CHAP 11: QUÁ KHỨ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm ấy khi mọi người đều đã ngủ say, dưới con đường gần KTX vẫn có 1 bóng người cô độc đang rải bước, anh lang thang đi mà không hề biết điểm dừng là ở đâu. Lúc chiều vừa về KTX, anh nhận được điện thoại của Junhyung- thành viên nhóm nhạc Beast sắp được debut và cũng là bạn thân của anh, cậu ta bảo đã tìm ra được người anh cần tìm suốt mấy năm nay, người làm cho anh lao đao một thời gian dài và làm cho cuộc sống của anh hoàn toàn theo một hướng khác, để bây giờ anh trở thành con người lạnh lùng và đáng sợ như vầy!

JUNG EUNJI- cái tên đã khắc sâu trong trí nhớ của anh, người con gái anh từng hết mực yêu thương, che chở.

---FLASHBACK---

Lúc anh 12 tuổi, cô 10 tuổi, lần đầu tiên anh và cô gặp nhau là lúc cô bị một cậu nhóc hàng xóm ăn hiếp, khi ấy cô nhỏ bé, nhút nhát như một con mèo nhỏ làm anh muốn bảo vệ và giúp đỡ. Nhà cô và anh ở cùng một con đường, cách nhau vài căn biệt thự, nên từ lần đầu gặp nhau 2 người càng ngày càng thân, lúc nào cũng quấn quít với nhau, cùng nhau đi học, làm bài, cùng nhau đi chơi, trò chuyện, dần dần tình cảm anh dành cho cô đã không còn đơn thuần là tình cảm bạn bè nữa. Càng lớn cô lại càng xinh đẹp, tinh nghịch, đáng yêu làm nhiều người yêu mến, cô không còn là cô nhóc nhút nhát nữa mà trở nên vô cùng mạnh mẽ, kiên cường.

Tình yêu anh dành cho cô ngày càng lớn. Năm 17 tuổi, anh dồn hết can đảm để tỏ tình với cô, và rồi anh và cô trở thành một cặp, hằng ngày khi học xong anh và cô cùng ghé lại thư viện đọc sách, cùng đi công viên hẹn hò, hay cuối tuần anh lại cùng cô đi xem phim...anh vô cùng hạnh phúc khi được ở bên cạnh thiên thần của lòng anh. Nhưng không có hạnh phúc nào là mãi mãi. Vào đúng ngày sinh nhật năm anh 18 tuổi, cô và anh hẹn nhau dưới công viên gần nhà, suốt ngày hôm ấy cô mất tăm, cả một lời chúc sinh nhật anh cũng không có.

Dưới ánh nắng nhè nhẹ của mặt trời, công viên khá vắng người với từng cơn gió làm tóc cô rối tung lên, anh vươn tay ra định sửa lại giúp cô nhưng chưa kịp chạm vào cô đã vội né ra. Cánh tay thon dài của anh dừng ở giữa không trung vô định, ngỡ ngàng đến sững sờ, anh không thể hiểu được ngày hôm nay cô bị cái gì mà trở nên quái lạ như vậy. Thường ngày khi thấy anh cô sẽ tươi cười rạng rỡ ôm chằm lấy anh, miệng thì nói không ngừng nghỉ về đủ thứ chuyện trên đời, nhưng hôm nay cô lại cực kì im lặng, không cười không nói. Anh khó chịu vừa thu tay về vừa hỏi:

_Em bị cái gì vậy?

Cô vẫn một mực không đáp lại anh, đến khi anh bực bội kéo cô quay mặt về phía anh, cô mới chịu ngẩn đầu nhìn anh một cái, nhưng ánh mắt ấy quá xa lạ, lạnh lẽo làm anh đờ người. Anh không hề nói gì nữa, dường như anh đang chờ đợi cô cho anh 1 lời giải thích.

_Em có chuyện muốn nói – cuối cùng cô cũng chịu mở miệng nhưng câu nói ấy không hiểu sao lại làm anh nổi lên một hồi bất an, lo lắng.

_Có chuyện gì em nói đi, anh nghe!

_Mình chia tay đi – sau khi hít một hơi, cô dứt khoát nói ra một câu. Không gian, thời gian dường như lặng đi sau câu nói của cô cũng như trái tim anh đang ngừng đập kể từ giây phút ấy. Anh không thể tin vào những gì vừa nghe được, nó như một nhát dao đâm thẳng vào trái tim của anh.

_Em nói cái gì?

_Em nói mình chia tay đi. Từ nay em phải thực hiện giấc mơ của em, em phải trở một ca sĩ. Có công ty đã nhận em làm thực tập sinh và em không thể tiếp tục mối quan hệ này nữa. Anh có thể hận em, oán trách em nhưng xin anh đừng bao giờ níu kéo em. Cứ xem như em hết yêu anh rồi đi!

_Thì ra cả ngày hôm nay anh không thấy em là do em cố tình tránh anh. Trong mắt em anh ích kỉ vậy sao? Nếu em đã nói không cho anh níu kéo thì anh sẽ làm theo ý em, chỉ mong em trả lời anh một câu, em...thật sự đã hết yêu? – giọng anh trầm dần, cố kèm nén tức giận. Tại sao cô lại trở nên như vậy?

