Mong ước của người, lời hứa của thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyết định không xoá trí nhớ của Haechan diễn ra rất đột ngột. Anh chợt nhận ra thay vì khổ tâm giúp Minhyung tìm được một người thật sự thuộc về mình ở giai đoạn này, chi bằng anh cứ tự trở thành người đó. Ngay khi trở về trời, chẳng màng chúng bạn đã tan ca đi làm việc khác từ lâu, Haechan chạy như bay đến cung điện Sao, một nơi chuyên giữ sổ sách chuyện đầu thai dưới hạ giới.

Jaemin nhìn anh qua lớp kính cận, có vẻ dò xét và không hài lòng lắm khi cho anh xem thông tin về gia đình của Minhyung, nhưng có thẻ công tác, hắn có muốn làm khó cũng không có cách nào.

- Mẹ là vận động viên trượt băng chuyên nghiệp, cha là...

Haechan liếm liếm môi, không tình nguyện lắm mà phải hỏi cái tên khó chịu kia.

- Này, ấy ơi, ờm, sao trên này không viết cha ruột của nhóc đó mà chỉ có tên của gã cha nuôi vậy?

Jaemin rất thông minh, lại có vẻ ngoài cực kỳ tà mị, lúc trước, ở Thần Viện, hai người học cùng một khoá. Jaemin luôn được thần Tình Yêu xem là người kế nhiệm ưu tú nhất, khổ nỗi, người như Jaemin, trong đầu hắn ta có gì, sợ là chính bản thân hắn còn không biết rõ, sau khi tốt nghiệp, thay vì cái ghế thần Tình Yêu với công việc khối người thèm rõ dãi, hắn lại chọn cung điện Sao chán ngắt này để làm việc cùng bà Mụ, ai cũng thấy tiếc nuối.

Haechan sợ nói ra việc hắn chọn vào đây là vì hắn thua cá cược với anh, cả thần giới sẽ xem hai người như kẻ điên mất. Mà câu chuyện cá cược kể ra thật sự cũng rất mất mặt.

Thế nên mới có chuyện hai người cứ chạm mặt nhau là bầu không khí lại thoang thoảng mùi thuốc súng. Jaemin nở một nụ cười cười-như-không-cười, như thể Haechan là kẻ ngu ngốc nhất thế gian rồi mới từ tốn giải thích:

- Ở đây ghi chép trên giấy khai sinh thôi, đầu thai vào nhà nào thì ghi nhà đó, thiên giới chưa đủ nhiều chuyện hay sao mà phải đi tìm cả cha mẹ ruột thử ADN các thứ mà làm sổ sách?

Nghe giọng điệu rõ ràng là muốn gây sự kia, Haechan biết mình chẳng moi được gì, cậu có điên mới đi đến đây. Haechan bực bội rời đi, nào ngờ người kia lại quay sang nói khe khẽ:

- Cung điện Sao không phải chỗ quyền lực như đằng đó nghĩ đâu, đây chỉ là cơ quan thuần sổ sách, đảm bảo trẻ con đầu thai đúng nhà mà thôi, tìm cha mẹ ruột, đằng đó không phải nên đi tìm Nguyệt lão sao?

Nguyệt lão là thầy của thần Tình Yêu, Haechan cũng đã nghĩ đến vấn đề này, tuy nhiên, lão đó còn quái gở hơn cả Jaemin, moi được gì từ ông ta Haechan đi đầu xuống đất. Mà thật ra, chuyện này cũng không quan trọng đến thế, Minhyung là con ruột của ai, biết được chuyện đó rồi thì sẽ thay đổi được gì à? Nhiệm vụ của anh cũng đâu phải cái này?

Nghĩ tới nghĩ lui, Haechan quyết định thôi không đào sâu nữa, anh ném bịch kẹo ô mai mà tên khó ưa kia thích nhất lúc nãy mình mua dưới dương gian lên bàn hắn, coi như quà cảm ơn.

Lúc hai người gặp lại nhau, Minhyung có thể nhận ra Haechan hình như có tâm sự, cứ nhìn cậu rồi thở dài mãi.

