18. Yên chi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa đêm hôm đó, Lam Khải Nhân cùng Lam Vũ Ninh bày một mâm lễ vật giữa phòng, trên bốn cột nhà xung quanh đều được dán bốn lá bùa đỏ thắm. Cậu và y ngồi xếp bằng đối diện nhau, thần sắc thập phần nghiêm túc.

Lam Vũ Ninh ngập ngừng hỏi:

“Huynh có chắc sẽ được không thế? Dù sao cũng mới chỉ đọc trong sách, chứ chuyện này chúng ta còn chưa thấy ai làm.”

Lam Khải Nhân cũng căng thẳng không kém, nhưng chính vì chưa bao giờ làm nên y mới muốn thử. Nói trắng ra, y căng thẳng đến 8 phần là vì phấn khích. Y thật sự muốn tự mình hàng yêu diệt quỷ một lần, không cần đến sự trợ giúp của bất cứ bậc tiền bối nào. Nếu như y có thể hoàn thành tốt, không phải sẽ được mọi người công nhận sao? Đến khi đó, cha mẹ y sẽ không lo lắng về thân thể bệnh tật này, những môn sinh Lam gia cũng không ai coi thường y nữa. Chỉ cần Lam Khải Nhân có thể thành công một điều gì đó là được rồi. Ít nhất thì y cũng nghĩ thế.

“Chắc chắn sẽ được. Bùa chiêu hồn và trừ tà đều đã vẽ rất cẩn thận, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Lam Vũ Ninh thở dài một tiếng, đoạn ngước lên nhìn tấm lưới lớn được buộc trên trần nhà. Sau khi chắc chắn tấm lưới đó đã dán đầy những lá bùa màu vàng, cậu mới an tâm hơn một chút. Theo như kế hoạch Lam Khải Nhân đã vạch ra thì cậu và y sẽ bày biện đồ cúng tế, dán bùa chiêu hồn xung quanh để dụ ma nữ đó đến. Sau đó khi nó xuất hiện, Lam Khải Nhân sẽ giữ chân nó lại còn Lam Vũ Ninh thì nhanh tay cắt dây để tấm lưới kia rơi xuống, nhốt nó vào rồi xử lí. Nếu như tất cả đều suôn sẻ thì sẽ không ai bị thương, cũng không gây ra tiếng động lớn làm phiền người khác. Chỉ là Lam Vũ Ninh vẫn lo lắng. Cậu sợ những lá bùa kia không đủ để trấn áp linh hồn này. Nhưng Lam Khải Nhân thì không nghĩ thế. Nếu đủ mạnh thì chắc chắn nó không xuất hiện trong hình hài một cái bóng vô hình vô dạng mà sẽ là một nữ nhân tóc dài mặt trắng, thất khiếu đầm đìa máu đỏ, hoặc có thể là một gương mặt nát bét, huyết nhục lẫn lộn; đủ để bất cứ ai nhìn thấy cũng phải hối hận vì mình có khả năng nhìn.

Mông lung nghĩ ngợi một hồi lâu mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cả hai bắt đầu cảm thấy có chút buồn ngủ. Khi họ bày biện xong là giờ Hợi, hiện tại chắc cũng đến giờ Tý mà bốn bề xung quanh vẫn tĩnh lặng… Lam Khải Nhân liền nghi hoặc, hay là hôm nay nữ quỷ đó không tới?

Lại một canh giờ trôi qua, Lam Vũ Ninh lúc này đã ngủ gà ngủ gật, bản thân y cũng không khá hơn là bao. Nhưng đúng vào lúc này y lại nghe thấy tiếng khóc nỉ non từ đâu vọng lại. Tiếng khóc không thể xác định là phát ra từ đâu, cứ như từ âm ty địa phủ truyền về…

Chỉ trong chốc lát, Lam Khải Nhân liền bừng tỉnh. Y khẽ gọi:

“Vũ Ninh, dậy đi. Nữ quỷ đó đến rồi.”

Chỉ cần y gọi một câu, cậu liền mở lớn mắt. Nhưng sau khi nhìn ngang nhìn dọc một hồi thì cậu liền nhíu mày:

“Ta đâu có thấy gì đâu?”

Lam Khải Nhân lập tức cảm thấy kì lạ, đoạn quay lưng nhìn khung cửa sổ mình đã mở từ sẵn. Rõ ràng… Rõ ràng cái bóng đen đó đang tiến vào mà?

Nhìn theo Lam Khải Nhân đang kinh hãi, Lam Vũ Ninh cũng cảm thấy có điều bất ổn. Hoặc là y thần hồn nát thần tính, hoặc là cậu không có khả năng nhìn thấy cô hồn dạ quỷ. Nhưng nếu không có khả năng đó thì sao lần trước Lam Vũ Ninh lại có thể xử lí được con xà tinh kia? Tập trung nhìn kĩ lại một lần nữa, nhưng rốt cuộc cậu vẫn không thể nhìn thấy gì. Ở chỗ Lam Khải Nhân đang hướng đến chỉ là khung cửa sổ bằng gỗ đang mở toang, từ đây nhìn ra bên ngoài cũng không có nửa điểm kì quái. Tất cả đều hoàn toàn bình thường. Hay là Lam Khải Nhân dùng thuốc nhiều quá nên mới gặp ảo giác? Ý nghĩ này vừa hiện lên, Lam Vũ Ninh liền hỏi:

“Huynh sao vậy? Có nhìn nhầm không? Ở đó đâu có gì?”

