Chương 5: Anh hùng nan quá mỹ nhân quan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phần Án: Linh Miêu Án(1)

///////////////////////////

Buổi tối đã buông xuống,sương bắt đầu dày đặt hơn,gió nổi lên làm lạnh cả xương sống.Hai người thanh niên trẻ tuổi ngồi cùng nhau dưới chiếc bàn hiu quạnh được đặt trước sân nhà ,dưới cây cổ thụ. Người thanh niên áo tím với khuôn mặt bình tĩnh,ngước lên nhìn bầu trời " Huynh thật sự tin những lời Trung Anh kia đã nói chứ?"  

Nguyên Phương vẻ mặt nghi hoặc nhưng đột nhiên toát lên ánh mắt đầy sát khí,tay không khỏi lau thanh kiếm " Ta không chắc.Có phần làm ta tin,có phần làm ta nghi ngờ.Đáng ngờ ở chỗ hắn nói họ đã dọn đi..." 

Địch Nhân Kiệt mắt không khỏi nhíu mày nhưng lại giữ được nét bình tĩnh trên khuôn mặt anh tuấn của mình ,càng làm người ta nhìn vào cảm thấy phát sợ:" Đúng vậy.Nếu trên núi này quả thật có thần dược thì họ nhất thiết không cần bỏ nơi đây..Nói chung ta vẫn cảm thấy có chỗ không được ổn lắm"

Không biết tự bao giờ đằng sau mép cửa Trung Anh đã đứng sẵn đó , tình cờ nghe được câu chuyện của bọn họ,tay nắm chặt , mi cau có Nếu đã gần lộ thì không còn việc gì giấu giếm,ta vẫn nên thực hiện tiếp kế hoạch,rồi hắn quay lưng đi thẳng vào phòng mình

Địch Nhân Kiệt cùng Nguyên Phương bất chợt quay lại nhìn sau lưng mình rồi nhìn nhau cười

Trời đã sáng năm người bọn họ ngồi bàn với nhau xem tiếp theo sẽ đi đâu.:"Hay là mọi người về Thanh Lịch Trấn cùng ta đi.Đó là quê của ta dù sao ta cũng đã hết chỗ đi.Sẵn tiện mọi người đi ngao du chi bằng ghé qua xem thử điều gì thú vị"Trung Anh từ phòng bước ra nghe thấy bỗng lên tiếng,hắn chính là muốn bọn họ đi về đó trên mặt lộ nét cười hướng về phía Mộng Dao

"Được đấy . Muội thấy vậy ổn mà mọi người đồng ý đi mà"Mộng Dao nghe xong phản ứng nhanh nhạy,bản tính năng động của cô đã nổi lên từ lúc nào,đôi mắt long lanh khiến người ta khó mà từ chối

"Cũng được,nếu huynh đài đây không phiền , còn về lệnh đường và lệnh tôn..." Địch Nhân Kiệt cảm thấy hoài nghi thân phận của y nhưng nếu đã cố tình dụ dỗ hắn thì hắn thà giả nai để xem những điều y nói sẽ 'thú vị' thật sự xảy ra như thế nào

Mộng Dao khoái chí cười:"Muội biết mọi người tốt với muội nhất mà"

Nguyên Phương nhìn Địch Nhân Kiệt đôi mắt đầy hàm ý .Địch Nhân Kiệt gật đầu như bảo hắn an tâm ,dù sao họ cũng đã trải qua bao nhiêu kiếp nạn,bao nhiêu vụ án khó nhưng đều vượt qua một cách dễ dàng thì lần này có là gì so với nỗi sợ hãi trước đây

Uyên Thanh bảo"Như vậy sẽ tốt chứ . Hoài Anh muội vẫn cảm thấy bất an"

Địch Nhân Kiệt biến thái nắm lòng bàn tay cô đặt vào lòng ngực mình , miệng cười nói"Rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi yên tâm nào"

Mọi người ai nấy đều lấy tay che miệng mình để không phải lộ nét cười trên mặt làm cho Uyển Thanh thấy ngại,nhưng cô nương có vẻ biết được khuôn mặt xấu hổ đỏ rất rõ

"Chúng ta sẽ bắt đầu vào lúc nào đây?"Trung Anh hỏi như thúc giục họ 

Địch Nhân Kiệt bình thản trả lời chả một chút lo ngợi" Bây giờ thì sao?"

