3. Ký ức của em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 "Donghyuckie, chiều nay anh có việc gấp nữa rồi..." Một giọng nói mệt mỏi cất lên.

Haechan nằm trên giường vừa ưỡn người vươn vai vừa nói chuyện với Donghyuck, cậu thả người lăn xuống mặt thảm mềm mại dưới đất, đưa đầu gối lên đùi của Donghyuck. Donghyuck cũng thoải mái ngả lưng dựa vào tường kệ mặc anh mình đang làm loạn trên đùi, em nhìn Haechan vô tư, trong lòng nhói lên mấy phát. Có chút chột dạ. Em đưa tay vò vò mái đầu của Haechan, Donghyuck ngẫm nghĩ một lúc mới nói.

"Anh không thấy chúng ta nên dừng việc này lại sao?" Donghyuck dè dặt hỏi cậu.

Haechan nghe Donghyuck nói xong thở dài một tiếng, cậu nằm lên đùi em ngửa mặt nhìn trần nhà. Một lần giúp thì chắc chắn sẽ có lần hai lần ba, rồi đến khi muốn cũng chẳng thể dứt ra. Haechan với lấy cuốn sách nằm chỏng chơ dưới đất, cậu úp lên mặt che đi ánh sáng của đèn trần. Cậu nào không biết Donghyuck thích Mark, mà dần dần phải chăng em đã yêu lấy Mark, điều cậu hối hận nhất đó chính là để Donghyuck giả dạng mình đi chơi với Mark. Bông hoa tình yêu chưa được thổ lộ nay bỗng nhiên được dịp tưới nước bằng niềm vui thích nhất thời. Hóa ra có những điều có cố gắng, có quyết tâm thì lý trí vẫn không thắng nổi bản năng con tim.

Yêu là bản năng, là bản năng muốn được yêu và yêu người, Donghyuck cũng là con người dù bên ngoài em nói rằng, chỉ là sự giúp đỡ nhưng sâu trong thâm tâm cậu, từng cử chỉ dịu dàng của Mark, từng ánh mắt của anh cậu đều khắc sâu trong trí nhớ. Haechan chưa từng cùng anh chạy trốn khỏi quản lý hay fan cuồng, cũng chưa từng lén lút gặp nhau trong nhà kho chật chội, những lần đó đều là Donghyuck cùng anh. Em nhớ rõ những lần hai người trầm luân cùng nhau, dù là ký ức gì trong hai năm qua nếu xuất hiện hình bóng của Mark trong đó, Donghyuck đều ghi nó vào nơi sâu nhất trong con tim mình.

Cậu nằm vật ra thảm lông, không nói gì, căn phòng tràn ngập màu đèn vàng giờ im lặng chỉ còn tiếng mưa rả rích bên ngoài. Mỗi người một suy nghĩ, cả hai vô thức chìm vào trong suy nghĩ của mình. Donghyuck mải suy nghĩ không để ý Haechan đã ngồi dậy từ lúc nào, cậu chồm người đỡ lấy đầu của Donghyuck ôm lấy em. Haechan xoa mái tóc nâu của Donghyuck cậu nhỏ nhẹ nói vào tai em.

"Em có sẵn sàng buông bỏ Mark không?"

Donghyuck giật mình bật người dậy, mở to mắt nhìn Haechan, em không nghĩ Haechan lại biết. Haechan nhìn thấy Donghyuck bất ngờ như vậy nhìn cười hiền xoa đầu em, sống với nhau từ nhỏ sao cậu lại không biết em trai mình thích ai? Donghyuck thấy vậy chợt cảm thấy đau lòng, em rúc đầu vào lòng Haechan. Cậu cũng ôm lấy em, dịu dàng vỗ về mái đầu em, Haechan cúi đầu xuống tì trán lên trán em. Cậu nói nhỏ vào tai em.

"Anh xin lỗi, xin lỗi rất nhiều!"

Haechan liên tục xin lỗi Donghyuck, cậu biết bản thân mình tồi tệ đến nhường nào, phép thử của tình yêu đáng sợ như con dao hai lưỡi. Haechan không yêu Mark và cậu chắc chắn về điều đó, nhưng cậu lại biết Donghyuck có tình cảm với Mark. Lần đó là ngày đầu tiên Haechan và Mark đi hẹn hò, cậu lại chẳng mảy may quên mất rồi đi đến trại nhi viện cách thành phố đến mấy giờ đi lại. Ban đầu Haechan định gọi điện xin lỗi Mark, nhưng làm vậy cậu sợ rằng sẽ mang định kiến xấu về bản thân. Trong lúc nguy cấp, Donghyuck gọi điện cho cậu, Haechan như cá gặp nước, cậu nhờ Donghyuck đi gặp Mark.

Chẳng ai thắng nổi cạm bẫy tình yêu và Donghyuck cũng vậy, hết lần này đến lần khác, dưới thân phận là Haechan trong suốt ba năm, cậu yêu anh.

Em ngẩng lên nhìn thẳng vào cậu, em vươn tay ôm lấy Haechan vào người. Vỗ nhẹ lên lưng cậu rồi mới cất tiếng hỏi.

"Vậy anh ơi, anh có yêu anh Mark không?"

Giọng nói của em đều đều, nhẹ nhàng lại bình ổn, nhưng lại khiến tâm Haechan dậy sóng. Haechan im lặng suy nghĩ không nói lời nào, quả thực trước kia bắt chuyện cùng Mark, cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày đi xa đến vậy. Haechan không biết Mark nhận nhầm người cho đến khi anh hỏi cậu về ngày hôm trước, nhưng lòng người trắc ẩn, con người theo bản năng cũng chỉ là muốn được yêu thương, Haechan trong vài phút lỡ dại, cậu như trở thành Donghyuck.

Mark lại là người lạ, anh nào biết được Haechan đang nói dối, cứ như vậy câu truyện xoay hướng. Mãi sau này, nhìn Donghyuck thân mật bên Mark, từ bao giờ cậu nhận ra, mình đã không còn yêu anh như những ngày đầu. Haechan rất xấu. Ít nhất là cậu thấy vậy, vì một mặt danh dự bản thân, cậu đánh cược vào em trai mình, giờ lại nhẫn tâm chà đạp nó. Không thể nói thật, cũng chẳng thể nói dối, nhưng cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra. Sớm hay muộn Mark cũng phát hiện ra thôi, ít nhất bây giờ hai người vẫn nên tự động rút đi.

Haechan dựa lên vai Donghyuck liền nói.

"Jongkim lần này muốn thu mua bản demo của Mark dưới dạng ăn cắp..."

Giọng cậu bình thản đến lạ, Donghyuck cũng không ngạc nhiên gì em chỉ lẩy hai tay nắm bả vai Haechan đẩy nhẹ ra. Em lẳng lặng suy nghĩ, điều Haechan muốn ở đây chính là bán nó dưới tên Haechan, việc này tổn hại rất lớn đến Mark, là một bước đi dứt khoát để chấm dứt hết những gì vướng mắc giữa hai người. Nhưng đây vẫn là một cách liều lĩnh, hơn ai hết Haechan hiểu rằng Mark có thể đem vụ này đến pháp luật. Cả hai trầm mặc cho đến khi Donghyuck lên tiếng.

"Anh nghĩ Jongkim sẽ bán nó dưới tên hắn ta à?" giọng cậu đầy mỉa mai.

"Không anh ạ, con người như hắn sẽ tìm cách khác thôi."

Haechan giật mình nhìn Donghyuck, cậu không nghĩ em lại biết những chuyện như vậy, thời gian em bên cạnh Mark chắc chắn nhiều hơn cậu, cũng vì lẽ đó nên có một số chuyện, Donghyuck biết nhưng làm thinh. Em chống tay đứng dậy đi lại phía chiếc tủ trắng áp sát vào tường. Donghyuck lấy ra một tập hồ sơ màu xanh đậm, em đi lại ngồi xuống cạnh Haechan, đặt nó trước mặt cậu.

"Jongkim thỏa thuận rất ổn, mình không hề chịu thiệt thòi."

"Người chịu thiệt ở đây chỉ có Mark, mất bài hát, mất luôn cả người anh ấy yêu..."

Càng về cuối, giọng của Donghyuck cũng nhỏ dần, cậu biết Mark sẽ chịu nhiều tổn thương, nhưng đó là điều bắt buộc để chấm dứt hoàn toàn.

Haechan có chút ngạc nhiên nhìn Donghyuck, ý cậu ở đây chính là để cậu tự mình giải quyết Jongkim. Anh không ngờ, thật không ngờ, em lại quỵ lụy Mark đến vậy, điều Donghyuck muốn lúc này chỉ có mình em biết. Qua lời lẽ đó, Haechan cũng hiểu Donghyuck không muốn anh những tay vào chuyện này. Có lẽ khoảng thời gian này, Donghyuck sẽ không gặp Mark nữa mà người đi gặp anh chính là Haechan.

"Em định làm gì?" Haechan hỏi.

"Anh không cần biết đâu, nếu có tổn hại, em sẽ tìm anh."

Donghyuck đáp lời anh rồi đứng dậy, đội mũ lên ra khỏi nhà.

Cậu vẫn không ngờ, mình lại có thể buông bỏ được anh

dễ dàng đến thế...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net