[MA] Còn Nữa Anh Yêu Em [Long fic YunJae, YooSu]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
người nắm lấy bàn tay gầy gầy đang ôm cánh tay mình, ánh mắt lạnh lùng trước đó biến mất nhanh như chưa từng có, thay vào là sự ấm áp đầy dịu dàng xen lẫn yêu thương và lo lắng. Anh đưa tay vuốt ve gò má hồng hồng rồi nhẹ nhàng ôm lấy cậu vào lòng, thật cẩn thận như đang chạm vào vật trân quí nhất thế gian.

- Joongie, em thật sự muốn đi sao? – YunHo thở dài, cúi người hôn khẽ lên mái tóc JaeJoong. Đã biết trước đáp án nhưng anh vẫn không kiềm được nỗi lo lắng, đến lúc này YunHo vẫn không thể chấp nhận.

JaeJoong vòng tay qua cổ anh, cậu mỉm cười đầy vẻ bất đắc dĩ. Bây giờ là lúc nào rồi mà con gấu này còn cố kéo dài thời gian vậy… JaeJoong vùi mặt vào cổ YunHo, đôi mắt không giấu được sự bi thương đau lòng.

Dù không ai nói ra, nhưng tất cả đều biết và hiểu, JaeJoong là nhược điểm của Jung YunHo. Điểm yếu duy nhất và lớn nhất. Muốn chi phối và điều khiển người đàn ông này, mấu chốt quyết định chính là Jung JaeJoong. Nhưng nhược điểm này lại như một chiếc công tắc, chạm nhẹ vào nó không khác nào tự tuyên án tử hình với bản thân. Những kẻ từng muốn dựa vào JaeJoong để lật đổ YunHo, dù chỉ có ý định nhưng tất cả đều phải trả cái giá không nhỏ. Cho nên nói, JaeJoong là nhược điểm – chi bằng dùng từ ngược lại cũng đúng đi?

- Em sẽ không thay đổi, có anh thì có em. – Cậu nhìn thẳng vào mắt YunHo, trong đáy mắt ánh lên sự kiên nghị không thỏa hiệp, lại có nỗi yêu thương không nói thành lời lẫn mong chờ. – Em xin anh, Yunnie a…

Cầm những ngón tay nhỏ bé đang vuốt ve khuôn mặt mình, YunHo đau lòng khẽ gọi:

- Joonggie…

- Ưm?

- Phải luôn theo sát anh, biết không? – Trong giọng nói ẩn chứa đầy sự miễn cưỡng nhưng lại như ngầm đồng ý.

- Vâng, Yunnie! - Nụ cười rạng rỡ vụt sáng trên gương mặt nhỏ bé của JaeJoong, cậu vui mừng ôm chặt lấy cổ YunHo, ngoan ngoãn để yên cho anh bế lên đi về phía chiếc BMW quen thuộc.

YunHo… Đã chấp nhận rồi.

.

.

Khác với mọi lần, chuyến đi này YunHo lại ngồi cùng JaeJoong ở băng ghế phía sau chứ không phải vị trí lái xe. Hiện tại trong BMW của anh còn có Kim HeeChul cùng Shin HyeSung, số lượng người nhiều nhất so với những chiếc khác trong đoàn. 13 thành viên của SJ, YunHo cùng JaeJoong và HyeSung – tổng cộng chỉ có 16 con người, nhưng khiến họ đích thân “tiếp đón” thì những kẻ đó thực sự đã rất được “nể mặt” rồi. Hơn nữa, rất lâu Jung YunHo không còn chỉ đạo trực tiếp vào những vụ thế này nay lại ra mặt, không chỉ làm SJ ngạc nhiên mà còn… kích động, bọn họ cả ngày ngồi trong văn phòng đến mốc meo hết, lâu lâu phải “vận động” một chút cho giãn gân cốt chứ!

Shim ChangMin hôm qua lại chạy tới đưa cho SJ một đống vũ khí mới chế tạo nhờ các hyung khảo nghiệm xem tính năng thế nào, mọi người chỉ biết nhìn nhau cùng lắc đầu thở dài. Aish~ thằng nhóc xem ra cũng ngứa tay ngứa chân lắm, không biết mấy kẻ đó kiếp trước mắc nợ Max ChangMin hay sao mà giờ phải làm vật thí nghiệm cho nó, thật đáng thương! Aish~

HeeChul nhìn hai người vừa vào mà cảm thán, nhóc ChangMin cũng thật là, cái gì cũng nhúng tay vào thì sao còn thú vị đây.

