chương 30:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhịp tim bệnh nhân quá yếu. Máy trợ tim!"


"Máu, chúng ta cần thêm máu. Dao mổ!"


"Không xong, nhịp tim bệnh nhân ngày càng giảm"


Tiếng dụng cụ y tế vang lạch cạch không có dấu hiệu ngừng nghỉ. Tình hình ngàn cân treo sợi tóc


Chiếc xe đẩy đưa hai con người từ phòng cấp cứu ra, tay người  Triết Hàm vẫn nắm chặt tay  Giai Kỳ, bác sĩ đã tìm cách để tách họ ra nhưng không thể


"Nói tôi biết đi, tình hình họ bây giờ sao rồi?" Lý Vũ Kỳ như ngồi trên đống lửa


"Ngô tổng tài đã vượt qua cơn nguy kịch, vết đâm may mắn không chạm sâu đến tim, cô ấy sẽ sớm tỉnh lại. Về phần Ngô tiểu thư, tuy nhảy từ trên cao xuống đã có đệm đỡ nhưng do áp lực tác dụng vào đầu quá mạnh cộng với việc đả kích đã ảnh hưởng đến não bộ, chúng tôi không thể xác định được thời gian cô ấy tỉnh lại" Bác sĩ ôn tồn nói


"Ý ông là tiểu thư sẽ sống thực vật?" Tôn Nhuế lo lắng


"Rất có thể" Ông thở dài


"Ông là bác sĩ, ông phải làm gì đi chứ?" Lý Vũ Kỳ không kiên nhẫn quát


"Thực ra ngoài chấn thương ở đầu, chúng tôi còn phát hiện tử cung của cô ấy nhiễm trùng khá nặng. Chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật nhưng sau này cô ấy khó có thể mang thai"


"Trời ơi" Lý Vũ Kỳ vô hồn ngồi xuống ghế


"Cảm ơn ông" Tôn Nhuế hai tay bối rối, nhảy dựng lên nói


"Tôn Nhuế, chuyện này nhất định không được để lão đại biết. Nhất định! Nhất định!" Lý Vũ Kỳ sầu não vò mái tóc rối xù


Lão đại mà biết chuyện này, cô ấy sẽ hoàn toàn gục ngã, và rồi tất cả những gì mà cô ấy gầy dựng nên sẽ tuột dốc không phanh. Không được!


"Lý Vũ Kỳ, cây kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Chúng ta không thể che giấu chuyện này cả đời" Tôn Nhuế ngồi xuống cạnh 


"Đây chỉ là cách tạm thời" Lý Vũ Kỳ nói


"Được rồi, trước mắt cứ như vậy đi"


~~~~~~~*~~~~~~~


V.I.P


Mùi thuốc khử trùng, băng bông khiến Triết Hàm khó chịu chau mày, chị từ từ mở mắt, trần nhà trắng tinh đập vào mắt chị. Đầu đau như búa bổ, những dòng kí ức như cuộn phim tua liên tục trong đầu chị


"Kỳ nhi! Kỳ nhi!" Chị vội vã gọi tên cô, nhìn xung quanh tìm hình bóng quen thuộc


Kia rồi! Là cô, người con gái chị luôn đối xử tàn nhẫn. Đến bây giờ chị mới nhận ra rằng cô đã ốm đi rất nhiều. Gương mặt cô xanh xao, hốc hác, khóe mắt đẫm nước mắt, đôi môi nứt mẻ, trông cô thật đáng thương


Tại sao? Tại sao Chị không nhận ra cô vốn không hề mạnh mẽ, cơ thể nhỏ bé đã chịu biết bao nhiêu đòn tra tấn. Chính chị, hai bàn tay này đã giáng xuống cô những nỗi đau xé da thịt


Khoảnh khắc cô đứng trên tầng thượng, chị mới nhận ra rằng chị cần cô đến nhường nào. Chị luôn lấy cái cớ vì hận cô mà ép cô ở bên cạnh chị cả đời, chị luôn phủ định chị đã yêu cô. Nhưng bây giờ, chị đã biết, chị yêu cô, rất yêu cô


"Kỳ nhi, chị xin lỗi. chị không nên ép em vào con đường cùng như thế" Nắm bàn tay cô, chị gục đầu


"Lão đại, cô nên nghỉ ngơi" Lý Vũ Kỳ khẽ nói


"Cô ấy như thế nào?" Chị hỏi


"Bác sĩ đã nói tiểu thư rất có thể sẽ sống thực vật"


Triết Hàm im lặng không nói, Chị chỉ phất tay ra lệnh Lý Vũ Kỳ ra ngoài. Lúc này chị muốn ở cạnh cô, Chị cần yên tĩnh


Hahaha!!!! Cuối cùng ông Trời cũng đã giúp ta!!!!


Tiểu Song sảng khoái trong lòng, vẻ mặt thỏa mãn tột cùng. Giai Kỳ ơi Giai Kỳ! Cô tốt nhất nên ngủ luôn đi và đừng bao giờ tỉnh dậy. Triết Hàm sẽ thuộc về tôi, chị ấy là của tôi


Ở đâu đó trong một góc tối, đôi môi của ai đó cong lên một đường hoàn hảo, ánh mắt sáng rực trong bóng tối


"Đến lúc rồi"


