40. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Uyển Khanh, ta phải nói bao nhiêu lần nữa? A Thành là con nàng, cũng là con ta; những việc cần làm để tìm ra nó không phải ta đều đã làm hết rồi sao? Trên đời làm gì có người cha nào lại không muốn đem con mình về nhà? Làm gì có người cha nào hại con? Nhưng đã từng ấy thời gian trôi qua mà không có tung tích, chúng ta cũng nên…”

“Chàng đừng nhắc đến chuyện đó với ta! Ta nhất quyết không đồng ý tổ chức tang sự cho A Thành! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Cho dù phải tốn thêm mấy năm nữa ta cũng phải tìm con về bằng được. Còn nếu chàng vẫn tiếp tục làm theo ý mình, tốt nhất nên chôn luôn cả ta!”

“Lam Uyển Khanh, nàng…”

“Lam Tư Bạch, chàng đừng quên tất cả những chuyện này là do ai!”

Những đoạn hội thoại như vậy, suốt hai năm nay Lam Khải Nhân đã nghe qua rất nhiều lần.

Cánh tay đang toan vươn lên đẩy cửa bước vào của y trong thoáng chốc đã bị lời nói bên trong chặn lại. Lam Khải Nhân biết hiện tại mình không thể vào, gia quy Cô Tô Lam thị cũng không cho phép nghe trộm; nhưng mỗi lần nghe họ trò chuyện, y lại không thể rời đi.

Lẳng lặng nghe ngóng một hồi lâu, cuối cùng trong phòng cũng yên tĩnh trở lại. Lam Khải Nhân nghe thấy tiếng cha mình thở dài.

“Không phải ta đã nói với nàng ngay từ đầu rồi sao? Địa vị, quyền lực, danh tiếng,… ta đều có thể cho nàng. Nhưng chỉ riêng chuyện này thôi Uyển Khanh. Chỉ riêng tình yêu, ta không thể cho nàng.”

Rất lâu sau đó y mới nghe thấy tiếng mẹ mình hồi đáp, giọng nói ân ẩn nộ khí xung thiên:

“Chúng ta đều vì gia tộc, chàng nói với ta thì có ích gì? Mấy chục năm qua những chuyện phong hoa tuyết nguyệt của chàng, ta đã bao giờ hỏi đến? Nhưng lần này thì khác. Lam Tư Bạch, ta nói cho chàng biết. Nếu như A Thành có mệnh hệ gì, ta liều mạng với chàng.”

Nghe được lời này, bả vai Lam Khải Nhân liền vô thức run lên một cái. Đây không phải lần đầu tiên y nghe thấy mẫu thân nói những lời như vậy, nhưng đây chính là lần đầu tiên y nghe ra trong giọng của bà có nhiều sát khí đến thế. Có lẽ bà đã đến giới hạn của sự chịu đựng. Nhưng dường như điều đó không mảy may ảnh hưởng đến cha y. Lam Tư Bạch nhếch môi, tựa tiếu phi tiếu nhìn thê tử kết tóc đã mấy chục năm của mình, sau đó bình thản cất tiếng:

“Đừng nói ‘chúng ta’. Năm ấy rõ ràng nàng có thể lựa chọn. Lẽ ra nàng nên chọn Minh Viễn.”

Lời này vừa lọt vào tai, Lam Khải Nhân liền cảm thấy mình không thể nghe thêm nữa. Y lẳng lặng xoay gót rời đi, quyển tập trên tay vốn mang đến cho cha xem cũng chẳng buồn đặt lại ở cửa. Mang theo tâm trạng u uất, y lại quay về tư phòng của mình.

Đã hai năm trôi qua kể từ ngày huynh trưởng mất tích. Sau khi chuyện đó xảy ra, Cô Tô Lam thị dường như đã lật tung cả thiên hạ lên để tìm ra tung tích của Lam Tư Thành, nhưng mọi công sức chỉ giống như muối đổ biển. Huynh trưởng của y cứ như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian, ngay cả Cố Ly cũng không để lại bất cứ đầu mối nào. Lam Khải Nhân không biết nàng ta bắt huynh ấy đi làm gì, càng không biết có nên tiếp tục hi vọng hay nên đồng tình với cha tổ chức tang sự cho huynh ấy, giúp người chết an lòng.

