Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bianca đi chầm chậm trên cái hành lang tạo ra cảm giác nó dài dẳng. Thực ra cô biết chắc chuyện gì sẽ xảy ra khi cô đến phòng giám thị nhưng dù sao cũng phải đối mặt thôi! Còn làm được gì khác. Đi mãi đi mãi, quay bao nhiêu khúc cua cũng đến được phòng giám thị. 

" Bianca Lopez?" Cô giám thị thấy nàng đứng trước cửa phòng liền hỏi.
" Vâng ạ!" Bianca trả lời
" Hai người nhận là cha mẹ em muốn nói chuyện với em này" Cô ấy nói, đưa điện thoại cho nàng. 
"Alô!" Nàng kề điện thoại lên tay mà tim đập mạnh trong lòng ngực. 

" Con sao lại trốn đi chứ? Có chuyện gì từ từ nói" Giọng người phụ nữ trong điện thoại vang lên 
" Mẹ à! Con đã nói mà cha đâu nghe... giờ con sẽ ở đây cho đến khi nào cha suy nghĩ lại" Bianca bực mình trả lời
" Nghe này! Đây là chuyện của người lớn định. Con đừng có mà cãi lại" Giọng bên kia đổi thành trầm thấp của đàn ông trung niên.
"Sao lại là người lớn định? Đây là chuyện của cả cuộc đời con cơ mà" Nàng không kìm được hơi lớn tiếng.
"Mày biết mày đang nói chuyện với ai không hả? Dám hổn láo" Cha nàng ầm ỉ 
"Ông à!.." Bị nhấn chìm bởi giọng nói quát nạt là tiếng của người mẹ thương con mà khuyên nhủ chồng.

"Cha thật biết khiến con gái đau khổ! Không về nữa! Muốn thì cứ coi như đứa con này không có" Bianca không thêm chuyện chi cho nhức đầu liền cúp máy luôn, rồi lại thở dài thườn thượt... cha nàng lúc nào cũng coi chuyện làm ăn lên cả. Khiến Bianca và mẹ thật đau thương. 
"..." Cô giám thị đứng chờ nàng trả lại điện thoại nên chẳng thèm nói gì

" Đây thưa cô!" Bianca biết ý liền trả đồ về cho chủ

" Giờ em có thể về lớp" Cô ấy nói 

" Vâng" Nàng đáp lại rồi trở về lớp. Khi vừa bước vào lớp đã thấy bóng dáng của Tử Nguyên đâu nữa rồi? Bianca nhìn xung quanh, hỏi ai họ cũng chỉ liếc nhìn không nói gì cả. Cho đến khi mệt mỏi đi vòng vòng hỏi dạo rồi thì nàng mới dũng cảm bước đến trước bàn thầy giáo đang rất chăm chú xem gì đó trên điện thoại. 

"Thầy ơi" Nàng nhỏ giọng gọi nhưng người nào đấy không nghe thấy mà vẫn chăm chú dán mắt vào màn hình.

" Thầy" Lần này kèm theo những cái huơ huơ tay dù thế... em rất tốt nhưng thầy rất tiếc vẫn không một xíu để tâm (:V)
"Đùng" Tiếng đập bàn của Bianca khiến một số người ngồi dưới muốn són ra quần ấy.

" Hành động gì..." Chưa kịp nói đã thấy ánh mắt không kiên nhẫn của cô gái lúc nảy còn tươi cười đi xuống phòng giám thị liền ngậm miệng lại
" Xin lỗi! Tại em thấy thầy xem gì mà chăm chú thế cơ mà? Em chỉ muốn hỏi một câu nhỏ xíu thôi! Anh. Trai. Em. Đâu?" Bộ mặt tức dựng đã khó coi, cười có lệ còn khó coi gấp bội phần. Có lẽ bây giờ dù nam nhân nào có ý định thả thính Bianca cũng chạy cong đuôi.
"... Phòng y tế" Thầy trả lời sau vài giây ngớ người. Thường ngày có sao đâu? Sao hôm nay lại như này?
" Cám ơn!..." Nàng nhấc chân định bước đi cùng với tiếng thở phào của thầy giáo thì đột nhiên nhớ ra gì đó quay đầu phắc lại.

"G...gì nữa?" Lấp ba lấp bấp.

" Em xin giấy ra khỏi lớp ạ!" Bianca chìa tay như trẻ con đòi kẹo
" Đây" Ông thầy nhanh chóng lấy giấy đặt lên tay nàng rồi rút tay mình lại ngay tắp lự.

" Mơn lần hai" Nàng lần này cuối cùng cũng rời khỏi, mà còn là nhảy chân sáo rời khỏi nữa ...
Tung tăng trên hành lang, Bianca như con chim chích nhảy trên đường vàng đến phòng y tế. Mở cửa ra "nhẹ nhàng" đến mức nghe như vụ nổ boom nguyên tử vừa xảy ra cách đây 100m

" Cái quái?"Tử Nguyên đang mơ ngủ trở về thế giới vô tư tự tại và đang đọc truyện. Nghe âm thanh chấn động của má thiên h... à không em họ cậu liền giật mình thức dậy! Còn định thêm từ chửi thề...
" Anh bị gì mà lại ở đây thế?" Bianca ngáo ngơ hỏi, không thèm để ý khuôn mặt như sắp khóc vì sợ hãi của thanh niên kia
" Hơi nhức đầu xíu thôi. Mà nè... nảy xuống dưới có chuyện gì?" Cậu vẫn cảm thấy tim trong lòng ngực đập như đánh trống ấy! 
"À thì... chỉ là có một xíu chuyện cần nói với học sinh mới thôi!" Nàng nói, mắt liếc nhìn xung quanh tìm y tá hay bác sĩ nào đó. 
" Tìm cái gì?" Nhìn ánh mắt đảo tròn mà cậu muốn nhức cả đầu liền hỏi 
" Bác sĩ, y tá đâu cả rồi?" Bianca hỏi
" Đi đâu từ lúc anh bước vào căn phòng này cơ" Tử Nguyên nhếch mép nói, chắc chắn lại là đi hẹn hò đàn đúm đấy mà. Khổ thân nhưng học sinh hay bệnh tật vãi!

" Ngộ vậy? Thế ai trông anh?" Nàng hỏi
" Có ai đâu? Em nói gì thế?" Cậu nhíu mày, nhưng rồi lại thấy Bianca chỉ về chiếc bàn nhỏ bên cạnh. Trên đó là một tô cháo nóng hổi cùng chai nước không thuộc quyền sở hữu của cậu kia. 
"..." Hai người im lặng vài giây, Tử Nguyên tái mặt còn Bianca thì chỉ nhíu mày một xíu suy nghĩ. 

" Oh! Em tỉnh lại rồi" Giọng nam nhân cùng tiếng mở cửa vang lên trong bầu không khí yên tĩnh bất thường trong phòng.
"...Anh..." Tử Nguyên nhìn người kia dịu dàng cười, tay cầm một cái khăn còn ẩm.

"... Em không sao là được rồi! Bước vào đây thấy em nằm đó làm tim anh nhảy dựng cả lên đấy" Người ấy nói, đưa chiếc khăn cho cậu cầm, cầm vào cảm thấy hơi ấm tỏa ra thật dễ chịu.
" Đây là...?" Bianca dửng dưng làm không khí nhìn người ta ngọt ngào đến sún răng.
" À! Tôi tên Lương Nam Bình. Hân hạnh được gặp" Nam bình giới thiệu xong liền quay trở lại cậu đang lấy khăn ấm chạm chạm lên trán rồi thở ra trong thoải mái
" Hân hạnh!" Nàng gật đầu khách khí một cái. Nói thì nàng thích y hơn cái tên khó ưa buổi sáng rất nhiều! Quyết định đây có thể là anh rễ tương lai đây nha. 
" Em ăn chút đi" Y nói, tay định cầm tô cháo lên thì bị Tử Nguyên giành trước, làm heo húp lấy húp để. Kiểu này chắc cũng không phải dạng vừa đâu!

" Xong! Ngon lắm. Cám ơn" cậu ăn xong, lấy tay chùi chùi miệng mấy cái rồi nhìn anh cười cứng ngắt 
-Nam chính! Nói tạm biệt đi! Đi Đi!- Đó là những gì Tử Nguyên mong ước sẽ xảy ra nhưng hiện thực thì như cái tát sấp mặt đối với mong ước nhỏ nhoi ấy. Mắt Tử Nguyên chớp chớp long lanh như đợi người nói lời yêu. 

" Sao thế? Ngứa mắt à? Sao cứ chớp liên tục thế?" Nam Bình nhìn một hồi, áp sát mặt cậu hỏi 

" ..." Phản ứng đầu tiên của cậu là nhìn em họ cầu cứu thì nhìn thấy gương mặt kiểu : "Cứ làm tiếp đi! Tới luôn đi" của nàng liền trừng mắt. Lúc này, Bianca đổi từ ánh mắt dâm tà hồi nảy thành :" Em vô tội! Đừng làm hại em". Tử Nguyên thật muốn phỉ nhổ.
" Anh Rể à! Anh từ từ hãy nói. Sau này còn thời gian! Hiện tại ở trường...làm thế thật sự hơi kỳ đó" Cuối cùng một chút, chỉ một chút lương tâm đã bộc phát... à mà khoan...

" A...anh rể?" Hai người đồng thanh đến mức làm song ca cũng vừa đó.

"... Ý em là đàn anh! Là đàn anh" Định nói đúng rồi nhưng nhận thấy khuôn mặt muốn từ nàng của Tử Nguyên nên Bianca bèn nói. 

"..." Lại thêm những phút giây im lặng đầy kịch tính, ghép nhạc hạnh động vào rồi zoom từng bản mặt là vừa rồi. 

Ngô Anh! Sao em thấy càng ngày cốt truyện nó càng... GAY vậy nhỉ? 
___________________
Tui nghĩ là chương này tui làm không tốt nên các bạn xin cũng đừng quá trách móc do cái dàn máy mới nó lag dã man, chuột lướt trên màn hình như "Cô Dâu 8 tuổi" ấy. Nên phải Restart lại rất nhiều lần mới xong! Tinh thần chiến đấu cực kỳ tuột dốc. Cùng với vụ thằng em đập bàn phím... nút space gãy đôi. Bấm đôi khi rất cứng tay. Tuột thêm một xíu của đoạn cuối dốc! 

Nếu các bạn thích thì bấm vote dùm tui! Cho tui chút tự tin lâu lâu có. 
Còn nếu có điều muốn góp ý thì hãy cmt nhẹ nhàng thôi nha! Cảm ơn * cúi đầu* * cúi đầu *


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net