04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04.

Kakashi thực sự là không ứng phó nổi: "Đừng nghịch nữa!"

Trông anh có vẻ rất mệt.

Obito không tiếp tục đùa giỡn. Hắn cúi người, chạm trán mình vào trán Kakashi: "Không có tinh thần gì cả! Không phải ngày hôm nay đều ở văn phòng ư? Sao lại tiêu hao nhiều charka như vậy?"

Sao cậu biết tôi cả ngày đều ở văn phòng? Kakashi dở khóc dở cười.

Nhưng nhìn Obito có vẻ thực sự lo lắng cho mình, Kakashi suy nghĩ một chút, cuối cùng chọn ăn ngay nói thật.

"Ừm, có báo cáo xin độc quyền nhẫn cụ, phải thí nghiệm mấy lần." Sau đó, Kakashi hất nhẹ cằm, ra hiệu hắn chú ý bộ Shiromuku trên người. "Còn có cái này, phải phân ba ảnh phân thân mới mặc được."

Là vì mặc Shiromuku sao?

Obito quyết đoán quên nửa câu đầu.

Giờ khắc này, trong đôi mắt gắn lự kính siêu dày của Obito, cái tên tóc trắng tinh lực chỉ đạt 6/10 tại lồng ngực hắn quả thực nhỏ yếu, đáng yêu lại bất lực.

Obito sờ sờ mái tóc trắng của Kakashi.

Hắn rất xa xỉ dùng Kamui dịch chuyển hai người đến bàn trà trong nháy mắt, cầm đũa gắp một miếng cá Thu Đao nướng mật ong mà mình vừa đề cử, nỗ lực bón cho đối phương. "A~"

Kakashi kiên quyết từ chối: "Tôi chết cũng không ăn thứ này."

Obito đàng hoàng trịnh trọng nói: "Nó mặn."

Kakashi nhăn chóp mũi ngửi một cái. Cá nướng trên bàn tỏa ra vị mật ong ngọt ngấy. Anh đen mặt: "Cậu lừa quỷ hả?"

Obito kiên trì: "Mặn thật mà! Cậu ăn thử một miếng xem!"

Kakashi không biết Obito muốn làm gì, nghi ngờ nhìn hắn, chỉ thấy Obito bày ra dáng vẻ ngay thẳng bình tĩnh.

Phân vân một lúc, Kakashi giống như là hạ quyết tâm, biểu tình như thể chuẩn bị uống thuốc, nâng tay hắn lên, đưa chiếc đũa đến gần rồi há miệng ăn.

Nội tâm Obito gào khóc trước sự đáng yêu của Kakashi.

Kakashi sửng sốt.

Đúng là vị mặn.

Hơn nữa miếng cá cũng nóng hổi, không giống như là đã bị nguội do gắp lên quá lâu.

Đây chỉ có thể là do người nào đó sớm đã âm mưu từ trước, sử dụng Kamui, nhân lúc anh không chú ý thì nhanh chống đổi miếng cá mới trên bàn.

Kakashi kinh ngạc đến ngây người.

Sao lại có người nhàm chán như Uchiha Obito vậy?

Thế mà đem charka cùng Mangekyou dùng vào việc này?

Charka nhiều thì ghê gớm lắm à?

Thầy Obito còn nói đạo lí: "Cậu nhìn xem, Kakashi, con cá này nhìn qua thì tưởng là ngọt, ngửi cũng là vị ngọt, nhưng ăn vào lại là vị mặn. Cho nên, điều này chứng minh nhìn người không thể chỉ xem vẻ bề ngoài."

Kakashi: "..."

Obito tiếp tục giảng giải: "Còn có, miếng cá ở trên đũa này, thực ra đã không còn là miếng cá lúc vừa mới gắp nữa. Vì vậy, nó cho thấy một người trước đây là hình dáng gì thì bây giờ chưa chắc vẫn là hình dáng đó."

Kakashi: "Rốt cuộc cậu muốn nói gì?"

Giáo dục tư duy logic của Konoha một lần nữa khiến thầy Obito thở dài.

