Chương 2 : Quá Khứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm trước của Hữu Chí chia tay bạn gái 

Ngày 16 tháng 2 năm 2013

Trong góc phòng tối mà tôi đang khóc , hôm nay vừa là ngày mà tôi rớt phỏng vấn công việc mình yêu thích ,  cũng là ngày bạn gái bỏ tôi đi . Cô ấy tên Nhã Linh . Cô ấy là  một người con gái rất xinh đẹp , lại con học ở trương Quốc Tế . Ước gì tôi có thể biết được lý do cô ấy bỏ tôi . Lúc mới quen chúng tôi rất thân thiết , cứ nghĩ là sẽ không bao giờ chia tay , nhưng hôm nay cô ấy lại bỏ tôi . Với một tin nhắn :" Chúng ta chia tay đi , tôi bận lắm , tôi không muốn yêu đương với cậu nữa ." Ai đó làm ơn giết chết tôi đi ! Tôi không muốn sống nữa ...

 Tôi sốc lắm , nhưng tôi biết cô ấy chán tôi rồi . Cảm giác lúc này thật tồi tệ !  Cô ấy không phải dạng làm nũng đòi chia tay như bao đứa con gái khác , mà cô ấy nói vậy chắc là thật rồi . Là cô ấy chán mình , hay mình đã làm gì sai , cũng không phải mình có bao giờ phản bội hay nhắn tin thả thính người khác đâu . Càng nghĩ tôi càng buồn , càng nghĩ tôi càng chẳng muốn biết ly do thật sự của Nhã Linh là gì .... 

Tôi online facebook , chấm xanh " LINH NHÃ " cũng đã sáng , thông thường tôi thường nhấp vao và nói " hello'' hay " em đang làm gì ? em ăn cơm chưa ? Nhưng hôm nay khác hẳn mọi ngày , tôi không có đủ can đảm để làm điều đó . Vì chúng tôi chia tay rồi ... 

Tôi cứ mãi nhìn như vậy cho đến khi nick off , hết chấm xanh ... Tôi càng buồn hơn nữa khi lục lọi vào tin nhắn , đọc lại những tin nhắn cũ mà tràn đầy ngọt ngào vẫn còn đó , nước lăn lăn dài trên má .. Cứ tưởng là , cứ tưởng là mình sẽ sinh con , sẽ có một gia đình hạnh phúc , sẽ có những đứa con gái cùng với Linh giống như những dòng thề non hẹn biển như trong tin nhắn ấy . Tôi không cam lòng , lẽ ra tôi nên xóa nó đi mới phải , lẽ ra phải xóa luôn sdt , xóa nick facebook , nhưng thổ thẹn , tôi không làm được điều đó . 

Tuyệt vọng , cứ nghĩ là quen con gái là tốt hơn nhưng tôi đã lầm . Ai cũng vậy , ai rồi cũng bỏ  tôi đi . Nếu biết trước là sẽ bỏ tôi , không chịu được tôi , thì thà đừng thả thính tôi , hay từ chối tôi ngay từ đầu . Ai rồi cũng thay đổi , yêu hôm nay được , thì ngày mai bỏ cũng sẽ được , ghét hôm nay được thì mai vẫn thích được . Đừng nói lời yêu tôi rồi phút chốc lại bỏ tôi đi . 

Hôm nay tôi khóc rất nhiều . Lần đầu tiên đứa con trai đầu đội trần chân đạp đất như tôi đây lại khóc sướt mướt như một đứa con nít . Tôi chia tay bạn gái và rớt phỏng vấn của công ty IT vì tôi chưa có bằng đại học . Thì tôi chỉ kể cho bố mẹ mình biết là mình rớt phỏng vấn . Mẹ tôi biết tôi buồn ? Mẹ tôi an ủi bằng cách làm cho tôi vui ? Nhưng tôi có vui không ? Không . Ba tôi không kể chuyện vui giống mẹ nhưng ba tôi lại dẫn tôi đi chơi . Ba tôi hỏi tôi có vui không ? Tôi nói có nhưng lòng lại không . Nhưng may mắn thay lại có thằng bạn thân tên là Kim Đại Phong  . Vừa nói mình buồn là Đại Phong lại lật đất đến ngay , cậu ấy an ủi tôi nhưng tôi vẫn cứ khóc , khóc đến cạn thì tôi mới kể cho cậu ấy nghe . 

''Hữu Chí à ! Cậu đừng buồn nữa ! Nếu buồn thì tim một người nào đó quen đi rồi cậu sẽ vui thôi . Với lại tôi nghĩ cậu nên đi học lại đi , cố gắng lấy lại bằng đại học một lần nữa . Cố gắng rồi sẽ được ."

Người buồn đi chơi hay tươi cười vẫn cứ buồn . Người buồn nếu được lắng nghe và tâm sự thì sẽ vơi đi nỗi buồn được phần nào đó . 

Đại Phong ta an ủi rồi nói với tôi là vui lên đi vì đời còn dài . Tôi chợt nhận ra những lúc tôi buồn thế này thì chỉ có Đại Phong ở bên cạnh mình và hiểu mình . Tháng trước ,  tôi rớt đại học cũng là Đại Phong bên cạnh . Hai năm trước tôi bị "mối tình đầu  " đá  cũng là Đại Phong an ủi mình . À nhắc đến cậu ta . Tôi tự hỏi sao một người con trai tốt đến vậy mà bị "ế" , chắc do hắn ta rút kinh nghiệm từ những bài học tình cảm của mình :)) . Tôi chưa bao giờ nghe cậu nhắc về người yêu hay đại loại như mẫu người lý tưởng , tôi đang khóc nhưng lại thấy mắc cười khi nhớ về Đại Phong , học cho lắm , tốt cho lắm , đẹp trai cho lắm , cuối cùng cũng chã có một mảnh tình dắt dai . Nghĩ lại tôi lại thổ thẹn , buồn với bản thân mình , nếu như mình không thích hay quen ai thì mình đã không đau khổ như bây giờ rồi .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net