41. "Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào!" (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Muốn đánh thì mang nhau về nhà mà đánh. Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào.”

Ôn Nhược Hàn quay đầu. Chỉ trong một khắc, đôi đồng tử của hắn liền co rút. Hắn ngơ ngác nhìn người vừa mới lên tiếng, dường như không thể tin vào mắt mình. Bảo sao giọng nói quen thuộc như vậy, thì ra là người quen…

Vô thức nới lỏng bàn tay đang túm lấy Ôn Nhược Lâm, hắn cũng chẳng màng đến chuyện gã rơi bịch xuống đất như một bao cát. Hiện tại người hắn để ý đến, chỉ có nam nhân này.

Lam Khải Nhân một thân y phục trắng muốt phiêu diêu tuấn dật, trên trán đeo dải mạt ngạch thêu hoa văn mây cuốn phi thường cao quý. Mái tóc đen bóng như ngọc, mặt mũi thập phần thanh tú, khí chất thanh nhã xuất thần. Nếu muốn đem y ra so với đám con cháu thế gia đứng đây, thật sự chẳng khác nào hạc giữa bầy gà. Chỉ tiếc y hơi gầy một chút, bằng không đã hoá thành phượng hoàng từ lâu.

Ôn Nhược Hàn còn chưa kịp ngắm kĩ, kẻ vừa bị gã ném xuống đất đã phủi áo đứng lên. Nhưng đứng còn chưa vững gã đã lại loạng choạng ngã xuống, biểu cảm nhìn qua vô cùng chật vật, thế mà cái miệng vẫn còn sức buông lời giảo hoạt:

“Lam công tử đừng tức giận, là ta sai. Ca ca không có làm gì hết. Nếu muốn phạt, xin hãy phạt ta.”

Ôn đại công tử lúc này mới thật sự được mở mang tầm mắt. Con mẹ nó, hai năm hắn không ở nhà, rốt cuộc Ôn Nhược Lâm đã từ người hoá thành trà xanh? Gã bày ra bộ dạng yếu đuối thế này, người khác nhìn vào ai chẳng nghĩ gã vô tội? Máu nóng lại một lần nữa dồn lên não, Ôn Nhược Hàn lúc này cũng chẳng quản Vân Thâm Bất Tri Xứ có cấm ồn ào hay không, liền đưa chân đạp thẳng vào ngực gã một cái. Nhìn Ôn Nhược Lâm trong bộ y phục bẩn thỉu ngã sõng soài dưới đất, hắn dĩ nhiên không dễ dàng bỏ qua. Vừa đưa chân dẫm lên ngực gã, hắn vừa nhàn nhạt nhếch môi cười:

“Ta chính là cái gì cũng làm. Mà chuyện ta muốn làm nhất hiện tại, chính là giết ngươi.”

Lực đạo dưới chân Ôn Nhược Hàn càng tăng, Ôn Nhược Lâm càng nhíu mày đau đớn. Hiện tại đám môn sinh Ôn gia cùng đi theo gã cũng đã nhao nhác đòi trở về mách Tông chủ. Nhưng đã mười mấy năm bị cha đánh vì mẫu tử nhà này, hắn còn sợ sao? Hơn nữa “nước xa không cứu được lửa gần”, chỉ sợ khi cha hắn đến nơi thì tên cẩu tạp chủng này đã nhập quan từ lâu. Tà ý trên môi càng lúc càng nồng đậm. Nếu không phải còn ngại Lam Khải Nhân còn đang đứng đây thì Ôn Nhược Hàn đảm bảo mình đã đạp cho tên nhóc này gãy xương. Nhưng tất nhiên, nói như thế cũng không phải hắn sẽ nương tay.

Vừa di giày trên ngực Ôn Nhược Lâm, hắn vừa bình tĩnh lấy ra từ ống tay áo một lá phù đỏ rực, bên trên có vẽ những kí tự rất kì lạ. Không nói hai lời, Ôn Nhược Hàn lập tức cúi người xuống nhét thứ đó vào miệng gã. Vì vẫn bị cái chân của hắn khống chế, Ôn Nhược Lâm chẳng có cách nào khác ngoài há miệng ra hít vào vài ngụm khí. Thậm chí đến lúc bị nhét vào mồm lá phù, gã cũng chỉ đành miễn cưỡng nuốt vào. Nuốt xong rồi liền lớn tiếng kêu la:

“Cứu mạng! Cứu mạng! Đại ca, đệ sai rồi, đệ sai rồi!”

