Chap 7: "Thái tử"xuất hiện- Nhập học- Thi hát

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh Lâm hớn hở vì có được nhuận bút từ toà soạn, phải nói là cô phải cám ơn lọ bánh cookie của Pogar, nhờ nó mà cô đã có ý tưởng "chém" văn. Lãnh nhuận bút cô chạy ngay tới Surprise's Bakery, với mục đích khao lại Pogar một chầu như đã hứa.

Tới tiệm, tươi rói mở cửa bước vô cô nói to :"Pogar! Tôi tới trả ơn cậu nè."

Một giọng nam vang lên:"Em à! Hoàng tử của em đã ra ngoài ít phút. Em cứ ngồi đợi rồi chàng sẽ về."

Tôi nghĩ :"Mẹ ơi! Cuộc đời sao lắm thằng điên. Dạo này thời tiết nóng quá chạm dây hết rồi." Quay lại nhìn thì ra là một chàng trai, gương mặt thanh tú điển trai, nhưng mà có gì đó nó đểu đểu (đẹp quá nhìn thấy kì kì).

Hắn quay lại:"Nàng à! Đừng nhìn ta bằng đôi mắt xao xuyến ấy. Ta không đủ toả sáng để cho cặp mắt thánh thiện kia có thể chiêm ngưỡng."

Tôi đực mặt cười trừ, nghĩ thầm:"Tội! Đẹp mà bị khùng, uổng quá."

Hắn lại gần nói:"Đứng trên cương vị là nhân viên quán, ta mong nàng chọn món và ta sẽ đem ra ngay."

Tôi nuốt nước bọt nói khẽ:"Một ly nước cam"

5p sau hắn trở lại với ly nước cam, đặt ly nước trên bàn và vô tư ngồi xuống cái ghế đối diện. Chợt khoé miệng hắn cong lên, tôi cảm thấy có gì đó nguy hiểm, hắn nhìn tôi trừng trừng, tay viết, miệng nói :"Với tư cách là bạn thân nhất, hợp ý nhất, hiểu nhau nhất của Pogar, tôi muốn em trả lời một vài câu hỏi."

+ 1_2người quen nhau bao lâu

+2_Ngày chính thức quen là ngày bao nhiêu

+3_First Kiss cầm tay, ôm ấp gì chưa

+4_Đã ăn kem trước cổng chưa?

Rồi................ Bộp

Tiếng bộp vang trời. À thì ra là Pogar, cậu ấy cuộn báo lại rồi đánh vào đầu tên luyên thuyên kia.

Pogar đằng đằng sát khí :"Tào lao đủ chưa, muốn ăn thêm không."

Hắn lắc đầu lia lịa vội vàng nhưng nhẹ nhàng đứng lên từ từ lui ra.

Pogar:- Xin lỗi anh về trễ, bắt em đợi,, mà nó làm phiền em phải không, thật xin lỗi em lần nữa.

Tôi:- Không sao đâu! Tôi tới chỉ muốn trả ơn vụ lọ bánh cookie đã động viên và cho tôi ý tưởng.

Vừa nó tôi vừa lôi trong cặp ra tờ báo, mở ra và chỉ vào bài viết mới với vẻ mặt đầy tự hào.

Pogar mỉm cười nhẹ nhàng, nhưng...... tên kia:"Ồ thì ra là tác giả truyện ngắn của báo TEEN TEEN, RỪNG author"

Tôi:- Chỉ viết cho vui thôi chứ không dám mang danh author.

Pogar:- Mệt mày quá, mày trở lại bình thường coi, đừng làm lộn xộn quán tao nữa.

Hắn cười điềm tĩnh, bây giờ mới là con người thực của hắn rất người lớn và điềm đạm.Bây giờ mới thực sự thấy nét đẹp "thật sự". Đúng là bạn của "hoàng tử" hắn cũng rất giống thái giám, à nhầm, thái tử. Hắn giới thiệu:"Anh là Vũ Đại Bảo là bạn thân nhất cuộc đời của Đan Nguyên"

Pogar:-Đó mới là nó thật sự, nãy giờ cái hình tượng nham nhở là do nó dựng lên thôi.

Pogar cầm tay tôi kéo:"Đi ăn thôi mặc kệ nó ".

Tôi cùng Pogar đi ra ngoài, quay lại và chợt bắt gặp ánh nhìn, đúng là người linh hoạt trong mọi tình huống, không phải dạng vừa đâu.

Quán đồ chiên

Lâm Lâm sau khi kêu 1 tràn thì ngồi xuống nói

Lâm Lâm:- Cậu cũng có bạn thân à ???

Pogar:- Đương nhiên rồi em hỏi gì lạ vậy >

L:- Dẹp kêu bằng tôi hoặc bằng tên đi nghe chữ em ớn quá ba ơi!

P:- Thôi dù gì tôi cũng lớn hơn kêu bằng em được rồi

L:- Bạn cậu cũng ít bình thường quá ha. Làm cho tôi một hơi chẳng mô tê gì sất.

