Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vạn dặm trùng điệp chẳng ngờ đến ngày gặp được người.

13.

Tròn năm thứ ba kể từ ngày Huang Renjun rời đi không một lời từ biệt, Na Jaemin cuối cùng cũng đã có thể nguôi ngoai những nhớ nhung dằn vặt mà sống tốt cuộc đời của mình.

Ít nhất hắn cho là như vậy.

Không còn điên cuồng túc trực mạng xã hội tìm kiếm động thái mới về cậu ấy nữa.

Không còn ngày đêm cố chấp đeo airpods bên tai nghiền ngẫm từng câu từng chữ, từng tiếng cười, từng lời hát của cậu ấy nữa.

Cũng không vì vấn vương người mà ăn không ngon, ngủ không yên nữa.

Tất cả đối với Na Jaemin ngỡ như được hồi sinh, được một lần nữa làm lại cuộc đời.

Hắn không còn dùng đến thuốc ngủ, chỉ cần mỗi ngày trôi qua đều làm việc cật lực, đem toàn bộ trí óc lẫn thể lực dồn trọng tâm vào buổi tập, buổi diễn, những bộ phim, những shoot ảnh, thậm chí cả những buổi tiệc rượu liên hoan cung chúc dù dạ dày quặn thắt kêu gào.

Sau tất cả, đêm về liền có thể thả lưng xuống đệm êm đánh một giấc đến sáng.

Hắn sống những ngày mở mắt ra liền có thể cảm nhận được ánh sáng ban mai len lỏi qua khe rèm chưa khép kín hoà vào hương gỗ thông dư tàn từ lọ nến đã lụi tắt từ đêm qua.

Ở trong lòng hắn là hơi ấm dịu dàng của Hwang Injoo, mái tóc dài mềm mượt ma sát cánh tay gân guốc mỗi khi đầu nhỏ khẽ dụi rúc sâu vào lồng ngực rộng.

Na Jaemin đổi cách gọi tên người con gái đã tĩnh tại ở bên hắn, kiên trì chấp nhận những lạnh nhạt của hắn suốt gần ba năm nay, Joojoo.

Không phải Injoo-gie, mà là Joojoo.

Na Jaemin tranh thủ những ngày rảnh rỗi hiếm hoi cùng Joojoo đến Thường Châu kỉ niệm tròn ba năm yên bình.

Từ đầu đến cuối đều là cô ấy tự mình lên kế hoạch, tự mình chuẩn bị không chút than trách hay đòi hỏi, chỉ nói muốn tạo một bất ngờ cho hắn.

Đến tận khi đặt chân xuống mảnh đất xa lạ rồi, hắn vẫn ngẩn ngơ như không tin vào thực tại.

Người ngoài nói gì, dù chỉ là nghe loáng thoáng bên tai, dù là bàn tán về hắn, dù là phàn nàn với tiếp viên hàng không, hay thậm chí những câu thông báo nhiễu loạn trên loa tổng bộ, Na Jaemin đều có thể nghe hiểu.

Huang Injun là một giáo viên tiếng Trung tồi, nhưng Na Jaemin lại vì kẻ tồi ấy mà âm thầm chăm chỉ học ngôn ngữ mẹ đẻ của cậu, một mình thi đỗ chứng chỉ cấp sáu. Không một ai hay biết, cậu ấy càng không hay biết.

Mà cách ôn luyện tốt nhất của hắn, chính là xem đi xem lại những lần phát sóng trực tiếp của chính kẻ tồi Huang Renjun ấy trên weibo, mỗi video đều kéo dài một tiếng đồng hồ, cứ như vậy.

Na Jaemin lắc đầu kéo bản thân trở lại thực tại. Nhìn hướng dẫn viên được cho là đáng tin tưởng đang nhiệt tình vạch ra sơ đồ những điểm đến trước mắt, hắn bỗng cảm thấy cạn lời.

Hoá ra bản thân vẫn che giấu Hwang Injoo quá nhiều bí mật, đến nỗi việc thành thục tiếng Trung cũng chưa từng để đối phương biết.

Hoá ra bản thân chỉ cần một khắc lơ đãng liền có thể vô thức đem hình ảnh Huang Injun đặt vào tâm trí quyến luyến mãi chẳng thể nào dứt ra.

Hóa ra những điều tưởng chừng đã quên lại hằn sâu không cách nào xoá nhoà.

Cách đây một năm, Na Jaemin chấp nhận đàm phán, để chuyện tình cảm cá nhân bị báo chí khui ra, dư luận rầm rộ, nhưng yên bình đến bất ngờ, yên bình đến mức hắn chẳng nhớ nổi bản thân đã công khai hẹn hò.

14.

Thành phố Thường Châu nắng phủ ngập đường cao tốc. Na Jaemin tay trong tay cùng Hwang Injoo bước trên hành lang lối vào phòng khách sạn, dư quang vẫn đọng lại những hàng cây xanh vụt qua.

"Anh có thể nhanh lên một chút được không vậy Hoàng Nhân Tuấn?"