Minhyung đã tập luyện rất chăm chỉ, hồ bắt đầu tan băng rồi thì cậu chuyển sang tập trên mặt đất những cú xoay, năm nay trời lạnh sớm, trước khi Haechan đến 1 tháng cậu đã thành thục kĩ năng xoay vòng trên không rồi tiếp đất bằng 1 chân mà không cần ai dạy.

Thấy cậu biểu diễn cái này, Haechan mới giãn cơ mặt được một chút.

- Một năm qua em sống thế nào?

Minhyung im lặng, không trả lời ngay. Haechan cảm thấy bản thân hơi buồn cười, rõ ràng vẫn chỉ là một đứa trẻ 8 tuổi thôi, có thể sống như thế nào nữa chứ? Ấy thế mà Minhyung nghe câu hỏi đó lại có vẻ buồn buồn, nhìn xuống đôi giày trượt vừa vặn dưới chân, đôi mắt hình như còn rơm rớm nước.

- Em có thể đi cùng anh không?

Đây là lần thứ hai cậu đưa ra lời đề nghị này, Haechan không thể ngăn đáy lòng mình lại trào lên niềm xót xa. Không nói cũng biết cuộc sống của cậu chẳng tốt chút nào.

- À, em được vào đội trượt băng của trường, trẻ tuổi nhất trong đội đấy anh! Nhưng mấy động tác vừa rồi là em tự học, họ cứ dạy đi dạy lại những động tác cơ bản thôi...

Haechan biết cậu muốn được khen, thế là anh ra sức xoa đầu cậu. Minhyung bây giờ giống như một chú mèo vậy, ngoan ngoãn nằm gọn trong lòng để cho anh ôm.

Lần này trở về trời, đáy lòng Haechan nặng trĩu, anh vô tình biết cậu từng bị kẹt trong rừng hai ngày trời vì lở tuyết, nhưng cuối cùng vẫn không chết, tức là việc tìm cách chết đối với Minhyung vẫn chưa dừng lại. Thật ra, với tư cách là một vị thần thực hiện điều ước, anh chỉ cần Minhyung sống sót thành công đến năm 30 tuổi, ấy mà chẳng hiểu sao anh lại hy vọng rằng, trong 30 năm trời dài đằng đẵng ấy, Minhyung có thể sống thật hạnh phúc, tuổi thọ cũng không phải chỉ dừng lại tuổi đẹp nhất cuộc đời như vậy.

Mỗi năm xuống hạ giới, Haechan đều sẽ đem tặng Minhyung một đôi giày trượt băng. Bây giờ Minhyung hoàn toàn đã đạt tới trình độ một vận động viên, trượt còn hay hơn cả Haechan. Đôi khi Haechan hỏi vu vơ, rằng lúc lớn lên muốn làm gì, Minhyung đều sẽ trả lời rằng bản thân muốn làm vận động viên trượt băng chuyên nghiệp.

Thế cũng tốt, chỉ cần là thứ Minhyung muốn, Haechan sẽ cố hết sức để hoàn thành.

Trong khoảng thời gian trưởng thành này, Minhyung đã bị ngã cầu thang, đã bị ngộ độc khí, đã trải qua hoả hoạn, ngộ độc thực phẩm, suýt bị tai nạn giao thông,...Haechan nghi ngờ cậu vẫn đang thí nghiệm cách chết, nhưng ánh mắt của Minhyung thật sự quá đơn thuần, mỗi lần anh đến, cậu đều cười rất tươi, dang tay ôm anh thật chặt, còn nói ngày anh đến là ngày cậu mong chờ nhất trong năm. Với sứ mệnh là một 2412, Haechan đã nghe câu này không biết bao nhiêu lần, ấy vậy mà khi nghe một đứa trẻ như Minhyung nói, anh lại xúc động đến mức sụt sùi nước mắt.

