Chương 14: Hội thao trí tuệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tất cả mọi người đã yên phận với tình yêu của mình, thì đây là một phần nhỏ nói thêm về cặp đôi chính của truyện. (một đứa em dễ thương đã ủng hộ truyện của tác giả và muốn có thêm truyện nói về couple chính.)

FAST MOTION: Sau khi Nghi Tuấn cứu vãn được tình cảm của mình, cậu mạnh dạn dẫn Kim Anh gặp Lâm Lâm và Mai Anh để công khai và làm hoà. Dù thật sự là hồi trước không ưa gì nhau, nhưng Lâm Lâm nhà mình không hẹp hòi, dù sao cái gì cũng qua rồi thì cho qua luôn (biến kẻ thù thành bạn là điều xưa nay tưởng chừng thật khó, nhưng mà làm được rồi thì mọi chuyện sẽ ổn thôi). Mai Anh 100% là tha thứ rồi (chuẩn Good Girl mà).

Sau khi biết Đại Bảo và Mai Anh chính thức quen. Lâm Lâm cũng nổi trận lôi đình với cô bạn thân vì đơn giản cô cũng chẳng có cảm tình với tên "Thái giám" này ngay từ đầu. Nhưng mà có duyên có nợ mới thành đôi. Tình yên đến thì cứ đón nhận, ngoài mặt bất mãn, thật ra lòng cô cũng rất vui vì bạn thân đều có hạnh phúc, và thậm chí cả cô nữa.

Giờ là thời điểm hè, sau khi mấy 2 cậu nhà ta đã thi xong tốt nghiệp và đại học.

Quay lại truyện chính thôi

-Lâm Lâm em coi cái này nè, đừng ăn nữa, để ý anh chút đi. – Pogar vừa nói vừa giơ tờ giấy

-Gì vậy? Đang bận ăn, cái gì đây "hội thao trí tuệ"??? Anh lại bày trò gì nữa đây

-E hèm công viên *ABC* chủ nhật này tổ chức đó, muốn tham gia với anh không ?- Mặt giả nai mắt chớp chớp

-Thi mấy cái này tốn chất xám lắm, anh thích thì đi một mình đi, tôi không tham gia đâu – Giọng nói cô nghe uể oải

-Nè anh nói rồi mà, không xưng tôi với anh nữa mà, với lại anh mới thi đại học xong, anh không uể oải thôi, sao em uể oải quá vậy nè- Cậu lo lắng

-Thức khuya đọc và viết bài cho toà soạn, *ngáp ngáp* có một sự thiếu ngủ nhẹ đó. –Cô tiếp tục uể oải

-Đi mà, tham gia với anh đi, đừng có vậy mà, tham gia vận dụng đầu óc, thêm chất xám với nếp nhăn, vận dụng đầu óc sẽ giúp em hưng phấn tinh thần- Cậu giải thích

-Mặc kệ tôi, làm ơn đừng nói nữa, uể oải lắm rồi- vừa nói cô vừa lấy tay bịt tai, giọng nhõng nhẽo làm nũng

-Đã bảo là không xưng tôi với anh mà, vậy giờ oẳn tù xì đi, ai thắng làm theo người đó.- Cậu kiên quyết

OẲN TÙ XÌ .........

Chủ nhật 8.00 sáng – công viên *ABC*

-Xin lỗi, em đợi lâu không? – Pogar nói giọng hối lỗi

-Chừng 10p à, không lâu, nhưng lần này thì không tha, cái này là mấy người rủ mà, tại sao bản thân lại đi trễ. – Cô hét

-Anh xin lỗi, tại làm một số thứ để ăn sáng với ăn trưa, có nước với snack ăn vặt nữa nè – Cậu vừa nói vừa mở ba lô cho cô xem

-Woa!!! (thấy đồ ăn là mắt sáng rỡ à). Thôi được tha cho mấy người đó, mấy người cũng chu đáo quá ha – Cô nói giọng nhỏ nhẹ