Hai năm - một khoảng thời gian quá đủ để bất cứ ai còn sống có cơ hội xuất đầu lộ diện. Nhưng Lam Tư Thành lại không trở về.

Càng nghĩ đến huynh trưởng, lòng dạ của Lam Khải Nhân càng quặn thắt. Từ xưa đến nay huynh ấy là người gần gũi nhất với y, có khi còn hơn cả cha mẹ, vậy mà nay không nói một lời nào liền biến mất. Huynh ấy bỏ lại y một mình ở đây, một mình đọc sách, một mình luyện kiếm, một mình ăn cơm... Sự biến mất ấy còn kéo theo sự sụp đổ của gia đình mà Lam Khải Nhân hằng tự hào. Kể từ ngày Lam Tư Thành mất tích, cha mẹ y đã chẳng còn ngồi chung bàn với nhau. Thậm chí đến ngay cả việc nói chuyện bình thường thôi cũng khó. Họ không tiếc quăng cho nhau những lời nói cay độc, không ngại phải đem những vết nhơ trong quá khứ ra để giày vò nhau. Tất nhiên, trước mặt y thì họ vẫn diễn tròn vai một đôi phu thê tình nồng ý đậm. Nhiều khi Lam Khải Nhân cứ ngỡ mọi chuyện xảy ra chỉ là một cơn ác mộng, chỉ cần y tỉnh dậy là mọi chuyện lập tức sẽ tốt đẹp như xưa: Huynh trưởng trở về nhà, cha mẹ hoà hợp như ban đầu… Nhưng cho dù đêm nào trước khi đi ngủ y cũng cầu nguyện thì đến sáng ngày hôm sau, cơn ác mộng này vẫn tiếp diễn.

Vươn tay gom lại mấy cánh hoa hạnh vương vãi trên mặt bàn để sang một chỗ, Lam Khải Nhân lúc này mới thất thần nhận ra chỉ mươi hôm nữa là đến kì nhập học mới ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Nói như vậy, cũng đã đến lúc y có thể xuống núi đi săn đêm.

Nghĩ đến chuyện này, tâm tình Lam Khải Nhân mới có thể khá hơn một chút. Xuống núi rồi, y có thể đi tìm huynh trưởng, vừa hay tránh mặt cha mẹ một thời gian. Từ ngày phát hiện ra mối quan hệ của họ không như những gì mình nghĩ, Lam Khải Nhân đã không còn cảm thấy Vân Thâm Bất Tri Xứ là nhà. Tệ hơn, y còn thất vọng. Hướng mắt nhìn về phía bia gia huấn cao sừng sững khắc những một ngàn gia quy, Lam Khải Nhân liền cong môi cười khẩy. Những gì y được chứng kiến mấy năm nay, không phải đã hoàn toàn đi ngược lại với tấm bia đó sao?

Thì ra Cô Tô Lam thị cũng không tốt đẹp như người đời ca tụng.

Vì mải mê suy nghĩ, Lam Khải Nhân không nhận ra Lam Vũ Ninh đã vào phòng mình từ lâu. Không chỉ thế, cậu còn đang chống cằm ngồi đối diện y, ánh mắt vô cùng tò mò.

“Huynh đang nhìn gì vậy?”

Bị doạ cho giật mình, Lam Khải Nhân liền đánh rơi cây bút đang cầm trên tay. Y cau mày nhìn tiểu tử trước mặt, đoạn gằn giọng nạt nộ:

“Giờ này đệ còn không đi chép phạt? Không sợ tội nặng hơn sao?”

Lam Vũ Ninh lè lưỡi bày ra vẻ mặt như cá mắc cạn, sau đó xoè hai tay trước mặt Lam Khải Nhân:

“Chép xong rồi mới đến tìm huynh. Thiệt tình… muốn gãy cả tay luôn. Sau này mà trở thành lão sư, ta nhất định không bắt học trò chép!”

Tuy ngoài miệng nói đáng đời cậu, ai bảo không học bài làm chi; nhưng tay Lam Khải Nhân vẫn lấy lọ dầu xức lên mấy ngón tay sưng đỏ của Lam Vũ Ninh.

