CHAP 15: KHÔNG SAI!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đêm đông lạnh, nhưng cũng không lạnh bằng trái tim của 3 người. Cậu mệt mỏi, sao mọi chuyện lại trở nên thế này! Cậu đã làm gì sai để anh đối xử như vậy, chính anh làm cậu chán ghét, cậu không muốn thấy anh, với anh cậu luôn xem anh là anh trai của mình, vậy mà anh làm lại cậu thất vọng như vậy. Liệu sau này anh và cậu có thể đối mặt nhau hay không? Cậu biết mọi người rất tốt với cậu, nhưng cậu không hề muốn vì cậu mà xảy ra xung đột, bất hòa. Nếu được chọn lại lần nữa cậu sẽ ở lại Mỹ với gia đình, sống đơn giản hạnh phúc. Cậu cảm thấy quá khó khăn để đối mặt với mọi người lúc này, nhưng cậu lại không thể phụ lòng chủ tịch được. Cậu phải làm sao để mọi chuyện trở về quỹ đạo của nó, mà lí do anh đối xử kì lạ với cậu như vậy là gì?...hàng loạt câu hỏi hiện lên trong đầu, đến lúc mệt mỏi ngủ quên khi nào không hay. Dongwoo và Myungsoo nhìn cậu lắc đầu, thật là không biết nên làm gì giúp cậu, không ai muốn nhìn cậu bị anh đối xử như vậy.

Phòng bên cạnh, Hoya ngồi tựa đầu vào giường, nhắm nghiền mắt nhưng không hề ngủ, cậu lo lắng cho Woohyun. Lúc nhìn thấy mấy vết thương của Woohyun, trái tim cậu như bị ai lấy tay bóp lại, khó chịu vô cùng! Lúc đó cậu chỉ nghĩ đến mình cậu, nghĩ đến chuyện cậu bị anh coi như một món đồ có thể nắm giữ trong tay, thật chỉ muốn chạy đến giết chết anh. Từ hôm nay cậu cần bảo vệ Woohyun cẩn thận hơn, không thể để anh đến gần cậu ấy nữa, không bao giờ có thể để anh tổn thương người cậu yêu nữa! Cậu ấy đau một thì cậu sẽ đau mười!

Ở căn phòng cuối cùng, anh đang ngồi trên bệ cửa sổ, ngửa đầu nhìn lên trời! Hôm nay không có lấy một ngôi sao, bầu trời chỉ có một mảng đen kịt, u ám, đáng sợ như anh bây giờ. Anh đang tự trách bản thân vì đã làm cậu đau, nhìn cậu như vậy anh cũng vô cùng khó chịu, nhưng đó chả là gì so với lời nói mà cậu nói với anh, anh chưa bao giờ nghĩ cậu ghét anh đến mức đó. Anh sai sao?...không, anh không làm gì sai cả, do cậu tự làm tự chịu thôi! Nhưng mà, cậu đã làm gì anh? Bỗng nhiên anh thấy nhớ cô, chẳng lẽ cô cũng vì chán ghét anh nên mới rời đi, chẳng lẽ cô và cậu đều không bao giờ muốn nhìn thấy anh...

****

.......

Lại một ngày mới nữa bắt đầu, mọi người đều mệt mỏi vì chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhưng sau một đêm yên tình suy nghĩ thật kĩ, họ lại thấy có gì đó bất ổn, dù rất giận khi anh làm vậy, vẫn không thể phủ nhận chuyện anh có gì đó khác thường, không thể tự nhiên anh lại trở nên như vậy, thế nên cả đám (trừ Hoya và cậu) cử Dongwoo đi nói chuyện với anh, chỉ với một ý định là xem anh đang gặp phải chuyện gì. Dù có bất hòa ra sao thì chuyện tập luyện vẫn quan trọng nhất, họ miệt mài làm việc đến trưa. Vì không muốn không khí khó khăn hơn nên Hoya kéo cậu ra quán ăn gần công ti ăn trưa, Myungsoo, Sungyeol, Sungjong cũng đi theo, họ lo lắng cho Woohyun nên không giây phút nào muốn rời mắt khỏi cậu. Anh cũng định bước theo nhưng đã bị Dongwoo kéo lại. Anh nhíu mày chờ nghe câu hỏi.

_Hyung! Có chuyện gì với anh sao?

_Chuyện gì?- anh cảm thấy khó hiểu với câu hỏi của Dongwoo.

_Thật ra anh có chuyện gì đúng không? Vì chuyện gì mà anh đối xử với em ấy như vậy?

_Làm gì có!- anh không có ý định nói chuyện về Eunji với người khác nên định đi trước, nhưng Dongwoo một lần nữa kéo tay anh, giọng cất lên có chút trách mắng:

_Anh có xem tụi em là anh em tốt của anh không? Khó khăn tới mức nào mà lại giấu bọn em? Ngay cả em cũng không đáng tin tưởng sao?

_Anh...- anh hơi lưỡng lự, anh biết tụi nhóc này dù gì cũng luôn xem trọng anh, giờ anh cũng rất mệt mỏi với những chuyện này, tâm tình cũng dịu lại đôi chút.

_Anh nói đi! Nói ra em sẽ cùng anh giải quyết, khó khăn gì chỉ cần chúng ta ở bên nhau đều sẽ có cách giải quyết. Tụi em không bao giờ muốn nhìn thấy bất cứ ai trong chúng ta tổn thương cả!

