Chương 4: Chiếc Đuôi Đẹp Đẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở lối vào Huyết Mịch Nhai.

Ma khí như những sợ dây leo đen đặc đang leo lên, mang đậm mùi hôi thối của đầm lầy, chỉ cần đứng gần vách đá thôi cũng khiến người  ta nổi cả da gà, có tâm sinh lý  buồn nôn muốn ói.  

Hôm nay Thẩm Đàm Kỳ mặc lên người bộ quần áo  tốt  nhất lục ra từ mấy cái tủ quẩn áo lớn của nguyên thân, vẫn là một bộ quần áo đỏ thẫm kiêu ngạo. 

Phương Vấn Tầm đứng cạnh cậu, bị gió lạnh âm u từ đáy vực thổi lên thổi đến phát run, răng va vào nhau  lập cập:" Sư đệ, ta đã gửi thư cho các trưởng lão rồi,  vài hôm nữa họ sẽ vội vã trở về, hay là đệ đừng đi nữa."

"Không được." Thẩm Đàm Kỳ ngay cả nghĩ cũng không muôn nghĩ, "Thân thể của Thanh Vũ không chịu được đến lúc đó, cổ trùng này phát tác rất nhanh, nếu còn kéo dài nữa, mặt của Thanh Vũ sẽ biến thành dáng dấp của đám ma tu xấu xí kia  mất."

Phương Vấn Tầm gật gật đầu, cực kỳ lo lắng dặn dò:" Đệ lấy dây thừng buộc lên người đi, nếu có việc gì, chỉ cần hét lớn một tiếng, ta sẽ lập tức kéo đệ lên."

Đây là việc bọn họ đã thương lượng sẵn, Thẩm Đàm Kỳ đồng ý, cậu  buộc một sợi dây thằng to bằng hai ngón tay vào người mình. 

Lúc dang buộc, Phương Vấn Tầm  đột nhiên mở miệng:" Đúng rồi, sư đệ, có câu hỏi ta vẫn luôn muốn hỏi."

"Huynh hỏi đi." Trong đầu Thẩm Đàm Kỳ đều là linh thảo, tùy ý đáp lại. 

Được cậu cho phép, Phương Vấn Tầm mới nghi hoặc hỏi:" Tại sao đệ toàn thích mặc đồ màu đỏ vậy?"

Thẩm  Đàm Kỳ nhạt nhẽo nói mấy lời vô nghĩa, buột miệng thốt ra mà không cần suy nghĩ:" Bỏi vì đệ thích màu đỏ của Trung Quốc, màu đỏ của xã hội chủ nghĩa.  Sư huynh, đằng sau đệ buộc đã chắc chưa?"

Phương vấn Tầm  đương nhiên nghe không hiểu, chỉ nhìn cậu mà gật gật đầu rồi nói:" ta còn tưởng đệ thích mặc đồ đỏ là vì sau khi chết muốn hóa thành lệ quỷ trở về báo thù cơ chứ."

Lời này của hắn mơ mơ hồ hồ chả ra làm sao cả

Thẩm Đàm Kỳ theo bản năng hỏi lại: "Gì cơ?" 

Nhưng Phương Vấn Tầm đứng trước mặt cậu đột nhiên nở nụ cười:" Nếu như không phải, vậy ta yên tâm nhiều rồi."

Lời vừa nói xong, không đợi Thẩm Đàm Kỳ hiểu ý nghĩa trong lời hắn nói, Phương Vấn Tầm bất thình lình đẩy Thẩm Đàm Kỳ đang bị trói chặt cứng từ trên vách đá rơi xuống dưới.

Thẩm Đàm Kỳ kinh hãi hét một tiếng, nhưng rất nhanh ngay cả giọng cậu cũng chìm vào trong màn sương mù vô tận dưới vách đá sâu hun hút kia.

Phương Vấn Tầm nghiêng người nhìn vực thẳm, có chút thích thú mà bật cười. 