Hắn vào thẳng chủ đề: "Đây là muốn nói, có một số người nhìn qua là trai thẳng, trước đây là trai thẳng, hiện tại có lẽ vẫn là trai thẳng, nhưng không có nghĩa người hắn thích không phải là nam."

Kakashi: "..."

Thầy Obito hỏi học sinh: "Hiểu không? Kakashi?"

Kakashi buông tầm mắt, giọng nói đầy vui mừng, trêu chọc: "Cậu hiểu rõ Naruto thật đấy, Obito!"

Trong nháy mắt, vẻ mặt Obito thay đổi liên tục. Không khí xung quanh như hạ xuống mấy độ. Kakashi có chút hối hận vì không hỏi trực tiếp, nhưng lời đã nói ra không thể rút về.

"Kakashi, cậu thành thật trả lời tôi!" Khuôn mặt Obito vô cùng nghiêm túc, giọng điệu tỏ ra thù ghét, tốc độ nói rất chậm như thể chuẩn bị hỏi một vấn đề sống còn. "Có phải cậu... coi Naruto là thế thân của tôi?"

Kakashi choáng váng.

Obito tiếp tục lầm bầm. Nếu lúc này mang theo mặt nạ, hắn có thể chảy ra hai hàng nước mắt rong biển. Nhưng lúc này hắn không có, vậy nên hắn chỉ có thể xốc nổi biểu diễn.

"Bất cẩn rồi! Không nghĩ đến!!! Cái gì gọi là phòng trộm phòng cướp khó phòng người nhà! Đứng trong gió lạnh hiu hắt,không một tiếng động đi stk người ta có ích lợi gì??! Người ta vui vẻ với thế thân rồi còn đâu! Cái gì mà "Naruto giống cậu lúc còn bé"! Tôi nên sớm hiểu ra mới phải! Kakashi!!! Hatake thái thái!!! Cậu làm vậy có thấy được không? Đi tìm thế thân là hành vi gì? Bản chất của nó chính là thay lòng đổi dạ!!! Cậu làm như vậy là không được!!! Ngày lành tháng tốt, đường đường là Hokage Đệ Lục lại ở trước mặt vợ mới cưới nhắc đến người đàn ông thế thân khác, Kakashi, cậu..."

Ban đầu Kakashi còn sốt ruột muốn giải thích, sau đó càng nghe càng buồn cười. Cuối cùng nghe không nổi nữa, anh bắt chước Obito che miệng hắn lại: "Cậu đừng nghịch!"

Nhưng lập tức anh "A!" lên một tiếng.

Vị ninja am hiểu lôi độn giật mình như thể bị điện giật, vội vàng rút tay về.

Lòng bàn tay anh vừa bị liếm qua.

Kakashi cố gắng bình tĩnh giải thích: "Tôi không tìm thế thân."

Vốn là không có!

Trên đời này chỉ có một Uchiha Obito, đâu ra thế thân nào.

Bởi vì khi nãy Kakashi nở nụ cười, Obito không còn náo loạn nữa.

Obito cúi đầu, nhìn chăm chú vào Kakashi, thanh âm dường như vô cùng dịu dàng: "Kakashi!"

Kakashi: "Hửm?"

Obito: "Tại sao lại chọn mặc Shiromuku? Lúc cậu mặc nó, cậu đã suy nghĩ gì?"

Kakashi không ngờ sẽ phải trả lời một câu hỏi như vậy.

Đã suy nghĩ gì?

Cái này quan trọng sao?

Kakashi: "Đây là vấn đề gì?"

Obito nghiêm túc giải thích cho anh nghe. "Có một lần tôi lại đến làng Cát nhìn bọn họ trồng cây."

"Lại?" Kakashi nghĩ. "Konoha không thể trồng cây?"

Anh biết Obito thỉnh thoảng sẽ đến làng Cát. Hắn không chỉ xem người ta trồng cây, có khi còn dùng mộc độn hỗ trợ. Bởi vì thân phận của Obito đặc thù, Gaara đương nhiên sẽ thông báo cho Hokage.