Bị y quở trách, cậu chỉ bĩu môi đáp trả:

“Huynh cứ làm như ai cũng giỏi như huynh ấy. Huynh nhìn xem, ngoài huynh ra thì cả Vân Thâm Bất Tri Xứ này có ai nhớ được hết nội dung trong đống sách ở Tàng Thư Các? Nói không chừng, kì học này huynh còn được giảng dạy luôn ấy.”

Lam Khải Nhân tỉnh bơ đáp:

“Thì đúng là năm nay ta sẽ thay thế chỗ của Huyền Phong tiền bối vì ông ấy muốn đưa đạo lữ đi ngao du vài năm. Chuyện này ta chưa nói với đệ à?”

Nghe xong câu này, quai hàm của Lam Vũ Ninh liền như muốn rớt xuống tận đất. Cậu mở lớn mắt nhìn Lam Khải Nhân, giọng điệu kích động như thể muốn hét vào mặt y:

“Thật à? Như vậy ta phải gọi huynh là Khải Nhân lão sư sao?”

Y cong môi cười, đoạn đưa tay vò vò tóc cậu:

“Đúng rồi đấy. Đồ đệ ngoan.”

Lam Vũ Ninh dĩ nhiên vẫn chưa thể hoàn hồn. Dù sao người này mới chỉ mười sáu tuổi, thậm chí còn chưa được xuất sơn; vậy mà đã có thể thay thế vị trí của một tiền bối đã xuất đạo hơn ba mươi năm? Nói gì thì nói, việc này thật sự quá sức tưởng tượng. Nhưng khi nhớ lại cảnh Lam Khải Nhân cùng mấy lão tiền bối trong Cô Tô Lam thị tranh luận đến sùi bọt mép về cuốn “Bát Quái Yêu Trận”, Lam Vũ Ninh cũng cảm thấy không quá kì lạ. Một môn sinh mới mười sáu tuổi mà đã có thể chỉ ra những điểm hạn chế trong cuốn sách được coi là thiên cổ bí tịch đã đành, nay đến cả mấy lão tiền bối tranh luận với y cũng phải gật gù tán thưởng thì chuyện Lam Khải Nhân có thể đi dạy học cho người khác cũng là lẽ thường. Thôi vậy. Làm thầy cũng được, chỉ cần Lam Khải Nhân không bắt cậu phải chép phạt là được.

Sau khi chấp nhận chuyện này, Lam Vũ Ninh mới chợt nhớ ra lí do cậu đến đây không phải để than vãn về chuyện đau tay. Vừa chăm chú nhìn Lam Khải Nhân, cậu vừa nói:

“Huynh biết gì chưa? Năm nay người của Kỳ Sơn Ôn thị cũng đến nhập học đấy.”

Lam Khải Nhân dường như không mấy để tâm. Y chỉ ậm ừ trong họng vài câu, sau đó khom người xuống nhặt lên cái bút ban nãy mình đánh rơi. Người của Kỳ Sơn Ôn thị thì sao chứ? Đều là con cháu thế gia như nhau cả, có gì khác biệt đâu?

Ai ngờ Lam Vũ Ninh thấy thái độ hờ hững của y thì liền tức giận đập đập xuống bàn, gương mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc:

“Nè, huynh đừng nói là huynh quên rồi đấy?”

Lam Khải Nhân cau mày:

“Quên cái gì?”

Nhưng ngay một khắc sau y liền nhướn mày với cậu:

“Đệ vay nợ bọn họ à?”

Lúc này Lam Vũ Ninh chỉ muốn đập đầu xuống gối tự sát ngay lập tức. Thiên a! Cậu gây tội gì mà lúc nào Lam Khải Nhân cũng hỏi câu này thế!

“Không có!” – Sau khi hét lớn xong, Lam Vũ Ninh mới chợt nhớ ra Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm nói to, liền hít vào một hơi rồi hạ giọng, vẻ mặt không hề giống như muốn nói chuyện tầm phào – “Ôn cô nương cũng là người họ Ôn đó. Vừa rồi nộp bản chép phạt cho lão sư, ta có nhìn thấy danh sách những môn sinh Ôn gia năm nay nhập học. Huynh đoán xem, trong đó có gì?”

