Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với học sinh Việt Nam, tháng 12 không phải là lúc chuẩn bị cho kỳ nghỉ thay vào đó là một kỳ thi học kỳ đang chào đón, các bạn tôi hay đùa rằng ăn Tết Tây ngon không còn phải xem kỳ thi này như thế nào. Đầu tháng 12 đã bắt đầu chuẩn bị ôn tập và hoàn thành các cột điểm còn thiếu, các tập tài liệu ôn thi ngày một dày lên.

Hằng ngày đều phải đối mặt với rất nhiều bài tập trên lớp và bài tập về nhà. Tôi thường tranh thủ thời gian trước khi bắt đầu lớp học để làm bài tập, bài nào không biết thì bỏ qua một bên để hỏi Vy sau.

Đang bỏ qua một câu trong đề ôn tập Hóa thì có tiếng nói phát ra từ phía sau làm tôi giật mình, tôi rất dễ giật mình cho dù đã đối mặt bao nhiêu lần đi nữa thì vẫn không thay đổi. Ví dụ như trường hợp có người đứng phía sau tôi, lúc đó không tập trung cao độ vào việc gì thì vẫn bị.

"Bài đó giải vầy nè...." Một loạt các bước giải được phát ra từ Toàn.

"Xong rồi đó hả? Nghe không kịp Mosquito nói lại đi!" Toàn nói nhanh quá, tôi chưa kịp nhớ cách giải thì đã xong chỉ có thể đem xấp tài liệu quay xuống nhờ giảng lại.

"Đây ghi luôn cho." Toàn đoạt lấy bút và tập tài liệu của tôi.

"Đừng!" Tôi đem tập tài liệu đóng lại ôm vào lòng.

Mắt Toàn tràn đầy khó hiểu nhìn về phía tôi.

"Mosquito viết chữ xấu quá, đọc không được." Ngoài ra còn có một lý do khác nữa xuất phát từ bệnh khó ở, tôi không thích người khác viết vào tập sách của mình. Tính tôi quá thẳng nghĩ gì nói đó, thích hay ghét cái gì thì đều viết lên mặt nên lúc nói xong tôi có chút sợ Toàn giận. Tôi không muốn đổ thừa nhưng Vy thật sự chiều hư tôi rồi, có việc gì là tui lại nói thẳng và nó chưa bao giờ giận thế là đôi lúc quên kiềm chế lại. Mà nó có giận không thì tôi không rõ, tính nó lặng như nước vậy.

Đang bối rối kiếm lời giải thích thì Toàn trả lại bút, sau đó từ từ chậm rãi giảng lại các bước, giảng xong rồi còn hỏi tôi có hiểu không?

"Hiểu rồi cảm ơn Mosquito nha!" Tôi nói lời cảm với Toàn nhưng chưa vội quay về bàn. Nghĩ đến điều gì đó tôi lại nói: "Vì Mosquito đã chỉ tôi làm bài tập Hóa, mai mốt cần hỏi văn, sử, địa cứ kiếm tui."

Tôi nhận không được câu trả lời của Toàn, tưởng là giận vụ chê chữ xấu nên suy nghĩ lại phân ra làm hai.

Hạ trầm tĩnh: "Lúc nãy nói vậy có hơi quá rồi đó mày, mau xin lỗi đi."

Hạ nóng nảy: "Tao lại thấy không có gì, bình thường mà. Lần chép bài Toán đó, Toàn có giận đâu."

Hạ trầm tĩnh: "Phải, nhưng lần đó đâu có nói thẳng vậy đâu."

Hạ nóng nảy: "Con trai không có nhỏ mọn thế đâu."

Chưa kịp đợi đến quyết định cuối cùng thì Toàn đã rút cuốn sách Ngữ Văn đặt lên bàn, mở ra bài "Cảnh ngày hè" đẩy về phía tôi.

