Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm cơn bão kéo vào Hàn Quốc, do ảnh hưởng của cơn bão nên Seoul có mưa dông kèm theo gió lớn. Khi Nhã Nghiên đang lười nhác cuộn mình vào trong chiếc chăn ấm áp, nghe từng đợt gió đập mạnh vào khung cửa sổ thì điện thoại bỗng đổ chuông. Một dãy số lạ, nhưng giọng nói vang lên trong điện thoại rất quen.

"Chị đã ngủ dậy chưa?"

"Nae, chị dậy rồi." Nhã Nghiên bật cười .

"Ừmm, thế chiều nay chị với em đi chơi đi."

Nhã Nghiên trợn tròn mắt, nhỏm dậy nhìn tán cây bên vườn nhà hàng xóm đang bị gió quật cho tơi tả qua khung cửa sổ. Thời tiết như thế này mà muốn đi ra ngoài chơi sao?

"Trời đang bão mà Nam." Nhã Nghiên húng hắng ho mấy tiếng, khẽ trả lời.

"Chị bệnh à?"

"Không có đâu.Hôm qua chị bị lạnh nên sáng dậy hơi ho một chút."

"Nae,thế chiều nay đi chơi với em nhé?"

Nhã Nghiên dở khóc dở cười, mặt dù mưa không lớn lắm, nhưng hẹn hò vào một ngày như thế này, không được hay ho cho lắm nhỉ? Dù muốn đi, nhưng vẫn băn khoăn nhiều. Chưa biết phải trả lời làm sao thì Tỉnh Nam nhanh nhảu:

"Mà thôi,hôm nay chị không được khỏe,để hôm khác vậy.À,tối nay bão nên được nghỉ làm,mai em đến đón chị đi làm nhé?"

"Nae. Nếu em muốn thì cứ đến thôi." Nhã Nghiên cười.

"Thế quyết định vậy đi nhé."

"Nae."

Tối hôm sau, khi Nhã Nghiên đang bận rộn trong bếp thì Tỉnh Nam gọi đến. Nói là đang ở trước cửa nhà nàng . Nàng không tin lắm, vội tắt bếp chạy ra ngoài. Thì đúng là Tỉnh Nam đang ở ngoài với nụ cười quen thuộc.

"Chị tưởng là em không đến? Mà sao em lại biết nhà chị được?" Nhã Nghiên kinh ngạc.

Tỉnh Nam giơ tập hồ sơ lên vẫy vẫy." Trong hồ sơ xin việc của chị có ghi địa chỉ và số điện thoại mà. Em nói đến là sẽ đến."

Nhã Nghiên cười lộ cả răng thỏ, đôi mắt híp lại, cong cong như vầng trăng lưỡi liềm. "Chờ chị một chút, chị vào thay đồ."

Nói xong, Nhã Nghiên chạy vội vào nhà, dùng tốc độ nhanh nhất để thay quần áo rồi cùng Tỉnh Nam đến chỗ làm.

Giữa buổi làm việc, đột nhiên Tỉnh Nam gọi nàng vào phòng quản lý, xin lỗi nàng vì có việc phải về sớm và hứa sẽ đón nàng khi tan làm. Nhã Nghiên cười xòa, giục cô đi nhanh kẻo nhỡ việc, nhà nàng cũng khá gần đây, nếu cô không đến đón thì nàng cũng tự về được. Khi ra khỏi phòng, các nhân viên trong quán đều nhìn nàng với ánh mắt vô cùng mờ ám khiến mặt nàng bất giác đỏ lên. Nàng vội vàng chạy đến quầy lấy cà phê cho khách, quay ngược hướng với đám nhân viên trong quán để che đi gò má đang nóng bừng. Đúng lúc ấy, Tỉnh Nam chìa mũ bảo hiểm của nàng ra.

"Chị cầm mũ nhé, lỡ lát nữa em không đến đón thì bảo Tỉnh Đào chở về."

Cả đám nhân viên ồ lên, có tiếng ai châm chọc thật lớn:" hôm nay lại chở vợ đi làm nữa cơ đấy."

Nhã Nghiên ngượng quá, muốn khóc không được, muốn cười cũng chẳng xong. Trong khi đó, Tỉnh Nam lại vô cùng thoải mãn, cười toét cả miệng, chả thèm đính chính hay thanh minh gì cả.

Hết giờ làm, Nhã Nghiên ra đầu ngõ chờ Tỉnh Nam. Mọi người phóng xe qua, quay đầu lại nhìn nàng cười mủm mỉm. Nàng ngại, vội tránh sang một bên để mọi người không nhìn mình. Tỉnh Đào dừng xe trước mặt nàng, bảo nàng lên xe. Nhã Nghiên lắc đầu, bảo muốn chờ Tỉnh Nam thêm chút nữa. Thấy thế nên Tỉnh Đào nói :" nếu cậu ta không đến thì cậu chờ đến khuyu à?" Bất đắc dĩ, Nhã Nghiên đành leo lên xe của Tỉnh Đào. Nàng rút điện thoại ra định gọi bảo cô không cần đến đón nàng nữa, tiếng nhạc chờ vang lên, bỗng Tỉnh Nam phóng xe song song với Tỉnh Đào rồi bảo.

"Đào, trả vợ cho tớ nào."

Tỉnh Đào dừng lại, Nhã Nghiên lật đật trèo qua xe của Tỉnh Nam, ngượng ngùng. Trước khi phóng đi, Tỉnh Đào nói lớn.

" Chuẩn bị tiền bao mình ăn kem đi. Mình ăn nhiều lắm đấy ."

Nhã Nghiên ngượng quá, nàng với Tỉnh Nam đã có gì đâu? Cô lẩm bẩm.

" Khổ quá, thì cũng phải có gì mới bao ăn kem được chứ."

Nhã Nghiên nghe thấy, nhưng im lặng, miệng không giấu nổi nụ cười. Thời tiết tháng mười một chỉ mới hơi se lạnh. Nhưng tại hôm nay vội quá, nàng chỉ khoác kịp một chiếc áo len mỏng, dù ngồi sau có bờ vài Tỉnh Nam che chắn, nhưng gió vẫn táp vào người khiến nàng run bắn. Về tới gần nhà, Nhã Nghiên buộc miệng kêu rét, Tỉnh Nam vội vàng chạy chậm lại, đỗ xe vào lề đường, cởi áo khoác đưa cho nàng. Thấy thế, nàng vỗ lên lưng cô, nhẹ giọng bảo.

" Em mặc áo vào đi, chị hơi lạnh thôi, với lại sắp về đến nhà rồi."

Tỉnh Nam không nghe, một mực muốn đưa áo cho nàng, nàng phải nói mãi cô mới chịu mặc lại áo, nhưng tốc độ chạy xe của cô đã chậm hẳn lại. Nhã Nghiên ngồi sau, nhìn bờ vai rộng lớn của cô, chợp thấy lòng rung động. Nàng nghĩ, có lẽ nàng đã yêu cô mất rồi.



_________________________

Sắp đến sinh nhật Bé Cụt rồi mỗi người mua sẵn một cái bánh kem hình chim cánh cụt đê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net