JaeJoong không giấu được sự hứng thú, vừa được YunHo thả ra đã nhanh chóng chồm lên phía trước tò mò sờ chỗ này một chút, động bên kia một tí. YunHo thấy vậy chỉ thầm cười khổ, được một lúc thì chịu không nổi sầm mặt lại, vươn tay kéo JaeJoong ngồi ngay ngắn trong lòng mình. Cậu vừa tựa vào lồng ngực anh vừa cầm đai an toàn bên cạnh, đôi mắt đen to tròn đầy thắc mắc.

- Aigoo~ Jae cưng ~ Em đừng động nha, ChangMin mới lắp thêm cái gì mà “tính năng mới” trên đó – HeeChul nhìn qua gương chiếu hậu huýt dài – Chúng ta đang trong thành phố, đánh sập mấy tòa nhà là phải bồi thường nhiều lắm a~

- Oa! Minmin nhà chúng ta thật dữ quá đi! – JaeJoong làm nũng chui sâu hơn vào lòng YunHo, cất giọng vòi vĩnh – Yunnie à, anh có mang Black.AXE theo mà? Em chưa thấy nó bao giờ cả, lấy ra nhìn một chút được không, Yunnie a~~

HyeSung ngồi phía trước thấy JaeJoong làm loạn không nhịn nổi bật cười, HeeChul liên tục nhìn lên gương chiếu hậu miệng thì không ngừng huýt sáo. Được chiêm ngưỡng vẻ mặt khó xử của Chủ tịch thật khiến người ta xúc động quá.

.

Nhắc đến Black.AXE, tâm HeeChul như bị ai nhéo một cái. Từ lúc thành lập SJ đến giờ, đó được coi như thứ vũ khí gắn liền với tên tuổi của U-know Jung YunHo - kẻ khiến cả giới hắc đạo tại Hàn Quốc e sợ và kính trọng. Khẩu Black.AXE do chính tay YunHo thiết kế và ChangMin đích thân chế tạo, nó không đơn thuần là một khẩu súng bình thường.

- Nguy hiểm lắm, Joongie – YunHo dịu dàng nhìn JaeJoong, vẻ mặt rõ ràng là không đáp ứng yêu cầu vừa rồi.

JaeJoong phồng má phụng phịu, bàn tay nắm lại đấm đấm trên ngực YunHo. Hôm trước mới nhìn lén YunHo và ChangMin trong phòng vũ khí, thấy ChangMin nhắc đến cậu mới tò mò thôi, có phải đòi anh phải cho cậu cái đó đâu chứ!

- Em không đụng vào nó là được mà, Yunnie~

YunHo thở dài ôm lấy vòng eo thanh mảnh của JaeJoong, chỉnh lại vị trí ngồi để cậu thoải mái dựa hẳn vào người anh, một tay ấn nút nhỏ trên đai an toàn. Ngay sau đó trên đệm xe bật lên một khoang nhỏ, YunHo nhẹ nhàng nhấc khẩu súng màu đen trong đó lên đưa tới trước JaeJoong, bàn tay nhỏ bé không an phận vươn đến tính toán muốn cầm đi bị YunHo nhanh mắt chụp lại, siết nhẹ như cảnh cáo. Anh chỉ nhượng bộ đến đây thôi, không hơn!

JaeJoong thấy vậy cũng không đòi hỏi nữa, tranh thủ nhìn nhìn một tí đã.

Khẩu súng này được thiết kế cho YunHo, đương nhiên rất vừa với tầm nắm của anh. nhưng khi ngón tay xương xương của JaeJoong khẽ chạm vào lại làm nổi bật sự to lớn và rất thô mà Black.AXE có, càng hiện rõ hơn nét gầy yếu cậu đang mang. Đôi mắt YunHo không giấu được sự luyến tiếc, cánh tay ôm JaeJoong lại siết chặt thêm một chút…

