Chương 13: Đám cưới bạch xà(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương vén mành bước vào, nhìn Tuân đã nghiêng đầu tựa vào gối mà nhắm mắt ngủ từ đời nào làm y hơi phì cười. Tiến đến gần, nghiêng người dụi vào lồng ngực hắn một cái thật mạnh, quả nhiên tiếng cười trầm ấm của Tuân đã vang lên bên tai:

"Nhóc con nhà ai mà nghịch ngợm thế này?"

"Không phải nhóc con, là phu quân của mợ." - Phương rù rì, những ngón tay mảnh dẻ của y áp nhẹ vào cổ Tuân lấy hơi ấm áp.

"Sao cậu lại để tay lạnh thế này, cái lồng ấp tay đâu mất rồi." - Tuân mơ hồ nói, cầm đôi bàn tay của Phương áp vào lồng ngực mình, lát sau mới hỏi: "Có còn lạnh không?"

Phương ừm hửm một tiếng, ngồi dậy xoa nhẹ gương mặt anh tuấn của Tuân. Một gương mặt nếu chủ nhân của nó nhắm mắt lại sẽ thấy bớt có tính công kích hơn, nhưng nếu hắn mở mắt ra sẽ khiến người đối diện cảm thấy như đang đối diện với con thú săn mồi nguy hiểm. Kỳ thực dung mạo của Tuân không thể nói là xấu xí mà ngược lại có phần khiến người khác phải chú ý vô cùng, đường xương hàm rắn rỏi cùng hốc mắt khá sâu và sống mũi cao, cặp môi mềm mại cùng màu da khỏe mạnh. Một vẻ đẹp khỏe khoắn và mạnh mẽ như một con hổ chốn rừng sâu.

"Đào, Lý! Xem xét quà biếu và đồ dùng xem đã đầy đủ chưa. Các món lồng ấp và áo choàng đừng nên để thiếu." - Bà vú già đứng một bên phân phó, sắc mặt có hơi vội vàng. Lát sau bà ta tiến tới bên cạnh thưa:

"Bẩm cậu, sắc trời cũng đã bắt đầu tối. Tư trang cũng đã chuẩn bị xong xuôi hết cả rồi ạ."

Phương gật đầu, bảo:

"Nói với phu xe là kê thêm đệm vào trong, bảo gã ngụy trang cho bình thường một chút, kẻo tí nữa lại dọa người khác sợ hãi."

Bà vú già vừa lui xuống thì Tuân đã ngồi bật dậy, cổ áo bị nới lỏng lộ ra một phần xương quai xanh bị mút cho đến đỏ ửng lên. Phương khụ một tiếng, đoan chính mà sửa lại cổ áo cho hắn, nói khẽ:

"Đến lúc phải đi rồi, đến tận hửng sáng ngày mai chúng ta mới quay về nên phải khởi hành sớm một chút."

Đoạn quay sáng nhắc Lý:

"Mang áo choàng ngoài ra đây, phải chiếc có lót lông cáo bên trong mới may đầu đông năm nay không?"

Lý cúi người thưa:

"Bẩm cậu là phải, con lấy trong hòm của hồi môn của mợ đem ra, đúng là mới may đó ạ."

Phương để Đào mặc xong áo choàng cho mình thì tự mình choàng áo cho Tuân, có điều Tuân cao hơn y hẳn một tấc nên nhìn có chút khôi hài.

"Mợ đừng có cười, tôi... tôi năm nay mới 16, còn có thể cao thêm nữa kia!"

Nói xong thì ngượng ngùng mà nắm tay Tuân kéo hắn ra ngoài sân, nơi xe đã chờ sẵn. Trời mới nhập nhoạng, trước sân chỉ thắp vài chiếc đèn lồng mờ mờ khiến Tuân không nhìn rõ rốt cuộc là chiếc xe này sử dụng gì để kéo, phần phía trước chẳng biết là vô tình hay hữu ý mà bị bóng tối nuốt chửng.