~~~~~~~*~~~~~~~


"Thiên nhi nó như thế nào?" Triết Hàm mắt không rời Giai Kỳ, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi


"Tiểu thư nhỏ đặc biệt im lặng như không có chuyện gì xảy ra " Tôn Nhuế nói


"Giám sát nó thật chặt chẽ"


Thiên nhi là con chị, một nửa huyết mạch chảy trong người nó là của chị, đương nhiên chị hiểu nó đang suy toán những gì


"Lão đại, về Song tiểu thư. Gần đây cô ấy luôn muốn đến gặp cô, thuộc hạ có cần..."


"Không cần phiền phức" chị khoác tay


"Lão đại, hai hòn đảo ở phía Bắc và Nam của chúng ta đã bị tấn công, tổn thất không lớn cho lắm nhưng cô dự tính khi nào sẽ trở lại?"


"Lại là bọn chúng?"


"Dạ đúng"


Chị xoa mi tâm mệt mỏi, Tôn Nhuế lặng lẽ lùi ra ngoài


Nhìn Giai Kỳ vẫn bất động, chưa bao giờ chị cảm thấy mình thật vô dụng đến chừng này. Phải làm thế nào cô mới chịu tỉnh dậy, phải làm thế nào cô mới chịu tha thứ cho chị?


"Thưa cô, đã đến giờ tiêm thuốc. Mời cô ra ngoài chờ" Một vị y tá bưng trên tay khay thuốc bước vào nói với Triết Hàm


Nhìn cô lần nữa, chị bước ra ngoài. Mũi kim tiêm mảnh khảnh sáng lóe trong tay vị y tá, từng dòng thuốc được tiêm cẩn thận vào cơ thể Giai Kỳ


Ầm! Ầm! Ầm!


Tiếng động mạnh mẽ phát ra từ trong phòng, Triết Hàm vội vã chạy vào. Dưới chân chị, vị y tá lúc nãy đã nằm dưới sàn, miệng đầy máu tươi. Còn Giai Kỳ thì đang co giật dữ dội trên giường bệnh, hai mắt trợn tròng, miệng sùi bọt mép


"BÁC SĨ! GỌI BÁC SĨ ĐẾN ĐÂY MAU!!!!!" Giữ chặt lấy cô, chị gào thét trong hoảng sợ


"Kỳ nhi! Em không được xảy ra chuyện gì! Chị cần em, Thiên nhi cần em! Bọn chị cần em, em không được rời khỏi chị biết không?"


Nhìn cô lần nữa khuất sau cửa phòng phẫu thuật, chị bất lực ngồi bệch xuống sàn, hai tay ôm lấy đầu, một giọt nước mắt hiếm hoi từ khóe mắt chị rơi xuống


Triết Hàm đã khóc, chị phải làm gì đây? Cô không thể bỏ chị mà đi. Tất là tại chị, chính hai bàn tay chị đã gây nên bao tội lỗi, bao tổn thương cho cô


Chị chưa bao giờ tin vào số mệnh do Chúa Trời sắp đặt, chưa bao giờ tin tưởng vào Chúa Trời, cũng như chưa bao giờ cầu xin.


Nhưng giây phút này đây, chị khẩn thiết cầu xin hãy cho cô sống, dù có phải trả giá đắt đến thế nào, chị cũng sẽ cam chịu. Cô là mạng sống của chị, cô là trái tim của chị, là tất cả của chị


Chúa Trời linh thiêng, con xin Người hãy nghe lời cầu xin của con...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net