[7] Người đáng thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tiếp đón hai bạn học mới, các hoạt động của lớp vẫn như bình thường. Đoàn Nghi Ân và Thôi Vinh Tể có lẽ rất hợp nhau đi, cả hai trò chuyện rất vui vẻ. Vương Gia Nghĩ ngồi bên cạnh lắng nghe, đôi lúc sẽ nói vài ba câu vào góp vui. Còn Lâm Vinh Tể, dường như không hề có ý tham gia cuộc trò chuyện này, một mực quyết định im lặng.

Giờ nghỉ trưa, cả bốn cậu bạn nhanh chóng xuống phòng ăn, mà đúng hơn là gấp gáp vì cái bụng đang biểu tình của mình Thôi Vinh Tể thôi. Tuy đói bụng nhưng năng lượng vẫn chưa cạn, tốc độ nói vẫn cứ đều đều hoàn toàn không hề để ý đến hai cái người cao cao đi phía sau.

Vương Gia Nhĩ dẩu môi giận dỗi, một bụng ấm ức trong lòng. Đúng là có mới bỏ cũ, bảo không nghỉ chơi thì cũng bỏ rơi mình thế này, Ân Ân đáng ghét thật.

Rất nhanh sau đó cả bốn nhóc mỗi đứa một hộp cơm trên tay tìm chỗ ngồi. Vừa đặt mông "phịch" một cái nặng nề xuống ghế, Thôi Vinh Tể đã liền than thở:

- Cái bụng nhỏ của tớ đã chịu ấy mức nãy giờ rồi đó ~

- Đó là do nói quá nhiều! - Lâm Vinh Tể vừa nói vừa mở nắp hộp

- Này, muốn đánh nhau không, muốn đổ máu không?

Thôi Vinh Tể giơ nắm đấm lên, vẻ mặt đanh đá hết phần thiên hạ, hất cằm về phía Tể Phạm. Đáng sợ đâu không thấy, toàn thấy đáng yêu thế này... Thôi Vinh Tể thật sự không có khả năng dọa người mà. Từ nhỏ đã mang tiếng hiền lành, hòa đồng nhưng lại rất dễ xù lông khi bị chọc lúc đang đói, tình huống trước mặt là một ví dụ điển hình, hẳn là đòi đổ máu... Đoàn Nghi Ân sợ sẽ đổ máu thật vì biết người anh họ kia sẽ không nhường đâu vậy nên liền đổi chủ đề.

- Mọi người có thấy quảng cáo công viên giải trí mới trên TV không?

- Tớ có thấy - Bạn học Vương gật gật

- Nhìn chỗ đó rất tuyệt luôn - Thôi Vinh Tể trầm trồ

- Vậy thì đi thôi, cuối tuần này chỗ đó bắt đầu mở cửa rồi - Lâm Tể Phạm lên tiếng

- Nhưng chúng ta không thể đi một mình, phải có người lớn

- Đừng lo, cứ để tớ - Thôi Vinh Tể ưỡn ngực tự tin đưa tay vỗ vỗ vào đó

Tiếp theo là màn bàn tán sôi nổi, nhưng trong số đó có một người trong lòng đang e sợ...

Rốt cuộc thì ngày cần tới cũng đã tới, cả nhóm đã quyết định hẹn nhau ở trước cổng công viên. Người đầu tiên đến không thể ngờ lại là Lâm Tể Phạm, cái người hôm trước tỏ ra ít hứng thú nhất hội cơ đấy. Hôm nay Tể Phạm mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt kèm chiếc quần jean dài qua đầu gối cùng với đôi giày sandal đen, trông cực kì thoải mái. Vừa vặn đằng xa có hai dáng người đi tới, là Vương Gia Nhĩ và Đoàn Nghi Ân. Không biết là trùng hợp hay đã rủ nhau từ trước, hai đứa nhóc này một mặc áo thun đen, một mặc áo thun trắng, kiểu dáng y hệt nhau. Lâm Tể Phạm đứng ngay trước cổng vừa nhìn đã nhận ra người quen, Nhĩ Ân liền chạy đến chỗ người nọ đang đứng. Đoàn Nghi Ân còn chưa kịp chào hỏi, Lâm Tể Phạm đã lên tiếng, có vẻ không vui.

