4. Chồng sắp cưới bao giờ li hôn?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau một hồi nghe giọng nói trong đầu giải thích, Win cuối cùng cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra với mình.

Theo như giọng nói tự nhận là nhân viên điều phối tình tiết cốt truyện (Win nghĩ nó tự bịa ra), sổ tay sinh tồn (cái này còn hợp lí) kiêm quản lí thời vụ của người chơi (ngày làm 8 tiếng, có nghỉ trưa, ngoài giờ làm việc không nhận giúp đỡ người chơi) thì:

Trên lý thuyết, vụ tai nạn kia đã cướp đi mạng sống của cậu. Linh hồn cậu sau khi bị tách ra khỏi thân xác, trùng hợp thế nào lại rơi vào thứ không gian kì lạ trắng xoá lúc đầu cậu gặp. Nơi đó chính là trụ sở chính của hệ thống kiểm định văn học, một thế lực vô hình mà theo như giọng nói trong đầu cậu giải thích thì "không nằm trong phạm vi hiểu biết của con người".

Win: "?"

Vậy là giải thích dữ chưa?

"Nói chung, việc kiểm duyệt dạo này bận bịu quá, làm mãi không xuể, tác phẩm tam quan lệch lạc ngày càng nhiều, hệ thống không còn cách nào khác phải thuê thêm người về làm."

"Hội đồng thuê mấy linh hồn gặp tai nạn bất ngờ về làm á. Cho mấy người đó xuyên vô sách, thay đổi cốt truyện cho đỡ lệch lạc, hoàn thành nhiệm vụ thì lại sang quyển mới, đóng vai nhân vật trong truyện mà viết lại các tình tiết. Khi hoàn thành các nhiệm vụ sẽ thu nhập được các mảnh ánh sáng. Thu thập đủ sẽ dổi được phần thưởng là sống lại trong thế giới thực."

"Nên tui mới nói, lý thuyết là chết rồi, cơ mà ở đây chúng tôi trao cho cậu một cơ hội thứ hai."

Win cảm thấy hiện giờ không phải lúc để đa nghi, người bình thường chắc hẳn mất rất lâu để có thể tiêu hoá hết chuyện gì đang xảy ra, cậu thì khác, vừa nghe xong đã nói âm thanh kia giải thích qua một lần nhiệm vụ cậu cần làm bây giờ.

Hoặc là cậu bị điên rồi, hoặc đây chính là sự thật. Dù là trường hợp nào thì cũng thử một phen. Nếu có một cơ hội nào đó để gặp lại Bright, cậu chắc chắn sẽ thử.





.


Sau khi nghe một hồi, Win tạm thời hiểu bản thân đang ở trong một quyển tiểu thuyết có tên là "Chồng sắp cưới bao giờ li hôn?". Chỉ vừa nghe cái tên cũng đoán được sơ sơ tiểu thuyết này có chỗ nào không phù hợp.

"Tụi tui tạm thời đổi tên nhân vật của cậu trùng với tên cậu, còn có...người yêu cậu cũng sẽ xuất hiện trong truyện với vai trò tăng hiệu suất làm việc của cậu nha. Tụi tui phát hiện khi có động lực, các linh hồn sẽ làm việc chăm chỉ hơn để trở về á!"

Win day day thái dương, không ngờ đến một ngày bản thân lại ngồi một chỗ, tự nói chuyện một mình thế này. Nếu bị ai đó nhìn thấy, nhất định sẽ nghĩ cậu mất trí rồi.

"Xuất hiện như thế nào? Vậy đó có thực sự là Bright không?"

"Người yêu cậu sẽ đảm nhiệm một nhân vật nào đó trong tiểu thuyết. Nhân vật đó sẽ được thiết lập theo ngoại hình và một phần tính cách của anh ta. Người yêu cậu ở ngoài đời có thể sẽ mơ thấy những tình tiết ở trong truyện, nhưng tỉnh dậy là sẽ quên thôi. Bởi vì anh ta chưa chết như cậu, vậy nên tụi tui chỉ bóc lột được tí sức lao động của một mảnh linh hồn."

