[MA] Còn Nữa Anh Yêu Em [Long fic YunJae, YooSu]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
này của cậu rất thành công, không biết cậu đã có dự định tiếp theo chưa? – Một người đàn ông trung niên tiến lại vừa mỉm vừa bắt tay với YooChun.

- Haha, đạo diễn Jes quá khen rồi – YooChun bật cười trả lời khách sáo, anh khẽ nhìn qua cô gái xinh đẹp trong chiếc váy màu đỏ rực bên cạnh ông – Tiểu thư đây là…

- À, giới thiệu với cậu, cô Dan – Đạo diễn Jes tiếp lời – Một nhân tài tôi mới tìm được ở Đài Loan, cậu thấy thế nào?

YooChun lịch sự bắt tay với cô gái, nở một nụ cười ấm áp tỏa nắng khiến Dan ngượng ngùng cúi đầu.

- Rất vui được gặp anh, em ngưỡng mộ Micky YooChun từ rất lâu rồi.

- Em quá lời rồi! Một cô gái trẻ như Dan có thể lọt vào mắt xanh của Đạo diễn Jes khó tính, xem ra tôi sắp gặp phải một đối thủ ghê gớm đây!

- Hahaha! Cậu Micky cứ đùa!

Đại sảnh bỗng ồn ào hẳn lên, tất cả đều tập trung chú ý vào người đàn ông đang dẫn đầu đoàn người vừa đến. Sự âm trầm lẫn bá khí toát ra từ người đó khiến những kẻ xung quanh không khỏi nể sợ, thế nhưng họ vẫn như bị thôi miên mà không tự chủ bước về phía anh – một người đàn ông quyền lực.

Đi cùng YunHo là Chủ tịch tiền nhiệm của Jung.corp – Jung JiHoon, ông rất nhanh bị vây quanh bởi những người bạn cũ trước đây. Nhiều người lớn tuổi cũng hợp lại cùng hỏi thăm lẫn nhau.

YooChun gật đầu chào đạo diễn Jes rồi bước tới cạnh YunHo, Hwang MiYoung cũng tạm gác cuộc nói chuyện để đến bên anh.

- Hyung! 5 phút nữa sẽ bắt đầu.

YunHo nhìn YooChun tỏ ý đã biết, anh cất giọng nhàn nhạt nói:

- Giới thiệu không được quá lâu, JaeJoong sẽ mệt mỏi.

- Em hiểu.

Nhìn theo YunHo cùng MiYoung đã bước vào đám đông, YooChun khẽ thở dài trong lòng.

Nhìn thấy hyung ở cùng MiYoung thế này, em ấy mới thật sự mệt mỏi… YunHo hyung, điều đó… có lẽ không bao giờ hyung biết được…

.

.

Chủ trì cho bữa tiệc, Micky YooChun thay mặt cho Jung.corp tiến lên phía trước mở đầu. Anh nhanh chóng tuyên bố lý do cùng nói lời chúc mừng đến với Tổng thống. Ngay sau đó một tràng pháo tay vang lên, ánh đèn flash liên tục chớp nháy, tất cả mọi ánh nhìn đều tập trung vào hai người đang từ từ bước trên cầu thang xuống.

Tổng thống mỉm cười trong sự chào đón của mọi người, khoác tay ông cùng đi là chàng trai mặc bộ vest màu trắng. Khi cậu đưa mắt lướt qua một lượt cả đại sảnh, tất cả đều không nén được sự sững sờ.

.

Đôi mắt to trong veo như nước, mái tóc đen ôm lấy khuôn mặt thanh tú, làn da trắng càng làm nổi bật thêm sự mong manh dễ vỡ của chàng trai… JaeJoong khẽ mỉm cười, nụ cười dịu dàng như làn gió thu nhẹ vỗ về tâm hồn của mỗi người.

.

Dù đã thấy qua không ít những hình ảnh về Jung JaeJoong, nhưng được gặp mặt trực tiếp như thế này vẫn khiến nhiều người ngạc nhiên.