Toàn không nói gì cứ yên lặng nhìn về phía tôi còn tôi chưa xử lý được thông tin nên đứng hình vài giây. Đến khi kịp xử lý thông tin thì tôi phát hiện thì ra Toàn không giận. Nhìn về cuốn sách ghi chú chẳng được bao nhiêu của Toàn tôi bắt đầu phân tích lại tác phẩm cho Toàn nghe. Sách ghi chú không đủ như vậy thì sẽ khó học bài, tôi hỏi Toàn: "Có thể ghi vào sách Mosquito được không?"

"Được!" Toàn đưa cho tôi cây bút bi.

Tôi không nhận lấy, lắc đầu: "Quen dùng bút chì rồi, nếu không tui nói Mosquito ghi."

Tôi thích sử dụng bút chì hơn bút bi, nếu phải ghi chép mà không ép buộc thì tôi chỉ sử dụng bút chì vì nó dễ bôi cũng như chỉnh sửa. Bút mực khi viết sai sẽ phải xóa hoặc gạch bỏ, như vậy thật sự rất không đẹp mắt. Chắc vì điều này mà nhiều người thường ví trường học là bút chì, trường đời là bút bi.

Nghe tôi nói vậy Toàn cất cây bút bi đi: "Tiếp đi Witch."

Học trò này rất ngoan, rất chăm chú nghe giảng bài lâu lâu gật gật vài cái cũng không biết có hiểu không nữa. Phân tích xong tiện tay lật vài bài khác xem thì đúng như suy nghĩ là Toàn ghi chú không đủ ý.

"Kẹo nè Witch!" Toàn đưa viên kẹo cho tôi.

"Cảm ơn Mosquito! À nếu có còn bài không hiểu thì cứ kiếm tui, bù lại tui sẽ kiếm Mosquito hỏi Toán-Lý-Hóa nha." Tôi mỉm cười lập ra cuộc giao dịch.

"Được thôi. Nhưng có bao giờ Witch hỏi bài tui đâu, chỉ toàn hỏi bài Vy." Toàn đang xem lại các ghi chú tôi vừa ghi trong sách.

Tôi im lặng lục lại trí nhớ: "Hình như chưa là vậy thật. Vậy thì nên trách tui có một cô bạn cùng bàn học quá giỏi rồi."

Vy học siêu giỏi, môn gì nó cũng giỏi. Nếu không giành giải học sinh giỏi nhất khối thì cũng là học sinh giỏi nhất cấp (trường tôi có 3 cấp), đỉnh hơn nữa là xuất sắc nhất trường.

Nhìn thấy Toàn không ăn kẹo nhưng lại cho mình làm tôi nảy ra một câu hỏi: "Mosquito không ăn kẹo mà sao lúc nào cũng như kho kẹo vậy?"

"Ở nhà có nhiều, không ai ăn nên tìm người ăn tiếp." Toàn trả lời tôi nhưng lại đang nhìn vào bài "Cảnh ngày hè".

"Nhà bán kẹo hay gì mà có nhiều kẹo vậy? Không đúng nếu bán được thì đâu đem tặng. Vậy nhất định là bán ế không ai mua rồi." Tôi tự biên tự diễn, tự hỏi tự trả lời.

Toàn không kịp trả lời thì đã bị cái thói quen hỏi mà không cho người ta trả lời của tôi thao thao bất tuyệt hỏi tiếp: "Vậy còn nhiều không? Còn bao nhiêu? Cho tôi hết một lần đi khỏi mất công một ngày đưa 3 lần kẹo."

Tôi nhìn Toàn với ánh mắt thỉnh cầu. Sau đó tôi lại có cảm giác như mình đang lảm nhảm một mình vì Toàn vẫn không nói bất cứ lời nào, mắt cứ dán vào sách đến nỗi xuất thần hay là đang không muốn trả lời đây? Tôi vẫn mặt dày không chịu buông tha bèn nâng tone nhắc nhở: "Này Mosquito!"

"Sao Witch?" Lúc này Toàn mới ngẩng mặt lên nhìn.