Đào vén mành trong khi Lý ôm một cái bục gỗ đến đặt xuống, thưa:

"Mời cậu mợ!"

Phương bước vào trước rồi mới đến Tuân, bức mành trúc vừa thả xuống là Tuân đã bị choáng ngợp bởi không gian bên trong xe rộng hơn hắn nghĩ rất nhiều. Nếu nhìn từ bên ngoài thì có lẽ thùng xe chỉ đủ cho hai người ngồi nghiêm chỉnh, nhưng bây giờ thì đừng nói là nằm thậm chí lăn qua lộn lại còn thừa ấy chứ.

Hơn thế nữa, nệm và gối tựa tay được trải cẩn thận như chỉ sợ người ngồi trong cảm thấy không thoải mái. Bốn trản đèn được treo trên nóc nhu hòa chiếu xuống một loại ánh sáng mềm mại, Phương tựa người vào một cái gối lớn ngáp nhẹ rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói:

"Ngồi đây, gối này còn không êm bằng đùi của mợ. Phải rồi, nhắc bọn họ tối nay đừng có mà trái khoáy bất tuân, kẻo lại rách việc của ta." - Phương vén mành, nói vọng ra ngoài. Tuân chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng Lý thưa khẽ một tiếng trước khi cỗ xe bắt đầu chuyển động.

Phương nằm nghiêng người, cái áo đối khâm màu xanh cánh trả của y rũ xuống sàn như đôi cánh của một con bướm xinh đẹp, chỉ vàng chỉ bạc xen nhau dệt vào vạt tay áo tinh xảo, chuỗi ngọc đeo trên hông cũng thi thoảng lại cọ vào hạt châu trên túi hương mà kêu đinh đang vui tai.

"Hôm nay là lễ rước dâu của một người quen, hôm chúng ta thành hôn cậu ta cũng đến dự nên tôi phải phép đi dự đám của người ta. Có điều để cho nhanh chóng kẻo mợ mệt, nên lát nữa xe sẽ đi vào Ẩn đạo*, chúng ta ngồi yên trong xe là được không cần phải quản chuyện bên ngoài." - Phương nắm lấy tay Tuân, mơn man trên những đường chỉ tay của hắn.

Dừng một lát, y len lén nhìn lên hỏi nhỏ:

"Có phải mợ cảm thấy nhà tôi tà quái lắm không? Mợ đừng ghét tôi, nhé."

Dáng vẻ này của y như thể một đóa Ngu Mỹ Nhân rực rỡ yêu kiều, hấp dẫn ngọt ngào chết người.

"Còn phải để xem đã, trẻ con ngoan ngoãn thì lúc nào cũng có kẹo ăn." - Tuân nảy ra ý định muốn trêu chọc thiếu niên, hắn nhếch môi cười nhạt.

"Tôi...tôi chuẩn bị đến tuổi làm lễ đội mũ* rồi, đến khi ấy tôi nhất định sẽ ăn mợ sạch sành sanh. Làm mợ lớn bụng, muốn đi cũng không thể bước ra khỏi cổng chính một bước." - Phương bĩu môi, phụng phịu dựa mặt vào bụng Tuân làm hắn không nhịn được cười.

"Được rồi, để tôi chờ xem."

______________

* Ẩn đạo: Con đường bị giấu kín, ở đây là Phương mới mở ra, Ẩn đạo dẫn đến bất cứ đâu tùy thuộc vào ý niệm của người mở đường.

* Lễ đội mũ: Lễ trưởng thành, khi nam đinh 18 - 20 tuổi sẽ có lễ đội mũ nhằm đánh dấu là người này đã trưởng thành, do một người có vai vế cao niên chủ trì, lúc này cũng sẽ đặt một tên chữ để gọi vì tên húy (tên bố mẹ đặt cho) chỉ cha mẹ, vợ con mới được gọi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net