Chẳng trách Jung gia luôn bảo vệ Jung JaeJoong đến thế, bóng dáng nhỏ bé đó thật khiến người ta muốn đem giấu đi, không để bất kì điều gì có thể tổn thương đến cậu dù chỉ một chút…

.

Trong lúc tất cả còn đang hướng về phía hai người vừa xuất hiện, Jung YunHo đã tách ra tiến đến đỡ lấy JaeJoong, đưa tay mời Tổng thống tới vị trí chủ trì buổi tiệc, sau đó cùng cậu ngồi vào ghế dành cho khách mời quan trọng ngay bên cạnh.

YunHo vừa cùng JaeJoong ngồi xuống đã nhẹ nhàng gọi:

-Joongie…

JaeJoong đưa tay bịt miệng anh, trừng mắt “đe dọa”:

-Ngồi im cho em! – Nói xong lập tức đẩy YunHo trở lại ngay ngắn. Không nghĩ cũng biết tiếp theo anh sẽ ca tiếp mấy bài cũ rích, nào là “Em thấy trong người thế nào”, “Có mệt không”… sau đó lại không bận tâm đến mọi người mà ôm JaeJoong vào lòng.

Cậu không phải cái bình hoa mà!

Không phải bỏ ra một chút sẽ vỡ, càng không phải đụng vào sẽ hỏng mất. Cái thói quen này của YunHo… Hừ hừ, không được, phải hạn chế!

JaeJoong trong lòng ầm thầm hạ quyết tâm. Nhưng cậu lại quên một điều, lay chuển một người như YunHo không đơn thuần chỉ dùng “quyết tâm” là được.

Sau khi Tổng thống kết thúc bài phát biểu của mình, mọi người tản ra trong 3 tầng của In Heaven khiến không khí nghiêm trang dịu bớt, thay vào đó là sự vui vẻ sôi nổi.

YunHo để JaeJoong khoác tay mình rồi cùng hòa vào buổi tiệc, vì không muốn JaeJoong phải tốn sức quá nhiều, anh chỉ đứng một chỗ để những đối tác đến bắt chuyện. Riêng việc mở rộng quan hệ thì đã có YooChun và Hwang MiYoung lo liệu, hơn nữa nhựng người có đủ năng lực đối mặt với Jung YunHo cũng không nhiều.

YunHo lấy cho JaeJoong một ly nước hoa quả, bàn tay đặt ở eo cậu vẫn chưa một lần buông xuống. JaeJoong nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh mà chịu hết nổi… Rõ ràng người này chỉ muốn bế cậu cậu lên ngay lập tức, hận không thể thay JaeJoong bước đi. Nếu cậu không giao ước trước chắc chắn anh còn hành động hơn thế!

Jung JiHoon cùng một vài người bạn của mình bước đến cạnh YunHo và JaeJoong, đó đều là những người đã lớn tuổi, có kẻ thì đã rút lui giao sự nghiệp lại cho lớp trẻ, kẻ thì vẫn là những vị cáo già trên thương trường.

Sau khi thăm hỏi, một phu nhân đi cùng nhìn thấy sự săn sóc của Jung YunHo dành cho chàng trai bé nhỏ bên cạnh thì mỉm cười khẽ lên tiếng:

- Xin lỗi, chắc hẳn vị đây chính là Jung phu nhân?

JaeJoong lẫn những người còn lại hơi sửng sốt, riêng YunHo vẫn lạnh lùng không một biểu hiện, tiếp đó JaeJoong cẩn thận hướng về phía bà giải thích:

- Julie phu nhân, có lẽ bà đã nhầm lẫn rồi. Tôi là Jung JaeJoong, em trai của YunHo. – JaeJoong vừa nói vừa len lén kéo tay anh ra, đáng ghét, giữ gì mà chặt thế!

