Những năm tháng ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi luôn tin tưởng rẳng, trong cuộc đời mỗi người, tại một góc thật sâu trong trái tim luôn tồn tại một bóng hình. Dù cho thời gian có trôi qua tàn nhẫn ra sao đi chăng nữa thì bóng hình vẫn luôm hiện hữu trong tâm trí, nhắc ta nhớ về một thời tươi đẹp đã qua.

Tôi không biết định nghĩa như thế nào về mối tình đầu. Có người nói tình đầu là tình cảm rung động trước người khác phái. Có người lại nói tình đầu là khi ta cảm thấy xuyến xao và yêu thích ai đó một cách nồng nhiệt và sôi nổi nhất của tuổi thanh xuân. Nhưng cho dù định nghĩa như thế nào đi chăng nữa thì người ta vẫn luôn trân trọng và dành một thứ tình cảm đặc biệt khi nhắc đến mối tình đầu của mình, dù còn bên nhau hay đã chia xa từ rất lâu rồi.

Trong những năm tháng mà người ta mĩ miều đặt cho nó cái tên gọi là "Tuổi thanh xuân" ấy, chúng tôi đã may mắn tìm thấy nhau, yêu nhau và rồi rời xa nhau...

Mối tình đầu tựa như lớp bong bóng xà phòng ánh lên những màu sắc tươi đẹp, nhẹ nhàng, bay bổng và tươi mát, chỉ là quá mỏng manh !

Yêu nhau là chuyện của hai người, xa nhau cũng là chuyện của hai người. Chúng ta vẫn thường trách người thứ ba mà quên mất cái gọi là "Cảm xúc". Tình cảm là thứ vô hạn nhưng cũng là thứ có thời hạn. Vô hạn khi hai trái tim cùng chung nhịp đập, hai ánh nhìn hướng về một phương. Có thời hạn khi một trong hai đã không còn vẹn nguyên như thuở ban đầu, con tim đã lỡ một nhịp, rung động vì một ai đó khác.

Đối với tôi mà nói, mối tình đầu năm 20 tuổi là một hồi ức tuyệt đẹp mà ông trời đã ưu ái ban tặng. Tôi không trách anh thay lòng đổi dạ, anh cũng không trách tôi đổi dạ thay lòng. Chúng tôi chỉ trách bản thân đã không kiên định cùng nhau vượt qua bao chông gai thử thách để có thể nắm tay nhau đi đến cuối cuộc đời. Chẳng phải vì tôi hay anh có thêm ai khác mà vì con đường tương lai trước mắt có một đoạn đường gọi là "Tạm thời chia xa". Tiếc rằng, chúng tôi đã không đủ kiên nhẫn để đợi chờ nhau suốt quãng đường ấy.

Chúng tôi yêu nhau được một năm thì anh phải lên đường sang Bắc Kinh để học tiếp chương trình Thạc sĩ. Đông y, Tây y tôi chẳng quan tâm. Tôi chỉ sợ ở một nơi xa xôi nào đó tôi không thể bước tới lại xuất hiện bên anh một Đông Thi, Tây Thi nào đó.

Ba năm không phải là thời gian quá dài, nhưng nó lại quá da diết đối với những kẻ đang yêu. Có những lúc tưởng chừng như đã sắp buông tay nhưng lại vì tương lai của cả hai mà âm thanh ngập ngừng nơi cổ họng đã nuốt vội vào trong. Chỉ là, tình yêu mà, phải được vun xới từ hai phía chứ không thể chỉ có một người cố gắng là được.

Những cuộc điện thoại video cả tiếng đồng hồ, những tin nhắn quan tâm, nhắc nhở rồi cả những email chan chứa yêu thương cứ theo dòng thời gian mà thưa dần rồi dứt hẳn.

Lời chia tay, như lời anh đã nói trước khi đi, chính là do một tay tôi viết lên.

Những năm tháng chông chênh của tuổi trẻ ấy, tôi đã dốc cạn thanh xuân để yêu một người.

Tôi đã quen không chờ đợi nữa, cũng không còn mòn mỏi mà ngóng mà trông theo từng giây phút. Thi thoảng tôi vẫn sẽ nhớ về anh, nhớ về một người đã đưa tôi đi qua một quãng đường thật đẹp của tuổi trẻ.

Tình đầu, dù may mắn bên nhau trọn đời hay mỗi người một nơi, dù khi gặp lại còn nhớ nhau hay đã sớm quên lãng để coi nhau là một phần của ký ức, thì mỗi chúng ta, ai cũng vậy, vẫn phải sống tiếp để thực hiện nhiệm vụ cao cả của một đời người, đó chính là "Yêu thương".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net