Lam Khải Nhân cau mày nhìn y, miệng vô thức bật ra một cái tên đã hai năm nay không hề nhắc tới:

“Ôn Nhược Hàn?”

Lam Vũ Ninh liền vui vẻ gật đầu:

“Chính xác! Trên đời không có chuyện trùng hợp đến thế đâu. Lần này huynh gặp lại đạo lữ rồi!”

Không hiểu sao vào thời điểm đó, Lam Khải Nhân lại cảm thấy dạ dày mình cuộn lên một trận nôn nao khó tả. Cảm giác này không hoàn toàn là háo hức vì sắp được gặp lại cố nhân, cũng không phải bồn chồn vì nghĩ đến hồng nhan tri kỉ… Lam Khải Nhân mơ hồ cảm nhận được một nỗi bất an không tên, cứ như thể cái đợi chờ y trước mắt không phải chuyện tốt.

 

Cuối xuân, từng đoá hoa hạnh ở Vân Thâm Bất Tri Xứ bắt đầu đến mùa tàn úa. Nhìn những cánh hoa lả tả rơi từ trên cao xuống, Ôn Nhược Hàn liền nghĩ đến những bông tuyết cuối cùng của mùa đông còn sót lại ở nhân gian. Hắn vươn tay ra đón lấy một cánh hoa phảng phất hương thơm dịu ngọt, sau đó khẽ ngâm nga một câu thơ mình từng được nghe:

“Hoa bay nước chảy, cô đảo như xuân.

Thủy triều gợn sóng, trời nước một màu.”

Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn được mệnh danh là nơi ngàn năm tiên khí bao phủ, bất luận là xuân, hạ, thu hay đông đều có mây trắng lượn lờ quanh đỉnh núi. Người đến đây như đặt chân lên cô đảo, có thể tự cách ly mình khỏi muôn vàn hỉ nộ ái ố chốn nhân gian. Người sinh ra ở đây ai nấy đều đem trong mình phong thái băng cơ ngọc cốt, kẻ trong thiên hạ khó có ai sánh bằng. Ban đầu khi nghe những điều này, Ôn Nhược Hàn không tin. Nhưng nay đã nhìn thấy cả người cả cảnh, hắn liền biết họ không nói dối.

Nhưng chưa kịp thưởng thức hết bầu trời xanh ngắt như ngói lưu ly, vân mây ửng hồng như phấn hương hảo hạng, hạnh hoa trắng muốt như sương như tuyết; đằng sau hắn đã vang lên một giọng nói phi thường khó chịu. Giọng điệu khó chịu, mà chính hắn khi nghe cũng cảm thấy máu mình như sắp sôi lên.

“Đại ca, hôm nọ nghe nói huynh về nhà mà không kịp đến chào hỏi. Tiểu đệ thất lễ rồi.”

Không cần quay người lại, Ôn Nhược Hàn cũng nhận ra kẻ này chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ của hắn – Ôn Nhược Lâm.

Ôn Nhược Hàn không thèm đáp lại gã, chỉ khinh miệt liếc qua một cái rồi lại quay đi. Ôn Nhược Lâm giống với cha hắn ba phần, bảy phần còn lại là giống mẫu thân của mình: mắt xếch như cáo, môi mỏng như giấy, sống mũi thanh tú nhỏ xinh như nữ nhân. Tuy người khác nhìn vào sẽ thấy gã là một công tử nho nhã hiền hoà, ai tinh mắt thì may ra nhìn ra được mấy phần tinh ranh; nhưng Ôn Nhược Hàn chỉ cảm thấy đệ đệ này cực kì chướng mắt. Chướng mắt nhất chính là đôi mắt lúc nào cũng cong cong ra chiều thân thiện, chướng mắt thứ hai là làn da trắng bệch như người chết, chướng mắt thứ ba là nụ cười giả lả của gã. Ôn Nhược Hàn nghĩ, cho dù có dùng cả đời để tìm hiểu thì hắn cũng không thể biết được tại sao lại có người thấy nụ cười này rất khả ái. Rõ ràng là ranh ma, ranh ma chẳng khác nào con rắn đang rình mồi.