- Mặc đồ đôi sao không rủ anh gì hết vậy?

- Làm gì có... Chỉ là trùng hợp thôi, khác màu mà anh - Em họ Đoàn xua tay phụ nhận

Anh họ Lâm im lặng bỏ qua, vừa quay đầu sang chỗ khác liền giật bắn mình vì có gương mặt đáng sợ kề sát mình. Phác Chân Vinh mặt đang kiểu (=ↀωↀ=), thấy cậu nhóc nọ giật mình liền bật cười.

- Haha, làm em giật mình sao? Xin lỗi nha

Khóe miệng bạn Phạm Phạm giật giật. Ai mà lạ hoắc vậy? Mình đâu có quen? Sao nói chuyện tỉnh ruồi như quen lâu rồi vậy? Gia Nhĩ chỉ vào anh thanh niên không quen nọ, hỏi.

- Anh là...?

Thôi Vinh Tể thò cái đầu nhỏ ra từ sau lưng Phác Chân Vinh, vui vẻ nói.

- Xin chào mình tới rồi nè ~ Đây là anh họ mình, người sẽ giúp chúng ta vào được cổng

- Xin chào, anh là Phác Chân Vinh

Phác Chân Vinh cười nhẹ, đưa tay xoa đầu Lâm Tể Phạm, mặt kiểu (=ↀωↀ=).

- Chào nhóc!

Lâm Tể Phạm hất tay Phác Chân Vinh ra, cho vào túi quần, nói:

- Đủ người rồi thì vào thôi.

- Ơ, thế còn hai bạn kia là ai vậy?

Vương Gia Nhĩ tò mò nhìn theo hướng Đoàn Nghi Ân chỉ, mở to mắt ngạc nhiên, thốt lên:

- Hữu Khiêm, em đi đâu đây?!

- Em dắt Bảo Bảo đi chơi chứ đi đâu. Anh dám trốn đi chơi mà không rủ em!

Cả bốn người kia đồng loạt quay lại nhìn. Lâm Tể Phạm đập tay lên trán, lại là ai đây trời... Sau khi Phác Chân Vinh với vẻ mặt 'mều' (=ↀωↀ=) bắt chuyện với hai cậu nhóc mới thì cả đám biết được Hữu Khiêm là em trai của Vương Gia Nhĩ còn Bảo Bảo là bạn thân kiêm hàng xóm của cậu em.

Mãi một lúc sau cả bọn mới đi vào trong mua vé, Gia Nhĩ ủ rũ nói với Đoàn Nghi Ân:

- Tớ đã trốn nó đó, thế mà nó vẫn đi theo cho được

- Tại sao phải trốn?

- Nó... khiến tớ mệt mỏi lắm.

- Được rồi mấy đứa! Giờ muốn chơi gì anh mua vé cho! - Anh Vinh cao giọng hỏi

- Tàu lượn siêu tốc đi anh! - Hữu Khiêm giơ tay

- Em cũng muốn! - Bảo Bảo hứng thú giơ tay theo

- Đúng rồi, đi tàu lượn siêu tốc đi anh! - Vinh Tể tán thành

Trong sáu người trừ anh Vinh thì đã có bốn người đồng ý, một người sao cũng được và một người đòi đi ngắm cảnh trước. Tất nhiên đa số ăn đứt thiểu số rồi, người đòi đi ngắm cảnh nọ đưa tay đập trán, lắc đầu ngao ngán, Vương Gia Nhĩ cảm thấy vừa suy sụp vừa hận Hữu Khiêm, sao lại đề nghị chơi trò này chứ, anh mày hận mày!!

