Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kha Vũ càng ăn càng thấy khó nuốt, không hiểu sao từ sáng đã thấy khó chịu đến hiện tại thì đầu óc cũng muốn mơ hồ rồi, Kha Vũ nghĩ có lẽ y nên về phòng thì tốt hơn.

''Phu quân....'' Kha Vũ đặt nhẹ chén xuống, suy nghĩ thật lâu mới dám mở lời.

Đường Trình Phong đang gắp thức ăn bỏ vào chén Diệp Tư Anh lúc này nghe kiêu liền quay qua ''Có chuyện gì sao?''

''....Ta...có thể về...về phòng..trước..hay hay..không..?'' Kha Vũ cố gắng điều chỉnh tầm nhìn, thực sự hiện tại hình ảnh đã có chút không rõ rồi, thể trạng của y đang báo hiệu rõ ràng y nên nằm xuống nghĩ ngơi nhanh nhất có thể.

''Cảm thấy không khoẻ trong người hay sao?'' Đường Trình Phong buông đũa đưa tay định bụng sờ trán y, đo thử nhiệt độ xem như thế nào.

Nào ngờ, chỉ vừa đụng đến tóc, Kha Vũ liền giật mình tránh né, điệu bộ đã muốn đứng dậy rời đi nhưng vẫn đứng đó im lặng lắc đầu xem như là đối hắn trả lời.

Đường Trình Phong âm trầm nhìn y, hắn hiện tại đang có chút tức giận, người kia rõ ràng cũng là thê tử của hắn vậy mà lúc nào con người cũng nhút nhát, nói chuyện với người khác cũng toàn là cuối xuống, cư xử thật khiến người khác muốn khi dễ mà.

Nhưng mà dù đối người ngoài thế nào, hắn dù gì cũng là phu quân của y, y lại dám dùng thái độ đối xử với người lạ để đối xử với hắn ,thực sự là muốn tìm chết mà.

Đường Trình Phong không nói không rằng đứng dậy đưa tay nắm lấy cằm Kha Vũ bắt buộc y ngước lên, định bụng lần này sẽ giáo dục thoả đáng.

Bỗng chốc, nhiệt độ từ tay truyền đến khiến hắn đứng sững.

''Ngươi nhiễm phong hàn?'' Đường Trình Phong từ âm trầm chuyển sang có hơi ngở ngàng, nhiệt độ của Kha Vũ cao đến hắn cũng phải hoảng sợ. Vậy mà y không biết mình đang bị bệnh hay sao?

Kha Vũ không ngờ tới Đường Trình Phong lại cư xử như vậy, đột nhiên bị người khác nắm càm bắt ngẩng đầu có ai mà không sợ chứ. Kha Vũ hoảng hốt muốn tránh đi nhưng vừa đụng phải ánh mắt âm trầm của Đường Trình Phong liền đứng sững, cái gì cũng không dám nói nữa.

Đường Trình Phong còn tưởng là hắn hỏi không rõ, tay từ nắm càm chuyển sang nắm hai vai y, hỏi lại lần nữa giọng điệu đã có chút lớn hơn, ẩn ẩn trong đó còn có tia lo lắng.

''Ta hỏi ngươi bị nhiểm phong hàn sao?!''

Bất quá Kha Vũ nhìn không ra tia lo lắng, hiện tại đưa vào tai y chỉ là âm thanh không rõ ràng nghe như giận dữ quát mắng y. Kha Vũ hoảng hốt lắc đầu, có phải y đã làm gì chọc giận phu quân hay không, y phải làm sao bây giờ, đầu càng ngày càng nhức, Kha Vũ chỉ biết khiếp sợ nhìn Đường Trình Phong, nhìn chưa được một phút liền cảm giác phía trước tối đen.

Cuối cùng chỉ nghe được vài tiếng dường như là phu quân đang kêu y, sau đó cái gì y cũng không còn biết nữa.