"Vậy nếu tôi ở trong tiểu thuyết 5 năm thì ngoài đời thực cũng trôi qua 5 năm à? Nếu như vậy thì cho dù linh hồn trở lại, xác thịt cũng không ổn rồi"

Giọng nói kia có vẻ cằn nhằn với cậu:

"Yên tâm, chúng tôi làm ăn uy tín. Đợi hoàn thành nhiệm vụ sẽ giúp cậu trở về một tuần sau tai nạn. Thân xác của cậu chắc đang ở bệnh viện rồi, không lo"

Sau đó, nó lại hạ giọng lẩm bẩm:

"Tự dưng kiếm đâu ra linh hồn hỏi lắm thế không biết? Sao bắt mình dẫn dắt người này...biết thế xin đổi slot với..."

Win: "..."

Mi nghĩ nói bé là ta sẽ không nghe được à? Mi đang ở trong đầu ta đó.

Sổ tay sinh tồn: "..."

"Thôi...Cốt truyện đây, tự đọc đi"



.

Sau khi nghiên cứu một hồi, Win có thể nắm bắt được nội dung chính của cuốn tiểu thuyết cậu vừa xuyên vào là thế này:

Vốn dĩ nó mang tên "Chồng sắp cưới bao giờ li hôn?" Bởi lẽ nhân vật chính lại chính là người thứ ba xen vào giữa hôn nhân của gia đình người khác. Cặp đôi đó hiện tại chính là Bright và cậu. Hai người sau khi kết hôn được 5 năm, tình cảm bắt đầu phai nhạt, tạo điều kiện thuận lợi cho người thứ ba bước vào mối quan hệ này. Trong một lần cãi cọ với cậu, Bright nửa đêm bỏ ra ngoài, anh mua thuốc lá ở một cửa hàng tiện lợi gần nhà, vô tình gặp nhân vật chính là nhân viên làm ca đêm ở đó. Thấy Bright bộ dạng đầy tâm sự, nhân vật chính được xây dựng với hình tượng tốt bụng thân thiện lập tức mở lời an ủi. Với hào quang nhân vật chính của cậu ta, qua mấy lần gặp mặt, đã nhanh chóng để lại ấn tượng là một người điềm đạm đáng yêu, vừa chân thành vừa dịu dàng trong lòng Bright. Dần dần, anh đối với hôn nhân miễn cưỡng kia cuối cùng cũng buông bỏ được. Cái kết là li hôn với cậu, trở thành một đôi với nhân vật chính.

Nhưng nếu chỉ đơn giản như vậy thì đã không có chuyện gì để nói. Tiểu thuyết này quả thật rất biết cách tẩy trắng cho nhân vật chính. Vì để giúp cậu ta nhận được sự đồng tình, liền không tiếc lời bôi đen cậu. Trong truyện, cậu chính là một kẻ không biết điều. Không những có được sự theo đuổi của Bright, còn không biết trân trọng anh. Việc hai người kết hôn cũng là do gia đình hai bên bàn bạc với nhau, cậu trong truyện vốn dĩ không muốn điều này, song suy đi tính lại vì lợi ích của tập đoàn mà miễn cưỡng đồng ý. Bright một lòng một dạ yêu thương cậu, lại bị cậu nhiều lần ghét bỏ lừa dối, thậm chí là ngày kỉ niệm kết hôn còn chạy đi tìm tình cũ, để Bright chờ đợi với bàn tiệc rượu nến đến lúc ngủ gục. Năm năm chung sống đều là anh nhường nhịn cậu, bị cậu tổn thương hết lần này đến lần khác. Vậy nên khi gặp nhân vật chính tích cách ân cần như thế, lập tức khiến trái tim lạnh giá của anh cảm nhận được yêu thương. Sau tất cả thì nhân vật chính vẫn quang minh chính đại có được Bright, cùng anh kết hôn.