"Trong đám ma tộc kia không phải  ai đều xấu cả, đứa trẻ ngốc, cũng có dáng vẻ đoan đoan chính chính dịu dàng ôn nhu như ta nữa kia mà."


Có người thường nói, lúc nhảy lầu người ta đều hay nghĩ tới cái gì đó.  Trước kia Thẩm Đàm Kỳ cũng toàn đi lên mấy cái diễn đàn đó thảo luận sôi nổi. Có người nói lúc người  ta nhảy lầu đều đã tuyệt vọng rồi, chỉ chọn lại sự giải thoát mà thôi. Cũng có người nói, lúc nhảy  lầu,  người ta sẽ bộc phát dục vọng cầu sinh mãnh liệt.

Mà Thẩm Đàm Kỳ bây giờ đang rơi với tốc độ một trăm ba mươi dặm đầy đầu đều là一一

Phương Vấn Tầm cái loại này mẹ nó thế mà lại là ma tu?

Chẳng trách, cậu đã nói mà, làm gì có chuyện các trưởng lão đều âm thầm rời khỏi Long Vân Tông cùng một lúc được, chỉ có thể là Phương Vấn Tầm đang gạt cậu. Mà sở dĩ  Tiêu Thanh Vũ bị trúng cổ độc, e rằng là kiệt tác của tên này.

Hắn có lẽ là nội gián mà ma tộc cài vào Long Vân Tông, mà Thẩm Đàm Kỳ cũng  không phát hiện ra dù chỉ một chút.

Quả là lòng người hiểm ác. 

Trước khi chết Thẩm Đàm Kỳ chỉ có chút hối hận. Còn chưa tìm thấy cây linh thảo kia mà cậu đã chết trước Tiêu sư đệ rồi. 

Có hệ thống phòng thân, nói không chừng cậu sẽ bị trừ lương tháng, bỏ thưởng cuối năm, hơn nữa còn bị đá về thế giới của bản thân, mà Tiêu Thanh Vũ lại vĩnh viễn chết đi trong cuốn sách này. 

Ôiiii

Còn chưa nghĩ được bao nhiêu, tim đập dồn dập mất  kiểm soát khiến cậu muốn cứ thế mà ngất đi, bên tai truyền tới  tiếng nhắc nhắc nhở vội  vàng của hệ thống, hình như  đang nói chuyện gì quan trọng lắm. Nhưng Thẩm Đàm Kỳ lúc này đã không còn  đủ tỉnh  táo để phân biệt những từ ngữ kia, xung quang bốn phía đều là tiếng gió rít gào, cậu một chút cũng không nghe rõ. 

Nhưng nghe giọng điệu, hình như bé gà con đã quyết định một việc nào đó cực kỳ cực kỳ quan trọng, đột nhiên hóa thành từng mảnh rồi biến mất trước mắt Thẩm Đàm Kỳ. 

Trước mắt  Thẩm Đàm Kỳ đột nhiên tối sầm lại, đại não ngừng trệ, hôm mê bất tỉnh nhân sự. 


Đến khi mở mắt lần nữa, trước mắt vẫn là một mảnh tối đen, nhưng cảm giác chân thực trên mặt đất khiến cậu chắc chắn rằng, cậu vẫn chưa có chết, nhưng ở đây lại tối tới mức chìa tay không thấy năm ngón. 

Mặc dù toàn thân như muốn rã ra tới nơi, nhưng đầu óc thần kỳ  lại không có gì đáng ngại. 