Obito bắt đầu kể chuyện: "Sau đó, Sasuke vừa hay làm nhiệm vụ đi ngang qua. Là trưởng bối, để biểu hiện tình yêu gia tộc, tôi đương nhiên phải đến chào hỏi cậu ta."

Kakashi có dự cảm không ổn.

Obito chầm chậm nói: "Tôi hỏi cậu ta 'Trên mạng đều nói ngươi và Naruto là loại quan hệ "bạn bè" kiểu mới, ngươi nghĩ như thế nào?' "

Kakashi bất đắc dĩ: "Thằng nhóc không đánh cậu?"

Obito thản nhiên: "Đương nhiên là đánh!"

Kakashi không nói gì: "..."

Obito: "Đừng quá để ý chi tiết nhỏ!"

Kakashi: "Cậu tiếp tục."

Obito nói tiếp: "Cậu ta đánh tôi, vậy tôi chắc chắn phải dùng xuyên thấu, đúng không? Tôi lại không ngốc. Sau đó thằng nhóc Sasuke kia mở kĩ năng độc miệng. Cậu ta trào phúng nói với tôi: 'Ngươi trốn, có bản lĩnh thì trốn cả đời đi, đừng trở về rồi chết ở trước mặt người khác!"

Kakashi cảm thấy hơi kì quái: "Sasuke-kun không giống kiểu người sẽ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện."

Obito tận tình "giáo dục" Kakashi. "Làm sao tôi nhớ kĩ hết từng lời cậu ta nói chứ? Tôi nói ý chính thôi, cậu nghe hiểu là được, đừng chú ý tiểu tiết quá. Trước giờ tôi luôn nghi ngờ cậu có chứng OCD, ăn mỗi quả quýt mà bóc xơ trắng mất nửa ngày. Quả quýt đã làm gì sai?"

Kakashi không còn gì để nói: "..."

Obito nói tiếp: "Cậu ta mắng tôi. Dù dựa trên khía cạnh nào thì tôi đều có thể coi là trưởng bối của cậu ta, cậu nói xem tôi có nên đánh trả hay không?"

Kakashi không biết nên trả lời thế nào, cuối cùng vẫn là bất công, từ trong cổ họng phát ra một âm tiết: "A..."

Obito vui vẻ nói tiếp: "Tôi đáp lại cậu ta rằng 'Có mấy người không phải trốn, có thể là ngốc không hiểu, càng nản hơn đúng chứ?' "

Kakashi: "..."

Obito kể chuyện thêm hăng say: "Tên nhóc Sasuke còn mạnh miệng, nói cái gì mà cao thủ so chiêu đã đủ hiểu nhau rồi, có mỗi ý đó mà nói một đống blablablabla, không ngờ thằng nhóc này có thể nói nhiều như vậy. Tôi đơn giản trả về cho cậu ta bốn chữ - Quá dài không nghe!"

Kakashi phán đoán chuẩn xác: "Chắc chắn Sasuke-kun lại đánh cậu."

Obito ôm ngực. "Còn không phải sao? Hai con mắt của cậu ta xoay vòng vòng, dọa chết tôi rồi! Nhưng cậu cũng biết, tôi sẽ dùng..."

Kakashi nghe giảng đã học được cách cướp lời thầy. "Cậu sẽ dùng xuyên thấu."

Obito rất vui vẻ: "Chính xác!"

Kakashi: "..."

Obito: "Cuối cùng tôi bỏ chạy."

Kakashi: "..."

Obito: "Sau khi chạy thoát, tôi liền lấy điện thoại di động ra, không cẩn thận bấm vào một diễn đàn. Nói tóm lại, tôi chia sẻ link diễn đàn cho Naruto, sau đấy đọc fanfic suốt ba ngày. Tiếp đó, tôi về Konoha, dẫn dắt Naruto đi trên con đường viết fanfic không lối về."

Kakashi biết việc Obito dụ Naruto viết fanfic, chỉ là không biết cụ thể.