YunHo không để cho JaeJoong cầm Black.AXE cũng vì nguyên nhân hết sức đơn giản – nó rất nặng. Nói là một khẩu súng, nhưng công dụng của nó còn vượt xa hơn thế. YunHo vốn không thích sử dụng súng, món vũ khí rất có lợi thế ở cự li xa, thứ khiến mọi người phải khiếp sợ cùa anh – là kiếm. Black.AXE chỉ có 10 viên đạn, thanh kiếm của YunHo được đặt trong khẩu súng này cùng với phi tiêu chứa độc. Tóm lại, đơn giản là thanh kiếm của YunHo dùng một khẩu súng làm vỏ và… chứa đồ. (=.=)

- Boss! Chúng ta sắp tiến vào Nhà Xanh rồi! – HeeChul lạnh lùng cười – Thật tiếc là không có màn chào hỏi nào cả.

HyeSung ngồi bên cạnh cúi thấp đầu lẩm bẩm, Han phu nhân thích đánh nhau quá…Thật bạo lực…

- Được rồi, chúng ta xuống thôi – YunHo âm trầm cất tiếng ra lệnh, vừa mở cửa vừa cẩn thẩn ôm bảo bối của mình hỏi – Joongie… Em có mệt không?

- …

- Anh nhiều chuyện quá đi Yunnie!! Có làm gì đâu mà mệt chứ, nhanh nhanh lên! Chúng ta sắp đón ngài Tổng thống đó!

Phía trước và phía sau xe của YunHo đều có 2 chiếc Ferrlari do SJ điều khiển, mọi người đều đã xuống và đơị chỉ thị tiếp theo. JaeJoong thấy anh không chú ý gì hết nên sốt cả ruột, cái cần quan tâm thì không quan tâm… Thật khiến người ta tức chết!

***

Từ dinh thự của Tổng thống, YunHo và JaeJoong cùng một người đàn ông trung niên bước ra trước sự bảo vệ của SJ. Không chỉ phóng viên, nhà báo mà cả fan hâm mộ của JaeJoong cũng đều chờ đợi xung quanh từ rất sớm. Sự xuất hiện của JaeJoong lần này khiến tất cả giới truyền thông kinh ngạc và mừng rỡ, phải biết rằng, dưới sự bảo hộ của Jung YunHo thì số lần họ được tiếp xúc với Hero JaeJoong chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đây quả thật là cơ hội ngàn năm có một được nhìn thấy huyền thoại của âm nhạc, “thiên thần của Jung gia”.

Hơn nữa, sự kiện này được Jung gia thay mặt Tổng thống tổ chức khiến dư luận xôn xao. Không lẽ phía sau Tổng thống đã có Jung gia ủng hộ?

“Tách! Tách! Tách!”

- Ngài Tổng thống, nghe nói chủ tịch tiền nhiệm của Jung.co là bạn thân của ngài. Việc Jung gia đứng ra lần này liệu có vì nguyên nhân đó?

- Lần ám sát trước vẫn chưa tìm ra hung thủ, ngài không lo sợ chuyện đó sẽ tiếp diễn sao?

- Cậu JaeJoong! Album ở Luân Đôn của cậu đang làm mưa làm gió trên thị trường, tại sao cậu lại tuyên bố trong vòng 1 năm sẽ không xuất hiện?!

- Jung.co tổ chức hôm nay phải chăng muốn khẳng định vị trí của mình? Xin chủ tịch Jung cho chúng tôi biết nguyên nhân!

[…]

Hàng loạt nghi vấn đều hướng về phía 3 người đang bước lên BMW của Jung YunHo, SJ cố hết sức ngăn cản nhưng cũng sắp trụ không nổi, đành xuất chiêu cuối cùng - tỏa sát khí.

Gì chứ với đám sát thủ bọn họ cái này là bản năng rồi, lão hổ không phát uy mấy người kia lại tưởng họ là Hello Kitty, hừ! Họ là muốn đánh nhau, muốn vận động, ai cần đùa giỡn với đám phóng viên này!