-Cái gì mà mấy người, ở đây có mình anh à? – Pogar được nước bắt bẻ tới

-Hajzzz thật là đáng ghét- Cô nhăn mặt nói

-Ghét vậy đó, có thương không – Cậu cười nói

-KHÔNG.... quan tâm. Mà nè sao lại rủ tôi tham gia ba cái trò gì đây, ngày chủ nhật chẳng phải anh bận lắm sao- Cô làm lơ

- Tối mới bận, với lại ban sáng có nhân viên làm bánh phụ mà, quán giờ có cặp "trai tài gái sắc" làm việc rồi, em coi có quen không?- Cậu cười ẩn ý rồi giơ điện thoại cho cô xem

- Hểểểể - Cô thốt lên. Tấm hình cô đang coi là hình của Đại Bảo với Mai Anh trong đồng phục nhân viên của tiệm bánh

-Một ngày đẹp trời, Đại Bảo dẫn Mai Anh đến xin làm. Ban đầu dự kiến là không nhận thêm, nhưng mà sau lần ngoại khoá thấy Mai Anh cũng có chút năng khiếu làm bánh nên nhận Mai Anh vào làm. – Cậu giải thích

- Haizzz – Cô chợt thở dài

- Mà thôi, chúng ta đi!- Cậu nắm tay cô dẫn đi

-Có tổng cộng 5 khu vực ,vượt qua 5 khu vực giải tất cả câu đố đó sẽ thắng, tất cả mọi người đều có quà lưu niệm là bút mang về, nhất sẽ được vé vào thuỷ cung trong công viên miễn phí được khai trương vào tuần sau. 2người một nhóm- Cậu giải thích

- Anh tưởng dễ ăn sao? Plè Plè – Cô làm nũng, chọc quê cậu

- Thì cứ thử đã, đi nào đến khu vực thứ nhất thôi.- Nắm thật chặt tay cô dẫn đi

Khu vực 1 :

Khu vực này là một căn phòng có rất nhiều đồ đạc cũ và phế liệu. Nhiều đến nỗi chất chi chít trong phòng. Và mỗi nhóm vào được nhận 1 câu đố, và lấy một món đồ nào đó để được đi đến khu vực 2.

Câu đố : Con người bảo nó vô tri vô giác, thật ra nó cũng là sự sống, cũng lớn lên từng ngày, thậm chí cho ta sự sống. Nhưng mà nó cũng có thể thực sự vô tri vô giác, như thế và không lớn lên, cũng không thể cho ta sự sống.

Đọc xong câu hỏi mặt Lâm Lâm nhăn lại, căn bản là ai lần đầu gặp một câu đố lạ đều như vậy. Cô chỉ còn cách ngồi bới tất cả đồ lên, lục muốn tung căn phòng.

-Lâm Lâm à! Đồ chỉ có 1 thôi, em đừng bảo lộn căn phòng này lên chứ - Cậu nói

-Đồ vật thì cái nào chẳng vô tri vô giác, nếu được tính là có sự sống mình chỉ việc nhân hoá lên hết.... Vế sau thì chịu rồi. – Cô nhăn mặt

- Vậy em nghĩ cái gì cho ta sự sống?- Cậu hỏi

-Nước, đồ ăn, mà quên, là không khí. Vậy là bình oxi hả?- Cô chợt nghĩ

-Vô tri vô giác,....có sự sống,...lớn lên,....cho sự sống(oxi),...- Cậu lầm bầm

-À, *póc* cậu búng tay. Là cây. Lâm Lâm em tìm chậu cậy đi –Cậu nói lớn

-Cây này trên cái kệ, nhưng mà chỉ là chậu giả thôi, sao có thể lớn lên rồi cung cấp oxi chứ? – Cô nhăn mặt

-Em quên vế sau hả? Nó thực sự vô tri vô giác tức là đồ giả rồi, đồ giả thì không thể lớn và cung cấp oxi được. – Cậu giải thích

Sau khi đã cầm chậu cây giả đi ra và 2 người nhận được phiếu thông hành để đến khu vực 2

Khu vực 2: Chỉ là một quầy hàng có một cái hộp bị khoá và cần tìm chìa khoá tương ứng bằng cách giải và đọc mật mã cho người giữ chiếc hộp.