P:- Ờ chị tôi đi vắng nhờ nó tới phụ, mà nó cứ làm quá lên, lộn xộn hết tiệm bánh. Tôi với nó chơi chung cũng lâu rồi. Nhưng mà xét về phương diện bạn thì nó tốt, nhưng mà phương diện yêu đương thì đừng, nó thay người yêu nhưng quần áo ấy. Mà nè hỏi nhiều quá nha, trúng sét ái tình à.

L:- Đâu có thấy nó khác người nên hỏi thôi.  À.... Cám ơn vụ cookie, tôi sáng tác được là nhờ cậu, chầu hôm nay tôi mời.

P:- Ờ! Mà......

L:- Hở........

Pogar lôi tờ báo trong cặp ra:- Cho ... xin ... chữ ... ký

L: Woa! Hiếm khi có fan hâm mộ. OK gần về đi tôi ký cho chục chữ luôn. À Bảo gọi cậu là hoàng tử à?

P:- Ùm em nên quên đi thì hơn >

Đồ ăn bưng ra 2 đứa quất như bị bỏ đói. Tới lúc uống trà sữa Pogar la lên:

P:- Nè nè! Em không được uống cái này (vừa nói cậu múc hạt thuỷ tinh lên)

Lâm hồn nhiên:- Trời ngon lắm đó có mùi yoghurt!!!

P lớn tiếng:- Cái này cứ như nhựa ák. Thấy ghê, ăn không tốt, lần này thôi, không bao giờ được ăn nữa, hứa đi

L:- Hể cậu bị gì mà nghiêm trọng vậy >

P bỗng dưng nổi quạu:- Cái này không tốt cho sức khoẻ, phải hứa với tôi là em không được ăn nữa mau lên

L:- Ùm hứa! Cậu làm thấy ghê quá >

Cả 2 móc nghéo

P:- Cho xin fb với sđt

L:- Không cần phải hâm mộ tác phẩm của tôi mà cuồng nhiệt vậy đâu.

P:- Chỉ là giữ liên lạc thôi >

L:- Ùm thì. 09********. Fb Lâm Lâm Thanh

P:- Ùm còn bây giờ tàn tiệc rồi. Ký tên đi tôi đi về.

Lâm Lâm cầm quyển báo, ký tên và ghi một vài dòng lăng quăng, gấp lại đưa cho anh nói, kèm theo cái nháy mắt ẩn ý:"Về nhà mở"

Pogar đã về nhà sau khi đóng tiệm bánh

Lên phòng mở cuốn báo ra và tá hoả

TẶNG HOÀNG TỬ BÁNH NGỌT, CÁM ƠN ĐÃ GIÚP TÔI CHO RA ĐỜI CÂU CHUYỆN NÀY.MÀ TÔI LỖ THIỆT CHỨ HŨ BÁNH CHỪNG 100K MÀ ANH ĂN HẾT CỦA TÔI 200K. KÝ TÊN (chữ ký) THANH LÂM

Nhập học

Sau cả quãng thời gian thi cử ráo riết, vâng tôi và 2 đứa bạn thân đều lên lớp 10 và chung một lớp và một số thành phần có không muốn cũng lại gặp.Tiết sinh hoạt đầu tiên, cô chủ nhiệm thông báo :"Để chào mừng các em bước vào môi trường cấp3, trường tổ chức cho các em một cuộc thi hát. Các em cứ mạnh dạng đăng ký, số lượng tiết mục không giới hạn."

Kim Anh:- Cô ơi. Bạn.... Nghi... Tuấn đàn guitar hay lắm cô

Cả lớp nhốn nhốn, vậy à phù có người lãnh đạn

Cô:  Nghi Tuấn vậy em tham gia nhé, không cần giải nhất lấy thành tích và chiếm trọn trái tim khán giả là được

Nghi Tuấn nghĩ thầm :"Bà cô nặng rồi, được như vậy chẳng khác nào kêu mình lấy 10 cái giải nhất ">

Tuấn:- Em biết đàn, không biết hát, em đề cử bạn Mai Anh hát, em sẽ đệm đàn

Cả lớp: Qúa chuẩn còn gì bằng, 2 cậu hãy xả thân cứu lớp

Mai Anh thì mặt nó cứ đực ra chưa tỉnh, tôi may mắn vì chưa bị vạ lây, thế là cả lớp thống nhất hi sinh 2 đứa bạn thân tôi

Buổi thi hát

Cả lớp tôi đều vui mừng và hớn hở đi xem, cả tôi cũng không kém, dù tôi thừa biết khả năng của tụi nó. Xui thay lại là tiết mục mở màn thôi chúc 2 tình yêu thành công.