Nhưng vẫn là Kakashi: "..."

Obito lộ vẻ mặt vui mừng: "Cậu biết không, Naruto viết văn rất tốt, hay hơn chúng ta nhiều. Văn phong uyển chuyển, tình tiết lôi cuốn, tùy tiện viết cũng ra được mấy câu kiểu như "Nếu tên kia không có chốn về, tôi chính là chốn về của cậu ấy.", khiến fan nữ cứ gọi là cảm động rơi nước mắt. Đây chính là thiên phú! Không sánh bằng không sánh bằng!

Kakashi: "..."

Obito: "Nhưng đáng sợ chính là Naruto cảm thấy mình đang viết tình bạn."

Kakashi: "..."

Obito: "Cậu nói xem, cái trò đánh một trận sẽ thấu hiểu nhau là thể loại gì?"

Kakashi: "..."

Thầy Obito tổng kết: "Vì thế, từ hai người bọn họ, tôi suy ngẫm ra một đạo lí: Có chuyện là phải nói, không nói sẽ không hiểu. Có buff nhiều đến đâu, đánh một trận cũng không cách nào thấu hiểu hết được. Câu thông, người với người là phải câu thông, cậu nói có đúng không?"

Tuy rằng Obito kể chuyện chẳng khác gì diễn hài độc thoại, nhưng kết luận cuối cùng không phải không có lí. Kakashi nghiêm túc suy nghĩ một chút, đồng ý: "Đúng!"

Obito vô cùng vui vẻ.

Không chỉ bởi vì Kakashi tán thành ý kiến của hắn, mà còn vì hắn huyên thuyên nhiều thứ ngớ ngẩn như vậy, Kakashi vẫn nghe hết.

Ngoại trừ Kakashi, ai sẽ chăm chú nghe hắn nói những thứ này.

Obito cúi đầu nhìn Kakashi, dùng giọng nói nhu hòa mà hắn tin chắc Kakashi nghe xong sẽ thỏa hiệp: "Vậy nên trả lời vấn đề của tôi được không? Tôi muốn biết cậu nghĩ như thế nào."

Kakashi: "Cho dù cậu nói như vậy, tôi... Khi con người ta làm việc gì đó, trong đầu sẽ có rất nhiều ý nghĩ, liên tưởng, có cái là kinh nghiệm, kí ức ở quá khứ, có cái là phán đoán sau khi suy tính ngẫm nghĩ..."

Obito ngắt lời anh: "Không sao cả, cậu cứ từ từ nói."

Kakashi đột nhiên không nói gì.

Obito cũng rất kiên trì, không thúc giục anh. Hắn còn muốn bón cho Kakashi, giống như một người vợ chân chính.

Kakashi cảm thấy nếu để người ta tiếp tục bón cho mình như thế thì chẳng ra làm sao, anh cũng đâu phải trẻ con.

Đẩy chiếc đũa ra, anh cố gắng hồi tưởng lại suy nghĩ của mình lúc đó để trả lời Obito.

Kakashi chưa bao giờ giỏi giãi bày với người khác.

Anh càng am hiểu một mình chịu đựng.

Theo thói quen buông tầm mắt, anh ngập ngừng mở miệng: "Lúc đầu đúng là có hơi tưc giận, không muốn mặc."

Obito cổ vũ nói theo: "Ừm, thật sự nên tức giận."

Kakashi: "Sau đó nghĩ vì sao cậu là chuẩn bị cái này. Phân tích chiến thuật cần chú ý tính toàn diện, bao quát cả trường hợp tốt nhất lẫn xấu nhất."

Obito: "Ừm."

Kakashi: "Xấu nhất chính là mặc vào sẽ bị cậu giễu cợt. Nhưng tôi nghĩ cậu không phải người như thế..."

Kakashi: "Tốt nhất... có lẽ... là vì muốn xem... Cho nên quyết định mặc vào."

Obito yên lặng lắng nghe.

