở tim mà còn rất nhiều vấn đề khác nữa, dù cuộc phẫu thuật đó thành công nhưng biến chứng sau này rất khó biết trước được.”

“ Yunho hyung… Thời gian tới em sẽ nghiên cứu lại xem sao, anh hãy để ý Jaejoong hyung một chút, chỉ một biểu hiện nhỏ cũng rất nguy hiểm…”

“Còn nữa, anh đừng để Jaejoong hyung xúc động mạnh, không tốt đâu… Kết quả lần này, em vẫn chưa nói cho hyung ấy…”

Joongie, em nhất định sẽ không có việc gì, nhất định sẽ khỏe mạnh, anh sẽ bảo vệ em mà… Không ai có thể cướp em khỏi anh được, kể cả ông trời!

“Yunnie… em xin lỗi… Có lẽ đến cuối cùng, lựa chọn của em cũng sẽ không thay đổi! Xin lỗi vì đã ích kỷ như thế, Yunnie…”

.

.

.

Sau khi Yunho và Jaejoong đến, cuộc họp kín chính thức bắt đầu!

Nhìn Yunho cẩn thận chăm sóc Jaejoong, còn để cậu ngồi cạnh mà không phải là cô ta, Hwang MiYoung vẻ mặt bên ngoài bình thản nhưng trong lòng vẫn không ngừng kiềm chế lửa giận. Sự ghen tị trong một thoáng của cô ta không thoát khỏi ánh mắt của Jaejoong, khẽ nhếch môi, cậu tựa lưng hẳn ra sau. Đương nhiên hành động đó càng khiến Yunho bận tâm, anh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen mềm, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng chứa đựng biết bao sự lo lắng:

-Em mệt sao, Joongie? – Mặc kệ sự có mặt của nhiều người, anh vội đỡ cậu dựa lên vai mình, cánh tay vòng qua ôm lấy thân hình mảnh mai ấy, sợ chỉ buông lỏng người này sẽ liền biến mất.

-Aish~ Em muốn thoái mái một chút thôi mà, anh thật là… appa và mọi người đang gấp lắm đó!

Ông Jung, Yoochun và 13 người kia lập tức lắc đầu. Không vội ~ không vội a~. Chính là cảnh tượng này quá quen rồi, chứng kiến Boss cứ nhấp nha nhấp nhổm khác hẳn vẻ thường ngày thật sự rất tốt cho tinh thần mà!

-E hèm! Được rồi, chúng ta vào việc chính – Jung lão gia đằng hắng một tiếng, lấy lại khí chất nghiêm nghị vốn có, chậm rãi nói từng câu – Mọi người cũng biết lý do ta triệu tập đông đủ thế này, về Tổng thống… - Ngưng lại một chút, ông nhẹ nhàng nói – Ngài ấy thật sự chỉ đích danh ta và Jung.co, người bạn lâu năm đã có lời, ta đương nhiên cũng không từ chối được…

Yoochun thầm xỉ vả, nhờ cái con khỉ! Là ép buộc Jung gia thì có! Mà “người bạn lâu năm” của appa ờ đâu lòi ra vậy chứ?

-Chỉ là… lần này có lẽ phải phiền đến Leeteuk rồi. Ta không ngại bọn khủng bố, chỉ sợ chúng bắt tay với những kẻ đang có âm mưu chiếm lấy Jung.co, nếu không chặn trước, e là chúng ta sẽ rơi vào thế bị động.

-Appa yên tâm – Yunho chậm rãi đứng lên, nhấn nút điều khiển màn hình hiện lên – Con đã dự tính đoạn đường chúng ta hộ tống Thổng thống từ Nhà Xanh đến In Heaven, đây những nơi thuận lợi cho chúng ra tay nhất… Và dĩ nhiên, ta sẽ “dương đông kích tây”!

-Chủ tịch, hãy để S.J lo việc này! – LeeTeuk, người đang im lặng nãy giờ cũng bắt đầu lên tiếng – Nhưng… anh cũng cần cử một người đi cùng mới có thể đánh lạc hướng bọn chúng được…

-Anh sẽ làm! – Yunho bình thản nói – Chúng sẽ không tin bất cứ ai ngoài Chủ tịch của Jung.co cả, nếu người đi cùng anh không phải Tổng thống thì là ai chứ?

-Yunnie!! Không được!! – Jaejoong vội nói – Việc đó rất nguy hiểm! Xa lộ Mirotic lại cách xa Trung tâm Seoul như thế, nếu… Appa! Để con!

-Joongie! Em nói cái gì?! – Yunho gắt lên, sao anh có thể để Joongie làm thế được chứ?

Ông Jung vẫn im lặng, riêng Yoochun và những người còn lại cũng không giấu được vẻ lo lắng. Quả thật là vậy, người đi cùng Tổng thống phải có sự “tin tưởng” của những kẻ này.

-Yoochunnie trước nay vốn hoạt động ở nước ngoài, anh ấy chưa từng can thiệp vào Jung.co lần nào cả, việc nắm giữ phần trăm cổ phần của anh ấy cũng không được tiết lộ ra bên ngoài... Chỉ có con và Yunnie mới có thể làm việc này, nhưng Yunnie nhất định phải chủ trì bữa tiệc đó cùng appa! Hãy để con…

-Joongie!! Em thôi ngay!

“Bộp!Bộp!”

Tiếng vỗ tay đầy chán nản vang lên, tiến đó là giọng nói trầm ấm của Jung lão gia:

-Hai đứa đừng tranh giành nữa! Ta biết ai cũng giỏi rồi, chẳng coi lão già này ra gì phải không? – Ông khẽ liếc qua gương mặt sa sầm của Yunho – Ta thì không nói làm gì, chẳng lẽ S.J ở đây hai đứa cũng coi thường?

LeeTeuk lúc này mới mỉm cười nói:

-Chủ tịch, S.J nhất định sẽ bảo vệ Tổng thống an toàn, trừ trường hợp bất đắc dĩ lắm thì sẽ chậm trễ lộ trình mấy phút thôi, anh cũng không cần…

-Thôi cả hai cùng đi luôn cho rồi! – Người con trai tóc đỏ ngồi khoanh tay dựa vào Hankyung khó chịu lên tiếng – S.J vô dụng đến nỗi đưa hai người “đi dự tiệc” cũng làm không xong sao?

-Aida… Thôi! Mọi người đang họp chứ không phải cãi nhau! – Yoochun chống tay đứng lên, thở ra một hơi rồi nói - Ở In Heaven cứ giao cho con và chị dâu, còn về Tổng thống thì để Jaejoongie và Yunhyung quyết định vậy! Appa thấy thế nào?

-Còn thấy thế nào nữa? Tụi bây có coi ta ra gì đâu ! – Ông Jung nghiến răng ken két, phóng cho Yoochun vài tia nhìn xẹt điện.

-Vậy ai là người rước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thơ-ca