Anh hơi gật đầu rồi kể cho Dongwoo nghe tất cả, từ chuyện anh với Eunji, cảm giác khi đối diện với cậu, từng chút từng chút một, chậm rãi theo giọng nói của anh hòa vào không khí. Nói ra rồi cảm giác đã bớt khó chịu hơn. Dongwoo hơi bất ngờ vì những gì mình vừa nghe được, thì ra anh lại gặp những chuyện như vậy, thảo nào ánh mắt anh nhìn cậu cứ có gì đó là lạ, Dongwoo chưa từng gặp cô gái đó, nhưng có lẽ hai người giống nhau nhiều lắm mới khiến anh khó chịu như vậy!

_Anh...định xem em ấy là người thay thế sao?

_Thay thế?- anh giật mình, chưa bao giờ anh nghĩ tới điều này, không lẽ trong tiềm thức anh cũng nghĩ vậy sao? Thay thế sao?

_Anh như vậy chính là do bị ám ảnh bởi cô ấy! Có lẽ anh yêu cô ấy nhiều lắm và cũng rất hận cô ấy, nhưng hyung à, Woohyun em ấy vô tội! – Dongwoo từ tốn nói.

_Anh chưa bao giờ nghĩ cậu ta là người thay thế! Nhưng mà không thể phủ nhận, cậu ấy làm anh nghĩ đến cô ta quá nhiều! 2 người đó giống nhau nhiều quá! Hoya và cậu ấy làm anh nghĩ đến cô ta nhiều hơn và điều đó làm anh khó chịu!

_Có lẽ anh đã biết Hoya yêu em ấy, đó không phải đùa giỡn!- Dongwoo hướng ánh mắt nhìn anh.

_Anh biết! Nhưng anh không thể điều khiển bản thân khi đứng trước cậu ta! Anh không biết nên làm gì! Những lời cậu ta nói hôm qua làm anh vô cùng khó chịu, có gì đó nhói nhói trong tim anh nữa, mệt mỏi lắm!- anh ngồi bệt xuống sàn, ngả người vào tường trông vô cùng đáng thương hơn là đáng giận.

_Nhưng anh đừng làm điều gì tổn thương em ấy nữa! Mọi người cũng sẽ khó chịu lắm! Mà anh nói cô ấy cũng sắp trở thành ca sĩ sao?

_Không chắc là khi nào! Nhưng bạn anh nói cô ấy cũng sắp ra mắt hay sao á!

_Anh...có định tìm gặp cô ấy không?- Dongwoo nhỏ giọng.

_Anh...nhất định sẽ tìm gặp cô ấy! Khi đó anh muốn xem cô ấy sẽ phản ứng thế nào khi biết anh cũng trở thành một ca sĩ nổi tiếng.- anh nhếch mép vẽ nên một nụ cười khinh bỉ, nhưng khi nghĩ đến chuyện gặp lại cô ấy anh vẫn cảm thấy nhói ở tim, lại cảm giác khó chịu này.

_Anh còn yêu cô ấy không?

_Anh không biết!

_Chỉ khi còn yêu mới hận nhiều như vậy!

Anh và Dongwoo nói chuyện rất lâu. Trong khi đó cậu và những người còn lại ở quán ăn gần đó vẫn còn đang ăn trưa. Lâu lâu bọn nhóc lén nhìn cậu, họ luôn lo lắng cho cậu. Ai cũng vì tập luyện mà đói muốn xỉu nên ăn rất ngon miệng dù cho chỉ có mấy món rau (do ăn kiêng nha), chỉ có cậu là ăn rất ít, hầu như không hề động đũa, trông vô cùng mệt mỏi.

_Sao vậy?- Hoya dừng ăn, nhìn cậu đầy lo lắng.

_Hửmmm?- cậu ngước mặt nhìn Hoya thắc mắc.

_Sao lại không ăn? Cậu bệnh hay không khỏe ở đâu vậy?- Hoya đưa tay sờ trán cậu.

_Tớ có sao đâu! Cậu lo ăn đi, tại tớ không đói thôi.- cậu đẩy tay Hoya ra. Myungsoo, Sungyeol và Sungjong cũng thôi ăn, ngước lên nhìn cậu, quả thật sắc mặt không hề ổn.

_Nè! Bị sao mà không chịu nói, mặt mày vầy mà nói không sao hả?- Sungyeol chau mày.

_Hyung thật tình không biết lo cho sức khỏe của mình hả?- Sungjong lo lắng cho người anh ngốc nghếch của mình.

_Hyung nói là không sao mà!- miệng thì chứ nói không sao, không sao, trong khi sắc mặt cậu ngày một tệ khiến người khác muốn không lo cũng không được.

_Nè! Đi thôi, tụi em đưa hyung đi đến bác sĩ!- Myungsoo rời bàn ăn.

Mọi người cũng lần lượt đứng dậy, cậu biết giờ có cãi cũng không thể cãi lại mấy người này, huống hồ không muốn mọi người lo lắng nên cậu cũng đứng dậy, nhưng vừa bước được 2 bước, bỗng trước mắt cậu tối sầm, mọi thứ đều quay như chong chóng, không thể chịu đựng được nữa, cậu ngã đùng ra đất. Những người còn lại vừa thấy cậu ngã thì sợ xanh mặt, lóng nga long ngóng không biết xử lý làm sao. Hoya nhìn mặt cậu xanh đến không còn một giọt máu liền đỡ cậu dậy, nhanh chóng giục mọi người cùng nhau đến bệnh viện. Sungyeol cùng Sungjong không thể suy nghĩ được gì nên vội vội vàng vàng theo chân Hoya, còn Myungsoo, sau khi tạm định thần lại liền quay đầu chạy một mạch về công ti.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net