Kết truyện, cậu có hối hận, song tất cả đều quá muộn màng. Anh đến một cái liếc mắt cũng không thèm cho cậu, nắm tay nhân vật chính rồi rời đi, để mặc cậu khóc lóc cầu xin.

Aiz! Điểm mấu chốt là cậu xuyên đến ngay sau buổi tối kỉ niệm ngày kết hôn! Đêm qua cậu đã bỏ mặc anh mà chạy đến bữa tiệc sinh nhật của mối tình đầu. Cuối cùng là cậu say đến ngất ngưởng, người đến đón cậu vẫn là Bright. Sau khi trở về, chăm sóc cậu đến khi cậu ngủ mới rời đi. Anh vì không muốn nghe cậu say, mở miệng là gọi tên tình cũ, liền lấy cớ đi mua thuốc lá mà rời khỏi nhà. Khỏi cần nghĩ anh đi mua thuốc lá ở đâu! Đương nhiên là tới tâm sự với nhân vật chính chứ còn gì nữa!

Win không khỏi thở dài. Đã viết cậu ác, sao lại không cho cậu sửa thế này? Xuyên sớm không xuyên, để đến khi mọi chuyện tồi tệ khó mà cứu vãn nổi mới cho cậu đến. Giờ thì Bright và nhân vật chính đã quen biết nhau, cậu mới đêm qua còn say rượu gọi tên tình cũ trước mặt chồng. Giờ tỉnh dậy không thấy Bright đâu, hẳn là anh đã đi trực tiếp từ cửa hàng tiện lợi kia tới công ti làm việc rồi!

Win rời giường, đi xuống phòng bếp, quả nhiên thấy được một bàn ăn thịnh soạn được trang trí cẩn thận. Trên bàn đặt một chai rượu vang, còn có một bó hồng rất lớn. Thức ăn đã nguội lạnh cũng không hề có dấu vết đụng dao dĩa, bên cạnh lại có một chiếc gạc tàn đầy tàn thuốc. Không cần đoán cũng biết anh rõ ràng là đợi cậu về dùng bữa, đợi đến khuya, cuối cùng chỉ đợi được cậu một thân mùi rượu, lảm nhảm tên người khác.

Trong tiểu thuyết có ghi, đoạn thời gian này Bright cũng bắt đầu mất đi hi vọng ở cậu, vụ việc đêm qua càng là giọt nước tràn li, trở nên lạnh nhạt với cậu, thậm chí là đồng ý kí tên vào tờ đơn li hôn mà cậu đã đòi anh kí từ rất lâu rồi.

Win không hiểu sao đột nhiên lắc đầu, sau đó vội vã cầm tờ giấy trên tủ xé đi. Có chết cậu mới li hôn...à không...cậu chết rồi...vậy thì có chết cậu cũng không li hôn với anh!

"Yên tâm đi. Nhiệm vụ đầu tiên nên vẫn dễ dàng. Dù sao thì anh ta trong truyện cũng từng rất thích cậu. Theo cốt truyện, không lâu sau sẽ là tình tiết Bright bắt gặp cậu ngoại tình tại một bữa tiệc, đau đớn rời khỏi đó, lại vô tình gặp được nhân vật chính đang bị ép rượu. Sau màn anh hùng cứu mỹ nhân thì phát hiện ra cậu ta bị người khác bỏ thuốc. Với suy nghĩ sao chồng mình ngoại tình được mà mình thì không? Bright với nhân vật chính phát sinh quan hệ, triệt để buông bỏ tình cảm với cậu luôn. Nhiệm vụ chính là dụ Bright nói yêu cậu, tình nguyện cắt đứt quan hệ với nhân vật chính mãi mãi sẽ được coi là thành công."

"Nhiệm vụ đầu nên mới giải thích kĩ thế cho đấy, lần sau không có đâu. Giờ cậu làm gì thì làm, tui bận đi làm thêm, lương lậu bèo bọt quá, phải kiếm thêm. Có gì thi thoảng tui quay lại coi thế nào. Giờ thì tạm biệt!"