"Sao đột ngột vậy muội chưa chuẩn bị gì hết"  Mộng Dao cảm thấy lần này họ quyết định quá nhanh làm cô chả chuẩn bị gì cả(nhưng dù sao ý định này cũng tỷ đưa ra mà)

Địch Nhân Kiệt lại nổi hứng trêu chọc cô :"Muội không muốn sao,hay để muội ở đây chuẩn bị kĩ trong khi đó chúng ta sẽ đi trước.."

"Huynh..."Mộng Dao vẻ mặt tức giận tay chỉ vào mặt hắn quát

"Muội đừng lo dọc đường đi ta sẽ để lại một số kí hiệu , muội khỏi phải lo lạc đường..Hahaha"  

"Ta nói cho huynh biết tiểu hổ thối,huynh mà làm như vậy thật ta sẽ không tha cho huynh,nếu khi gặp được huynh ta sẽ lột da của huynh cho chó sói ăn,lấy máu huynh cho tụi nó tắm..."

"A.ha.hổ cái không hổ danh ta đặt cho muội biệt danh này cuối cùng cũng lộ bản chất thật sự rồi"

"Tiểu thư thật kinh ngạc"Nhị Bảo hùa theo thiếu gia mình chọc tức Mộng Dao

"Các ngươi..được lắm hãy chờ xem ta nói là làm đấy" Nói xong cô đưa ánh nhìn khinh bỉ về phía họ rồi lạnh lùng quay sang chỗ khác

"Hai người thôi đi được không,đừng chọc giận muội ấy nữa"Nguyên Phương phẫn nộ lên tiếng,rồi quay sang cằm tay Mộng Dao cười thật tươi,Mộng Dao thấy vậy cũng cười theo

"Hoài Anh huynh đừng chọc muội ấy nữa,nói gì đi nữa không lẽ Nguyên Phương bỏ mặt muội ấy."

"Ta biết rồi mọi người mau thu xếp tránh để lở mất thời gian"Vẻ mặt hầu như ăn năn hối lỗi

Bọn họ lo thu xếp đồ đạc của mình,Mộng Dao đã lo xong phần của cô,cô bước ra ngoài cằm chú bồ câu trên tay đưa bức thư vào ống tre bên chân bồ câu rồi thả cho nó bay đi

Gia gia con sắp được gặp lại người rồi,cũng đã lâu lắm kể từ lúc cô cô mất con không được gặp người nữa,nhân cơ hội này con mới có thể về lại thăm người ,(hèn gì cô lại hăng hái đồi đi là vì chuyện này), cô vừa nói vừa khóc nhưng không phát ra tiếng nấc hay một âm thanh nào khác

Trung Anh đã thấy cảnh tượng này nên bước lên phía trước cô , bèn hỏi "Phải chăng cô nương có chuyện gì ? Nếu không phiền có thể cho tại hạ biết,giúp được tại hạ sẽ giúp hết mình"hắn không ngại khi phát ra câu này

Mộng Dao như lấy lại tinh thần liền quay sang cười nói:"Chả có chuyện gì quan trọng ngươi không phải bận tâm,chỉ là nhớ chút chuyện xưa mà thôi"

"Vậy xem ra tại hạ quá lo lắng hay suy nghĩ chuyện không đáng rồi..hì ..cô nương bỏ qua"Hắn là ở bên tiểu cô nương này cảm thấy thoải mái,có thể cười nói vui vẻ

"Nhưng ta lại không nghĩ vậy...hahaha .Ta cảm thấy ngươi có chút thần bí... nhưng lại không thần bí...A,phải nói sao ta,ta lại nói lung tung rồi" Cô nương xoa đầu trầm tư suy nghĩ như đã quên mình vừa mới khóc đây

Hắn thấy cô cười tâm trạng cũng thoải mái nhìn dáng vẻ của cô bây giờ thật sự rất đáng yêu ,hai người bọn họ cười suốt