Tình hình trong nhà của Minhyung vẫn như thế. Người mẹ kế kia mở quán ăn có vẻ khá phát đạt, người cha thì tối ngày đi liên miên, chỉ có cô em gái càng lớn càng quấn lấy anh trai, có đôi khi Haechan đã xuất hiện rồi, chờ Minhyung ở điểm hẹn nhưng mãi mới thấy cậu đến. Minhyung đều sẽ luôn rất hốt hoảng xin lỗi anh, nói là vì em gái nên mới đến muộn.

Năm nay, Minhyung 15 tuổi, là học sinh cuối cấp 2.

Thông qua những gì Haechan nghe lén được, khi Minhyung đủ 18 tuổi, cậu sẽ được trả về cho cha ruột, cặp vợ chồng kia sẽ nhận được một số tiền lớn rồi rời đi. Có đôi khi, anh sẽ ước mình không chỉ được xuống hạ giới 3 ngày mỗi năm, anh có thể dẫn theo cậu cùng chạy trốn. Hai người sẽ sống ở một thành phố nào đó, Minhyung sẽ làm một học sinh bình thường, sau giờ học tham gia vào câu lạc bộ trượt băng, Haechan sẽ mở một cửa hàng bán quà lưu niệm, để rồi khi Giáng Sinh đến, trong tiệm sẽ đông đúc người tìm đến mua một món quà dành tặng cho người mình yêu thương trong đêm Vọng.

Trước mắt thì đã đi được một nửa của điều ước kia, năm nay, Minhyung trịnh trọng mời Haechan đến trường, còn bắt anh phải mặc quần áo màu xanh lam do bản thân chuẩn bị nữa.

Lúc Haechan đến trường thì mới nhận ra đó là một buổi tiệc cuối năm. Thật sự cũng không có gì quá đặc biệt, mười mấy cái bàn tròn xếp lại, dựng thêm một sân khấu nhỏ, hoàn toàn không so sánh được với những buổi tiệc xa hoa của lũ trẻ ở thành phố. Nhưng mấy đứa nhóc ở đây có vẻ thích thú lắm, đứa nào đứa nấy đều tranh thủ mặc bộ đồ đẹp nhất mình có. Haechan đứng tần ngần ở cửa, cầm thư mời, mãi một lúc sau mới có một cậu nhóc nhỏ con ra dắt anh vào một chiếc bàn trống đối diện sân khấu.

Haechan đợi một lát vẫn không thấy Minhyung đâu, rõ ràng hôm qua cậu đã nằng nặc bắt anh đến đúng giờ, hôm nay lại trễ hẹn. Trong hội trường, ngoài học sinh thì cũng có rất nhiều khách mời đến, chủ yếu là phụ huynh học sinh, Haechan đột nhiên cảm giác được tình phụ tử mãnh liệt, thì ra nhóc xem anh là người thân nên mới mời anh đến đây, đáng yêu quá thể.

Tới đúng giờ, đèn sân khấu đột nhiên loé sáng, có hai học sinh nhận trách nhiệm dẫn chương trình. Haechan cuối cùng cũng tìm thấy Minhyung đang căng thẳng đứng đằng sau cánh gà, cậu cũng mặc một chiếc áo màu xanh giống hệt như anh, càng khiến cả hai trông giống một gia đình hơn. Có lẽ đây là lần khiến Haechan cảm thấy rằng công việc của mình ý nghĩa nhất.

Hoá ra, Minhyung được chọn là học sinh năng khiếu sẽ được tài trợ học bổng lên thành phố học. Ban đầu Haechan nghĩ đó là nhờ khả năng trượt băng, không ngờ là vì học lực của Minhyung nổi trội, đặc biệt là trong môn Văn. Bài phát biểu của Minhyung trong buổi tiệc hôm đó thật sự rất ấn tượng, làm Haechan cảm thấy tự hào đến phổng cả mũi.

Minhyung phát biểu xong thì nhìn về phía Haechan, cười một cái, mọi người có vẻ hơi bất ngờ, còn có người đưa máy ảnh lên chụp xoẹt một tấm. Khi ở riêng với anh, cậu còn cười tươi hơn thế nên đối với chuyện này, Haechan chẳng hiểu sao ai cũng phản ứng như thể mới thấy lần đầu.

