chap 8 (h)
Cô hai tính đưa cậu mợ đây đi ra mắt mấy đối tác làm ăn nhưng do dậy trễ nên cậu bị bỏ lại ở nhà. Đi xuống bếp lục đồ ăn thì vô tình thấy Khôi đang leo lên đầu tủ lấy đồ. Ôi cái tư thế cứ gợi tình gợi cảm làm sao. Nó thấy cậu nhìn liền giật mình ngã xuống, may mà cậu đỡ kịp. Cậu vồ lấy nó như hổ đói, đè nó vào tường rồi cưỡng ép hôn nó. Cậu cởi cúc áo của nó ra, lôi vào phòng. Đè nó xuống cậu không ngần ngại “vào trong” nó
Khôi: aaaa....cậu...con đau
Khang: ngoan ngoãn xíu đi nào
Khôi: nhưng con đau...cậu...hức...rút ra được không...hức
Khang: em đang làm mất hứng cậu đó
Cậu đỡ nó dậy, làm vài dấu hôn trên cổ nó
Khôi: chỗ đó...hức...đừng...con thấy lạ lắm
Khang: chỗ này sao
Cậu không cần biết nó thấy thế nào, cứ đâm thúc mạnh vào sâu bên trong
Khôi: aaa...hức
Nó càng rên lại càng khiến cậu thích thú, cậu ôm hôn nó
Khôi: con thấy...khó chịu quá
Khang: khó chịu mà lại ra nhiều như vậy sao
Giờ mới để í người cậu đã dính đầy những “thứ của nó” rồi. So với khi nó ăn thì chắc đây là một trong những khoảng khắc ít ỏi cậu thấy nó dễ thương. Cậu không kiềm chế được nữa, bắn vào trong nó...
[...sau một vài “hiệp”...]
Trưa hôm đó
Trúc: ủa cổ em bị gì vậy Khôi
Khôi: dạ...dạ...không có gì...chỉ là bị muỗi chít thôi ạ...
Tuy nó đã biện minh rồi nhưng Trúc vẫn không khỏi nghi ngờ...
Chiều, cô hai và mợ về đến nhà. Thấy thằng Khôi ngẩn người nhìn cô hai đang ngồi trò chuyện với mợ, cậu ba lại vỗ vai nó
Khang: bộ em thích cô hai hả
Khôi: thích...thích là sao
Khang: là khi em quý ai đó và muốn ở bên họ, muốn cưới họ
Khôi: vậy con không thích cô hai đâu
Khang: chứ em thích ai
Khôi: c...cậu...
Khang: cái thằng này!
Mặt cậu đỏ như quả cà chua rồi mà còn quát nó, thích lắm chứ gì. Có lẽ giữa hai người đã có thứ tình cảm gì đó, thứ tình cảm to lớn mà chẳng ai hiểu được.
Một thời gian ngắn đã trôi qua, còn 2 ngày nữa thôi đã đến lễ cưới của cậu mợ nhưng biến cố lớn lại đến. Dạo này thằng Khôi cứ than khó chịu, đổi khẩu vị rồi buồn nôn. Cô hai lo nên gọi doctor đến khám cho nó. Khám xong, ông ấy đến chỗ cô hai, vẻ mặt như lo lắng điều gì đó
Doctor: thưa cô, thằng bé đó theo tôi chẩn đoán thì...
Mai: thì sao?...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net