Không được đại ca đáp lại, Ôn Nhược Lâm dường như cũng không thấy phiền. Gã rất thoải mái rảo bước tiến đến bên cạnh hắn, ý cười trên môi càng lúc càng nồng đậm:

“Ca, huynh không muốn gặp lại đệ sao?”

Ôn Nhược Hàn lập tức gật đầu, chỉ hi vọng đứa con hoang này cút ra xa một chút:

“Đúng là không muốn gặp.” – Như cảm thấy chưa đủ, hắn còn bồi thêm một câu – “ Có muốn ta đá ngươi về núp váy mẹ không?”

Ôn Nhược Lâm thế mà lại không giận! Gã cười cười nhìn hắn, sau đó đưa tay lên vân vê lọn tóc bóng mượt của mình:

“Đệ cũng muốn về lắm chứ. Nhưng phụ thân nói đệ phải chăm chỉ học tập, đừng có học theo những thói xấu của người khác. Ví như gây lộn này, đọc xuân cung đồ này, đánh bạc này, đi chơi thanh lâu này,…”

Nói đến đâu, Ôn Nhược Lâm liền bẻ ngón tay đếm đến đó. Lời nói của gã tuy nghe qua thì rất nhẹ nhàng, nhưng đến khi rơi vào tai Ôn Nhược Hàn lại biến thành một mồi lửa.  

“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”, Ôn Nhược Lâm lại tiếp tục nói:

“Mà thôi, chúng ta lâu ngày không gặp, đừng nói những chuyện này nữa. Lần trước huynh về nhà chắc đã gặp được Nhược Lan rồi ha? Tỷ ấy nhớ huynh lắm đó. Lần nào chơi với bọn đệ, tỷ ấy cũng khóc vì nhớ huynh.”

Xét theo một cách toàn diện, Ôn Nhược Lâm đã thành công làm bùng lên nộ khí trong Ôn đại công tử. Những sợi gân trên trán hắn bắt đầu giần giật, tròng mắt vốn dĩ màu trắng cũng dần nổi lên tơ máu đỏ tươi. Hắn cuộn chặt tay thành quyền, giọng nói cũng gằn xuống như chỉ chực nhai nát xương thịt của Ôn Nhược Lâm:

“Ngươi dám làm Nhược Lan khóc?”

Gã cong mắt cười:

“Không phải tỷ ấy hay cười khóc bất thường sao. Tinh thần không ổn định, sao có thể trách mình đệ chứ?”

Lúc này, sự kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại trong Ôn Nhược Hàn đã tắt ngấm. Cái gì mà ở Cô Tô Lam thị thì không được gây lộn? Cái gì mà ngày nhập học đầu tiên không được để lại ấn tượng xấu? Mấy trăm lời dặn của mẫu thân cùng cữu cữu lúc này đối với hắn đều đã hoá thành tro. Ôn Nhược Hàn không nói hai lời, lập tức vươn tay túm lấy cổ áo của đệ đệ cùng cha khác mẹ, sau đó thẳng thừng nhấc gã lên cao. Hắn không quản xung quanh đang có rất nhiều người đang tò mò nhìn mình, liền lấy hết sức bình sinh gào vào mặt gã:

“Con mẹ nó Ôn Nhược Lâm! Ngươi dám bắt nạt muội muội của ta? Cái thứ tạp chủng như ngươi là cái rắm gì mà dám ngông nghênh lên mặt? Hôm nay ta phải đánh chết ngươi!”

Đúng lúc nắm đấm của Ôn Nhược Hàn chuẩn bị giáng thẳng xuống má trái của gã, một giọng nói lạnh lùng đã vang lên:

“Muốn đánh thì mang nhau về nhà mà đánh. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào.”

Mọi động tác của Ôn Nhược Hàn chợt khựng lại. Quái lạ. Sao hắn thấy giọng người này nghe quen quen?

 *Câu thơ Ôn Nhược Hàn ngâm là tôi mượn trong bộ "Husky và sư tôn mèo trắng của hắn" của Nhục Bao Bất Cật Nhục nha mấy cô.*

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net