Kakashi tiếp tục nói: "Lúc mặc rất rườm rà, ban đầu còn cảm thấy quá phiền toái, nhưng nghĩ đến người phụ nữ trong ngày hôn lễ dài dằng dặc phải mặc cái này khiến cho người khác thật sự khâm phục... Nhưng mà..."

Kakashi nhắm mắt lại: "Cho dù vất vả, trong ngày trọng đại đó, chắc chắn người con gái nào cũng sẽ vô cùng hạnh phúc. Có một người mà tôi quen, vốn là có thể mặc Shiromuku gả cho người mình yêu, nhưng người kia đã ra đi mãi mãi... Chiến tranh... Cô ấy không phải người duy nhất mất đi người thương... Ngược lại là tôi, mặc bộ quần áo mà các cô ấy muốn mặc, nhưng chỉ là trong một trò đùa vui, thật sự là hổ thẹn. Vì thế dùng ảnh phân thân mặc cẩn thận. Trong quá trình còn nghĩ tới một số chuyện bên lề khác như điều chỉnh tiền trợ cấp gì đó. Đại khái là vậy..."

Tuy rằng Kakashi không nói tên, nhưng Obito biết anh nghĩ tới ai.

Là Yuuhi Kurenai và Asuma.

Mà không nói ra tên chẳng qua là sự dịu dàng của riêng Kakashi. Anh không muốn những lời mình nói giống như đang trách móc Obito.

Obito hiểu anh.

Hơn nữa là càng ngày càng hiểu rõ.

Hắn nghĩ, quả nhiên là như thế.

Thật ra, anh hùng như Kakashi có gì phải hổ thẹn.

Anh hùng giống như Kakashi, một Hokage cố gắng xây dựng lại Konoha, vốn là không cần hổ thẹn.

Trách ai được?

Kakashi hổ thẹn là bởi vì anh vẫn luôn gánh vác Obito, vẫn luôn chịu trách nhiệm bởi những thiệt hại Obito gây ra.

"Đều do mình làm hại." Obito nghĩ.

Kakashi khó khăn đáp xong vấn đề, bỗng nghe được Obito hỏi: "Kakashi, nếu như có một khả năng, đó là cậu chưa từng gặp tôi..."

Hắn nhìn sang, không giống như đang nói một loại giả thiết mà là bàn luận một khả năng có thể thành sự thật.

Điều này làm cho Kakashi trong nháy mắt nhớ tới dáng dấp của Obito khi nhắc tới Tsukuyomi vĩnh cửu.

Anh sốt ruột, nắm lấy tay Obito, vẻ mặt cũng trở nên sắc bén. "Cậu..."

Obito biết anh đang lo lắng cái gì. Hắn vỗ vỗ BaKakashi trong lòng mình, ngắt lời anh đồng thời cũng chuyển chủ đề: "Tôi còn chưa nói cho cậu biết tôi sống lại như thế nào đúng không?"

Kakashi ngày càng lo lắng. Anh nhìn Obito như muốn thúc giục hắn nói tiếp.

Obito: "Là Kamui."

Obito: "Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong không gian Kamui. Tôi phát hiện ra hai mắt Kamui có thể xuyên qua thời gian."

Obito: "Tôi đã thí nghiệm mấy lần, giải thích cặn kẽ thì có hơi phức tạp. Nói đơn giản chính là tôi có thể trở lại quá khứ. Nếu như trốn ở trong không gian nhìn một chút, không đi ra ngoài thì sẽ không thay đổi gì cả. Nếu đi ra ngoài không gian... tôi có cảm giác đi ra sẽ không trở về được nữa nên chưa thử qua."

Obito: "Vì thế, trở về quá khứ rồi đi ra ngoài có thể thay đổi mọi chuyện hay không, thay đổi quá khứ sẽ làm tương lai phát triển tốt hơn hay tệ đi, đến giờ tôi còn chưa biết được."

Kakashi trợn to hai mắt.

Không gian cùng thời gian.

Một lần nữa, anh lại phải kinh ngạc với uy lực bug của Kamui, đồng thời cũng nghĩ nếu như Obito sớm nắm giữ hai mắt Kamui, có phải rất nhiều chuyện sẽ khác đi.