Anh chưa kịp vẫy tay bảo Minhyung ngồi bên cạnh mình, một cô bé đã tiến lên, tặng hoa cho cậu. Haechan nhìn mãi mới nhận ra đó là cô em gái cùng tuổi nhà cậu. Suýt thì Haechan quên mất, thế có nghĩa là gia đình kia cũng sẽ có mặt ở đây. Anh đánh mắt một vòng, dễ dàng nhìn người mẹ kế đang nhìn chằm chằm về phía sân khấu với vẻ mặt chẳng chút lương thiện.

Trong lúc Minhyung không chú ý, Haechan lẻn ra ngoài, anh chưa muốn đụng độ gia đình kia ở đây. Từ đó đến giờ Minhyung chưa từng thắc mắc về xuất thân của anh, không có nghĩa là người khác cũng thế, anh không muốn ngày mai phải bận rộn xoá ký ức của tất cả mọi người.

Minhyung rõ ràng có thể sống một cuộc đời rất tốt nếu đầu thai vào đúng chỗ. Nếu như thế, cậu đã có thể trở thành một thiếu niên vô tư, trong đêm Giáng Sinh năm 6 tuổi sẽ viết điều ước xin một chiếc ô tô đồ chơi, chứ không phải điều ước kỳ lạ kia.

Để tránh Minhyung đi tìm mình, Haechan để lại một tờ giấy nhắn ở chỗ hai người hay hẹn nhau, bảo rằng anh có việc gấp, sáng mai lại gặp. Xong xuôi đâu đấy, anh tàng hình, ngồi chờ. Quả nhiên, một lát sau đã thấy Minhyung tìm đến, cậu đọc mảnh giấy, nhìn quanh quất một lúc rồi thở dài, cúi đầu về nhà, dáng vẻ cô đơn đến tội nghiệp.

Có lẽ là do thế nên thay vì tìm đại một chỗ nào đó chơi bời giết thời gian, Haechan theo cậu về nhà. Anh dừng việc chui vào phòng Minhyung ngủ từ khi cậu bắt đầu dậy thì, cảm thấy như thế là hơi xâm phạm quyền riêng tư của cậu. Những năm trước, anh hoặc là kiếm chỗ nào đó để chơi thâu đêm, hoặc là tìm các 2412 khác cùng đi phát quà, năm nay anh nhắn cho 2412 mình đã hẹn, bảo không đến rồi phá lệ đi theo Minhyung.

Căn phòng vẫn không thay đổi gì nhiều, cực kỳ đơn giản, gọn gàng như trước, chỉ khác là chiếc bàn học có vẻ to hơn một chút, trên giá sách cũng có nhiều sách hơn. Minhyung vào phòng đã bắt đầu cởi áo, hình như muốn đi tắm.

Có điều này Haechan thắc mắc từ năm ngoái đến năm nay rồi, làm thế quái nào mà một đứa nhóc mới mười bốn, mười lăm tuổi lại cao hơn cả anh được nhỉ? Minhyung lại còn chăm tập thể thao nên cơ bắp tương đối nảy nở, chả bù cho Haechan hay dùng phép bay chứ nhất quyết không đi bộ, bụng sáu khối dồn một.

Minhyung vừa cởi áo ra, cửa phòng đã bị gõ, cậu bất đắc dĩ phải mặc áo vào rồi mở cửa, người đứng ngoài không ai khác là mẹ kế của cậu.

- Dì nghe nói về chuyện học bổng, con đã đồng ý với họ rồi à?

Minhyung có một thói quen, đó là khi cậu căng thẳng hoặc cần phải suy nghĩ gì thì tay phải sẽ tự động miết lấy ngón trỏ tay còn lại. Chỉ một động tác ấy thôi, chứ gương mặt của cậu vẫn bình thản như không.

- Cấp 3 sẽ đi.