Y không đáp, chỉ có con ngươi chầm chậm chuyển động theo hướng từ ngoài cửa sổ vào phòng. Cuối cùng Lam Khải Nhân không nhìn nữa, ánh mắt y dừng lại ở Lam Vũ Ninh. Hay đúng hơn là sau lưng Lam Vũ Ninh. Bóng đen đó đang đứng ngay sát cậu!

Mặc dù Lam Khải Nhân không thể nhìn rõ nó đang làm gì, cũng không biết nó muốn làm gì; nhưng yêu ma quỷ quái thì sao có thể làm chuyện tốt chứ? Chắc chắn nó muốn hại Vũ Ninh! Mà giờ nghĩ lại thì Lam Khải Nhân mới nhận ra đêm hôm qua khi vào phòng, oán linh này cũng đứng ở dưới chân cậu một hồi lâu, mãi đến gần sáng mới ra túm lấy tay y. Chứng tỏ nó đã nhắm vào Lam Vũ Ninh. Còn lí do là gì, Lam Khải Nhân không rõ. Mà giờ cũng không phải lúc để y nghĩ đến chuyện đó.

Thấy Lam Khải Nhân cứ nhìn chăm chăm về phía mình mà không nói câu nào, Lam Vũ Ninh bỗng cảm thấy ớn lạnh. Cậu lắp bắp:

“Này, huynh đừng doạ ra…”

Lam Khải Nhân vẫn không thôi dõi theo, chỉ nghiêm giọng nói khẽ:

“Đệ ngồi yên đó, đừng cựa quậy. Trong người chúng ta có bùa trừ tà, nó không dám làm gì đâu.”

“Nhưng mà ta đâu có thấy…”

“Ta thấy.”

Nói rồi, Lam Khải Nhân liền nắm chặt thanh chuỳ thủ mới mua ở chợ hồi sáng, nhẹ nhàng luồn tay ra sau lưng. Y bảo:

“Ta đếm đến ba, chúng ta cùng cắt.”

Ở sau lưng bọn họ chính là hai dây thừng lớn nối liền với tấm lưới dán đầy bùa chú bên trên. Cái lưới này rơi xuống đầu bọn họ thì không sao, vì bọn họ là con người, có thể dễ dàng thoát ra. Nhưng đối với những thứ tà tuý, cái lưới này không chỉ là một lồng giam mà nó còn ép chúng hiện nguyên hình nguyên dạng. Lam Khải Nhân không tin ả ta có thể thoát khỏi lồng giam này. Y bắt đầu đếm.

“Một.”

Lam Vũ Ninh tuy không hiểu có chuyện gì nhưng vẫn làm theo lời y, nắm chặt thanh kiếm trên tay rồi vòng qua sau lưng.

“Hai.”

Lam Khải Nhân cảm thấy tiếng khóc dường như nhỏ dần, cái bóng lại tiếp tục di chuyển đến giữa mâm cơm mà cậu và y đã chuẩn bị từ chiều để tế lễ. Tốt rồi. Nó quả nhiên bị dụ vào đây đúng như kế hoạch. Nếu tiếp tục ở đó thì đây chính là vị trí thuận lợi nhất để bắt giam nữ quỷ này.

“Ba!”

Lời vừa mới dứt, tấm lưới lập tức rơi xuống. Chỉ trong chốc lát, Lam Vũ Ninh đã la lên một tiếng:

“Quỷ!”

Cái cậu nhìn thấy lúc này quả nhiên chính là một ma nữ! Ả ta vận thanh y đã rách nát tả tơi, lấm lem bùn đất. Mái tóc dài đến gót chân đều đã dính bết cả lại vô cùng bẩn thỉu. Còn mặt… Lam Vũ Ninh không thể nhìn thấy. Ả đang bị tấm lưới kia giam gọn, những lá bùa màu vàng dường như đang thiêu đốt da thịt ả ta, khiến tiếng khóc lúc này vang lên càng ghê rợn. Lam Khải Nhân khẽ rùng mình một cái, đoạn ngồi xuống cạnh một cây thụ không hầu dát vàng sáng loá, hai bên lắp hai hàng dây, mỗi hàng 36 dây, mỗi dây đều do trụ hình chữ nhật đỡ trên hộp đàn. Y không có thời gian để trấn an Lam Vũ Ninh, chỉ có thể tập trung cao độ để bắt đầu vấn linh.