Là anh đã từng giữ lấy con mắt của Obito.

Obito không biết Kakashi đang suy nghĩ gì. Hắn tiếp tục nói: "Nhưng đây là việc có thể thực hiện được. Tôi có thể trở lại quá khứ, cố gắng để cậu không gặp phải tôi, để cậu sống tốt hơn một ch..."

"Không muốn."

Obito cúi đầu nhìn xem Kakashi vừa kiên quyết từ chối.

Kakashi không chắc mình có thể thuyết phục Obito từ bỏ ý định này hay không. Anh trước giờ chưa từng thuyết phục thành công được Obito. Cho tới hiện tại, ngoại trừ Tsukuyomi, Obito càng am hiểu thuyết phục anh hơn. Cậu ấy có thể dùng một câu nói tu bổ lại anh, cũng có thể dùng một câu nói đánh nát anh. Tuy rằng từ lâu anh đã quen sống trong địa ngục, nhưng sau khi bị đánh nát, anh vẫn có thể dùng Chidori đâm xuyên lồng ngực Obito.

Kakashi vô cùng hận sự bất lực của bản thân, chỉ có thể lặp lại: "Đừng làm như vậy, Obito."

Obito có cảm giác mình đang đứng trước bờ vực cheo leo, ngay trước khi ngã xuống đã được người ta tóm chặt lấy.

Hắn sống lại.

Obito hạ giọng: "Tôi ở trong không gian Kamui suy nghĩ thật lâu. Tôi chết rồi mới nắm giữ sức mạnh hai mắt Kamui. Nhưng khi tôi chết, tôi chưa từng có ý nghĩ muốn phục sinh. Vậy tại sao tôi lại sống lại?"

Hồi tưởng lại lời từ biệt của Obito, Kakashi biết hắn nói thật. Anh biết lúc đó Obito không muốn tiếp tục sống, cho nên không dám nói bất kì lời giữ lại nào, sau đó thì căn bản là không có cơ hội.

Obito nói tiếp: "Tôi sử dụng Kamui xem quá khứ, nhìn lại rất nhiều việc. Tôi ý thức được, thời điểm Rin chết, cả tôi và cậu đều thống khổ như nhau. Cho nên, khoảnh khắc tôi không thể đuổi tới kịp ấy, tôi mới có thể thông qua con mắt của cậu, nhìn thấy Rin lao vào tay cậu."

Nhắc lại chuyện cũ, vẻ mặt của Kakashi vẫn không thể bình tĩnh. Nhưng đây là một loại im lặng đau khổ, rất lâu rất lâu, nó đã len lỏi vào máu thịt của anh, làm cho anh vẫn có thể mỉm cười, nhưng thật ra chưa giây phút nào quên đi.

Obito ôm chặt Kakashi, nói ra suy đoán của hắn. "Như vậy, tôi đoán rằng từng có một lần giống như vậy, cả tôi và cậu đều đồng thời sử dụng Kamui, đều đồng thời cảm thấy vô cùng thống khổ, cũng đồng thời nghĩ "để thời gian dừng lại ở thời khắc này", cho nên hai mắt Kamui mới đánh dấu thời điểm đó và đem tôi mang về."

Thứ này đối với Kakashi cũng không phải suy đoán, bởi vì anh lập tức nhận ra Obito đang nói đến lần nào.

Là đại chiến thứ tư.

Là thời điểm bọn họ ở trong không gian Kamui, khi anh dùng Chidori đâm vào ngực Obito.

Obito nhìn biểu cảm của Kakashi thay đổi thì hiểu ngay. Hắn gật đầu nói: "Chính là lần đó phải không? Kakashi, cậu đúng là một kẻ ngốc!"

Anh hùng thế mà lại muốn cùng tội nhân chết chung một chỗ, ngưng đọng thời gian, vĩnh viễn dừng lại trong không gian không có người thứ ba.

Cho dù chỉ là một ý nghĩ trong chớp mắt.