Haechan hơi bất ngờ bởi tông giọng của Minhyung. Ban nãy, anh còn tưởng là do chất lượng micro của trường nên giọng cậu nghe mới trầm và lạnh lùng xa cách đến thế. Lúc nói chuyện với anh, cậu luôn dùng tông giọng cao, hơi kéo dài như làm nũng, tuy vẫn hơi ồm ồm vì vỡ giọng nhưng rất phù hợp với gương mặt non choẹt búng ra sữa ấy.

- Ba con sẽ lên trường nói lại với bọn họ, con học cấp 3 ở đây đi, đi xa ba con không yên lòng.

Minhyung cười gằn, cậu liếc nhìn về phía cô em gái đang đứng lấp ló sau cửa nhìn cậu, rồi lại nhìn về gương mặt giả tạo của mẹ kế.

- Người không nên nói câu đó nhất không phải là ông ta sao? Bao nhiêu năm qua ông ta đi xa nhà đều không yên lòng à?

Sắc mặt người mẹ kế tái hẳn đi. Đây chắc là lần đầu tiên Minhyung lớn tiếng cãi lại như thế, bình thường bà ta vốn đã sợ cậu, bây giờ càng thêm kinh hãi, chỉ biết lắp bắp đứng nói không ra hơi.

- Ở đây ít nhiều còn có dì, con lên thành phố rồi phức tạp hơn rất nhiều, không tốt đâu...

Thật ra Minhyung cười rất đẹp, cười lên càng có cảm giác tuổi thiếu niên, tuy nhiên, bây giờ, dù trên môi cậu treo một nụ cười nhưng người khác vẫn có thể dễ dàng nhận ra tâm trạng cậu chẳng tốt chút nào, đó là một nụ cười thật sự rất âm u và tàn nhẫn. Haechan cảm thấy nét mặt này thật sự rất quen, anh nặn óc suy nghĩ một hồi nhưng chẳng tài nào nhớ ra mình đã gặp ở đâu.

- Đừng tự đánh giá bản thân mình cao như vậy, có dì hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tôi đâu...

Minhyung hơi liếc về phía chiếc áo vừa được treo lên cánh cửa tủ, phần tay bị ép vào, trông giống như bị đè bởi một vật vô hình, giọng nói cũng thoáng mềm mỏng hơn.

- Tôi biết tính toán của hai người, nhưng tôi không thể sống ở đây, truyền lời tới người đó đi.

Lần này thì người phụ nữ sợ hãi thật rồi. Bà ta lui về phía cửa như thể nhìn thấy quỷ. Haechan chỉ cười lạnh trong lòng. Bàn chuyện cơ mật mà oan oan giữa đêm như thế, sợ là nhà hàng xóm đã biết chuyện chứ đừng nói người sống trong nhà. Anh chỉ tò mò không biết tại sao người cha ruột của Minhyung lại gửi cậu cho hai người ngu ngốc này nuôi dưỡng mà thôi. Lẽ nào là theo mấy bộ phim motip cũ, đưa nhân vật chính vào hoàn cảnh ngặt nghèo để thúc đẩy nhân cách tồi tệ bên trong? Cũng quá sến rồi đi. Đây là đời thật chứ nào phải một bộ phim truyền hình.

Người phụ nữ muốn cự cãi đôi câu, hoặc có lẽ là muốn phân trần gì đó nhưng rốt cuộc vẫn không nói gì, có lẽ là do ánh mắt của Minhyung quá đỗi kiên quyết. Bà ta túm tay đứa con gái, đi vội về phòng, Haechan có thể mơ hồ nghe tiếng khoá cửa ngay sau đó nữa.

Chỉ còn lại một mình, Minhyung ngồi phịch xuống, ôm mặt. Suýt thì Haechan quên mất cậu chỉ là đứa nhóc mới 15 tuổi, vài ngày trước còn nhỏ xíu rúc vào lòng anh. Anh suy nghĩ một lúc, cuối cùng khẽ khàng leo ra ngoài, rồi lại hiện hình, gõ cốc cốc lên cửa kính ban công.