Theo thứ tự trên tàu hiện giờ ghế đầu là Vương Gia Nhĩ x Đoàn Nghi Ân, ghế tiếp theo lần lượt là Thôi Vinh Tể x Lâm Tể Phạm, Hữu Khiêm x Bảo Bảo, Phác Chân Vinh x trống (tội anh=))) ). Lúc đầu bạn học Vương không muốn chơi đâu nhưng Ân Ân quá phấn khởi mà kéo ngay lên ghế đầu ngồi khiến bạn học Vương khóc không ra nước mắt. Lâm Tể Phạm vốn đã có ý định sẽ ngồi cùng cậu em họ nhưng chưa kịp thì chỗ đã bị Vương Gia Nhĩ cướp mất, mặt tối sầm lại bất đắt dĩ ngồi cạnh Thôi Vinh Tể. Vì sao ư? Vì thà ngồi cùng Vinh Tể còn hơn cái ông anh nọ...

Khi tàu bắt đầu xuất phát, cả người Vương Gia Nhĩ run run, trong miệng thầm lẩm bẩm mình tiêu rồi mình tiêu rồi. Tàu chạy trên đường ray quanh co siêu vẹo tùm lum, cả bọn hú hét rất sảng khoái. Bạn học Vương tội nghiệp bám chặt lấy cánh tay Nghi Ân mà lẩm bẩm, giọng run rẩy rõ rệt: "Ân Ân à, Ân Ân à...". Tàu chạy tới nơi dốc nhất, khi lên tốc độ rất chậm Gia Nhĩ đã sớm biết trái tim bé nhỏ của mình sắp thật tiêu rồi. Lên tới đỉnh dốc, cả chiếc tàu như cái bập bênh không cân bằng sau đó lao xuống. Những tiếng hú hét còn lớn hơn khi nãy nhưng có một giọng hét áp đảo tất cả.

- ÁAAAAAA. ÂN ÂN À... ÂN ÂN ÀAAA. ÁAAAAAA ĐOÀN NGHI ÂNNNNNNNN...!!

Tiếng la hét khổ sở như vậy mà phía sau có những con người cười như được mùa. Những người này người ta thường hay gọi là đồ không có trái tim đó!

- Cậu có nghe anh Nhĩ hét không? Kaka.. kaka...kakaaaaa... Khụ! - Hữu Khiêm cười sặc

- Há há, có có - Bảo Bảo khoái chí trả lời

- Hohohohooo - Điệu cười đứt quãng như người già của anh Chân Vinh... Còn bonus thêm quả mắt nhăn nhúm gây cho người nhìn cảm giác thiệt ba chấm.

Đó, cái mà Nhĩ Nhĩ nói tiểu quỷ Hữu Khiêm khiến cậu mệt mỏi là vậy đó. Gia Nhĩ liếc nhìn, ngay cả người bên cạnh cũng cười trong lòng liền ủ dột, bao nhiêu sức sống đều trôi đi hết. Thôi Vinh Tể thò tay qua ghế trên vỗ vỗ vai Vương Gia Nhĩ. Bạn học Vương tức khắc cảm động, cuối cùng cũng có người cảm thông cho mình rồi. Còn đang định đưa tay chấm chấm nước mắt thì nghe người đằng sau nói:

- Gia Nhĩ à, ngày còn dài...

Vương Gia Nhĩ chỉ hận không thể đánh người và khóc òa lên cho thỏa lòng như một thiếu nữ...


------------------

Note một chút là nhà Nhĩ Ân cùng đường với nhau gặp gần công viên nên đi bộ, hai đứa trẻ Khiêm Bảo lén đi theo.

Để có thể cảm nhận chân thật hơn về tiếng hét vĩ đại của anh Nhĩ, các cậu có thể ôn lại chút kỉ niệm năm nọ=)))) Link mình đã đính trên đầu chap rồi ấy. Nhớ tưởng tượng bên cạnh người ta là Nghi Ân cho giống truyện nha :vv

Đã cán mốc 300 views ❤️ Thank you readers ~

-

-

  End chap [7]  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net