Tiết mục lớp tôi là Acoustic Nồng nàn Hà Nội (dù sao nhập học cũng là mùa thu, mùa thu làm ta nghĩ ngay tới Hà Nội nên chọn bài này)

Bước xuống phố sáng tinh mơ 

Dạo qua góc công viên, có bao điều 

Người người chào bình minh đang đến 

Nhìn cụ già tập dưỡng sinh 

Sao trong tâm ta thấy bình yên 

Một Hà Nội rất thân quen 

Mặt trời hồng rạng rỡ, phố sá bỗng nhiên càng đông hơn 

Nhìn dòng người vội vã nối những chiếc xe dài lê thê 

Yeah Heah

Giọng hát cất lên mới ru hồn làm sao, trong như gió mùa thu vậy, đàn nghe dìu dịu bên tai sao mà cảm giác như đang ở Hà Nội vậy, bình yên và êm ả

Đưa anh đi qua phố phường bao sắc màu, bao ánh đèn 

Ngồi ăn 1 quán ven đường 

Hà nội nhẹ nhàng ấm áp, dịu dàng đậm chất thơ 

Một ngày xa , một cảm giác, lòng chợt nhớ 

Đưa anh đi qua thăng trầm bao tháng năm đã úa màu 

Gọi tên từng phố cổ 

Chiều nhạt nhòa Hồ Gươm lung linh, ngọt ngào hoa sữa thơm 

Gọi mùa thu về thật lâu để ta biết... nồng nàn 

(Vì nữ hát nên sửa chữ"em" thành chữ "anh")

Cái điệp khúc như da diết vào người nghe và kết thúc với 2 chữ nồng nàn (nhẹ mà sâu)

Và một rừng người hỗ tay hò hét cho cái tiết mục mở màng quá đỉnh và sau một đống tiết mục nữa. Nhưng mà màn kết cũng là phần trình diễn acoustic, của lớp 12

Và một giọng hát cộng tiếng đàn vang lên

Tôi giật mình quay lại @@

I'm at a payphone trying to call home 

All of my change I spent on you 

Where have the times gone 

Baby it's all wrong, where are the plans we made for two? 

Hoàng tử bánh ngọt đàn cho tên Thái giám, nhầm Thái tử hát ???

"Her cậu chưa bao giờ kể cậu biết đàn cả hoàng tử bánh ngọt à"- Tôi nghĩ

Mai Anh vỗ vai tôi nói:"Ê mày, anh Pogar biết đàn kìa, cơ mà người hát, hát chuyện nghiệp quá"

Tôi:"Là bạn thân của Pogar, thái giám."

M.Anh trố mắt ra nhìn :"Hể, ý mày là.............anh ý"

Tôi:"Nhầm, bạn của hoàng tử cũng là thái tử mà phải không, hihi"

Nó cười hề hề nhìn tôi, con mắt gắn chặt vào tên Đại Bảo, phải nói hắn có nét lãng tử đốn tim bao cô gái, nhưng mà đối với tôi thì cũng bình thường thôi, Pogar đàn còn hay hơn hắn hát.

.....................

I've wasted my nights 

You turned out the lights 

Now I'm paralyzed 

Still stuck in that time 

When we called it love 

But even the sun sets in paradise 

......................................

Oh you turned your back on tomorrow 

'Cause you forgot yesterday 

I gave you my love to borrow 

But you just gave it away 

You can't expect me to be fine 

I don't expect you to care 

I know I've said it before 

But all of our bridges burned down 

.................

Tiết mục kết thúc trong sự hò hét của mấy đứa con gái.

M.Anh:- Ảnh tên gì mày?

Tôi:- Vũ Đại Bảo

M.Anh:- Người đẹp mà tên cũng hay nữa ^^

Tôi nghĩ:"Con này coi chừng trúng sét tình rồi."

Cuối cuộc thi tôi gặp lại Pogar đi chung với Bảo

Lâm:- Pogar cậu không nói là cậu biết đàn nha, cậu đàn hay lắm

Bảo:- Em chỉ biết hoàng tử của em thôi, anh mới là người hát chính đây

Lâm:- Ờ

Pogar:- Mày thôi ngay điệu bộ đó chưa?

M.Anh:- Chào anh! Hồi... nãy anh hát hay lắm

Bảo:- Oa! Giọng ca vịt đực của tôi sao xứng với người có giọng ca oanh vàng như tiểu thư đây

Lâm nghĩ:"Hợm hĩnh quá rồi"

Đột nhiên Bảo cầm tay Mai Anh chạy đi và quay lại :- Tôi đi với tình yêu mới cho 2người tâm tình vô tư.

Lâm la làng:"Tên khốn đứng lại, bạn tao không phải đồ chơi cho mày"

La làng vô ích, hắn đã cầm tay Mai Anh bỏ đi. Cô quạu hét vào mặt Pogar:- Nó mà làm tổn thương bạn tôi, thì anh chuẩn bị hũ hốt xác nó đi, nói xong đùng đùng bỏ đi. Thật ra thì nói gì thì nói. Lâm Lâm biết Mai Anh rất hiền, nhạy cảm và dễ tổn thương, nên sau khi đã được nghe kể về Đại Bảo, nên cô cảm thấy khó chịu. Người không nghiêm túc thì đừng nên tiếp xúc làm tổn thương bạn cô, Pogar thấy cô đang đùng đùng nổi giận, nên chạy theo và có chuyện muốn nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC