3. tìm thấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

cả bốn người cùng nhau đến một nhà hàng gần đó dùng bữa tối. ban đầu không khí có chút trầm lắng vì ami và hai người bạn của hoseok còn khá xa lạ, bình thường nếu chỉ có ba người họ thì sẽ mọi thứ sẽ thoáng hơn. nhưng khoảng cách đó nhanh chóng thu hẹp lại, taehyung là người cởi mở và có khiếu hài hước nên em sớm đã cười đến chảy nước mắt vì mấy câu chuyện xàm xí của anh.


còn người kia, một từ cũng không nói với em. jungkook đôi khi cũng quay sang nói chuyện với hoseok và taehyung nhưng tuyệt nhiên anh lại phớt lờ em. ami thấy người kia có vẻ không thích mình nên đâm ra suy nghĩ rất nhiều 'mình đã làm gì sai sao?' hay 'mình đã không thân thiện với anh ta?' và nhiều những câu hỏi khác. đối với một người nhạy cảm như em thì chuyện suy nghĩ nhiều thế này là rất bình thường.

- à jungkook. cậu định khi nào mới ra mắt dự án mới?

hoseok vừa đưa khăn giấy và ly nước ép cho ami, vừa lên tiếng hỏi jungkook.

- tầm một năm.

- lâu như vậy sao? tôi thấy năm tháng là đủ.

- ừ nhưng dù sao tôi cũng chưa muốn ra mắt, đợi thêm một năm nữa cũng không mất mát gì.


hoseok dù tốt nghiệp trường y nhưng vấn đề kinh doanh anh cũng có chút hứng thú. dù đã biết jungkook được chín năm nhưng cách làm việc của người này, anh thấy có chút không quen và thấy thật ngược đời. thông thường khi nội bộ đã thống nhất về dự án nào đó, họ sẽ thường tung ra ngay nhưng jeon jungkook lại ít khi làm như vậy. mà thôi, dù sao việc đó anh cũng không mấy bận tâm vì chẳng phải mấy năm qua công ty của jungkook vẫn đang phát triển đến chóng mặt đấy sao?

- ami. em đang học trường nào?

taehyung vui vẻ hỏi.

- em học ở labyrinth.

- ồ, một trường khá nổi tiếng đấy, thành tích và điểm số phải cao lắm mới vào được. em rất giỏi đó.



nghe taehyung khen ngợi, em chỉ biết cười trừ. vì anh là người ngoài nên làm sao anh biết được, mẹ đã đăng ký vào trường đó cho em mà không hề hỏi ý kiến con gái mình. khoảng thời gian hai tháng ôn thi đó, ami đã phải khóc bao nhiêu lần vì áp lực quá nhiều. em dự định sẽ vào một trường cấp ba bình thường thôi để dễ thở hơn một chút nhưng em lại quên, quên mất mình không có quyền quyết định.

.
.
.

về đến nhà cũng đã bảy giờ tối. ba mẹ đang ngồi ở phòng khách xem chương trình thời sự như mọi hôm, hoseok lần này về đã bí mật giấu gia đình trừ ami, anh muốn tạo bất ngờ cho họ. học tập ở mỹ được 6 năm, những lần hiếm hoi anh về nhà cũng chỉ được hai ba hôm, sau đó lại phải trở lại trường. đối với anh gia đình là điều quan trọng nhất, không có gì có thể thay thế được vì vậy mỗi lần tạm biệt nhau ở sân bay là anh không nỡ đi. lần này về anh dặn lòng sẽ dành nhiều thời gian hơn cho ba mẹ và em gái của mình.


- ami, con tan học từ chiều tại sao giờ này mới về?


thấy em bước vào bà jung đã lên tiếng trách móc. em suýt nữa thì quên, ba mẹ vẫn chưa biết việc hoseok trở về. mẹ định mắng em vài câu thì bỗng dưng khựng lại, nhìn theo hướng ánh mắt của mẹ mình, em mới biết hóa ra là vì bà nhìn thấy hoseok đang đứng sừng sững bên cạnh em.


- ôi jung hoseok! con trai của mẹ.

bà nhanh chóng bỏ trái táo xuống dĩa, chạy đến ôm chầm lấy anh, ông jung nghe đến con trai mình liền quay ra sau nhìn.

quả đúng là cậu con trai tài giỏi của ông đây rồi.

ông cũng tiến đến, miệng cười tươi ôm lấy hoseok. ami phút chốc thấy bản thân trở nên thật thừa thãi. từ lớp 6, khi tấm bằng khen giải nhất môn toán của hoseok được treo lên trong phòng khách thì dường như tình thương của ba mẹ cũng thiên về anh ấy hơn. mỗi lần hoseok đoạt giải là mỗi lần anh được cưng chiều, điều này đồng nghĩa với việc em bị mẹ mắng nhiều hơn. lòng không khỏi tủi thân chỉ biết đứng đó nhìn ba người họ mà cười gượng. giá mà họ thương đều cả hai thì tốt biết mấy...


sau khi nói chuyện ở phòng khách, hoseok lên phòng nghỉ ngơi. cũng đã muộn, ami định đọc cho xong chương cuối của quyển sách em vừa mua được rồi đi ngủ thì mẹ jung đã lên tiếng.