- A? Thật sao? – Bà ngạc nhiên hỏi lại, phát hiện mình có phần thất lễ, bà nhẹ giọng nói – Xin lỗi ngài Jung, tôi…

- Bà đúng là! – Người đàn ông đứng bên Julie bỗng ngắt lời, nhíu mày không hài lòng – Bảo bà chịu khó xem tin tức một chút thì không chịu, lúc nào cũng chỉ biết trốn trong bếp!

- Hahaha, nhầm lẫn thôi mà, William! Ông đừng trách phu nhân nữa! – Jung JiHoon vỗ vai ông bạn mình, vui vẻ hòa giải.

Cũng không thể tránh được, có lẽ vị phu nhân này rất ít khi quan tâm đến bên ngoài, huống hồ họ lại đến từ nước Anh, lần đầu gặp mặt như vậy rất khó tránh khỏi hiểu lầm.

Trò chuyện một lúc, những người đó lại rời đi chỗ khác. Jung YunHo bây giờ không muốn tiếp xúc nhiều lắm, khí tức lạnh lẽo toát ra từ anh cũng khiến kẽ khác biết điều mà tránh xa.

-Yunnie, sao anh không nói gì? Lẽ ra phải đi cùng với chị MiYoung chứ, nếu nhiều người hiểu lầm như thế thì phải làm sao đây? – JaeJoong khó chịu đấm nhẹ vào vai YunHo, giọng nói đầy sự trách móc.

-…

-Này, anh có nghe không đấy?

-…

-Yun…

Chưa kịp nói hết, JaeJoong đã bị anh ôm vào trong ngực, tiếp đó là thanh âm trầm ấm ở phía trên truyền đến:

-Có em bên cạnh, tại sao anh phải quan tâm đến người khác hả, Joongie?

.

.

- Hyung! – ChangMin đang tiến lại vội cất tiếng gọi – Hai người không lên tầng thượng à?

JaeJoong nghe thấy thì nhìn lên YunHo mong đợi, cậu muốn lắm mà không dám nói. Rõ ràng đã sắp xếp cả rồi, vậy mà anh chẳng chịu hiểu gì cả.

YunHo yêu thương vuốt mái tóc của Jaejoong, bên ngoài trời đã trở lạnh, anh không muốn để JaeJoong ra đó chút nào, thế nhưng cứ ở mãi đây thì cũng có hơi ngột ngạt.

- Được rồi, anh đi cùng em!

JaeJoong vui vẻ kéo tay anh chạy đi, YunHo nhíu mày không hài lòng rồi đỡ lấy lưng cậu chậm rãi bước lên cầu thang. ChangMin ở kế bên huyên thuyên trò chuyện cùng hai người, trên tay thì cầm sẵn không ít thức ăn.

Ba người vừa xuất hiện liền lôi kéo rất nhiều sự chú ý của mọi người, YunHo quay đầu, nói người phụ trách nhanh chóng mang áo khóac đến cho JaeJoong rồi dẫn cậu ngồi xuống một bàn còn trống.

-JaeJoong hyung…

Một giọng nói trong trẻo nhưng hơi e dè truyền đến, JaeJoong nhìn lên, liền bắt gặp một người con trai có mái tóc bạch kim, đôi mắt xanh biếc như màu của bầu trời.

Nếu JaeJoong thoạt nhìn mong manh như một làn gió thì trái lại, người này mang một vẻ sinh động tràn đầy sức sống tựa mầm non chớm nở.

-JunSu à…

.

.

JaeJoong và JunSu cùng ngồi trong một góc khuất, YunHo thì đã bị JaeJoong

“đuổi” ra ngoài với ChangMin.

-Dạo này em thế nào rồi? - Cầm lấy tay của JunSu, cậu mỉm cười dịu dàng hỏi.

-Vẫn như trước thôi, hyung…

-Em và Chunnie…

Vừa nghe JaeJoong nhắc đến cái tên đó, bàn tay của JunSu bỗng hơi run rẩy. Hít một hơi thật sâu, JunSu ngẩng đầu nhìn JaeJoong rồi nở một nụ cười buồn.