Lại giúp hắn hoàn thành một đời dang dở.

Cho nên, đến cuối cùng, vẫn là Kakashi gánh vác Obito.

Obito cắn chặt răng.

Hắn nghĩ:

Khi ta từ chối mình mười tám năm, cậu ấy nhớ rõ ta.

Ta sống trong máu thịt của cậu ấy, như dây leo kí sinh trong xương cốt cậu ấy, dựa vào cậu ấy, dây dưa cậu ấy, như tằm ăn rỗi, tu bổ cậu ấy rồi lại phá nát cậu ấy.

Cậu ấy chưa từng muốn buông tay, nhưng biết ta không thể đối mặt với lỗi lầm của bản thân, cho nên không dám giữ lại.

"Tôi yêu cậu."

Kakashi nghe được giọng nói khàn khàn đầy run rẩy của Obito.

Anh đã từng nghĩ mình chưa từng ôm hi vọng.

Nhưng khi chân chính nghe được câu nói này, anh giống như đã đợi rất lâu rất lâu rồi.

Như một bù nhìn rơm đã trải qua bao năm gió táp mưa sa, anh mỉm cười dịu dàng, ôm lấy đầu người đàn ông đang bật khóc. Thay đổi tác phong đánh Thái Cực thường dùng, anh đáp lại đối phương không một chút hàm hồ, thanh âm so với nụ cười còn dịu dàng hơn: "Tôi cũng vậy."

"Obito, tôi cũng vậy."

#

Obito cho rằng, nếu như đây là một bộ truyện, chẳng hạn như truyện của Hắc Miễn thái thái - một tay bút trữ tình lãng mạn, chắc chắn tác giả sẽ biết tuyến tình cảm cần đặt cao trào ở đâu.

Chỗ này nên có 2397 chữ miêu tả cảnh ôm hôn thâm tình.

Thế là Obito lập tức thực hành.

Sau khi vừa thực hành vừa chạy 5975 chữ miêu tả trong đầu, Obito thấy cứ tiếp tục như vậy thì không ăn cơm nổi. Hắn đành phải buông Kakashi ra.

Dù sao Kakashi xuất thân từ Ám bộ, lượng khí trong phổi không nhỏ, hơn nữa Obito lại không có kinh nghiệm gì. Nói về phương diện này, người đọc đủ series Thiên đường tung tăng như Kakashi còn có kiến thức lí thuyết vững chắc, phong phú hơn nhiều so với boss đại chiến lần thứ tư chỉ một lòng muốn trả thù xã hội.

Cái này gọi là làm việc gì cũng cần có cơ sở kĩ thuật.

Nhưng thực tế khác xa so với lí thuyết. Dù sao Kakashi cũng là người bị hôn. Tuy Obito không có kinh nghiệm, nhưng thiên phú hơn người, hôn như thể muốn nuốt anh vào bụng, chẳng biết là hôn hay là gặm. Kakashi muốn duy trì hô hấp cũng khó.

Hokage Đệ Lục suýt chút nữa bị hôn đến ngất.

Miệng hai người vừa tách ra, Kakashi mới ý thức được là nãy giờ mình vẫn được Obito ôm trong lòng. Anh đẩy hắn một cái, muốn ngồi dậy. Nhưng Obito ôm lấy eo anh không chịu thả ra.

Kakashi buông tầm mắt xuống. Để ổn định lại hô hấp, anh hít sâu một hơi, chậm rãi điều chỉnh hơi thở.

Obito lắng nghe...

Hự, cứng lên rồi!

Obito vừa ngắm nhìn Kakashi vừa thầm lên kế hoạch: Hôm nào đó rảnh rỗi phải dùng Kamui quay về thời điểm này để ghi lại toàn bộ quá trình mới được!

Cái này là lấy tài liệu, không phải tư liệu sống dung tục để quay tay.

Tình tiết trong văn học có thể tính là dung tục sao? Không tính.

Obito nghĩ: Kakashi yêu ta thật là đẹp! Yêu ta! Ta! Khà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net