"Có chuyện gì sao?"Nguyên Phương vừa đi ra bỗng trong lòng khó chịu lên tiếng hỏi

"À, Nguyên Phương bọn muội chỉ là nói chuyện thôi không gì đáng ngại"Mộng Dao chạy lại bên hắn áp chặt cánh tay hắn vào lòng mình

Trung Anh thấy được nhưng cũng không quá ngạc nhiên hay lo sợ chỉ vẫn giữ nguyên nét cười trên khuôn mặt

Cuối cùng tất cả bọn họ cũng lên xe ngựa,Nguyên Phương dùng lực đỡ Mộng Dao lên xe,cả Uyển Thanh,Địch Nhân Kiệt đều vào trong xe ngựa nhưng Trung Anh lại đứng dưới xe không vào trong

Nhị Bảo thấy vậy liền hỏi"Công tử sao người không lên xe?"

"Không sao,ta ở ngoài xe cùng ngươi vẫn là tốt hơn,tiện thể hít thở không khí trong lành"Hắn cười nhạt nói với Nhị Bảo

Tên ngốc Nhị Bảo không lo ngại mà nghe theo hắn

[Trong xe ngựa ]

Vị cô nương khuôn mặt khả ái,người tựa đóa hoa mai yêu kiều,ngồi sát vào vị công tử khí chất hơn người,lãnh đạm nhưng luôn bao dung cô nương bên cạnh mình,cô nương mi mắt khép dần lại đầu ngã vào vai công tử,hắn dùng tay choàng cô lại để tránh cô bị nhiễm lạnh , con ngươi cũng dần khép lại

Công tử kia lại khác một trời một vực đầu chàng dựa vào vai cô nương kia,trên miệng nét cười không dứt,cô cũng không thể làm gì hơn đối với hắn chỉ dựa vào thành gỗ mà yên bình ngủ một giấc.Vậy là trong xe ngựa bọn họ đã ngủ hết rồi,không khí trong xe thật yên tĩnh,nhưng những cặp đôi kia lại đẹp biết bao nhiêu so với cảnh vật bên ngoài không phải nhất thì cũng là không sánh bằng.

Bên ngoài xe thiếu niên khuôn mặt phúc hậu,vung roi ngựa theo từng nhịp trong lời bài hát mà hắn hát,công tử bên cạnh đã ngủ từ lúc nào hắn lại oan ức mà nghĩ rằng Sao ta lại khổ đến mức này, rốt cục thế nào đi nữa khi tới nơi mình phải ăn thật no mới được

Tiểu cô nương kia mi mắt giật giật,mồ hôi lại toát ướt đẫm cả cánh tay áo vị công tử ,bàn tay bấu víu làm công tử giật mình thức giấc,nhẹ nhàng hỏi:"Mộng Dao,muội không sao chứ?Đừng làm ta sợ "

Tiếng ồn đủ đánh thức hai người kia nhưng ngoài xe vẫn không cảm nhận được

"Uyển Thanh muội xem muội ấy sao rồi?"Nguyên Phương lo lắng 

Uyển Thanh tỉ mỉ xem xét,rốt cục cô cũng thở phào nhẹ nhõm "Muội ấy không sao chỉ là mơ thấy ác mộng mà thôi,muội cũng đã thấy nhiều lần rồi khi ngủ chung cùng muội ấy"Uyển Thanh chậm rãi nói

"Hồ cái không sao thật chứ"

"Ừm,muội nghĩ là vậy"Cô lấy một lọ thuốc cho Mộng Dao ngửi ,sau khi ngửi xong thì tiểu cô nương đã dần dần tỉnh dậy

Bọn họ ai nấy cùng tâm trạng hồi đều lắng xuống khi Mộng Dao vừa mở mắt ra,Nguyên Phương hạnh phúc khi biết nàng không sao liền ôm chặt lấy nàng miệng tươi cười

Đúng thật trên đời này chỉ duy nhất một người làm cho hai nam tử kia phải lo âu,phiền não,quả thật rất lợi hại họ không phải đơn thuần là huynh muội,hay là cặp tình nhân bình thường ,họ chính là tâm đồng tâm mãi mãi không thể buông.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net