- sắp tới mẹ và ba phải về gwangju thăm ông bà nội còn chú woo đã xin nghỉ tuần này vì nhà có việc đột suất rồi. chuyến tham quan bảo tàng sắp tới của con mẹ sẽ nhờ hoseok chở đi.

chú woo là tài xế ở nhà em hơn bốn năm nay. thường ngày chú phụ trách chở em đi học là chính, có vài hôm thì chở ba em đi làm. mẹ vì lo em sẽ trốn đi chơi nên đã bảo chú đưa đón em đi học mỗi ngày. ami cảm thấy không thoải mái nhưng việc này vẫn diễn ra suốt mấy năm rồi, không quen thì cũng thành quen thôi.

- mẹ à...con đi xe buýt cùng các bạn không được sao?

mẹ chau mày nhìn em. nhẫn nhịn giải thích lại một lần nữa.

- như những lần trước mẹ đã nói với con. con nên tập trung vào việc của mình, đừng giao du với ai cả, làm sao chúng ta biết được ai tốt, ai xấu? con nên nghe theo lời của mẹ là tốt nhất. mẹ luôn dành những điều tốt đẹp cho con, con có hiểu không?

- đúng đó con gái. con nên nghe theo lời của mẹ đi, việc của con là chuyên tâm học hành, tham gia những chuyến trải nghiệm này sẽ giúp con được cộng điểm trong việc học tập. điểm tuy không nhiều những cũng sẽ nâng cao điểm số của con hơn.


ba vỗ vai em từ tốn nói. quả thật ông ấy là một người rất dịu dàng, yêu thương gia đình. từ trước đến nay, em cũng rất hiếm hoi nhìn thấy ba mẹ cãi nhau. ba là chủ tịch của một tập đoàn lâu năm, nên nhiều khi vì quá bận rộn, không thể dành thời gian cho gia đình được. những ông đều tinh tế gửi hoa chúc mừng cho mẹ vào mỗi dịp lễ.

ông yêu thương gia đình là như vậy nhưng lối suy nghĩ cũng không khác gì mẹ. muốn em phải thật giỏi, thật tài năng. và ông ấy cũng từng nói đó là cách yêu thương, chăm sóc mà họ dành cho em.

- dạ vâng.

.

.
.

- jungkook. có người gửi hoa cho cậu.

park jimin một tay cầm tài liệu, tay kia ôm bó hoa to đùng, khó khăn mở cửa. mỗi tháng lại có mười mấy bó hoa như thế được gửi đến công ty cho jungkook nhưng anh lại ngó lơ, không cần nói cũng biết tất cả đều do phụ nữ gửi đến. jimin cũng không lấy làm lạ vì jungkook vừa đẹp trai, lại tài giỏi như vậy, phụ nữ không đổ rạp thì cũng động lòng thôi. ban đầu jimin rất ngạc nhiên khi jungkook không đáp lại tình cảm của bất kì ai, nhưng cho đến hiện tại thì đáp án anh cũng đã rõ rồi.

- có kèm cả thư này.

jimin cầm lá thư màu hồng lật qua lật lại xem xét, mùi nước hoa trên phong thư nồng nặc quá. cô gái này chắc chắn lần đầu gửi hoa cho jungkook nên mới không biết anh rất nhạy cảm với mùi hương.

- cậu mang ra ngoài giúp tôi.

jungkook vừa đánh máy vừa nói. ánh mắt anh một chút cũng không đoái hoài đến bó hoa trên ghế sofa đối diện. jimin nghe vậy chỉ biết nhún vai, thở dài đôi khi chính anh còn thắc mắc rốt cuộc anh là bạn của jungkook hay là người phụ trách vứt mấy bó hoa này?

- ô cô gái này tên là ami sao? tên đẹp nhỉ nhưng tiếc thật lại tặng hoa cho cậu.

jimin nhìn lá thư lần cuối trước khi tống vào thùng rác thì bỗng thấy tên người gửi ở một góc của lá thư. jungkook bỗng khựng lại, nhíu mày. lòng anh có chút nhộn nhạo rồi không biết vì lý do gì anh lại vội lên tiếng.

- cậu đưa lá thư cho tôi.

lòng jimin lại trỗi dậy đầy những điều thắc mắc nhưng cũng nhanh chóng đưa lá thư cho jungkook. thấy anh đăm chiêu nhìn nó như nhìn vào tâm tình của người thiếu nữ khiến jimin có chút buồn cười. chàng họ park này là đang nghĩ có phải jeon jungkook đây đã say nắng cái tên ami rồi không? nhưng điều đó chỉ xảy ra vài giây, jungkook lại đanh mày khó chịu nhìn sang jimin.

- kim ami?

- ừ, cuối phong thư có ghi rõ họ kim tên ami.

jimin thản nhiên trả lời.

- sao không nói thẳng ra từ đầu? phiền cậu đem chúng ra ngoài, mùi nồng chết đi được.

nét mặt của jeon jungkook tối sầm lại như thể điều anh mong chờ lại chẳng như ý nguyện. jimin càng ngày càng thấy cậu bạn này của mình có kì lạ, tính khí khó đoán. cứ ngỡ cô gái tên ami này vô tình lọt vào mắt jungkook nhưng cuối cùng lại bị chê là mùi nước hoa nồng nặc. jungkook quả là một người khó chịu.

jimin đi đến phía cửa nhưng chợt nhớ điều gì đó, anh xoay người lại hỏi jungkook.

- ami là ai vậy?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC