Thương là thương, thế thôi !

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thương thầm một người thực sự là việc quá đơn giản, bởi kẻ trong cuộc không biết đến vị gì ngoài vị đắng chát chúa của mối tình đơn phương. Nếu cuộc sống là những mảng màu được pha trộn đầy màu sắc thì cuộc sống những người trót lỡ yêu đơn phương đơn điệu lắm, không ai biết rõ màu của nhung nhớ và lặng lẽ bằng họ.

Với tôi, mối tình đầu cũng như những cốc café vậy. Có người thích ngồi trầm tư quán vắng, trong bóng tối chọn cho mình vị nồng nàn của Cappucino. Có người lại thích vị ngọt dịu dàng của Latte. Cũng có những người không thích sự cao sang, chỉ tìm cho mình một ly đen đá hoặc một ly café sữa nơi quán cóc nhỏ xíu bên lề đường. Có người hớp vội năm ba ngụm rồi lại hối hả với bao kế kiếm cơm sinh nhai, có người ngồi tỉ mẩn hít hà hương vị thơm nồng rồi nhấp từng ngụm, chậm rãi thưởng thức vị ngon của thứ đồ uống khó tính này. Cũng có người vô ý để đá lạnh tan ra làm loãng ly café, uống vào nhạt nhẽo, vô vị. Có người khen ngon, uống thành nghiện. Có người nhấp miệng đã nhăn mày chau mặt kêu đắng nghét, bỏ dở lưng chừng.

Tình đầu cũng vậy, ngọt, thơm, đắng, cay chỉ người trong cuộc mới hiểu. Có cuộc tình xây dựng, vun đắp bằng lòng kiên trì và niềm tin để có kết thúc viên mãn, có cuộc tình như ngọn lửa bùng lên trong phút chốc rồi lịm dần đi sau men say tình ái. Có cuộc tình dang dở chưa kịp hiểu hạnh phúc là gì vì bao điều bất ngờ của cuộc sống, chỉ còn lại đó lời hứa hẹn cho kẻ chưa thôi vương vấn. Cũng có những cuộc tình vĩnh viễn chìm khuất trong im lặng bởi tình cảm một phía chẳng bao giờ đợi nổi sự hồi đáp. Dẫu sao, thế giới ngoài kia mỗi ngày vẫn còn có hàng tỷ cốc café được tiêu thụ, và đời người, ai chẳng một lần ngượng ngùng cất giấu sâu thẳm trong tim hình bóng một ai đó, ấm áp, mông lung nhưng đầy ám ảnh.

Thực ra, nếu soi lại ký ức được gọi là kỷ niệm giữa hai chúng ta, hẳn là quá ít đúng không ? Chỉ là những trò rượt đuổi ngộ nghĩnh của tuổi 14, 15 ngây thơ. Ấn tượng còn đọng lại trong tôi là hình ảnh cậu lúc tung người đẩy trái bóng chuyền sang lưới đối phương. Rất mạnh mẽ, ăn ý và linh hoạt. Tôi vẫn nhớ cảm giác tim mình nảy lên dồn dập thế nào khi cậu chắn bóng thành công, khi cậu ngã xuống, khi cậu lau mồ hôi, khi cậu cười. Rất nhiều năm về sau, tôi chưa từng chứng kiến đôi tay nào linh hoạt và chơi bóng hay như cậu. Thật đấy !

Học chung cùng nhau ba năm cấp hai, tôi vẫn luôn thích việc đến lớp thật sớm, ra gốc bàng ngồi chơi, trông bóng cậu đến lớp qua những tán lá xanh um. Hay sau giờ học, tôi luôn dõi theo bóng lưng cậu gầy gầy nghiêng nghiêng khuất sau con dốc về nhà. Một bóng lưng man mác nỗi buồn và cô độc.

Thời ấy, các bậc cha mẹ thường nghĩ tình cảm khi còn đang là học trò là một thứ gì đó cấm kỵ, nguy hiểm. Và đương nhiên, ở tuổi chúng ta lúc ấy cũng chỉ có can đảm trao cho nhau mảnh giấy "You're the sun in my heart" trong giờ Anh văn nhờ dịch hộ mà thôi. Không một cái nắm tay, không một vòng ôm, chỉ có những ánh mắt ngượng nghịu vội vàng quay đi khi vô tình chạm mặt nhau. Và tôi nghĩ mình chỉ thích cậu, không phải một chút, là nhiều hơn một chút một tẹo thôi.

Lên cấp ba, một lần nữa ta lại gặp nhau, lại chung lớp, lại bắt đầu cho những nốt lặng cho duyên phận giữa chúng ta. Ba năm phổ thông trôi qua nhanh như một cái chớp mắt dưới vô vàn tiết học 45 phút, những giờ nghỉ giải lao, những kỳ hội trại,... dãy muồng quanh trường mỗi khi hè đến lại kéo kén đầy nhộng sâu, để mỗi khi nắng trưa về lại thả đi ngàn cánh bướm vàng vỗ cánh lả lướt khắp sân trường. Cậu luôn thích ngồi bàn gần cuối, còn tôi lại luôn ngồi bàn số 2. Vậy nên những giờ giải lao, cậu không hề biết rằng toàn bộ hành động của mình đều được tôi ngấm ngầm theo dõi bằng việc áp chiếc thước kẻ mica lên mắt, nhờ lớp bóng kính phản xạ để thấy nụ cười của cậu.

Khi đi học, tôi cố tình căn giờ để vô tình gặp cậu khi cất xe đạp nhưng dường như cậu chẳng bao giờ để tâm đến việc đó. Tôi vô thức tìm kiếm bóng dáng cậu khi giờ tan tầm đến, trong muôn ngàn chiếc áo trắng trước mắt, vui mừng khi bắt gặp hình bóng cậu trong đám đông hỗn tạp ấy, lại dõi theo những câu chuyện bất tận của cậu trên đường về. Nhưng nếu cậu ở gần, lại làm ra vẻ không quan tâm.


Lên đại học, tôi luôn vô tình hay hữu ý nghe đến tin tức về cậu, về cuộc sống mới của cậu từ đám bạn phổ thông. Trong suốt những năm tháng đằng đẵng ở một nơi xa lạ, tôi không còn nhớ nổi làm thế nào mà bản thân đã có thể vượt qua tất cả nhớ nhung, lo lắng, dằn vặt về cậu. Tôi gõ tên cậu và tìm kiếm như điên trên các trang mạng xã hội, có lẽ cậu sẽ chẳng thể hiểu nổi cảm giác hạnh phúc khi tìm thấy địa chỉ blog người mình mong nhớ như thế nào, để từng ngày, ảo tưởng rằng những dòng cập nhật ấy, cậu viết cho riêng mình tôi.

Thời đại của Facebook, tôi lại mòn mỏi lục danh sách bạn bè của mọi người quen chỉ để tìm kiếm tên cậu. Và tôi thấy thật may mắn vì cậu có thói quen lấy tên thật và ảnh thật làm avatar. Tôi không biết mình đã ngồi lặng hằng đêm ngắm ảnh cậu như thế nào, không nhớ nổi mình đã trải qua nỗi nhớ khắc khoải ra sao. Tôi bỏ mặc mình lang thang trong dòng nhật ký của cậu, biết cậu vui, biết cậu buồn, biết cậu ấm ức, biết cậu đã trưởng thành và cao lớn hơn xưa. Tôi quen với việc mỗi lần lén lút vào trang cá nhân của cậu và phải luôn cẩn thận để không ấn nhầm nút "send friend request" hay "like". Tôi sợ nhưng chẳng hiểu nổi sao mình lại sợ.

Việc thầm thương một người có lúc thực sự đơn giản. Đơn giản như hoa bằng lăng trở mình tím ngắt khi hạ đến, như lá bàng đỏ ối khi thu sang. Thương là thương vậy thôi, ai lý giải nổi lý do vì sao. Thương nhiều quá, nói chẳng đặng, phải không ?

Tôi đã từng mạo nhận là người khác gọi cho cậu, muốn biết cậu nghĩ gì khi có người thích cậu từng ấy năm, để rồi một câu nói "Là người đó tự làm khổ mình mà thôi" đã dìm tôi xuống tận cùng của sự hụt hẫng, tuyệt vọng. Mùa hè năm ấy, dọc chặng đường xuống trường, tôi đã khóc, khóc vì một người lạ đã từng quen. Tôi dặn lòng phải quên cậu nhưng trái tim yếu đuối không ngăn nổi sự lo lắng cho cậu nơi phố thị, lại gọi điện dặn dò cậu tránh những tệ nạn buông thả khắp chốn phồn hoa nơi đô thị đông người.

Tình yêu của tôi nhút nhát đến đáng thương, sợ sẽ làm phiền người ta nên đến việc quan tâm cũng phải giấu giếm. Suốt đời câm nín giữ chặt một bóng hình từ thuở áo trắng vấn vương mà mãi không chịu hiểu rằng, có những lúc, có những việc, có những người, chỉ là cảm động thôi, mà cảm động thì có bao giờ ươm mầm thành tình yêu đâu. Tình yêu là sự hòa hợp đồng điệu về tâm hồn, là những gì rung cảm sâu xa nhất của con tim, là những gì đẹp đẽ nhất, quý giá nhất của đời người. Nếu chỉ có một người, đâu thể gọi là tình yêu.

Yêu thương không được đáp lại, như những cơn gió cuối đông, thốc đến mang theo sự lạnh lẽo, khô khan rồi lại vội vã rời đi, phủ một lớp bụi thời gian nhạt nhòa. Mười năm không phải quãng thời gian ngắn cho tình cảm vụng dại của tuổi mới lớn, và, có mấy ai đủ can đảm để dõi theo một người không yêu mình trong suốt từng ấy quãng thời gian ?

Im lặng không phải là cách để biện minh cho những nếp gấp trong chuyện tình cảm. Im lặng là mặc định cho sự thờ ơ. Bởi không bận tâm nên chẳng cần phiền lòng. Im lặng là mặc định cho sự bỏ qua. Bởi không muộn phiền nên bình yên xếp nỗi nhớ vào khe tủ ký ức. Im lặng là mặc định cho sự buông tay. Bởi chỉ khi yêu, người ta mới hiểu được rằng sự im lặng của đối phương có sức tàn phá ghê gớm như thế nào. Nhưng im lặng, không có nghĩa là quên đi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net