.

''Ư..m...'' Kha Vũ mơ hồ tỉnh dậy còn chưa nhìn rõ mọi thứ xung quanh đầu đã truyền đến đau đớn dữ dội. Vì vậy bàn tay không tử chủ đưa tới đầu.

''Ngươi tỉnh rồi.''

Kha Vũ mơ hồ cảm giác có người đỡ y vậy rồi đút nước cho y. Y hiện tại cảm thấy rất mệt mỏi cho nên hầu hết điều thuận theo người kia.

''Ngươi nhiễm phong hàn đã nhiều ngày, vì sao không nói cho ta biết?'' Đường Trình Phong giúp y uống nước xong liền giúp cho y tìm tư thế sao cho y có thể thoải mái dựa vào thành giường rồi mới bước đến bàn đặt chén nước xong.

Kha Vũ sau khi được uống nước, cảm giác đau đớn ở đầu cũng giảm đi ít nhiều. Thần trí tự nhiên cũng thanh tỉnh hơn không ít, vì thế khi nhận ra người vừa giúp mình uống nước là ai liền hoảng hốt lắp bắp '' Phu..phu..''

''Đừng gấp, ta chỉ hỏi ngươi bệnh từ lúc nào.'' Đường Trình Phong sửa lại chăn cho y, bàn tay gạt đi vài sợi tóc ướt dính trên trán qua bên tai y.

Kha Vũ bị hành động ôn nhu của phu quân làm cho ngơ ngác, chỉ theo bản năng nhè nhẹ trả lời ''Ta..không rõ...'' Giọng nói Kha Vũ lúc này khàn đến lợi hại, y chỉ vừa mới nói vài tiếng, cổ họng liền đau đến thở không nổi, sắc mặt là vạn phần khó coi.

Đường Trình Phong quan sát cũng thấy rõ vì vậy cũng không hỏi y nữa, chỉ nhè nhẹ xoa đầu y ôn nhu nói ''Đừng suy nghĩ cũng đừng nói nữa, hảo hảo uống chén thuốc này rồi ngủ một giấc đi.'' Trên tay chính là đang cầm một chén thuốc đèn sì sì.

Kha Vũ nghe tới thuốc liền xanh mặt, bản thân không tự chủ lui sâu vô trong giường nhưng cũng không có dám nói gì.

Bất quá hành động nhỏ nhoi của y đã bị Đường Trình Phong nhất nhất nhìn thấy thu hết vào đáy mắt. Người này lớn như vậy mà vẫn còn sợ uống thuốc hay sao ''Chỉ là một chén thuốc, sau khi uống hết sẽ dùng kẹo đường viên giải đắng.

Kha Vũ nghe tới kẹo đường viên liền ngẩng đầu lên. Khuôn mặt y vì bệnh mà hồng hồng lúc này lại xuất hiện thêm vẻ bán tính bán nghi trông qua khả ái vô cùng.

Đường Trình Phong nhìn thấy liền không nhịn được lại xoa xoa đầu y thêm mấy cái mới nhẹ nhàng nói '' Xin lỗi. Là lần trước hứa sẽ đem cho ngươi một hộp nhưng lại quên mẩt, ngươi sẽ không vì vậy mà trách ta chứ?''

Kha Vũ không ngờ phu quân vẫn còn nhớ lời hứa kia còn vì vậy mà xin lỗi y,cho nên hiện tại y cảm thấy rất vui. Vì vậy liền lắc đầu lia lịa y bảo không sao, Kha Vũ len lén quan sát dung nhan phu quân của y, suy nghĩ một lúc mới hơi rụt rè kéo kéo ống tay áo Đường Trình Phong.

''Hm?''

''Cái kia..ừm..thu...thuốc...'' Kha Vũ dù đối với chén thuộc kia là thật lòng không muốn uống, nhưng đó là thành ý của phu quân, là phu quân quan tâm mà chuẩn bị cho y, y sao có thể làm phu quân buồn lòng.

