Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Phuwin , em tỉnh rồi "

Pond nhận thấy ngón tay của em đã động đậy , mi tâm cũng khẽ rung lên , anh vội ấn nút gọi bác sĩ , cả người không thể đứng yên mà liên tục gọi tên em. Phuwin tỉnh lại thật , đôi mắt sau một tuần nhắm nghiền đã được mở ra , chưa quen với ánh nắng mặt trời bên ngoài nên có phần hơi nhíu lại. Bác sĩ sau khi vào kiểm tra xong thì căn dặn vài điều rồi rời đi , tình trạng hồi phục của Phuwin rất tốt vì được điều trị trong bệnh viện lớn nhất cả nước

" Phuwin , em thấy sao rồi? "

Pond đứng bên cạnh giường em , nhìn Phuwin vẫn còn đang mơ màng , ánh mắt cố định nơi trần nhà trắng toát. Phuwin tỉnh lại rồi , nhưng em ấy lại làm sao thế kia? Phuwin dường như không quan tâm đến sự hiện diện của Pond , cũng chẳng có dấu hiệu nào của người có sự sống. Mắt của Phuwin chớp chớp , em không có lấy một lần nhìn Pond , nơi đó cũng chẳng còn cảm xúc. Phuwin đang rất thất vọng , tự hỏi tại sao em lại không chết? Pond đã cướp em về từ tay của thần chết , có phải một lần nữa sẽ khiến em đau đớn và nhục nhã hay không?

" Phuwin , nghe anh nói không em? Trả lời anh đi được chứ? Đừng im lặng nữa , xin em đấy "

Pond thiết tha được nghe chất giọng mềm mại của em , dù chỉ là đôi ba từ , nhưng Phuwin vẫn như thế , em vẫn im lặng để lại khoảng trống lạnh lẽo của căn phòng. Phuwin không khóc cũng chẳng quấy , chỉ là nằm đó , tiêu cự nhìn thẳng , hơi thở đều đều. Việc duy nhất em làm mà Pond có thể nhìn thấy chỉ có động tác chớp mắt

Pond biết em đang cảm thấy như thế nào , đau đớn cả về thể xác lẫn linh hồn , nhưng em ơi , Pond cũng đau như em , ai lại nỡ nhìn tâm can bảo bối của mình bị dằn vặt đến thống khổ như thế? Đoạn phim Phuwin ở trong con hẻm vẫn ám ảnh anh mãi cho đến tận bây giờ , mỗi khi nhớ về nó , hô hấp của anh dần trở nên khó khăn , hai mắt đỏ ngầu hận rằng chẳng thể một phát bắn chết những tên khốn nạn kia. Bọn chúng đã bị bắt , Pond đã nhờ New bỏ ra rất nhiều tiền , muốn chúng phải nhận mức án cao nhất chính là tử hình

Người đứng sau cũng đã được tìm ra , Sun , Pond ước rằng bản thân chưa từng dung túng cho cô ta ở trong nhà của mình , để rồi chính cô ta là người đã khiến sự việc đi vào bước đường cùng. Mọi việc xảy ra đều xuất phát từ một lời nói của Sun , Pond không nghĩ cô ta sẽ để ý đến những việc anh làm , chỉ đơn giản là quăng vài tấm thẻ để khiến cô ta cút đi cho khuất mắt mình

Hôm cô ta cố tình té cầu thang , đổ hết mọi tội lỗi cho Phuwin , Pond biết chứ , anh có mù cũng nhìn ra những trò giả tạo của Sun , nhưng anh không vạch trần , khi đó anh chỉ muốn khiến Phuwin chứng kiến cảnh anh tình tứ với người con gái khác nên mới dịu dàng an ủi cô ta , nhưng rung động trước Sun , Pond một chút cũng chưa từng

Phải chi anh suy nghĩ thấu đáo hơn một chút , sống cuộc đời của anh , không vì những hận thù mà biến anh thành kẻ mưu cơ thì có lẽ mọi chuyện đã khác. Cả một tuần Phuwin hôn mê , đã có vô số sự kiện diễn ra , như đám tang của ba cậu , những kẻ ở trong con ngỏ nhỏ và cả Sun đều bị tuyên mức án cao nhất chính là tử hình