"Khoan! Nhưng còn điện thoại tôi? Địa chỉ văn phòng Bright nữa? Phải có..."

Win gọi một lúc, phát hiện cái sổ kia đúng là đi luôn rồi, giận cá chém thớt đấm hai cái gối trên đầu giường, sau đó xuống giường thay đồ nghĩ cách.

Giờ thì điện thoại không thấy, nơi Bright làm việc cũng không biết ở đâu, chẳng lẽ cậu phải ngồi im chờ đợi à? Mà lạ thật chứ? Người bình thường ai chẳng có một cái điện thoại bên mình? Sao cậu đến lại không tìm thấy?

Một ý nghĩ chợt xẹt qua đầu cậu.

Có khi nào ngày hôm qua đi tìm tình cũ, sau khi say thì làm rơi điện thoại ở đó rồi? Ngày hôm qua sau khi cậu say, ai đó đã gọi điện cho Bright tới đón. Vậy thì nhất định...

Ý định kia nhanh chóng bị cậu dập tắt.

Với tình hình hiện tại, cậu lén lút đi gặp tình cũ thêm lần nào nữa cũng không ổn. Kể cả cậu có lí do, nhưng chắc gì Bright đã tin cậu, lỡ để phát hiện thì không xong rồi.

Mất điện thoại cũng được. Dù sao trong tiểu thuyết viết Bright gia thế rất giàu, còn nỗ lực làm việc, đương nhiên là để cho người đọc thấy xứng đáng với nhân vật chính. Chồng giàu như thế, cậu cần gì phải tiếc vài cái điện thoại?

Rất may mắn, Win loay hoay một mình liền tìm thấy laptop của mình. Cậu theo thói quen nhập mật khẩu và ngày sinh hai người, phát hiện không đúng.

"Quái lạ? Rõ ràng mình..."

Thế nhưng rất nhanh Win đã nhớ ra rằng đây không phải hiện thực, cậu trong tiểu thuyết này rất lạnh nhạt với Bright. Sau một hồi vắt óc, cậu chợt nhớ ra hôm qua là sinh nhật của tình cũ trong câu truyện này, cậu bỏ lễ kỉ niệm đi gặp hắn, hẳn là rất quan trọng.

Win liếc nhìn lịch để bàn, nhập vào bốn con số là ngày hôm qua.

Máy mở, mật khẩu chính xác làm Win không kìm được mà thở dài.

Đến hình nền máy tính cũng là hình tình cũ. Sao cậu trong truyện không cưới luôn tên kia vậy? Vì chút lợi ích mà lại làm khổ Bright, kết hôn rồi, còn nhớ nhung người khác.

Win mở Line trên laptop lên, sau đó kéo xuống tìm kiếm. Ban đầu, cậu kéo mãi không thấy, còn nghĩ rằng chẳng lẽ hai người không thêm Line của nhau? Mãi đến gần cuối mới nhìn thấy tên anh.

Tin nhắn cuối cùng cũng đã từ một tháng trước, Bright gửi cho cậu lúc 1h đêm, chỉ vỏn vẹn 4 chữ:

"Bao giờ em về?"

Cậu xem nhưng không trả lời lại, Bright sau đó cũng không tiếp tục hỏi, hình như có việc sẽ nhắn tin qua imess, hoặc là cũng chẳng nhắn nữa.

Một tháng trước...hình như là đã gặp nhân vật chính rồi.

Cậu kéo lên trên đọc lại tin nhắn, tình hình cũng chẳng khả quan gì. Thậm chí càng đọc càng thấy nhân vật mà bản thân xuyên vào quá mức tồi tệ với chồng của mình. Nếu cậu là Bright, cậu hẳn đã bỏ quách đi cho rồi.

"Hôm nay em không tự lái xe đi làm à?"

"Tắc đường. Gọi Grab Bike"

"Vậy thì tan làm anh đón em nhé? Trời đang mưa to lắm"

"Mưa thì tôi không biết gọi taxi hay gì? Anh nghĩ tôi bị ngu chắc?"