-Hết rồi, hyung à.

-…

-Em đã cố liên lạc với anh ấy, thế nhưng lần nào cũng thất bại. Vừa rồi cũng vậy… anh ấy nhìn em hệt một người xa lạ.

Giọng JunSu nhè nhẹ, giống như cậu chỉ đang kể lại câu chuyện không liên quan đến bản thân.

-Từ đầu đến cuối chỉ là “Chia tay đi”, “Không còn hứng thú nữa”… Yêu, rốt cuộc cũng kết thúc đơn giản vậy thôi.

-JunSu à…

-Em biết, JaeJoong hyung. – JunSu khẽ ngắt lời – Anh ấy là người như thế nào, em hiểu. Nếu không còn tình cảm, sao có thể níu kéo? Chỉ là…

JunSu hơi ngập ngừng một chút, nhận được ánh mắt khích lệ của người đối diện, cậu mới khó khăn nói ra.

-Em không cam lòng, thật sự không cam lòng!

.

Yêu nhiều như thế, từ bỏ nhiều như thế, chỉ để đổi lại ba chữ “chia tay đi” từ anh sao? Dù gì cũng phải cho em một lời giải thích chứ, hoặc ít nhất chỉ cần đứng trước mặt em mà nói thật rõ ràng. Như vậy khó lắm ư?

Anh thật hèn hạ, Jung YooChun!

.

.

Nhìn theo bóng JunSu lẩn trong đám đông, JaeJoong bỗng cảm thấy trong mình dường như đã mất đi điều gì đó…

Lần đầu tiên nhìn thấy JunSu, đôi mắt xanh của nó như phản chiếu cả bầu trời tự do mà Jaejoong vẫn hằng mơ ước.

JunSu yêu YooChun, còn anh…

Làm sao JaeJoong quên được, mỗi lần ở bên JunSu… Ánh mắt YooChun đều sẽ có một sự ấm áp dịu dàng, dù anh che giấu cẩn thận đến thế nào, cậu sao lại không thể nhận ra…

“Anh xin lỗi, JaeJoongie… Anh có lỗi với em.”

.

“Yêu, rốt cuộc cũng kết thúc đơn giản vậy thôi… Hyung à.”

.

“Em không cam lòng, thật sự không cam lòng!”

.

Kì thật, anh không cần phải làm thế, Chunnie… Em vĩnh viễn đã không thể có hạnh phúc, nên… hãy để em bảo vệ hạnh phúc cho hai người, anh nhé!

-Joongie.

Tiếng gọi từ phía sau nhẹ vang lên, ngay sau đó cậu liền rơi vào một vòng ôm mạnh mẽ và ấm áp. Thả lỏng người hưởng thụ hơi ấm toát ra từ YunHo, JaeJoong chui vào lòng anh, vừa mỉm cười vừa nói:

-Yunnie, em muốn kết hôn!

.

.

Im lặng trong vài giây, YunHo cúi xuống nâng cằm JaeJoong lên để cậu nhìn thẳng vào mình. Trong mắt anh không rõ là loại cảm xúc gì, một lát sau, YunHo mới nhàn nhạt cất tiếng:

-Joongie, là ai?

Giọng nói tràn ngập lãnh khí đến run người.

-Không, không nói! – JeaJoong lắc lắc cái đầu nhỏ, ngón tay thon gầy nắm hai má của YunHo kéo kéo - Anh ấy nhất định sẽ bị Yunnie “luộc” chết mất, cho nên… nhất định em không để anh biết đâu! – Bẹo má xong còn dụi dụi vào ngực YunHo làm nũng.

.

-Joongie, đây không phải là chuyện em có thể quyết định!

Khuôn mặt JaeJoong bỗng trầm xuống, không chút biểu tình gằn từng chữ:

-Khi anh lấy Hwang MiYoung, appa cũng đã nói với em câu đó. Yunnie… anh muốn em phải dùng cách như trước đây để cầu xin anh sao?