Thẩm Đàm Kỳ thử gọi hệ thống nhưng chỉ nghe thấy một chuỗi lạch cạch vọng lại, ngay cả thân hình bé gà con cũng không biến ra nổi nữa rồi, chỉ có thể miễn cưỡng thốt ra vài tiếng điện tử:" Chủ nhân, chào ngài, số hiệu 3530 vì ngài mà phục vụ, hệ thống kiểm tra thấy kí chủ vừa gặp phải loại sự cố không thể giải quyết, 3530 tự ý sử dụng đặc quyền của quản trị viên cứu mạng ngài một lần, khẩn cấp chuyển dịch tới địa điểm an toàn gần nhất. "

Thẩm Đàm Kỳ tâm tình phức tạp, nhẹ giọng lẩm bẩm:" Thì ra tên 3530 à, cảm ơn. "

"Hệ thống tự ý sử dụng đặc quyền quản trị viên sẽ gặp phải sư cố ngắt mạch, cần phải offline sửa chữa, tiến độ từ 0% - 100% cho đến khi hoàn thành sửa chữa, hy vọng kí chủ hiểu cho."

Thì ra là như vậy, bé gà con tự ý sử dụng  đặc quyền, cuối cùng lại hại đến bản thân. 

Khóe mắt Thẩm Đàm Kỳ có chút ươn ướt, không nghĩ đến nơi đất khách quê người này, điều duy nhất có thể tin tưởng lại là hệ thống đi kèm lúc cậu xuyên sách.  

Không có bé gà con ở bên cạnh líu ra ríu rít, cậu thật sự có chút không quen. 

'Cậu sửa chữa cho tốt, đừng có lo lắng cho tôi." Thẩm Đàm Kỳ hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định:" Lần này sẽ không để ai lừa tôi một lần nữa đâu."

Đến khi hệ thống offline, Thẩm Đàm Kỳ lại lần nữa rơi vào bóng tối vô tận.

Lời dặn dò mà hệ thống để lại không nói cho cậu  đây là chỗ nào, nhưng Thẩm Đàm Kỳ có thể tự mình lờ mờ đoán được có lẽ hệ thống đã dịch chuyển cậu tới một cái hang động rồi. 

Bởi vì nơi này ẩm ướt lạnh lẽo, nghe cẩn thận còn còn có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt trong các khe nứt của vách đá,  mũi cũng có thể ngửi  thấy một chút mùi vị của sương mù buổi sớm, rất giống với sơn động đã gặp khi đi du lịch trước đây. 

Thẩm  Đàm Kỳ mò mò mẫm mẫm thăm dò thử, trên mặt đất ngoài đá cứng ra thì còn có ít cỏ dại um tùm, lại lần mò về phía trước,  đột nhiên tay sờ trúng thứ gì đó trơn trượt. 

Có chút ẩm ướt, hình như cũng có chút phập phồng , trái tim Thẩm Đàm Kỳ thịch một tiếng vọt lên cổ họng.

Còn sống đó. 

Chẳng lẽ là rắn! Không, to như thế thì chắc là trăn rồi. 

Trong sơn động bình thường đều có trăn rắn bò loạn sao? Thẩm Đàm Kỳ không biết, cậu sợ hãi muốn lui về sau, chân lại đột nhiên dẫm phải cái gì đó, bất thình lình ngã nhào. 

Cậu vô thức đưa tay sờ, vẫn là cái thứ trơn trượt kia.

Lần này Thẩm Đàm Kỳ bị dọa tới mức hoàn toàn không dám nhúc nhích cử động, trốn thì trốn không thoát, mà cái gì cũng không nhìn thấy, thậm chí lối ra ở đâu cậu cũng không biết. 

Rất lâu, trong sơn động không có bất kì âm thanh nào, chỉ có chút gió lạnh thấu xương thổi qua vách đá và tiếng hít thở của Thẩm Đàm Kỳ. 

Nói không chừng thứ mà cậu chạm vào là vật chết thôi, Thẩm Đàm Kỳ cầu nguyện trong lòng vậy đấy. 

Hay là, lại sờ thử lần nữa xem sao? Cậu vươn tay ra, dựa theo trí nhớ lần mò về phía trước từng chút từng chút một, nhưng khi chạm vào cái thứ kia, Đột nhiên nghe từ trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói ẩn nhẫn.