Lúc này Lam Khải Nhân mới hoàn hồn. Ban nãy khi nhìn thấy Ôn Nhược Hàn, y đã quên luôn chuyện mình phải ra đây để nhắc nhở bọn họ không được gây náo loạn. Dung mạo của tên này, thế mà lại giống hệt Ôn cô nương! Cho dù hai năm đã trôi qua, Lam Khải Nhân cũng chưa từng quên nàng ấy. Đó chính là người đang nắm trong tay mạt ngạch của y, là người đã định sẵn sẽ trở thành đạo lữ của y! Hai năm trước khi nàng biến mất cùng cữu cữu, Lam Khải Nhân đã tự nhủ nếu có duyên sẽ gặp lại. Đến nay mới nhận ra bọn họ quả thực có duyên.

Nhưng khi nghe nam nhân mặt trắng kia gọi mấy tiếng “đại ca”, Lam Khải Nhân đã sợ đến mức hồn phi phách tán.

Ôn Nhược Hàn thế mà lại là nam nhân?!

Nhưng mà nhìn kĩ lại, y mới phát hiện người kia có chút khác biệt so với Ôn cô nương năm đó mình từng gặp. Nam nhân này cao lớn hơn nàng, da đen hơn nàng. Quan trọng nhất, trên trán Ôn công tử này không có vết bớt chu sa liệt hoả. Y tự hỏi: Lẽ nào Ôn cô nương kia là muội muội song sinh của hắn?

Lam Khải Nhân chưa kịp nghĩ xong thì Ôn Nhược Lâm đã la lên thảm thiết. Lúc này y mới nhận ra cứu người quan trọng, liền ba chân bốn cẳng chạy đến đẩy Ôn Nhược Hàn ra xa. Không phân đúng sai phải trái, y chỉ biết đỡ Ôn Nhược Lâm ngồi dậy rồi bắt mạch cho gã. Ban nãy không phải bị nhét cái gì vào miệng sao… Ngộ nhỡ là thuốc độc thì làm thế nào?

Vừa lo lắng, Lam Khải Nhân vừa tập trung nhẩm đếm số lần mạch đập của Ôn Nhược Lâm. Tầm hơn một phút sau, y mới thở phào nhẹ nhõm:

“Không có chuyện gì. Có lẽ không phải độc đâu. Nhưng ta vẫn khuyên công tử nên nôn ra.”

Lúc này Ôn Nhược Hàn mới lên tiếng, giọng nói cứ như đang nén cười:

“Nôn ra? Lam ca ca, cái này không thể nôn ra nha. Chỉ cần nuốt xuống một cái là sẽ thấm ngay vào dạ dày.” – Ngưng lại một chút, hắn liền cúi xuống rồi ghé sát vào tai y – “Hay nói cách khác, chính là vô – phương – cứu – chữa.”

Nghe xong lời này, không chỉ Ôn Nhược Lâm mà ngay cả Lam Khải Nhân cũng cảm thấy rợn người. Không phải chứ? Chỉ ngay ngày đầu nhập học kẻ này đã muốn giết người sao?

Chưa đầy một khắc sau, Ôn Nhược Lâm đã ôm bụng quằn quại đau đớn rồi ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh trên trán vã ra như tắm. Lam Khải Nhân hoảng hồn nhìn gã, đang tính đi qua đỡ người vào trong chữa trị thì Ôn Nhược Hàn đã níu y lại. Hắn cười tà:

“Lam huynh đừng lo. Đệ đệ của ta… chỉ muốn đi cầu tiêu thôi.”

Lời hắn vừa dứt, Ôn Nhược Lâm đã ngồi bật dậy, chạy thục mạng đi tìm nhà xí. Nhưng gã vừa mới đến Vân Thâm Bất Tri Xứ được một nén hương, làm gì biết nhà xí ở đâu? Mà ngay cả có biết thì đã sao? Nhà xí ở tuốt bên trong kia, dù có người tốt bụng nói với gã cũng không có ích gì.

Nhưng hình như Lam Khải Nhân không ý thức được điều đó. Y vùng tay thoát khỏi Ôn Nhược Hàn, sau đó rất tận tình chỉ đường cho Ôn Nhược Lâm:

“Cái kia… ở bên đó, rẽ phải.”

Ôn Nhược Lâm mừng như vớ được vàng, lập tức ba chân bốn cẳng chạy đi. Nhưng chạy chưa được mươi bước gã đã đứng khựng lại. Tứ phương tám hướng tĩnh lặng như tờ, rất hiển nhiên bọn họ đều hiểu gã đã không nhịn được mà… ra quần. Trong khi mọi người còn đang im ắng chờ đợi động thái tiếp theo thì Ôn Nhược Hàn đã phá lên cười khanh khách. Hắn vừa cười vừa vỗ mạnh vào đùi, giọng điệu giễu cợt phi thường hả hê:

“Hiền đệ à, có những chuyện không phải cứ cố gắng là được đâu!”