Câu đố :

+Trứng gà nói với trứng vịt :"Nếu ngày mai tớ mập lên cậu còn yêu tớ nữa?"

+Nếu có một ngày tớ lộn nhào, tớ sẽ khác, từ bé sẽ trở nên lớn.

+Thật là........(2 từ) khi đã đặt quá nhiều kì vọng

Gợi ý: Khi Một Hôm Bé Bỗng Nhớ Sáng Bà Tư Cười

Lâm Lâm nhà ta lúc này, mặt không để đực ra hơn nữa, lòng chỉ muốn xé tờ giấy câu đố vớ vẫn này thôi, câu gợi ý cũng vớ vẩn nốt. Trời ơi! Ai lại tốn chất xám cho mấy cái câu hỏi linh tinh này chứ

-Lâm Lâm em nghĩ sao?- Cậu hỏi

-Trời đất câu đố tào lao vậy còn sao trăng gì nữa? Mà em nghĩ mật mã chắc là số hoặc chữ - Cô nói

-Em thiệt là đương nhiên là số hoặc chữ, nhưng anh nghĩ là số có khả năng hơn- Cậu nói

-Mà nè cái câu gợi ý có cái gì nó quen quen thì phải?- Cậu nói tiếp

-Anh thấy câu này ở đâu hả? Em thấy nó chẳng có nghĩa gì, mà nếu là số thì nó gợi ý số1 vs 4 kìa, chỗ "Một Hôm" với "Bà Tư" đó.- Cô trả lời

- Khoan đã, số?!?. À, Anh biết câu gợi ý. Chính là gợi ý mật mã này sử dụng số. – Cậu đã hiểu được

- Em nhìn kỹ những chữ cái đầu của dòng gợi ý đi : Không, Một, Hai, Ba, Bốn, Năm, Sáu, Bảy, Tám, Chín

-A thiệt đó hả? Mà đúng luôn đó, vậy ta có Một với Bốn rồi. – Cô reo lên

-Không phải anh nghĩ câu này chỉ gợi ý mật mã là số thôi- Mật mã thật sự nằm trong ba câu đố trên, giải nó là tìm được số- Cậu giải thích

-Pogar à? Nếu ngày mai trứng gà mập lên anh có yêu nó nữa không?- Cô hỏi

-Èo trứng mập lên là trứng giả thì có, yêu làm sao nổi chứ, cái gì nó tự nhiên thì anh quen rồi, trứng gà tốt nhất kích cỡ như bây giờ là chuẩn rồi, còn em?- Cậu nói

-Em yêu nó, trứng to thì ăn được nhiều hơn!!! Mà nếu nói như cách nghĩ của anh thì số đầu là số 0 rồi- Cô trả lời

-Cũng chưa chắc. Mà nếu trứng to hơn thì sao nhỉ? Số thì liên quan gì tới trứng chứ?- Cậu rối rắm trong suy nghĩ

- Em nghĩ to hay không thì hình dáng nó cũng tròn chứ nó có vuông được đâu.- Cô nói

-Đúng rồi, em nói đúng lắm dù to hay nhỏ thì vẫn tròn, nó chắc chắn là số 0.- Cậu hét toán lên

- Trời thì ra chỉ có vậy thôi có hả? Em sắp nhũn não rồi –Cô than vãn

-Vậy ta tiếp tục thôi, tiếp theo là "lộn nhào", "bé trở thành lớn", số gì mà lộn ngược được nhỉ?- Cậu tiếp

- A người ta hay nói 69 96 lộn xuôi lộn ngược mà. Vậy là số 6- Cô mừng rỡ

-Số 9, ngốx à! Vì nó nói "nếu có một ngày mà" với lại đã lộn từ "bé thành lớn rồi"- Cậu giải thích

-Vậy còn câu cuối "đặt quá nhiều kì vọng".- Cậu lẩm bẩm

-Ta sẽ thất vọng, số cuối cùng là số 7 – Cô chen ngang

Sau khi trả lời mật mã là 097 cho người giữ chiếc hộp, họ được trao chìa khoá để mở hộp, bên trong là giấy thông hành đi đến khu vực 3

Khu vực 3:

Một người đang đói bụng, hỏi người đó sẽ lấy cái nào ăn trước:

+Bánh bao

+Bánh mì

+Bánh dày

Gợi ý: nó thật sự đơn giản, hãy nghĩ đơn giản thôi.