-Joongie!

YunHo siết chặt lấy JaeJoong, ngăn không để cậu tiếp tục nói thêm nữa. Hơn ai hết, anh hiểu rõ… JaeJoong đang tức giận.

Những gì đã xảy ra lúc đó… anh vĩnh viễn không muốn lặp lại lần nữa!

End chap 8

Chap 9:

-Chủ tịch!

HanKyung đến gần hai người cúi người nói, YunHo vẫn không buông JaeJoong ra, chỉ âm thầm gật đầu một cái. Ngay lập tức HanKyung lên tiếng thông báo:

-Người bên phía Thượng Hải đã đến, họ đang yêu cầu được gặp ngài.

Khẽ nhìn xuống khuôn mặt lạnh lùng của JaeJoong, YunHo nhẹ nhàng đặt lên trán cậu một nụ hôn rồi xoay người bước đi. HanKyung mỉm cười chào JaeJoong, sau đó nhanh chóng đuổi kịp Chủ tịch của mình.

JaeJoong lặng thinh dõi theo bóng lưng YunHo đã khuất, một giọt nước trong veo vội lăn xuống… vụt biến mất như ánh sáng lóe trong đêm tối.

.

.

-Cậu Jung?

Một giọng nói trầm trầm bỗng vang lên sau lưng JaeJoong, từ từ quay người lại, JaeJoong nở nụ cười nhè nhẹ không một chút cảm xúc.

-Hân hạnh, tổng giám đốc Choi.

-Haha! Thật bất ngờ, nếu tôi không lầm… Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt?

Người đàn ông được gọi là Tổng giám đốc Choi – Choi DongWook hơi nhướng mi, hắn nhìn JaeJoong một cách thích thú, hắn chưa từng nghĩ một người được bảo vệ quá mức như cậu lại có thông tin nhanh nhạy đến vậy.

-Thế sao?

JaeJoong không quan tâm đến ý tứ trong lời nói của hắn, cậu khẽ ngẩng đầu nhìn về phía ban công. YunHo cùng những đối tác đang bàn công việc ở nơi đó…

-Xem ra… tôi không được hoan nghênh cho lắm? – DongWook khẽ nhếch môi nói, từng bước thu ngắn khoảng cách với JaeJoong.

Cậu đột nhiên xoay người đối diên với hắn, từng ngón tay thanh mảnh trắng nõn nhẹ nắm lấy bàn tay đang siết chặt thắt lưng mình.

-Anh đoán thử xem? Choi DongWook-sshi… - JaeJoong mỉm cười, cậu nhích đến thì thầm vào tai hắn - Hay đúng hơn là, con chó của Tiffany Hwang…?

.

.

.

Không biết từ lúc nào, JaeJoong và Choi DongWook đã đứng sát cạnh hồ bơi. Tình cảnh hiện giờ của hai người nhìn từ xa cứ như là đang ôm ấp, ChangMin thấy vậy thì không khỏi nhướng mày, cậu tạm gác câu chuyện với người bên cạnh rồi bước nhanh về phía JaeJoong.

.

.

.

-Jung JaeJoong, không ngờ miệng lưỡi của cậu cũng thật ghê gớm!

Choi DongWook vừa gằn từng tiếng vừa đè mạnh khấu súng bạc trong tay, nòng súng… vốn hướng thẳng vào bụng của JaeJoong!

Khẩu súng giảm thanh cực nhỏ được giấu trong tay áo dí sát vào người cậu, khó ai có thể phát hiện được.

-Nếu… Tôi dùng cậu làm lá chắn, mục tiêu lại là người đàn ông của cậu… - Vừa nói hắn vừa đánh mắt về nơi YunHo đang đứng - Thì sao nhỉ, JaeJoong-sshi?

-…Anh chắc là cô ta muốn thế chứ?

