Phiên Ngoại 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Hỡi Ngài Bụng Phệ , hãy xem sức mạnh của Ngài Thỏ Béo ta đây !

- A , chết ta rồi , lủng bụng rồi !

- Chưa đâu chưa đâu , hãy xem cú đá của Ngài Mặt Tim đây !

- A , mătk sưng vù rồi đây !

Đây là trò chơi mà cả ba cha con đều thích. Là cầm câi đồ chơi ấy. Lồng tiếng cho mấy cái mô hình đó.  Tối ngày cứ Ngài Thỏ Béo , Ngài Mặt Tim và Ngài Bụng Phệ. Thật ra vai vế được chia bằng cách oẳn tù xì. Ai thua làm Ngài Bụng Phệ. Cơ mà hai đứa nhỏ này khôn quá chừng đi. Anh ra kéo , chúng ra bao , anh thắng. Khỏi làm Ngài Bụng Phệ. Nhưng bị hai đứa phản đối , bảo anh thua. Bảo là bao lớn hơn kéo. Bao năm ngón tay , kéo hai ngón , thua. Anh ra búa , bọn trẻ ra kéo. Bảo anh thua vì búa không có ngón nào , kéo thắng tại kéo hai ngón. Đến khi anh cãi lí như chúng thì chúng bảo anh gian lận.

Bọn trẻ hễ thua là cãi lí. Như Thạc Trân. Cãi lí cũng ghê lắm.

Ba cha con chơi ồn ào quá đi mất. Thạc Trân đang ngồi đếm tiền. Dạo này mắt bắt đầu cũng cận nhẹ chút rồi nên mua kính về đeo.

- Để xem , tháng này được ...

- Tên Bụng Phệ , hãy xem chiêu cuối.

Tại Hưởng chọi nguyên cái gối. Nhưng mục tiêu không trúng Nam Tuấn. Cái gối nó trúng vào đầu cậu. Đập vào đầu và khiến cậu quên mất mình đang đếm bao nhiêu. Cậu bực mình hét lên :

- NÈ , THÔI NGAY ĐI !

Cậu hét lên khiến ba cha con giật cả mình. Cậu bỏ kính xuống. Sáng giờ nhịn đủ lắm rồi đó. Đếm đi đếm lại chắc cũng trên chục lần rồi cũng nên. Bây giờ chịu hết nổi đành phải hét lên. Cha con gì đâu mà phá muốn banh cái nhà luôn. Chắc phải bày chơi mấy tròn như tung hứng cho hai cái đứa tăng độc quá mức chịu đựng luôn. Đi một mạch lên phòng , đóng cửa cái rầm. Rồi , giận rồi.

- Thôi dọn dẹp đồ chơi đi ! Ba bật TV cho coi ha.

Hai đứa chẳng nói gì. Gật đầu. Ôm hai con gấu bông , ngồi ngay chỗ sofa , ngoan ngoãn xem TV. Anh dọn giấy tờ và máy tính của cậu sang một bên. Dặn đám trẻ ngồi ngoan xem TV , đừng có phá phách. Lên lầu dỗ Thạc Trân bớt nóng. Mở cửa phòng là thấy đang bấm điện thoại rồi. Ngồi kế bên , hôn lên môi một cái.

- Hết giận chưa ?

- Xích ra nha ! Đạp một cái anh dính vách tường giờ ! - bực mình nên hăm doạ thế.

- Thôi mà Thạc Trân bớt nóng đi mà ! Càng giận sau này sẽ không đẹp đó !

- Ý là chê tui xuống sắc rồi chứ gì ? Định đi theo mấy con nhỏ vòng 1 chà bá , vòng hai nhỏ hơn con kiến , vòng 3 bốc lửa  chứ gì ? Xin lỗi nhá , không cần cũng cám ơn nữa.

- Thôi mà , Thạc Trân , đừng giận nữa.

Không nói gì , cứ tiếp tục bấm điện thoại. Tay anh vẫn cứ lần mò trên cơ thể của cậu. Không ngừng hôn cậu. Tay bắt đầu chạm đến bộ phận được cho là nhạy cảm nhất đối với cậu. Ngực của cậu. Chỉ cần tác động nhẹ lên nó cũng khiến cậu muốn cứng lên rồi.

- Nè , bỏ tay ra .

- Thích ngực của em quá đi ! - bắt đầu kéo áo cậu lên cao , sau đó dùng lưỡi chọc cậu. Tay luồn xuống phía dưới , sờ sờ ngay thằng nhóc của cậu.

Cậu cảm nhận được phía sau lỗ nhỏ của mình đã bắt đầu tiết ra dâm thuỷ. Chết tiệt. Cơ thể thật là dễ mẫn cảm quá đi mất. Ngày trước có dễ dàng đến thế đâu cơ chứ. Cảm thấy rằng mình càng ngày càng mẫn cảm một cách dễ dàng quá đi mất. Mới tác động lên ngực mà đã bắn ra rồi. Mặt đỏ ửng , miệng vô thức rên rỉ. Nam Tuấn lấy đầu ra khỏi ngực cậu. Lấy tay ra khỏi quần Thạc Trân. Đưa ngón tay vào trong miệng cậu. Há miệng ra và tiếp nhận nó.