Phuwin ba ngày sau khi tỉnh lại , trạng khác vẫn chẳng khác gì người thực vật , đến ăn cũng chẳng thể bắt em ăn , Pond chỉ đành truyền chất dinh dưỡng vào cơ thể đang dần chết đi đó. Nếu chẳng phải là lúc ngủ , Phuwin bình thường cũng không khác hơn là bao. Pond ngoại trừ các y bác sĩ chăm sóc chữa trị cho Phuwin ra thì anh không cho bất cứ ai được phép gặp em

Em không phản khán gì đối với những hành động chăm sóc của Pond , hay những cử chỉ nắm tay , xoa đầu hôn trán , Phuwin vẫn cứ nằm im đó , mặc cho em có nói với em những gì , Pond biết chắc là Phuwin có nghe , chỉ là em không đáp lại mà thôi. Pit nói sau khi Phuwin hồi phục thì nên đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý , Pond cũng dự tính sẽ như vậy

" Hôm nay em muốn ra ngoài không? Anh đưa em xuống khuôn viên hóng gió nhé? "

Pond hỏi , bàn tay thô ráp vuốt ve mái tóc mềm của Phuwin. Vì các vết thương đã lành đi đáng kể nên Phuwin đã có thể ra ngoài. Mặc dù cơ thể vẫn còn yếu nhưng nếu Phuwin muốn ra ngoài , Pond vẫn có thể đẩy em trên xe lăn. Pond ước là vậy , nhưng Phuwin không trả lời anh , Pond ước rằng Phuwin không cần đồng ý , chỉ cần nói một chữ không thì anh cũng đã mãn nguyện lắm rồi

Trước mặt Phuwin anh luôn tươi cười là thế , nhưng khi Phuwin thiếp đi , Pond chẳng thể gồng mình thêm nữa. Sự việc của Phuwin đã rút đi toàn bộ sức lực và linh hồn của anh , Pond ngày ngày chăm em , đến cả bản thân cũng bị anh bỏ bê không màng quan tâm đến. Hai mắt thâm quầng , làn da cũng sạm đi trông thấy , Pond sau một tuần liền gầy đi vài cân , thể trạng cũng yếu đi vài phần

" Phuwin , nói chuyện với anh đi có được không? Đừng im lặng nữa , chửi anh mắng anh cũng được , chỉ xin em đừng như thế nữa "

Pond nắm lấy bàn tay của người đã chìm vào giấc ngủ , tựa trán của mình lên đó , khóc nấc một cách thảm thương. Anh cố gắng giảm âm lượng nhỏ hết mức có thể để không làm ảnh hưởng đến giấc ngủ của Phuwin. Pond cảm thấy những gì mình chịu cũng chưa bằng một góc những gì Phuwin đã trải qua , tự hỏi rằng những điều đó đã khủng khiếp đến như thế nào?

Pond chẳng biết bản thân đã lấy đâu ra sự kiên nhẫn đối với em , có lẽ vì quá yêu mà dù cho Phuwin có bao lần phớt lờ lời nói của anh , Pond cũng chỉ có thể tự mình làm quen với điều đó , cũng giống như khi anh làm quen với sự có mặt của Phuwin trong cuộc sống của mình , khi mà có người luôn ở nhà đợi anh đi làm về , nấu cho anh thật nhiều món ngon , nghe anh tâm sự mỗi khi gặp chuyện buồn , cùng anh xem những bộ phim mà anh thích , luôn quấn quýt và hiểu cho anh những hôm anh tan ca không về nhà , không ngại trời nắng vẫn sẽ đem đồ ăn đến công ty để đảm bảo rằng anh không bỏ bữa

Những tin nhắn nhắc nhở anh ăn uống đầy đủ và đừng làm việc quá khuya khi cả hai không ở cạnh nhau. Sao việc làm quen với sự hiện diện của em thì dễ , còn phải làm quen với sự lạnh nhạt thờ ơ của em lại khó thế này? Pond chắc chắn rằng bản thân mình sẽ chẳng thể chịu nổi nếu một ngày Phuwin đột nhiên biến mất hay rời xa anh , chỉ có thể nắm chặt bàn tay em , giữ em luôn trong tầm mắt của mình mới an tâm phần nào

Pond cũng đã rút lại đơn li hôn của cả hai , trên danh nghĩa bây giờ anh và Phuwin đều còn là vợ chồng hợp pháp. Cảm thấy thật may mắn vì anh vẫn còn tư cách để chăm sóc cho Phuwin