Minhyung cực kỳ ngạc nhiên, cậu mừng rỡ mở cửa ra, nét ưu phiền trên mặt ban nãy đã hoàn toàn bị thay thế bởi nụ cười tươi sáng hơn cả ánh dương, nụ cười chỉ dành cho Haechan của cậu.

- Sao anh lại bỏ đi? Có phải anh giận em không? Em chỉ muốn thông báo tin mừng đến anh một cách bất ngờ mà thôi...

Càng nói, giọng của Minhyung càng nhỏ, đến cuối cùng, cậu níu lấy gấu áo anh, càng trông giống cún con bị bỏ rơi. Haechan xoa đầu cậu, trấn an:

- Anh không giận, vừa nãy có việc gấp nên anh mới đi, anh viết giấy để lại cho em rồi.

Minhyung thở phào, nghe giọng điệu thì đúng là Haechan không giận thật. Cậu lại khôi phục vẻ tinh nghịch thường ngày, giương mắt nai lên nhìn anh:

- Đêm nay anh sẽ ngủ lại đây sao? Anh ngủ lại đây với em đi, có được không? Giường em lớn lắm, em ngủ rất ngoan, em cũng sẽ không để người khác biết đâu.

Nếu lời thoại này áp vào một tên bạn nào đó của Haechan, ngay lập tức nó sẽ biến thành một lời tán tỉnh không trong sáng gì cho cam. Thật may là với gương mặt thiên thần của mình, Minhyung khiến câu nói đó chỉ như một đứa nhóc làm nũng kì nhèo người anh trai mình quý ở lại ngủ qua đêm.

Đó là mục đích khi Haechan hiện hình mà, thế nên anh nhanh chóng đồng ý.

- Anh mặc tạm đồ của em nhé, trong ngăn kéo tủ, em đi tắm trước đã, anh không được đi đâu đâu đấy, có đi thì nói với em trước rồi hẵng đi.

Haechan cười xoà bảo cậu yên tâm, bản thân quả thật đi đến ngăn kéo tìm quần áo. Minhyung đã lớn lắm rồi, quần áo anh hoàn toàn có thể mặc vừa, thậm chí có phần rộng rãi thoải mái. Mùi của Minhyung rất dễ chịu, Haechan không biết mùi đó là từ đâu, như thể mùi nước xả vải pha trộn với mùi đặc trưng của cơ thể, rất ấm áp và thư thái.

Lúc Minhyung trở ra, Haechan đang trố mắt xem bảng thành tích của cậu. Môn nào có thể đạt điểm tuyệt đối, Minhyung đều đạt. Haechan khá thông minh, học cũng tốt, nhưng để học đều tất cả các môn với điểm số thế này, hoặc là thiên tài, hoặc là phải học rất chăm chỉ.

- Anh có vui không?

Haechan nửa tự nguyện nửa bị dìu thẳng lên giường, Minhyung bắt đầu ôm lấy anh làm nũng. Giờ cậu lớn lắm rồi, không giống lúc trước nằm gọn trong lòng anh như con mèo nữa. Nếu phải so sánh, bây giờ anh mới là con mèo để cậu ôm.

- Thời gian chờ anh đến thật sự rất cô đơn, cũng rất dài. Mùa đông em vùi đầu vào tập trượt băng, những thời gian còn lại đều dùng để học.

Haechan siết lấy cánh tay cậu đang choàng vai mình, anh chợt cảm thấy lựa chọn lúc trước của mình thật sai lầm. Thứ Minhyung cần là một người luôn ở bên cậu chứ không phải người chỉ xuất hiện mỗi năm 3 ngày như anh. Nếu Minhyung lên thành phố, anh nhất định sẽ giúp cậu tìm bạn mới, rồi đến một lúc nào đó, anh sẽ chỉ là một người vô tình xuất hiện trong quá khứ của cậu, cậu sẽ đứng ở nơi cao, dần dần quên đi anh.

- Em sẽ lên thành phố sao?

Minhyung gật đầu, ánh mắt cậu lấp lánh lên niềm vui sướng.