Nhìn thấy biểu cảm này tôi khẳng định nãy giờ không nghe mình nói gì đâu, tôi phất tay chán nản chuẩn bị quay lên: "Thôi bỏ đi."

Nghe tôi nói vậy Toàn lại lần nữa dán mắt vào sách, giọng đầy hứng thú như phát hiện ra chuyện gì ly kỳ: "Mới phát hiện ra chuyện này nè Witch."

Toàn đem sách đẩy về phía tôi, ngón tay chỉ vào một dòng ghi chú lúc nãy tôi viết: "Sao Witch có thể viết được kiểu chữ đi lên trời hay vậy?"

Kiểu chữ đi lên trời mà Toàn nói là do tôi không thể viết chữ thẳng một hàng trên một khoảng trắng, dù cho đã cố canh rồi thì nó vẫn cứ đi thẳng lên phía trên.

"Đâu phải ai cũng viết được vậy đâu, kiểu đó có tên là "Vẽ đường cho chim bay" đó."

Toàn gật gù tiếp tục nói: "Cũng giống lắm. Sau này không cần nhìn nét chữ chỉ cần nhìn hướng đi là biết chữ nào của Witch rồi."

Câu chuyện nhỏ: ông Địa nhà Toàn.

Kỳ thi cuối kỳ I năm lớp 10, môn ngữ văn được thi vào sáng ngày 25 tháng 12 và đêm ngày 24 mọi người đều đi hỏi xem Toàn học đề nào. Không phải Toàn có tài tiên đoán đâu mà là Toàn đi cúng ông Địa, Toàn chọn một bài rồi sau đó cầu xin ông Địa cho đề ra ngay bài đó. Vâng, dân tự nhiên chơi hệ tâm linh gọi tên bạn Toàn.

Toàn thì cúng ông Địa còn tôi bậc mood tiên tri, cả hai chúng tôi đều chọn tủ bài "Cảnh ngày hè", có những con người đi hỏi nhưng không tinh tưởng cuối cùng là bị tủ đè.

Vừa ra khỏi phòng thi Văn là tôi đã nghe âm thanh gào thét của thằng bạn tên Hải: "2h sáng ra võng nằm học bài "Chinh phụ ngâm" mà sao lại ra "Cảnh ngày hè" vậy chứ, cay gì đâu á."

Toàn vỗ vai Hải và cười trên nỗi đau của bạn: "Hôm qua tao nói "Cảnh ngày hè" rồi mà mày không tin, vậy mày hỏi tao chi?"

Cười thằng bạn đủ rồi, Toàn quay qua hỏi tôi: "Làm bài được không Witch?"

"Nói nghe nè Mosquito, mai mốt đừng hỏi tui câu này nữa. Trả lời thật không được mà nói dối thì mang tội." Tôi nói với vẻ thành thật.

Toàn khó hiểu hỏi: "Là sao?"

"Nếu nói được thì kết quả sẽ không được dù tui cảm thấy làm được, còn nếu nói không được thì kết quả lại được nhưng sẽ mang tội nói dối." Giải thích xong tôi cũng đoán được Toàn sẽ không hiểu tôi đang nói gì đâu, làm sao để tôi nói chuyện bớt khó hiểu hơn đây?

Bằng chứng rõ nhất là Toàn lại hoang mang hỏi: "Là sao?"

"Thôi bỏ qua chủ đề này đi. Mosquito làm được không?" Từ bỏ công cuộc giải thích, tôi đã quá bất lực với cách thiết lập lời nói của mình rồi.

"Nhờ có cô giáo Witch giảng nên chắc trên trung bình. Thù lao của Witch nè." Toàn lấy kẹo đưa cho tôi.

"Thanks Mosquito. Có giảng gì đâu, nói quá lên không à. Mà nè lần trước trả rồi, sao giờ trả nữa vậy?" Tôi nói vậy thôi chứ không có ý định trả lại đâu nha, có trả thì người kia cũng không lấy.

Đáp lại tôi là nụ cười của Toàn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net