"Anh chỉ thử hỏi, không có ý gì..."

"Vậy thì lần sau hỏi ít thôi"

Đâu ra người nói chuyện không biết phải trái như vậy???

Win càng đọc càng bực, cảm thấy phải lập tức đến tận nơi hôn ngất anh, cho anh biết anh đáng được yêu thương bao nhiêu. Người chồng như thế này, vì cái quái gì nhân vật cậu xuyên vào lại nhớ nhung tình cũ chứ? Nhân vật kia thậm chí còn chẳng đối xử tốt với cậu. Bởi vì hắn ta cưới vợ, cậu với thất tình đau khổ rồi nhận lời kết hôn với Bright. Cuối cùng hắn vừa li hôn, cậu trong truyện đã vội vã muốn nối lại tình xưa. Cuối cùng tất cả rối thành một mớ bòng bong.

Nhưng giờ nhắn tin hỏi văn phòng anh ở đâu thì có kì quá không nhỉ?

Biết là cậu trong truyện vô tâm rồi, nhưng công ti Bright là thứ khiến cậu đồng ý kết hôn, làm gì tới mức không biết nó ở đâu? Mà càng hỏi càng chứng tỏ cậu chẳng quan tâm gì anh, Bright kiểu gì cũng càng thất vọng về cậu.

Nghĩ ngợi vài giây, Win chậm rãi gõ từng chữ:

"Em làm mất điện thoại rồi, anh đặt xe hộ em từ nhà đến công ti anh được không? Khi nào tan làm, anh đưa em đi mua điện thoại mới nhé?"

Cậu trong nguyên tác chắc chưa từng dùng giọng điệu này nói chuyện với anh. Bright xem tin nhắn rất nhanh, song thật lâu mới trả lời lại:

"Điện thoại dường như là để quên ở chỗ hắn"

"Hắn" là ai? Win rất nhanh đã biết được cáu trả lời. Phải rồi, cậu tối qua đi tìm tình cũ, hắn trong lời Bright còn có thể là ai được nữa?

"Nhưng em muốn điện thoại mớiiiii!"

Nhắn tin tán tỉnh Bright thì cậu là nhất, làm nũng anh suốt ngày, hai năm xa nhau chỉ nói chuyện qua tin nhắn.

"Dự án mới, thực sự rất bận. Muốn kiếm chuyện thì để hôm khác đi"

Win không tin nổi, lập tức bật ra câu "sao lại thế?"Bright rốt cuộc nghĩ rằng cậu làm vậy chỉ để kiếm chuyện hành hạ anh tiếp ư??? Oan uổng quá! Cậu chỉ đang tìm cách cho anh thấy yêu thương thôi mà!

Hay là đột nhiên nói chuyện dịu dàng lễ phép anh không quen, vậy nên mới nghĩ rằng cậu đang giả vờ để phá anh?

Win lại thở dài. Quả nhiên là dục tốc bất đạt, hấp tấp quá thì không tốt, chỉ đành dùng lại giọng điệu ngang ngạnh kia:

"Vậy thì cứ đặt! Tôi đến lấy xe anh tự đi! Lốp xe tôi có vấn đề rồi"

Quả nhiên, cách này có hiệu quả hơn hẳn. Chỉ một lúc sau tài xế đã đến chở cậu tới chỗ Bright.

"P'Brighttt!!!"

Win được thư kí Bright dẫn lên tận phòng, cậu vừa mở cửa đã gọi lớn, theo thói quen cười tít mắt với anh.

Bright có lẽ là bất ngờ, ngẩng đầu nhìn lên thấy cậu tươi cười với mình thì ngẩn ngơ, sau đó lại lập tức cau mày, mím môi cúi đầu, tiếp tục làm việc của mình mà tỏ ra lạnh nhạt:

"Chìa khoá xe ở trên bàn, thẻ cũng vậy. Em lấy đi"

Win thực sự rất lâu không bị Bright lạnh nhạt bao giờ, hiện tại đúng là không quen. Cậu định phụng phịu, lại chợt nhớ ra lần này anh sẽ không dỗ cậu nữa, vậy nên đành thu lại biểu cảm.