- Đến khi đó em sẽ thuê phòng bên ngoài, lúc Haechan đến chúng ta có thể ngủ cùng nhau, thời gian em gặp anh đã ngắn rồi, em cũng muốn ở bên anh vào buổi tối nữa.

Haechan đều luôn có cảm giác Minhyung cực kỳ tiếc nuối khi phải chia tay anh vào cuối ngày, không ngờ vì vậy nên cậu đã nỗ lực đến thế để thoát khỏi ngôi nhà này.

- Cứ sống như em muốn đi, anh sẽ giúp em.

Có lẽ vì đã chứng kiến quá trình trưởng thành của cậu, Haechan đã thật sự xem cậu như con trai của mình mà hết mực thương yêu. Anh tự hứa với lòng, rằng dù cho có phải xuống âm phủ sửa sổ sinh tử, anh cũng nhất định giúp cậu sống thật lâu, thật hạnh phúc.

Đêm hôm đó hai người đã trò chuyện đến lúc thiếp đi khi nào không hay. Haechan cẩn thận làm phép lên cửa để người ngoài không bước vào đột ngột, bản thân được Minhyung ôm ngủ ngon lành.

Thế nên, sáng hôm sau, anh bị đánh thức bởi một vật cứng, ấm nóng. Mất mười phút ngái ngủ để Haechan nhận ra đó là cái gì, anh nhảy dựng lên, kéo theo Minhyung cùng tỉnh với gương mặt ngơ ngác không biết chuyện gì đang xảy ra.

- C-cái này em thật sự không biết, nó đã bị như vậy được một thời gian rồi...

Ánh mắt của Haechan khoá chặt vào đũng quần Minhyung, có mù cậu mới không phát hiện. Lúc đầu cậu có hơi xấu hổ, nhưng phản ứng của Haechan thật khiến người khác muốn trêu chọc. Hai cái sừng ma mãnh bắt đầu mọc trên đầu Minhyung, vì thế cậu giả vờ không biết hiện tượng sinh lý này là gì.

- C-cái này à...

Haechan không biết loài người có dạy môn giáo dục giới tính ở trường học, chỉ nghĩ Minhyung vốn là một đứa nhóc ngây thơ, lại không có ai để dạy dỗ những vấn đề này, nhất thời lúng túng đến đỏ bừng cả mặt. Nhưng anh nhớ có nghe đâu đó rằng nếu để trẻ nhỏ tự tìm hiểu mấy chuyện này có thể gây ra những sai lầm lớn tuổi trưởng thành, thế là anh lại hít một hơi, từ tốn giản giải.

- D-dấu hiệu này cho thấy em đã đủ tuổi bắt đầu sinh sản, ờm, một hiện tượng hết sức bình thường. Tuy là đủ khả năng sinh sản nhưng em còn nhỏ, tuyệt đối không được có em bé thời điểm này, ờ, ý anh muốn nói là nếu yêu đương phải trong sáng, ừm, nếu làm phải có biện pháp phòng hộ. Không! Không được làm, em phải lo học tập, có hiểu không?

Minhyung nhịn cười vô cùng vất vả. Sắc mặt Haechan thoạt đỏ thoạt xanh, đổ mồ hôi giảng giải vô cùng nghiêm túc, nhưng vì hồi hộp nên nội dung chẳng đâu vào đâu. Sợ anh giận nên Minhyung chẳng dám ngả bài, chỉ dám nói sơ là mình đã hiểu.

Đến trưa rồi mà sắc đỏ trên mặt Haechan vẫn chưa tan hết. Hai người quyết định sẽ đi ăn lẩu, cố tình lựa một quán ăn xa nhà để không ai bắt gặp. Ăn xong, hai người đi dạo, trong lúc Haechan xoắn xuýt có nên mua băng đĩa về giáo dục giới tính về cho Minhyung hay không, quay qua quay lại cậu đã biến mất từ lúc nào.

- Khi nãy có một chiếc xe chạy tới đây, cậu bé bị đẩy lên xe rồi.

Hỏi thăm một vòng những người bán hàng xung quanh, Haechan

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#markhyuck