Ngay lập tức đám người vây quanh bị không khí u ám dọa cho lùi ra mấy mét, YunHo mặt không biểu tình ôm JaeJoong trong lòng bước lên xe, cậu cũng ngoan ngoãn nép người vào lồng ngực của anh (dù sao cũng đã hứa rồi). Đèn flash nháy liên tục khiến JaeJoong phải vùi mặt vào cổ YunHo, thân thể gầy yếu lui sâu vào vòng tay anh như con mèo nhỏ bị hù dọa, bộ dáng thật khiến người khác thương tiếc. (T^T)

YunHo vừa ôm JaeJoong ngồi xuống lập tức ra hiệu cho HeeChul nhanh chóng khởi hành, ngài Tổng thống cũng được hộ tống an toàn ngồi cạnh YunHo. Cửa kính xe của YunHo được thiết kế đặt biệt giống “mắt thần” – có thể từ bên trong nhìn ra nhưng đứng bên ngoài thì không thấy, còn mấy tính năng như chống đạn, tản nhiệt… cũng không cần nhắc tới làm gì.

Đoàn xe hộ tống Tổng thống rời khỏi Nhà xanh lập tức cắt đuôi đám kí giả và nhà báo đuổi theo phía sau, tiến về xa xa lộ Seoul.

.

.

Trong BMW của Jung YunHo.

Bầu không khí quái dị tràn ngập cả khoang xe, JaeJoong núp trong lồng ngực của YunHo thỉnh thoảng lại hé ra nhìn người đàn ông trung niên đang ngồi cạnh hai người, YunHo lạnh lùng không cảm xúc, đôi tay vẫn ôm chặt bảo bối vào lòng như sợ chỉ cần nới lỏng một chút cậu liền biến mất.

HeeChul liên tục nhìn qua gương chiếu hậu mà gật gù có vẻ rất hài lòng, riêng HanKyung thì đã… nhắm mắt dưỡng thần từ lâu.

Người vẫn im lặng từ trước – ngài Tổng thống, ông có một khuôn mặt phúc hậu và mang nét từng trải, khẽ mỉm cười khi bắt gặp đôi mắt tròn xoe của JaeJoong, ông cất giọng trầm ấm hỏi:

- Không ngờ chủ tịch Jung lại dẫn theo cậu JaeJoong thế này, có vẻ hôm nay tôi rất may mắn thì phải?

JaeJoong nhíu nhíu mày, bàn tay nhỏ siết lấy vạt áo của YunHo, gương mặt đẩy vẻ khó hiểu y như vừa nhìn thấy sinh vật lạ. Cậu lay lay YunHo nhỏ giọng gọi:

- Yunnie, Yunnie~ Kì quá, kì quá… - Đôi mắt không giấu được sự hoảng loạn – Minmin nhà chúng ta già nhanh quá đi, nó không nhận ra em a…

Nụ cười “hiền hòa” trên môi Tổng thống bỗng cứng ngắc, giọng nói vì kiềm chế mà trở nên run run:

- Xin lỗi, cậu JaeJoong hình như… nhầm lẫn?

Nhìn “Tổng thống” đen hết cả mặt mà vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh cởi mở, HeeChul và JaeJoong mở to mắt không chớp, dường như hết sức kinh ngạc.

“Phụtt ~!!”

- Hahahahaha…~!! – Hai kẻ đang trợn mắt người thì đấm thùm thụp vào vô lăng, kẻ thì bám lấy YunHo không kiêng nể mà cười to. HyeSung đang nhắm mắt nghe thấy giật mình tỉnh luôn.

- Oa~ Minmin thật oai phong nha~ Hahahaha@#%$$@%&^$%@ (lược bớt, chủ yếu là tiếng cười thôi)

- Khụ khụ! Boss, tôi thấy ngài nên tài trợ cho ChangMin đi ứng cử là được rồi đó! Muahahaha~ ^&$$@$#@$#%^&&%$@!$[...]

- Joongie… - Giọng nói YunHo lặng lẽ vang lên, cúi xuống nhìn con người bé bỏng vẫn đang cười đến run rẩy, anh nhẹ nhàng đỡ cậu ngồi thẳng lại.

JaeJoong vươn hai tay bẹo má ngài “Tổng thống”, xoa xoa nắn nắn một hồi rồi không ngừng khen ngợi:

- Thuật hóa trang của Han hyung ngày càng cao, thật tuyệt diệu! Có thể biến siêu thiên tài Shim ChangMin đẹp trai hào hoa phong nhã của chúng ta thành ông bác phúc hậu hiền hòa da nhăn nheo thế này, ôi ~~

- JaeJoong thiếu gia…

- Minmin? Em không cần diễn nữa đâu, thả lỏng một chút! Khéo lại già mất bây giờ! – JaeJoong không để ý cái mặt đen sì của “Tổng thống” mà vẫn ra sức trên chọc, có Yunnie ở đây cái gì cậu cũng không ngán đâu! Hằng ngày nó vẫn luôn lên mặt giáo huấn cậu, không trả đũa lúc này thì còn đợi khi nào?

.

.

Không sai, ngài Tổng thống đang ngồi trên xe YunHo không ai khác chính là Shim ChangMin. Đây chính là kế hoạch “dương đông kích tây” mà YunHo đã định từ trước, sau khi dủng một người khác giả dạng thành Tổng thống, anh và JaeJoong sẽ đích thân hộ tống thế thân này đến bữa tiệc.

<<Báo cáo Boss! Đã đáp xuống an toàn!>>

- Chà! DongHae thật nhanh tay! – HeeChul mỉm cười nói – Boss, mọi thứ rườm rà được dọn dẹp rồi.

Tất cả đều im lặng giữ vẻ mặt thản nhiên, kết quả này đã được đoán trước, dĩ nhiên sẽ không có bất cứ thiếu sót nào xảy ra. Nhưng trận mở màn của họ.. giờ mới chính tức bắt đầu!

<<Bíp! Rella, bọn chúng “động” rồi. phía trên!>>

- HeeChul hyung! Dừng lại!! – JaeJoong đang dựa vào YunHo bỗng bật dậy, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại.

“Kétttt!!”

Bốn chiếc Ferrlari chạy phía trước và sau BMW của YunHo cũng đồng loạt dừng lại chắn xung quanh, bao bọc thành một vòng tròn.

- Hyung… hyung chậm quá đi ~~ - JaeJoong phụng phịu nói rồi lại chui vào lòng YunHo, ưm, ở đây vẫn ấm nhất.

HeeChul lắc đầu cười khổ, lên tiếng biện minh cho tay nghề lái xe xủa mình:

- Jae cưng, em nhắc sớm 5 giây thì đã được rồi, ai biết được chúng sẽ khoanh vùng thế này chứ!

- Hừ! Bom IPO 1039 sao? Kém cỏi! – ChangMin cười lạnh khinh thường.

- Dù kém cỏi thì chúng cũng đạt được mục đích rồi, chạy ra là nổ liền đó! – HyeSung lại lôi chiếc Ipad yêu quí ra không ngừng di động ngón tay lên xuống – Chủ tịch, có tai nạn trên xa lộ khiến giao thông tắc nghẽn ở hai đầu, xem ra bọn họ đã chuẩn bị rất kĩ!

- Hmm, thật ấn tượng! – HeeChul híp mắt cười – Chẳng bỏ công lái xe nãy giờ! (_ _ !)

YunHo vẫn giữ im lặng ôm JaeJoong đặt xuống bên cạnh, đôi tay dịu dàng vuốt ve tóc cậu rồi cẩn thận nhắc nhở:

- Em ngoan ngoãn ở đây chờ, sẽ nhanh thôi! – Nhận được cái gật đầu chắc chắn của JaeJoong, YunHo mỉm cười rồi lạnh lùng ra lệnh – HyeSung, cậu cùng KiBum nhanh chóng gỡ thứ cản đường kia ra, 10 phút!

- Vâng!

Nhìn HyeSung dứt khoát mở cửa bước đi, trong lòng Changmin không ngừng run rẩy. Mẹ ơi ~ ít nhất bán kính cũng xấp xỉ 800m, chỉ có 10 phút thì… Phù! May mà nhận lời cải trang thế này, nếu không người phải giải quyết cái đó là mình rồi! Amen!

- HeeChul, bắt đầu đi! – Dứt lời, YunHo và HeeChul cũng ra khỏi xe, bên ngoài – SJ đã sẵn sàng đợi chỉ thị tiếp theo

YunHo, HeeChul, LeeTeuk và HanKyung đều đứng quanh chiếc BMW có JaeJoong và “Tổng thống” bên trong, riêng những người còn lại đã tỏa ra bốn phía.

- Lúc nãy báo phía trên đã động rồi, tại sao không thấy gì cả vậy? – HeeChul nhăn nhó hỏi, không biết đứa chết tiệt nào nẫng tay trên của mình đây?