"Đêm qua uống nhiều quá, giờ còn mệt. Anh làm việc xong thì tan làm đưa tôi đi"

Sau đó rất tự nhiên mà ngó ra cửa, gọi thư kí của anh mang chăn gối đến cho mình. Cậu nằm trên sofa ôm gối kêu uống rượu đau đầu, giờ cậu đi ngủ, đợi anh tan làm. Dáng vẻ thuần thục tới mức giống như điều này là lẽ hiển nhiên.

"Sẽ muộn lắm, có lẽ gần giờ cơm mới xong được, em đi trước đi"

"Vậy thì mua điện thoại xong thì đi ăn cơm chứ còn gì?"

Cậu nói rất bình thường, lại không nhìn thấy bàn tay đang lật giở tài liệu của Bright khựng lại vài giây, sau đó mới tiếp tục.

Metawin chưa từng chủ động muốn đi ăn cơm với anh. Lần nào cũng là anh dùng hết cách, lấy cả lợi ích ra đổi mới có thể cùng ngồi một bữa. Metawin luôn nói nhìn thấy anh là khó chịu không nuốt nổi, nói anh ép buộc cậu kết hôn, trong khi rõ ràng là cậu cũng đồng ý rồi...Thậm chí tối hôm qua, anh đã phải lấy cả lí do chỉ cần giả vờ ngồi vào bàn ăn, chụp cho ba mẹ một tấm, Win đã nhận lời, vậy mà cuối cùng cũng không trở về.

Hiện tại bỗng nói muốn cùng anh đi mua đồ, cùng ăn dùng bữa?

Lòng Bright nguội lạnh, cuối cùng lại tự cười bản thân ngây thơ. Cậu muốn cùng anh đi ăn? Chẳng thà nói rằng lại nghĩ ra cách thức mới để tra tấn anh lần nữa. Một người ghét mình như thế, anh đáng lẽ ra phải sớm buông bỏ mới phải. Bấy lâu nay anh đã quá bất chấp vì một người không quan tâm tới mình. Có lẽ, hai người vốn không hợp, có lẽ anh nên tìm một ai đó phù hợp hơn với mình. Ai đó sẵn sàng nghe anh tâm sự, sẽ cười hiền lành an ủi anh, ấm áp giống như mặt trời nhỏ.

Trong đầu Bright lại không kìm được mà hiện lên hình bóng của người kia...

Cậu nhân viên ca đêm tại cửa hàng tiện lợi mà anh hay ghé qua.

Bright nhớ đến dáng vẻ ngốc nghếch bị sặc khói do đòi anh dạy hút thuốc kia, không kìm được cười thành tiếng. Sau đó liền giật mình không hiểu sao bản thân lại làm vậy, vội vã thu lại nụ cười, mím môi tiếp tục làm việc.

Nhưng hành động nhỏ của anh không qua mắt được người đang nằm trên sofa, cậu vừa nghe được tiếng cười nhẹ đã vội bật dậy.

"P'Bright cười cái gì?"

Đang làm việc mà ngồi cười vu vơ, đừng nói là nhớ đến nhân vật chính nha. Chồng anh đang ở đây mà anh dám nghĩ về người khác hả? Cậu không cho phép!!!

"Không có gì"

Bright bình tĩnh đáp lại, vô tình liếc qua chỗ Win, lại không ngờ đến có một con thỏ đang nằm nhăn nhó xụ mặt hằm hằm lườm mình.

Anh đã từng bị Win nhìn bằng ánh mắt ghét bỏ nhiều lắm, nhưng lần này tại sao không giống?

Rõ ràng là tỏ ra ghét bỏ, song lại không phải là ghét bỏ anh thì phải...?