Đường Trình Phong nghe y chủ động đòi uống thuốc trong lòng cũng âm thầm hài lòng, bàn tay đưa qua giúp y uống thuốc. Kha Vũ sau khi thành công uống hết chén thuốc liền cảm giác buồn nôn tràn ngập khoang miệng. Vì vậy không ngừng ho nhẹ.

Đường Trình Phong thấy vậy liền khe khẽ vỗ lưng y, giúp y xua tan khó chịu. Kha Vũ đối với hành động ôn nhu của phu quân trong tâm cảm thây hạnh phúc không tả nổi, thậm chí còn có thể không cần đến kẹo đường viên để giải đắng nữa cơ.

''Ngươi cười gì vậy?'' Đường Trình Phong thấy y không ho khan nữa mới giúp y an bài tư thế nằm sao cho thoải mái rồi bước đến bàn đặt chén thuốc rỗng xuống.

Kha Vũ khe khẽ kéo chăn che đến cổ, hai tay nắm nhẹ vạc chăn nhìn hắn cười đến ngọt ngào ''Phu quân...hôm nay thật..t..tốt...'' có lẽ là do thần trí không quá mức thanh tỉnh, hiện tại y cảm thấy mình đang nghĩ gì điều có thế rất dễ dàng mà nói hết với phu quân.

Đường Trình Phong bị hành động của người trước mắt chọc cho tâm mềm nhũn. Vì vậy âm trầm quan sát y một chút liền cúi đầu xuống trao cho y một nụ hôn thật sâu.

Kha Vũ bị cảm xúc ấm áp trên môi truyền đến làm cho mê mẩn, vì vậy cũng rất thuận theo để cho phu quân của y dẫn dắt. Không lâu sau đó liền mơ hồ cảm giác được có vật gì đó ấm nóng càn quấy trong khoang miệng, rất nhanh liền cảm thấy hít thở không thông.

''Ư..ưm...ưm.........'' Kha Vũ bị hôn đến thần hồn điên đảo, đầu óc chỉ còn có thể nghĩ đến việc đang bị vật lạ càn quấy trong khoang miệng mà bối rối.

Mãi đến khi Kha Vũ cảm thấy mình đã sắp không thở nổi nữa, vật lạ kia cuối cùng cũng chịu buông tha cho đầu lưỡi đã bị quấn đến tê dại của y. Kha Vũ lúc này hít thở vẫn còn chưa ổn định, ánh mắt mơ hồ ngấn nước tà mị nhìn phu quân của y.'' Phu...phu..quân...cảm...'' Thần trí Kha Vũ lúc này đã mơ mơ màng màng, cố gắng lắm mới đem mấy chữ cố biểu đạt ý tứ.

Đường Trình Phong lấy trán mình cụng nhẹ lên trán Kha Vũ, giọng đã có chút trầm khàn ôn nhu nói '' Yên tâm. Sẽ không lây bệnh, ngoan ngoãn ngủ đi.''

Đường Trình Phong đích xác đã bị hành vi vô ưu của Kha Vũ chọc cho khơi hoả. Rất may là lúc nãy câu nói của y đã trấn tỉnh hắn bằng không lúc này ắt hẳn đã xảy ra rất nhiều chuyện khiến người khác phải đỏ mắt xấu hổ. Hắn vì vậy cũng âm thầm tự trấn tỉnh mình sau đó cũng trèo lên giường ôm trọn Kha Vũ vào lòng.

Kha Vũ nằm trong vòng tay của phu quân cảm thấy đêm nay hẳn là đem mà y cảm thấy hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình. Vì vậy rất nhanh chìm vào giấc ngủ trong hạnh phúc ngọt ngào.

Chẳng qua hạnh phúc thường chóng qua mau. Sự tình gì nên tới sớm hay muộn nhất định cũng sẽ tới..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net