Một tháng trôi qua nhanh chóng , mới đó mà đã đến ngày Phuwin xuất viện , Pond đưa em về nhà , còn đặc biệt mời đến những y tá tốt nhất để chăm sóc cho em vì Phuwin mặc dù đã hồi phục hơn 70% nhưng vẫn còn nhiều điều phải chăm sóc kĩ càng

Pond đã mất cả tuần để dọn dẹp mới lại căn phòng của cả hai đã từng ở chung để đón Phuwin về. Mặc dù Phuwin không nói chuyện với anh cả tháng nhưng em cũng không từ chối chuyện về sống cùng Pond , hoặc nói đúng hơn thì hoàn toàn không có phản ứng , mặc kệ anh muốn làm gì thì làm

Anh dìu Phuwin vào nhà , để em ngồi lên sopha ở phòng khác rồi nhanh chóng chạy vào bếp rót một cốc nước đem lên cho em

" Nào , uống một chút nước đi em , trời nóng lắm "

Pond đỡ ly nước cho Phuwin uống được một ít rồi đặt ly nước lên bàn đối diện , rút vài tờ khăn giấy thấm đi mồ hôi trên mặt Phuwin

" Em mệt lắm không? Nếu mệt thì anh dìu em lên phòng nằm nghỉ nhé? "

Đã hơn 1 tháng rồi Pond luôn tự độc thoại như thế , Phuwin không trả lời anh , anh cũng không ép , cũng chẳng cảm thấy khó chịu hay mất kiên nhẫn với em. Pond sau đó đặt Phuwin nằm lên giường , kéo chăn đắp lên cho em , Pond cũng nằm xuống bên cạnh , ôm Phuwin vào lòng dịu dàng vuốt ve tấm lưng dài , anh cảm thấy thật mừng vì Phuwin không từ chối những hành động thân mật này

" Ngủ nhé , lát nữa anh gọi em dậy ăn tối , tối nay có món nhật mà em thích , tráng miệng còn có bánh socola nữa "

Pond đã dặn đầu bếp nấu toàn những món mà Phuwin thích , em nhỏ nằm trong lòng Pond không một động tác cục cựa , chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt rồi chìm vào giấc ngủ. Pond cũng vì mệt mỏi cả ngày mà chìm vào giấc ngủ ngay sau đó

Khi anh tỉnh dậy , nhìn ra khung cửa sổ đã tối đen , đồng hồ treo tường điểm hơn 7 giờ tối. Nhưng việc đầu tiên sau khi mở mắt , anh phải luôn chắc chắn rằng Phuwin vẫn còn nằm trong vòng tay anh , thật may là lần này cũng như thế. Phuwin đã dậy từ sớm , nằm yên đó nhìn lên trần nhà hơn một tiếng đồng hồ.  Đợi khi Pond dậy , anh bế Phuwin vào vệ sinh cá nhân đơn giản rồi xuống nhà ăn tối

Phuwin không tự ăn , em chẳng làm gì ngoài việc ngồi yên đó cả. Pond đút em ân cần từng muỗng , còn thổi nguội vì sợ em nóng , mãi đút Phuwin ăn mà đến cả phần cơm của mình Pond cũng chẳng có tâm trạng đá động đến. Nếu so sánh , Phuwin chẳng khác gì một con búp bê cả , mặc cho người khác điều khiển cơ thể mình , em vẫn bất động ở đó

Pond có ăn được một chút phần ăn của mình rồi bế Phuwin lên phòng khách , anh biết bé con rất thích ăn bánh socola nên đút cho em vài miếng , mong Phuwin sẽ vui với sự quan tâm này của anh

Ngay cả việc tắm cho Phuwin cũng là anh đảm nhận , mấy vết thương chưa lành hẳn nên không được tiếp xúc với nước nhiều , Pond giúp Phuwin gội đầu rồi lau người sơ qua , thay cho em một bộ Pyjama thoải mái rồi mở ti vi lên cho Phuwin xem , trong lúc đó thì Pond sẽ sấy tóc cho em

" Phuwin buồn ngủ chưa? Hay em muốn coi phim thêm chút nữa "