Bright đè nén hết rối loạn trong lòng xuống, tiếp tục im lặng làm việc. Win thấy anh không thèm để ý mình, hờn ghen trong lòng lại bùng lên. Cậu dứt khoát ngồi dậy từ trên ghế, giậm chân bước từng bước đến chỗ Bright. Thấy Win giơ tay, anh chỉ vội nhắm mắt lại, nghĩ rằng cậu lại tát mình. Phản ứng của anh ngược lại khiến hờn dỗi của Win bay sạch.

Sao Bright có thể nghĩ là cậu sẽ đánh anh được chứ?

Gương mặt này, yêu còn không hết, cậu nỡ lòng nào đánh bạn trai của mình được đây?

Bright đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu đau rát một bên má, thậm chí còn hơn giật mình khi bàn tay kia chạm vào mặt. Tính tình cậu đôi khi không tốt, sẽ kiếm chuyện với anh, trong lúc bức xúc có thể sẽ tát anh một cái. Anh có thể tránh, nhưng tránh rồi Win lại càng bực, bắt đầu đập phá đồ đạc trong phòng, có lần còn tự làm bị thương mình.

Sau đó, anh không tránh nữa. Chẳng thà ăn một cái tát còn hơn.

Nếu Win biết được trong đầu Bright đang nghĩ gì, chắc chắn sẽ trực tiếp vừa khóc vừa tự đánh cái tay nào làm tổn thương người yêu cậu.

Qua vài giây, không có đau đớn nào như anh tưởng. Thay vào đó chỉ là hai tay cậu ôm nhẹ hai bên mặt anh. Bright còn đang định mở mắt, chưa gì đã cảm nhận được một mảnh mềm mại áp lên má mình.

"Chụt"

"Ầm!"

Người ngồi trên ghế đột nhiên giật mình, đẩy bàn đứng dậy. Anh hất mạnh Win ra, che nửa mặt dưới mà trợn mắt nhìn cậu. Win bối rối, không hiểu mình đã làm sai chuyện gì. Bright thấy cánh môi mềm vừa chạm vào mặt mình khẽ hé, lộ ra răng thỏ trắng như sữa, không hiểu sao cảm thấy mình bị trêu đùa. Tức giận đến đỏ mặt, lập tức nhíu mày bước khỏi phòng.

Win: "..."

Cậu đã làm sai điều gì vậy?

Bright đi lướt qua thư kí, hoàn toàn phớt lờ mấy tiếng gọi lo lắng kia. Anh bước một mạch vào phòng vệ sinh rồi chốt cửa. Nhìn gương mặt đỏ lựng không rõ nguyên do của mình, nhịn không được nghiến răng nới lỏng cổ áp, sau đó mở vòi, táp nước lên mặt, cố làm giảm nhiệt độ nóng cháy ở nơi vừa bị môi Win chạm vào.

Đến đơn li hôn cậu đòi bằng được, anh cũng đã kí rồi, Metawin lại muốn hành hạ anh theo kiểu gì nữa?

Thảm hại!

Bright nhìn gương mặt ướt sũng trong gương, chỉ có thể tự mắng mình thảm hại. Hết lần này đến lần khác bị cậu trêu đùa trong lòng bàn tay. Lần này, anh nhất định không để bản thân mắc bẫy nữa.

Lúc này, điện thoại Bright đột nhiên "ting" một tiếng.

Bright vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, sau đó rút điện thoại ra từ trong túi áo, cau mày xem xét.

Hình đại diện kia hiện lên khiến đáy lòng dậy sóng dữ dội của Bright dịu hẳn xuống.

Người kia mặc bộ đồng phục của cửa hàng tiện lợi, giơ tay chữ V, ngây ngốc cười với camera, kết quả cho ra một tấm ảnh đại diện ngốc không chịu được.

Hình như là mới thay hôm qua thì phải? Anh nhớ trước đây, avatar của cậu là hình mèo con, có vẻ là tấm ảnh kia chỉ mới chụp thôi.

Tâm trạng anh đang tốt lên một chút, bấm vào đọc tin nhắn, hai mày lại nhíu chặt như cũ.

Win vẫn còn đang ngơ ngác đứng trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net