"Đừng động vào."

Ba chữ đơn đơn giản giản này lại suýt chút dọa cho Thẩm Đàm Kỳ hồn bay phách tán, cậu hét lên một tiếng, như con ruồi không đầu muốn tìm lối ra để tẩu thoát, nhưng chân lại bất cẩn trượt một cái, cả người đổ ập hết lên trên thân con "mãng xà' vừa ẩm ướt lại vừa trơn nhẵn kia. 

Bên tai truyền tới tiếng rên rỉ nghèn nghẹn, giọng nói của "mãng xà" cũng có chút chịu không nổi:" Đừng nhúc nhích."

Lời vừa nói ra, một chiếc đuôi lớn đã vươn tới, cuốn Thẩm Đàm Kỳ lại chặt chẽ. 

Thẩm Đàm Kỳ bị dọa đến mức không nói ra lời, chỉ biết cố sức giãy giụa đẩy cái đuôi lớn  trên người mình ra. 

Đột nhiên, một ngọn linh hỏa màu xanh sáng lên từ giữa không trung, thắp sáng toàn bộ hang động.

Đợi đến khi Thẩm Đàm Kỳ nhìn rõ mọi thứ trước mắt, cả người ngay lập tức cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.  

Là một con rồng.

Một con rồng trắng. 

Đầu sấu thân rắn, sừng hươu chân thằn lằn, toàn thân bao phủ lớp vảy trắng như tuyết được linh hỏa chiếu sáng lấp lánh, quanh thân sương lạnh lượn lờ, che lấp đi đôi ngươi vàng kim mê hoặc lòng người.*

Thân là một người Trung Quốc, không nhận ra được đồ đằng* của Tổ quốc mới là lạ, Thẩm Đàm Kỳ sợ tái mặt: "Ôi đệch, rồng kìa!"

Văn tu tiên mà, có yêu quái là chuyện rất bình thường, không phải ban nãy mới gặp ma tộc sao?Chỉ là một con rồng mà thôi, không phải cái gì to tát hết.

Thẩm Đàm Kỳ cố gắng an ủi bản thân.

Hồi lâu sau. 

Thẩm Đàm Kỳ nhịn không được mà điên cuồng vùng vẫy. Con mẹ nó đây là một con rồng đấy!!!!

Cậu vừa mới bắt đầu cuộc sống mới từ chỗ hệ thống bên kia, làm sao có thể dễ dàng chết ở cái hang động rách nát này được cơ chứ, Thẩm Đàm Kỳ dùng lực đi đẩy cái thân thể có lớp vảy đẹp đẽ kia, cố hết sức bỏ cái đuôi rồng đang cuốn trên người mình ra.

"Ta đã nói rồi, ngươi đừng có mà nhúc nhích." Rồng trắng cố nén khó chịu trong cơ thể, thở ra một hơi lạnh lẽo, con ngươi vàng thẫm rơi trên người Thẩm Đàm Kỳ, sau đó một chút bất ngờ thoáng qua nơi đáy mắt,  "Là ngươi."

Thẩm Đàm Kỳ không biết mình đã đụng tới dây thần kinh trí nhớ nào của vị Thần Long này, cậu nén nỗi sợ hãi mạnh dạn hỏi:" Ngươi quen biết ta?"

"Đương nhiên."

Rồng trắng hình như không có địch ý gì cả khiến Thẩm Đàm Kỳ nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Nghe nói người và yêu trong cuốn sách này là quan hệ đồng minh, thế nên, chắc là con rồng hoang dã này sẽ không tùy tiện ăn người đâu nhỉ?

Thấy  cậu không vùng vẫy nữa, rồng trắng nằm cuộn lại trên tảng đá, chậm rãi buông Thầm Đàm Kỳ ra, thấp giọng nói," Hình như ngươi không nhận ra ta nữa rồi." nó cụp mắt, che đậy thâm ý đằng đẵng bên  trong. 