LeeTeuk vuốt ve khẩu súng yêu thích, cười cười đáp lại ánh mắt không hài lòng của HeeChul đang chĩa về phía anh:

- Là bắt buộc thôi, Heenim! – Vừa nói vừa liếc vế phía sườn núi giáp biển cách nơi đang đứng không xa, chỉ thấy những cột khói xám từ dưới bốc lên không ngừng.

Dám có ý định đánh lén SJ từ phía trên, không ra tay trước sao có thể hả cơn giận này? Bom khoanh vùng đặt ngầm tuy JaeJoong đã nhìn được nhưng họ vẫn chấp nhận bước vào, chỉ đơn giản là muốn biết – thực lực của những kẻ đang âm mưu thâu tóm Jung gia đến đâu, và hơn hết… là đánh đấm một phen!

Đôi mắt sắc lạnh của YunHo chợt lóe, khẽ nhấc tay ra lệnh, bốn phía vốn đang im lặng bỗng nỗi lên tiếng vũ khí hành động. Nhóm LeeTeuk lập tức xông về phía đám sát thủ đang ùa tới trung tâm là chiếc BMW của Jung YunHo.

“Bùm!!”

“Đoàng!! Đoàng!! Đoàng!!”

Từ phía sườn núi lựu đạn gây mê được ném vào nơi YunHo và SJ đang đứng, liên tiếp sau đó là tiếng đạn nổ không ngừng. HeeChul nhẹ nhành rút con dao nhỏ dắt dưới tay áo, dưới chuôi nó còn gắn một sợi xích dài nối tới cổ tay trắng nõn. Đã rất lâu RS không được uống máu tươi, cả nó lẫn chủ nhân đều không kiềm được sự thích thú và nôn nóng.

HanKyung mỉm cười tuốt kiếm ra khỏi vỏ, lẽ ra anh cũng đã lao ra ngoài cùng với bọn KiBum, chỉ vì YunHo đã lệnh cho anh và HeeChul ở lại bên JaeJoong. Và lẽ dĩ nhiên, những kẻ có thể lọt vào tận đây… mới chính là đối thủ mà họ cần!

End chap 7

Chap 8:

“Bụp”

“Phịch!”

Tiếng súng giảm thanh, tiếng người không ngừng ngã xuống liên tục phát ra từ vòng ngoài bao quanh BMW của Jung YunHo. Trừ Kim Heechul, HanKyung và YunHo đang ở cạnh JaeJoong thì những người còn lại của SJ đã sớm lao vào trận chiến.

Lạnh lùng, tàn độc, ra tay không khoan nhượng. Trước khi kẻ địch kịp nhìn thấy họ động thủ thì đã hồn lìa khỏi xác! Điều quan trọng nhất bây giờ chính là thời gian, SJ cần nhanh chóng đưa Tổng thống và Boss của mình đến trung tâm Seoul. Đáng tiếc là không kịp để đùa giỡn với bọn đánh thuê này, cứ xem như vận động một chút vậy.

Trái ngược với mấy trăm tên sát thủ vũ khí đầy mình, bên LeeTeuk chỉ còn 9 người đối chọi. So sánh nhân lực rõ ràng có sự bất lợi, thế nhưng sự “bất lợi” này với SJ rõ ràng là một món hời.

“Rầm!!”

- Leeteuk!!

- Khốn kiếp!

Tiếng động thật lớn vang lên từ bên trong vòng vây khiến SJ đang hành động phải quay lại, sự việc đang diễn ra làm họ hơi ngạc nhiên một chút.

“Xoẹt!!”

- Hyung – RyeoWook vừa kéo sợi dây cước trong tay tiễn một tên “ra đi” vừa nhìn LeeTuk mà nói – Em dám cá là Heenim đang rất vui sướng đó.

“Đoàng! Đoàng! Đoàng!”

- Anh cũng nghĩ vậy – Hai khẩy súng trên tay YeSung vẫn không ngừng được bóp cò – Hyung ấy cứ cho là bị chúng ta “hớt” hết phần rồi, giờ được chào đón “nồng nhiệt” thế không mừng mới là lạ.

- Mấy đứa tập trung chút đi – KangIn vừa vặn gãy cổ mấy tên, vừa nhíu mày phàn nàn hai kẻ đang tán gẫu rất vô tư kia – Rella không để chúng ta vào đó tham gia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#thơ-ca