Lam Khải Nhân đen mặt, trong đầu chỉ hiện lên đúng ba chữ: “Vô – Nhân – Tính”. Tên này quả thực không thể là Ôn cô nương hiệp nghĩa năm đó đã cứu giúp y!

Đám con cháu thế gia lúc này đều đã chẳng quan tâm đến tấm bia gia huấn sừng sững trước mắt, chỉ học theo Ôn Nhược Hàn mà cười như xé vải. Thậm chí đến cả những môn sinh đi cùng Ôn Nhược Lâm cũng không hề lên tiếng, chỉ ngượng ngùng ngoảnh mặt đi nhìn sang chỗ khác. Rõ ràng bọn họ biết Ôn nhị công tử kia vô cùng mất mặt, nhưng lại không có ai thông cảm cho gã. Ngược lại đám người này còn coi gã như dịch bệnh, tránh càng xa càng tốt. Thấy một màn này diễn ra trước mắt, người thấu hiểu lễ nghĩa như Lam Khải Nhân liền không kìm được giận giữ mà cao giọng:

“Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm ồn ào. Theo luật, các ngươi mỗi người chép năm lần gia quy Cô Tô Lam thị, sáng mai nộp cho ta!”

Tiếng cười dần dần lặng đi, thay vào đó là những lời xôn xao bàn tán.

“Không phải chứ? Ngươi là ai? Sao lại bắt bọn ta chép phạt?”

“Phải đó! Sao bọn ta phải nghe theo ngươi?”

Lam Khải Nhân lúc này mới cười. Y liếc bọn họ bằng nửa con mắt, giọng nói không hề che giấu sự ngạo mạn:

“Cô Tô Lam thị, Lam Khải Nhân.”

Nói xong y cũng chẳng buồn quan tâm đám người vô tâm vô phế đó đã từng nghe qua tên mình chưa, chỉ lạnh lùng bước đến chỗ Ôn Nhược Lâm. Lúc bấy giờ mặt mũi gã đã đỏ gay, xung quanh còn toả ra thứ mùi hết sức khó ngửi. Lam Khải Nhân trong tình cảnh ấy dĩ nhiên cũng không mấy vui vẻ. Nhưng vì tính tình vốn dĩ thiện lương, đã giúp người là phải giúp cho chót, y liền cởi ra ngoại bào trắng như sương tuyết đưa cho gã rồi nhẹ nhàng cất lời:

“Để ta dẫn công tử đi.”

Ôn Nhược Lâm nước mắt lưng tròng gật đầu coi như cảm tạ y. Gã ngượng ngùng nhận lấy tấm áo rồi khoác lên mình để che đi những uế vật bên dưới, sau đó mới chậm chạp cất bước.

Nhìn hai người họ rời khỏi, đám con cháu thế gia lúc này lại tiếp tục xôn xao bàn tán:

“Lam Khải Nhân? Không phải Lam nhị công tử sao?”

“… Chắc là chỉ trùng tên thôi. Tại ta nghe nói năm nay Lam nhị công tử sẽ không học cùng chúng ta đâu, mà là dạy chúng ta đó. Thế nên y chẳng có việc gì mà phải ra đây cả.”

“A di đà phật. Đừng có nói y là người thật giá thật nha, ta không muốn bị ghim đâu…”

Trái ngược với bọn họ, Ôn Nhược Hàn chỉ nhíu mi nhìn theo bóng lưng của y, ánh mắt thập phần u ám. Sao lại không phải hàng thật giá thật chứ? Y quả thực chính là Lam Khải Nhân, con trai cưng của Lam Tông chủ cùng Lam phu nhân. Quan trọng hơn, y còn là “đạo lữ” của hắn. Thế mà lại dám bênh vực cho Ôn Nhược Lâm. Ôn Nhược Hàn không cần biết y là vô tình hay cố ý, nhưng hắn đã từng thề với chính bản thân: Cho dù là bất cứ người nào, chỉ cần bao che cho tên nghiệt chủng đó thì đối với hắn đều là kẻ thù. Lam Khải Nhân cũng không ngoại lệ.

Vừa bẻ bẻ mấy ngón tay cho xương kêu lên răng rắc, Ôn Nhược Hàn vừa trầm tư suy nghĩ. Xem ra phải “nói chuyện” với Lam công tử này mấy câu để lần sau y hiểu chuyện hơn, không tiếp tục xen vào việc của hắn. Ôn Nhược Hàn không chấp nhận “đạo lữ” của mình cùng một phe với Ôn Nhược Lâm.

 

 

 

 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net