Hai bàn tay thon dài, ngón tay khớp nào rõ ràng khớp nấy lưu loát đan vào từng dây đàn, chẳng mấy chốc âm thanh tuyệt mỹ đã vang lên. Âm thanh ấy lúc thì như tiếng thác nước sầm sập đổ xuống dưới chân núi, lúc lại như tiếng suối trong réo rắt băng qua cánh rừng đại ngàn; khi thong thả, lúc dồn dập; khi dịu dàng, lúc ầm ào như sấm vang chớp giật. Lam Vũ Ninh nghe y vấn linh mà cứ tưởng rằng bản thân đang nghe một khúc nhạc hoàn chỉnh, đến cả sợ hãi cũng quên bẵng đi. Tầm một nén hương sau y dừng lại. Lam Khải Nhân nhìn Lam Vũ Ninh, nét mặt vô cùng nặng nề. Y bảo:

“Xem ra vị cô cô này muốn nói điều gì đó. Có khi ta phải để bà ấy mượn thân xác mình một chút.”

Lam Vũ Ninh lập tức phản đối:

“Không được. Tuy không biết lúc nãy huynh vấn linh được cái gì, nhưng mà cho oán linh mượn thể xác là chuyện vô cùng nguy hiểm. Khải Nhân à, tu vi của chúng ta chưa đủ lớn đâu. Ngộ nhỡ có chuyện gì…”

Lúc này tiếng khóc của nữ quỷ ấy lại càng thê lương hơn, dường như thật sự có việc cần giúp đỡ. Nhưng nghĩ kĩ thì lời của Lam Vũ Ninh cũng không sai. Yêu ma quỷ quái trên đời, làm gì có thứ nào không muốn trở thành người sống? Mặc dù ban nãy khi vấn linh, Lam Khải Nhân đã hỏi nữ quỷ này rằng có phải đến để hại người không, ả trả lời là không; nhưng y không thể không lo lắng. Đạo hạnh của Lam Khải Nhân chưa đủ để chắc chắn mười phần ả không nói dối, sao có thể mạo hiểm bản thân?

Nhưng khi nghe tiếng khóc than ai oán nọ, y lại không thể nhắm mắt làm ngơ. Dù có thế nào thì ma giả cũng từng là người sống. Mà đã là người sống khi chết đi thì ai chẳng có những chuyện chưa kịp làm? Ban nãy khi vấn linh, nữ quỷ này đã khẳng định bản thân còn chưa đến 30 tuổi, chứng tỏ vẫn còn nhiều luyến tiếc với dương gian.   

Nghĩ ngợi một lát, cuối cùng y bảo:

“Cứ để ả nhập vào người ta đi. Nếu như có vấn đề gì thì đệ cứ lấy cái lưới này quấn chặt ta vào rồi đi tìm người đến giúp là được Dù sao ở đây cũng có mấy thế gia tu tiên nhỏ, không quá nguy hiểm đâu.”

Lam Vũ Ninh gắt:

“Huynh còn đang bị thương đấy!”

Y không nghe, chỉ lẳng lặng ngồi xuống cạnh nữ quỷ đang gào khóc kia, dường như ý đã quyết.

Thấy Lam Khải Nhân giật lấy lá bùa trên cột nhà gắn vào trước ngực rồi lầm bầm đọc văn chiêu hồn, cậu lập tức hoảng hốt:

“Này! Huynh điên rồi sao?!”

Nhưng đã quá muộn.

Chưa đầy nửa khắc sau, nữ quỷ trong chiếc lưới đã biến mất. Mặt khác, Lam Khải Nhân đang lầm rầm đọc lại trầm tĩnh lạ thường. Ánh nến vẫn bập bùng soi lên bức bình phong sơn hà, ở trên đó vốn từng là bóng lưng của Lam Khải Nhân. Nhưng nay Lam Vũ Ninh chẳng còn thấy cái bóng đó nữa, thay vào đấy lại là cái bóng gầy guộc của một nữ nhân có mái tóc dài đến tận gót chân…

Nàng ta bắt đầu mượn giọng của y mà kể chuyện. Câu đầu tiên chính là:

“Ta tên là Cố Miên, Kỳ Sơn Cố thị.”

Cố thị mà nàng nhắc đến chính là thế gia trên đất Kỳ Sơn đã bị diệt môn hơn 10 năm trước đây. Theo những gì Lam Vũ Ninh biết, người cuối cùng còn sót lại của Cố gia chính là thập tiểu thư dòng chính. Tên nàng ta là Cố Miên.

*Thụ không hầu: Đàn hạc đứng

Ảnh: https://www.google.com/search?q=th%E1%BB%A5+kh%C3%B4ng+h%E1%BA%A7u&client=ms-android-samsung-rev2&biw=412&bih=678&tbm=isch&prmd=vni&sxsrf=ALeKk00ZTaBvAnVP7iutRCnqdf8kTJaEDg:1627492846367&source=lnms&sa=X&ved=0ahUKEwi6ku2no4byAhWUdd4KHa-1CLIQ_AUICygD#imgrc=GUizbDV9dUbrHM&imgdii=gwBqgXrSLlm8CM


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net