Thẩm Đàm Kỳ phủi phủi bụi bặm dính trên người  đứng dậy, giọng nói vẫn  có chút run rẩy sau khi bị chấn kinh. :"Ta có cần phải nhận ra ngươi không?"

"Không cần."

Nó nói không cần, nhưng lại không nói bọn họ có thật sự quen biết nhau hay không. 

Thẩm Đàm Kỳ đầu óc rối bời, thật sự không thể nhớ ra đã gặp vị rồng trắng đại nhân này lúc nào ở đâu cả. Bây giờ cậu chỉ muốn nghỉ ngơi một chút, chữa lành trái tim bé nhỏ liên tục chịu hoảng sợ của mình. 

May mắn rồng trắng hoàn toàn không có hứng tú với việc tại sao Thẩm Đàm Kỳ lại rơi xuống đáy vực, lại tại sao lại xuất hiện nơi sơn động hoang dã này, nó chỉ cuộn lại trên tảng đá nắm mắt nghỉ ngơi. 

Thẩm Đàm Kỳ ngồi bệt xuống đất thở hổn hển, xoa xoa bóp bóp tay chân của bản thân, rồi đột nhiên sau gáy truyền tới cảm giác đau nhói như bị kim châm. 

Vừa rồi bị kinh sợ mấy đợt khiến cậu cảm giác không đau lắm, hiện tại bình tĩnh rồi, mới phát hiện sau gáy như bị kiến tỉ mỉ gặm nhấm vậy, vừa đau vừa ngứa. 

Cậu không nhịn được đưa tay đi gãi, cái gì cũng không sờ được nhưng cảm giác nhói đau càng ngày càng dữ dội. Thẩm Đàm Kỳ khó nhịn phát ra vài tiếng hít khí.

Rồng trắng đang cuộn ở gần đấy đột nhiên mở mắt, nhẹ giọng nói:

"Qua đây.'

Thẩm Đàm Kỳ sửng sốt trong giây lát, ngẩng đầu nhìn nó. 

Giây tiếp theo, cậu lập tức bị đuôi rồng dùng sức cuốn lấy, giống như gắp rau mà đặt trước mặt nó. 

Thẩm Đàm Kỳ:

Đuôi của nó rất đẹp, trắng tới mức gần như trong suốt vậy, khiến người ta vô cớ liên tưởng tới nhân ngư mỹ lệ đã biến mất. 

Đuôi rồng nhẹ nhàng chạm vào sau đầu Thẩm Đàm Kỳ, rồi lại chậm rãi đè xuống.

Thâm thể Thẩm Đàm Kỳ cứng còng, trong đầu lại nghĩ linh tinh vớ vẩn, cái đuôi này chắc chắn có thể lấy đầu cậu xuống mà đá như đá bóng đấy.

Mãi tới khi rồng trắng thấp giọng mở miệng mới đánh gãy suy nghĩ của Thầm Đàm Kỳ

"Ngươi trúng độc rồi."


--------------------

*摄人心魄( shè rén xīn pò): Nhiếp nhân tâm phách, ý câu mất hồn phách của người ta; hình dung sức hút mạnh mẽ, cái thứ đồ đẹp tới mức khiến bản thân đánh mất chính mình, giống như hồn phách bị câu đi vậy. (baidu)

*图腾( túténg _ Đồ đằng): totem/vật tổ mà thường là động vật; xưa người ta cho rằng có một số loài mang linh hồn của Thần có thể truyền lại lời Thần nói, là niềm tin của một bộ lạc nguyên thủy cổ đại đối với một số loài họ hàng tự nhiên hoặc huyết thống, tổ tiên, các vị thần bảo vệ, v.v., và được sử dụng làm huy hiệu hoặc biểu tượng của thị tộc (baidu, ôi cái phần nì lười k muốn note lại đôu)





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net