-Lâm Lâm nè, nếu đói thì em ăn cái gì trước?- Pogar hỏi

-Ăn hết haha, mà nhắc mới nhớ, em cũng đói.- Cô cười nói

-Vậy xong thì giải lao ăn rồi hãy tiếp tục ha.- Cậu cười

-Ùm ùm đói, mà phải giải xong hết cái đã. Mệt quá à oaoa- Cô nói giọng nhõng nhẽo

-Lâm Lâm ngoan đi, để anh ráng giải xong đã. – Cậu xoa đầu cô

-Bỏ cái tay thúi ra, cái đồ abc xyz sao anh dám sờ đầu tôi grrrr- Cô nói

-A (một ý nghĩ loé lên trong đầu anh). Anh hiểu đơn giản là gì rồi.- Anh la lên

- Hở hở ???- Cô ngơ ngác

-Đáp án là Bánh bao vì trong ba loại bánh đó chữ b của bánh bao là đứng trước trong bảng chữ cái - Anh nói giọng chắc nịch

BING BONG CHÍNH XÁC, ĐÂY LÀ GIẤY THÔNG HÀNH ĐỂ ĐẾN KHU VỰC 4

-Oa anh hay quá ha? Mấy câu hỏi ba hồi tào lao ba hồi tưởng chừng như khó mà dễ vậy mà anh cũng đoán ra được!!!- Cô tán thưởng

-Em thông minh mà, em gợi ý cho anh đó- Cậu cười

-Hề hề quá khen. Em không đói nữa, mình tiếp tục đi thôi, hưng phấn quá đi- Cô vừa nói vừa cầm tay anh chạy đến khu vực 4

Khu vực 4:

Có một cái xác (đại loại là người nằm giả xác chết) nằm trên giường, tìm nguyên nhân cái chết, biết rằng người ấy đã đau đớn đột cùng, dằn vặt đau khổ, quằn quại suy tư, xã giao rất nhiều nhưng lại cười và chết.

-Vậy là bị giết,hung thủ là người quen.- Cô khẳng định chắc nịch

-Sao em biết hả cô bé?- Anh hỏi

-Thường thì, phim và truyện trinh thám đều là vậy hết trước khi chết đều gặp người quen. Nếu người ta hỏi nguyên nhân cái chết chắc ăn là bị giết- Cô giảng giải

-Với lại em nghĩ, người chết này đã làm nhiều chuyện có lỗi nên mới đau đớn dằn vặt, cuối cùng bị trả thù rồi, nhưng mà bị đúng người xưa giết nên đã mãn nguyện chết- Cô tiếp tục

-Woa em siêu thật đó- Anh cười đưa tay sờ lên má cô đang cười kiêu hãnh

-Ghê hông ghê hông?-Cô cười đắc thắng

Chợt trong đầu anh bỗng nhớ ra điều gì đó, anh vội trả lời:

-Không phải nạn nhân chết là do bệnh, đau đớn là do bệnh hành, dằn vặt là do có thể có nhiều việc cần làm mà lại đang bệnh, xã giao nhiều là khi bệnh rất nhiều người đến thăm, nếu là bệnh nặng thì giống đi thăm lần cuối, cười chết tức là nhắm mắt thanh thản rồi.

BÍNH BONG CHÍNH XÁC, ĐÂY LÀ GIẤY THÔNG HÀNH ĐẾN KHU VỰC 5

Khu vực 5: Chúc mừng bạn đã đi hết chặng đường, câu 5 đã được giải bởi người đầu tiên nên xin nhận giải khuyến khích. Giải nhận tại đây vào đầu giờ chiều, cảm ơn các em nhỏ đã tham gia

-Hở có phải vậy không chứ, làm mất công quá đi à, mà các em nhỏ là sao?- Cô kêu ca

-Ra kia ăn rồi anh giải thích cho- Anh xoa đầu rồi nắm tay cô đi

...... còn nữa.....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net