Cả hai cởi hết quần áo trên người ra. Bắt đầu trò chơi mà từ lâu cả hai chưa chơi.

- Sâu miếng nữa đi Thạc Trân.

Xoa xoa đầu cậu. Cậu tự nguyện khẩu giao cho anh. Anh bắn ra , cậu nuốt hết. Cậu ngồi dậy , lè lưỡi. Tinh dịch chảy từ trên lưỡi nhiễu xuống drap giường màu trắng. Đè cậu nằm xuống , hôn lên môi cậu. Vòng tay ra sau cổ anh, vuốt tóc anh.

- Anh ... vào nhé ?

Gật đầu.

Bắt đầu tiến vào bên trong lỗ nhỏ ấm nóng đầy dam thuỷ đang chảy ra không ngừng. Không thể ngờ lỗ nhỏ vẫn thế. Vẫn chật chội , vẫn ấm nóng như lần đầu.  Ưỡn ngực lên mỗi khi anh đâm vào trong cơ thể mình. Hai đầu nhũ được đùa bỡn khiến chúng đỏ lên , có ướt ướt nữa. Đôi môi cả hai sưng tấy lên vì những nụ hồn nồng cháy.

- Thạc Trân ... Cơ thể em càng ngày càng gợi cảm đó ! - thì thầm những lời nói đó vào tai người nằm dưới. Cắn lấy cái lỗ tai đó.

- Em ... Muốn ...

- Hả ?

- Nhanh hơn tí ... - cậu nói nhỏ vì ngượng ngùng. Mặt đỏ hơn nữa. Lấy tay che mặt lại.

- Hả ? Em nói gì ? Anh không nghe ?

- Nhanh ... Đi ... - lấy một tay đánh vai rồi lại che mặt tiếp.

Cười cười. Chuyển động hông nhanh nhanh. Chuyển động nhanh như cậu đã yêu cầu. Nhưng chưa gì cậu lại kêu chậm lại. Lấy hai tay cậu ra khỏi mặt cậu. Cố gắng giữ chặt tay lại. Giữ chặt hai tay cậu.

- Đừng xấu hổ mà ! Không sao. Chỉ có anh mới có thể thấy em trong tình trạng trần như nhộng mà thôi.

- Em ...

- Đừng xấu hổ mà ! Nghe không Thạc Trân ? Em vẫn đẹp mà ?

- Nói dối ...

- Ai nói dối hả ?

- A ... A ... Đừng mà ... Dừng ...

Anh bắn vào trong cậu. Cậu nắm chặt drap giường. Đôi mắt cậu lim dim. Hôn lên đôi mắt đó. Nằm ngủ đè lên người cậu.

Chiều ...

- Ba Trân , ba bị gì thế ạ ? - Tại Hưởng hỏi khi thấy dáng đi đầy khó khăn của cậu.

- Không đáng bận tâm đâu con à.

Tắm xong , quấn khăn ngang hông , lấy khăn trắng lau lau tóc. Thấy Thạc Trân đang làm bếp. Tiến lại gần.

- Nè , anh lại không mặc áo nữa hả ?

- Tật nghìn năm khó bỏ mà ! Mà cơ thể của em vẫn ngon mắt như ngày nào đó Thạc Trân.

- Biến thái.

- Chồng em là tên biến thái mà !

- Lụi một phát bây giờ.

- Thôi mà giận dỗi nhiều không tốt đâu !

- Giờ tránh ra cho nấu cơm hay không ? Muốn nhịn đói hả ?

- Phụ cho em đỡ cực nha !

- Miễn sao đừng có làm cháy nhà là được.

- Sao thích ghẹo anh thế ? - anh đặt cằm lên vai cậu.

- Mỗi lần ghẹo anh , mặt dỗi thấy cưng . - cậu quay sang hôn lên môi anh.

Tại Hưởng và Chính Quốc đều thấy cảnh hai người ba mình hôn nhau.

Ăn cơm tối , hai đứa bắt đầu ghẹo.

- Sao thích ghẹo anh thế ? - Tại Hưởng bắt chước Nam Tuấn.

- Mỗi lần ghẹo anh, mặt dỗi thấy cưng. - Chính Quốc bắt chước như Thạc Trân, mỗi tội hai đứa không dám hôn môi nhau.

Cậu thấy thế , mặt đỏ lên.

- Hai cái đứa này ! - cậu đỏ mặt.

Anh thấy vậy , hôn lên má cậu khiến cậu đỏ mặt hơn nữa. Lập tức buông đũa xuống. Bảo là ăn no rồi.

- Ba ... Ba hôn ba Trân . - hai đứa hốt hoảng.

- Ba Trân của ba mà. Muốn hôn khi nào chẳng được chứ ?

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net