Mắt Phuwin vẫn dán chặt vào màn hình tivi , Pond đoán là em muốn xem phim thêm chút nữa nên cũng không hỏi thêm , chỉ đến khi kim giờ đã chỉ vào số 11 , anh mới miễn cưỡng tắt ti vi rồi bế Phuwin lên giường đi ngủ. Trước khi ngủ vẫn không quên hôn nhẹ lên trán em chúc em ngủ ngon

Tối hôm đó Pond đang ngủ bất chợt bật dậy , điều hoà trong phòng để nhiệt độ ở mức 20 nhưng cả người anh lại đổ rất nhiều mồ hôi. Nhưng điều đáng sợ hơn là Phuwin đã biến đi đâu mất , chẳng còn nằm trong vòng tay của anh nữa. Pond gấp gáp chạy đi tìm , từ nhà vệ sinh đến các phòng khác đều không có , cả người anh run lên từng đợt , nỗi sợ một lần nữa lại quay trở lại. Anh gọi lớn tên Phuwin mấy lần cũng không nhận lại được hồi đáp , chỉ cho đến khi Pond xuống nhà bếp , thấy bóng lưng nhỏ của Phuwin đang ngồi trên bàn ăn , lúc đó anh mới như gỡ bỏ được tản đá nặng đè nén trong lòng

Pond tiến tới gần , lại nhận ra có gì đó không đúng , từ tay Phuwin chảy ra rất nhiều máu , nhỏ giọt xuống dưới sàn nhà , để lại cả một vũng lớn , Pond sợ đến xanh cả mặt , vội chạy đến , chỉ thấy Phuwin đang tự dùng dao cứa rất nhiều vết lên tay của mình , đầm đìa máu cũng không chịu dừng lại. Pond giành lại con dao từ tay em , tiến hành các bước cầm máu cơ bản rồi nhanh chóng gọi được cho Pit đến

" Băng bó xong thì ổn rồi , nhưng tao nghĩ mày nên tìm cho Phuwin một bác sĩ tâm lý , tao có thể giới thiệu cho , chứ với tình trạng này thì e là... "

Pond day day hai huyệt thái dương của mình , đôi mắt nhằm nghiền đầy vẻ mệt mỏi

" Được , vậy mày hẹn lịch vào ngày mai đi , càng sớm càng tốt "

" Ừm , tối nay để ý Phuwin cho cẩn thận , tao về trước "

Sau khi tiễn Pit ra về , Pond trong tâm thế lo sợ túc trực cả đêm bên giường của Phuwin , em ngủ rồi , trên tay bị băng một mảng lớn. Chỉ có anh biết , đêm đó Pond đã khóc đến thảm thương như thế nào , anh không dám khóc lớn cũng không dám rời khỏi phòng để khóc lớn , chỉ có thể tự cắn lên mu bàn tay của mình , nước mắt tràn ra như suối

" Sau này xin em đừng tự làm đau bản thân mình nữa , nếu muốn thì cứ đổ hết lên người của anh , để anh chịu những đau đớn đó , chỉ cần em nói muốn , dao trong tay em , còn anh hoàn toàn tự nguyện "

Pond không thể ngưng bản thân mình khóc , anh sợ lắm , cảm giác như đã bảo vệ được Phuwin khỏi cánh cửa của cái chết nhưng chỉ lơ là một chút là sẽ đánh mất em mãi mãi , tưởng chừng như mọi cố gắng của anh đều bằng không. Pond khóc đến lã người , nhưng anh vẫn chống chọi lại với cơn buồn ngủ và sự mệt mỏi để thức cả đêm canh Phuwin , nếu để em có mệnh hệ gì , Pond e là bản thân cũng sẽ không chịu được mà đi theo em mất

Sáng hôm sau bác sĩ tâm lý mà Pond mời đã đến khám cho Phuwin , Pit cũng tới để hỗ trợ. Họ nói , Phuwin bị sốc tâm lý dẫn đến tình trạng hiện tại , những bệnh nhân như thế , tỉ lệ tự tử là rất cao , chữa trị rất khó vì họ đã hoàn toàn mất niềm tin vào thế giới này , điều duy nhất có thể làm chính là hạn chế cho người bệnh tiếp xúc với những đồ vật có thể gây nguy hiểm đến tính mạng , phải theo dõi 24/24 phòng trường hợp xấu nhất không thể cứu được