Đáp lại câu hỏi của JaeJoong là sự im lặng. Hơn bất kì ai, hắn hiểu rõ người đó không muốn Jung YunHo gặp một sự cố nào dù chỉ nhỏ nhất. Thế nhưng, tổn thương đến Jung JaeJoong còn đả kích anh gấp vạn lần như thế.

Hwang MiYoung… Đó mới chính là lý do mà cô luôn căm hận cậu ta, không phải sao?

.

.

.

ChangMin đang lại nơi JaeJoong đang đứng thì bỗng mở to mắt khiếp đảm, ánh sáng vừa lóe lên giữa cậu và người đàn ông đó… Rõ ràng là súng! Khốn kiếp!

-JAEJOONG HYUNG!!!!!!

« ÙM !! »

.

.

.

-Có người rơi xuống nước!!

-Nhanh gọi nhân viên đến đây!!

Tiếng ồn ào vang lên khắp tầng thượng, khi nghe ChangMin hét tên cậu thì YunHo đã bỏ mặc tất cả lao đến. Lúc anh tới nơi, JaeJoong đã được mọi người đỡ lên, cả người ướt sũng nằm lặng trong lòng ChangMin.

-Joongie!!!!

YunHo nhanh chóng cởi áo khoác ngoài bao bọc lấy JaeJoong, vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy từng hồi vào lồng ngực.

-Yunnie…

-Anh ở đây, anh ở đây… -YunHo vội nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn trắng bệch, xúc cảm lạnh lẽo không có hơi ấm truyền đến khiến tâm anh như bị cào đến rớm máu.

Ngay lập tức YunHo quét ánh mắt sâu thẳm như muốn nuốt sống con mồi về phía Choi DongWook, JaeJoong cảm giác được sự thay đổi của người bên cạnh thì vội vàng đưa tay nắm chặt lấy vạt áo của anh, cố gắng áp chế nỗi đau lạnh buốt đang từng chút rút cạn sức lực của bản thân, cậu nhẹ giọng lên tiếng :

-Yunnie, vì đỡ em nên ngài Choi mới bị liên lụy như vậy… Cũng không có gì to tát cả. Mọi người đừng quá bận tâm…

Giọng nói của JaeJoong tuy nhỏ nhưng cũng đủ để trấn an những quan khách đang tò mò xung quanh. Tiếng xì xầm to nhỏ bắt đầu vang lên rồi tản ra trở lại rôm rả như trước. Không ít người tỏ vẻ muốn đến giúp đỡ nhưng đều bị ChangMin và HyeSung đứng bên cạnh khước từ.

-Hyung!! Nhanh đưa JaeJoong đi!! – ChangMin lo lắng nói với YunHo, nước trong hồ lạnh như dao cắt, đến cậu còn phải rùng mình! Huống hồ… huống hồ lại là JaeJoong.

YunHo nhanh chóng bế JaeJoong tiến thẳng vào bên trong, HanKyung cũng sợ hãi bước theo cạnh anh. Khẽ lướt xuống kẻ được đỡ lên từ hồ bơi cùng JaeJoong, khóe môi YunHo bật ra hai tiếng lạnh buốt đến tận tâm can:

-Hye.Sung!

-Vâng, chủ tịch! - HyeSung vừa mới chạy đến bên JaeJoong nghe thấy liền hạ mi mắt, dừng lại nhìn xuống Choi DongWook. Anh cúi người đưa tay mời hắn – Giám đốc Choi, thật xin lỗi, xin đi theo tôi! Trang phục đã chuẩn bị sẵn, mời ngài.

Choi DongWook chợt thấy sợ hãi trước dáng vẻ cung kính của HyeSung, hắn không nghĩ đi theo người này… Hắn có thể bình yên quay về!

.

.

.

“Soạt”

Đặt JaeJoong nằm xuống sô pha, YunHo lập tức cởi quần áo đã ướt trên người cậu ra, sấy khô tóc cho JaeJoong,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thơ-ca