Thẻ phòng trên tay rơi xuống thảm nhung mềm mại, Na Jaemin cứng đờ người chẳng nhận ra khác lạ. Ổ khoá đỏ đèn không một dấu hiệu từng qua tiếp xúc từ tính.

"Tiểu Bối, là em đang gấp gáp thôi mà."

Giọng nói quá đỗi quen thuộc, tên gọi cũng quá đỗi quen thuộc, không thể nhầm lẫn, càng không thể khước từ.

Na Jaemin như chết sững, tê bì đau nhức lan tràn khắp toàn bộ cơ thể.

"Hay là thôi, không tổ chức đám cưới nữa nhé? Em bắt đầu hối hận rồi đây."

Hwang Injoo không hiểu tiếng Trung, không nhận ra điểm khác lạ, chỉ theo một phản xạ rất tự nhiên cúi đầu xuống nhặt thẻ phòng đưa vào tay người yêu, rướn người hỏi rất khẽ.

"Anh mệt à?"

Vì là ồn ào phát ra từ ngay phòng đối diện, Na Jaemin lẩm bẩm điều gì đấy nhưng cô bạn gái chẳng thể nghe ra, đành tự mình mở cửa đem theo hành lý bước vào.

"Được rồi Tiểu Bối à, anh chỉ là đang giữ bình tĩnh thôi mà. Em đừng cuống."

Thảm nhung trên hành lang rất êm, rất mềm, đến nỗi âm thanh đế cứng giày da va chạm mạnh trên nền nhà cũng chỉ như tiếng muỗi vo ve bên tai.

Na Jaemin cảm thấy khớp cổ mình kẽo kẹt lạnh toát vẫn cố chấp ngoảnh lại phía sau, hồi hộp đau đớn với những điều vừa lọt tai ngỡ giả dối, ích kỷ thầm cầu nguyện chí ít là hắn nghe nhầm.

Chí ít nơi ấy đừng là người.

"Tiểu... Bối."

Hai mắt thẫn thờ u ám.

Hai mắt sửng sốt hoảng loạn.

Kể từ khoảnh khắc ngoan cố ngoảnh đầu lại phía sau, ngoảnh về nơi phát ra âm thanh quen thuộc vọng về cả trong giấc mơ mình, Na Jaemin biết, bản thân hắn đến cơ hội được làm lại cuộc đời cũng không còn nữa, đã chết tâm vẫn sẽ hoàn chết tâm.

Tưởng như bị sét đánh trúng đầu, Na Jaemin choáng váng đến đờ đẫn, mà người ở phía đối diện cũng bị doạ cho thất kinh nói không nên lời.

Tình cảnh này, ngưỡng cửa này, không một ai trong hai người từng nghĩ qua, đừng nói đến đủ can đảm để bước qua.

Tình cảm chưa từng phai nhạt, nhưng yêu thương lại không dành cho đối phương.

Chí ít là đừng diễn biến như thế này.

Na Jaemin thấy rõ cô gái mảnh dẻ mờ nhạt đứng ở góc cửa, trên tay ôm một hộp quà nhỏ, ngơ ngác nhìn hắn.

Huang Injun cũng thấy rõ cô gái xinh đẹp nổi bật ngồi trên giường vải phẳng phiu đang ngó đầu ra, ngỡ ngàng nhìn cậu.

Đến câu chào hỏi đơn thuần cũng nghẹn ứ trong cổ họng.

Chào cậu, lâu rồi không gặp.

Chào cậu, lâu nay vẫn khoẻ chứ?

Lâu rồi không gặp, một người chưa từng mong có ngày gặp lại, một người dằng dẵng bấy lâu mới dằn lòng buông bỏ.

Không gặp, không một ai khoẻ mạnh, cả thể chất lẫn tinh thần đều do tự thân bạo hành chèn ép đến phát điên cùng cực để rồi rã rời tàn lụi.

Tình yêu giấu kín tôi biết, cậu không biết, người ngoài biết, người ngoài giả không biết, bởi vậy nên mới có ngày này, mới lâm vào hoàn cảnh ngột ngạt khốn cùng này.

Không phải định mệnh hay duyên số, mà chính là duyên nợ, có nợ phải trả, mà vì nợ chưa trả đủ nên mới đâm hành hạ lẫn nhau, đớn đau lẫn nhau, và rồi lỡ làng để mất nhau.

Chẳng thể tìm lại.

"Cậu, Injun... cậu sắp cưới?"

Bỏ qua những nghi thức lễ nghĩa đơn thuần nhất, đại não Na Jaemin trống rỗng chẳng thể nghĩ gì nhiều hơn, chỉ tồn tại cuộc hội thoại ồn ào khi nãy, chỉ tồn tại một lời thắc mắc duy nhất, chỉ tồn tại lại nơi đáy lòng âm ỷ một nỗi đau tận lặp.

Như rơi xuống vực thẳm, mất phương hướng, mất trọng lực, và vô vọng.

"À... ừ."

Ai cũng có một hạnh phúc của riêng mình, Na Jaemin cho là như vậy.

Nhưng hạnh phúc của chính hắn sớm đã chết, chết trong tức tưởi, chết trong ấm ức, kéo theo cả Na Jaemin cũng chẳng còn toàn vẹn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net