_Phải! Cuối cùng em cũng nhận ra, với anh không phải tình yêu, em chỉ xem anh là một người bạn, một người anh trai, không hơn không kém. Em xin lỗi anh nhưng em cũng không thể vì anh mà từ bỏ ước mơ từ nhỏ của mình. Tạm biệt anh! – dứt lời cô lạnh lùng quay bước đi mà không đợi anh phản ứng hay nói một lời nào nữa. Với anh mà nói đây thật sự là cú sốc rất lớn, từng lời nói, ánh mắt,cử chỉ của cô anh đều nhớ như in, tất cả đều khắc sâu vào trái tim đang rỉ máu của anh. Hai người bên nhau 6 năm, kết thúc chỉ bằng câu nói "Mình chia tay đi". Từ lúc gặp nhau, thân nhau đến khi quen nhau, anh luôn luôn đem lại cho cô hạnh phúc và nụ cười, cô muốn thứ gì bằng mọi giá anh đều làm cho cô, vậy mà giờ cô nói trước nay chỉ xem anh là anh trai, là bạn...KHÔNG HƠN KHÔNG KÉM. Anh- từ trước đến nay là một người lạnh lùng, khó gần lại ít nói, chỉ khi bên cô anh mới nở nụ cười, chỉ với cô anh mới dịu dàng, ân cần. Anh không hề nghĩ rằng có một ngày cô lại đối xử với anh như vậy. Dù là thực hiện ước mơ cũng không cần phải đối xử tàn nhẫn với anh như vậy!

_Nếu em đã nói như vậy thì tôi nên hận em như ý em mong muốn, đúng không?- anh thơ thẫn một lúc kể từ lúc cô quay mặt đi. Lần đầu đặt tình cảm vào ai đó lại mang phải nỗi đau lớn thế anh, anh thật hận bản thân mình sao lại sai lầm đi đặt tình cảm vào cô. Anh không như những thằng con trai tầm thường sau khi chia tay liền đau khổ suốt ngày chỉ biết uống rượu giải sầu gì đó! Với anh, từ ngày chia tay, anh đã đem tình cảm mấy năm dành cho cô cất sâu vào một góc trong tim và anh cũng tự dặn lòng vết thương cô gây cho anh anh sẽ trả hết lại cho cô, để cô nếm thử cảm giác đau thương, mất mát và bị bỏ rơi như cô đã làm với anh. Cô đã muốn làm ca sĩ như vậy thì anh cũng sẽ trở thành ca sĩ và nhất định phải thành công hơn, nổi tiếng hơn cả cô để cô phải ân hận.

---END FLASHBACK---

Suốt 2 năm qua, anh không bao giờ quên được nỗi đau ấy, ngay cả lúc này đây khi nghĩ tới, trái tim anh dường như vẫn đang rỉ máu, phải chăng vết thương cô gây cho anh quá sâu. Anh luôn tìm kiếm cô nhưng kết quả nhận được chỉ là con số 0, nhiều lúc ngẫm nghĩ nếu cô đã ra mắt thì chẳng có lí do gì mà anh không tìm thấy, thì ra là cô vẫn còn là thực tập sinh. Khi nghe tin này, anh lại càng nôn nóng debut hơn nữa, anh rất muốn cho cô thấy được thành công của anh, nhưng lí do để làm vậy là gì anh cũng không thể hiểu, vì muốn trả thù cô hay muốn cô quay về bên anh, chẳng lẽ anh chưa quên được cô? Với anh, cô là một người vô cùng quan trọng, vậy mà với cô, anh chỉ là một vật cản khiến cô không thể thực hiện giấc mơ, thế hà cớ gì anh phải nhớ mong cô nhiều như vậy?

Bỗng đang suy nghĩ về cô, một hình ảnh mờ ảo chạy lướt qua não anh, anh bất giác nhíu mày. Tại sao giờ phút này lại nhớ đến cậu nhóc ấy. Nhưng anh cũng thấy kì lạ, trước khi cậu nhóc ấy xuất hiện anh vẫn có thể cười nói bình thường với lũ nhóc kia, từ khi có cậu, anh lại trở nên lạnh lùng, khó chịu như thế này. Chính cậu, là tại cậu mang hình ảnh ngày xưa của cô ta, ngây thơ, bướng bỉnh, xinh đẹp và đáng yêu, đặc biệt là chỉ có cậu và cô dám nói xiên nói xỏ anh dù biết anh rất đáng sợ. Chính cậu đã làm trái tim anh đau đớn thêm lần nữa bởi vì ở gần cậu anh cứ cảm thấy như mình đang ở cạnh cô , nữa muốn che chở, yêu thương, nữa muốn giết chết đi, biến mất mãi mãi để trái tim này không phải đau nữa. Dù là cậu hay là cô, mỗi lần nhìn vào đều khiến anh đau đớn, bất lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net