Pond sau đó đã cho người dẹp hết những đồ vật có thể gây nguy hiểm cho Phuwin như dao kéo , những vật sắc nhọn , các cánh cửa hướng ra ban công đều bị anh niêm phong lại hết. Cả căn biệt phủ mọi ngóc ngách đều được lắp camera theo dõi , mỗi căn phòng đều có chìa khoá dự phòng được anh cất giữ kỹ lưỡng , đảm bảo cho Phuwin không có cơ hội tự làm hại bản thân mình thêm một lần nào nữa

" Bảo bối , vườn hoa lúc trước em chăm giờ nó đều đã nở cả rồi , rất đẹp , Phuwin thích lắm đúng không? "

" Phuwin , em muốn ăn bánh ngọt hay trái cây nào không? Anh mua cho em nhé? "

" Vợ ơi , em có muốn ra ngoài đi dạo một chút không? Em không thích ở nhà đúng chứ? Anh cũng vậy , bí bách muốn chết "

" Phuwin nhìn này , anh vừa tự tay nấu được một món rất ngon , là lúc trước em đã dạy anh đấy "

" Phuwin , tặng em , anh đã phải lựa rất lâu mới chọn được một mẫu ưng ý hợp với bảo bối của anh đấy "

Pond đeo lên cổ em sợi dây chuyền bạc được điêu khắc tinh xảo với mặt dây chuyền là một viên kim cương xanh bắt mắt. Pond ôm em trong lòng , vừa đút Phuwin vài quả dâu tây mình mới mua ban sáng vừa cùng em xem bộ phim mà trước đây cả hai còn đang xem dở. Nếu không phải vì Phuwin luôn im lặng cả buổi xem phim , Pond còn tưởng là anh đã được trở về quá khứ , cái thời khắc mà anh và Phuwin còn đang sống rất hạnh phúc với nhau

Sau đó lại một tháng nữa trôi qua

Tình trạng gần đây của Phuwin tốt lên trông thấy , em đã chịu ăn nhiều hơn mặc dù vẫn là để Pond đút , đã chịu ra ngoài đón những tia nắng tươi đẹp thay vì cứ ở trong nhà ngồi một chỗ nhìn vào vô định , đã có thể tự tắm rửa cho bản thân mình mà không cần ai giúp đỡ , chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Pond vui vẻ sung sướng , khi mà Phuwin đã hồi phục theo chiều hướng tích cực

Vài ba ngày đổ lại đây Pond đã đi làm trở lại , anh không thể giao phó công ty cho New quản lý mãi được , nhưng vì tình trạng của Phuwin đã ổn định hơn nên Pond mới quyết định sẽ đi làm. Tuy nói là vậy nhưng anh mỗi ngày sẽ chỉ làm việc trong 8 tiếng , sẽ đều đặn về nhà trước 4 giờ chiều , thời gian sau đó hoàn toàn chỉ dành cho bảo bối nhỏ

Hôm nay Pond có cuộc họp trên công ty nên đã ra ngoài từ sớm , anh muốn mau mau làm cho xong việc để về nhà ở bên cạnh Phuwin , điện thoại trong túi lại bất chợt reo lên khi cuộc họp chỉ vừa diễn ra phân nửa , Pond không định sẽ bắt máy nhưng nhìn lên thì lại là số của y tá đang chăm sóc cho Phuwin

" Alo "

" Cậu Pond..cậu Phuwin..cậu Phuwin "

Cô y tá ấp úng triền miên như vừa chứng kiến một cảnh tượng gì đó rất khủng khiếp , Pond dường như đã mất hết kiên nhẫn , anh bỏ mặc cuộc họp vẫn còn diễn ra dang dở , cái cảm giác đáng sợ đó lại một lần nữa ập đến , Pond lái xe vượt qua tốc độ rất cao , ngay cả đèn đỏ cũng không màng dừng lại , không dưới 4 lần mém nữa thì gây tai nạn , rõ là Phuwin đang đang hồi phục rất tích cực , sau sự việc lần đó , Phuwin cũng chưa từng làm tổn thương bản thân mình thêm lần nào nữa , tại sao vậy? Tại sao cứ mỗi lần Pond nhẹ nhõm được một chút thì lúc đó Phuwin sẽ luôn tìm cách để rời xa anh

" Phuwin "



















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net