Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ 7, tôi bị sốt: "Lan Lan Vy ơi, hình như tao hơi nóng nè."

"Ừ nóng thiệt, có sao không bà?" Vy quan tâm hỏi.

"Chắc không sao đâu." Tôi lười biếng đáp.

"Kẹo nè Witch." Toàn vừa trở về từ căn tin.

"Thanks Mosquito!" Tôi đem kẹo cất vào balo thay vì ăn ngay như mọi ngày.

"Nào vào học kêu tao nha!" Nói rồi tôi nằm dài ra bàn đánh một giấc ngủ ngắn.

"Hạ bị sao vậy Vy?" Minh nhận ra sự khác thường.

"Hình như bị sốt rồi. Tao lên phòng giáo viên một chút nếu không về kịp thì hai người gọi Hạ dậy dùm nha." Vy phải đem bài tập của lớp lên cho cô chủ nhiệm.

"Được rồi, Vy đi đi." Toàn nói.

Tôi ngủ không sâu nửa mê nửa tỉnh, bên tai vẫn nghe được những âm thanh xì xào gì đấy. Không đợi được đánh thức tôi tự dậy luôn.

Toàn nhìn đồng hồ nói: "Chưa tới giờ học đâu, ngủ thêm chút đi."

Tôi không tỉnh táo hoàn toàn, có chút ngơ ngác mắt nhìn không rõ sự vật thậm chí lời Toàn nói tôi còn không nghe rõ. Định đứng dậy đi rửa mặt, trước mắt bỗng tối sầm vừa bước một bước đã chao đảo may là Toàn nhanh tay bắt kịp lấy cánh tay tôi.

"Có sao không Witch, lên phòng y tế không?" Toàn lo lắng hỏi.

Tôi vừa lắc đầu vừa nói: "Không sao đâu, đứng dậy nhanh quá thôi, ổn rồi cám ơn Mosquito nhiều."

Nghe tôi nói ổn nên Toàn buông tay ra, tôi bước qua người Toàn để đi rửa mặt thì Toàn lại giữ tôi lại một lần nữa: "Đi đâu vậy?"

"Đi rửa mặt cho tỉnh."

Rửa mặt xong tôi phát hiện mình không mang theo khăn giấy để lau, thôi không sao vì tôi chỉ lấy tay thấm nước rồi vỗ nhẹ lên mặt nên cũng không có bị ướt mấy. Lúc có cơn gió thổi đến mang lại cảm giác lành lạnh rất dễ chịu.

"Sao không lấy giấy lau khô mặt, có biết đang bệnh không?" Toàn nhăn mày trách và một tờ khăn giấy được đưa tới.

"Cám ơn Mosquito!" Tôi thấy miệng bị lạt nhớ đến viên kẹo của Toàn nên lấy ra ăn.

"Còn ăn kẹo nữa hả?" Toàn tịch thu viên kẹo tôi vừa mở ra.

"Lấy độc trị độc." Trước giờ tôi không kiêng khem gì cả, lúc bệnh vẫn có thể ăn kẹo uống đá như bình thường. Dù nói vậy Toàn vẫn không trả kẹo cho tôi, tôi và Toàn mắt to trừng mắt nhỏ - mắt to là tôi còn mắt nhỏ là Toàn. Mắt của Toàn là mắt mí lót nên so với mắt hai mí như tôi thì sẽ nhỏ hơn, nhìn dáng vẻ cố mở mắt to ra của Toàn khiến tôi bật cười.

Không trả thì thôi, tôi lại lấy một viên kẹo khác đem quơ trước mắt Toàn kết quả bị Toàn đoạt lấy. Tôi cũng không hiểu mình bị làm sao mà cứ mãi khiêu khích Toàn, chắc là tôi đang so coi Toàn có thể tịch thu bao nhiêu viên kẹo đây mà. Đôi lúc tôi cũng không hiểu nổi những hành động của bản thân, đến viên thứ 10 thì Toàn đoạt luôn chiếc balo rồi lấy hết tất cả số kẹo kèm lời cảnh cáo: "Nếu còn nhìn thấy thì sẽ tịch thu toàn bộ."

"Trả đây Mosquito, trả đây!"

"Đợi hết bệnh rồi trả." Toàn đem cả gói kẹo giơ lên cao.

Nhón chân cách nào cũng không với tới, tức quá chỉ có thể đánh Mosquito vài cái rồi quay về chỗ ngồi. Không phải là tôi bỏ cuộc đâu tôi đang đợi Toàn mất cảnh giác để lấy lại kẹo, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là chúng tôi đang bị các bạn trong lớp nhìn. Vy cũng vừa về lớp tôi cáo trạng luôn: "Lan Lan Vy! Mosquito cướp hết kẹo của Hạ rồi."

Vy thì còn lạ gì cái tính phóng đại của tôi, rất bình thản ngồi vào ghế: "Kể nội dung chính đi?"

Dù cách nói có phần phóng đại nhưng tôi vẫn đem toàn bộ câu chuyện kể lại cho Vy nghe. Lúc kể chuyện tôi cũng không mang theo hy vọng vì tôi biết nó sẽ rất nhanh tạt một gáo nước lạnh cho tôi: "Vừa lắm, bệnh mà đòi ăn kẹo."

"Hứ, bạn với chả bè. Không nói chuyện với bà nữa." Tôi hờn dỗi nói.

Hôm đó, chúng tôi chỉ cần học 3 tiết là có thể tan học và hẹn 2h sẽ gặp tại nhà Vy.

Khi về tôi nhận được một tin nhắn: "Nếu không khỏe thì ở nhà nghỉ ngơi đi."

Là Toàn nhắn, tôi chỉ xem mà không trả lời vì...

Ting...ting...ting

Vy nói: "Chắc là tụi nó đến."

"Để tao mở cửa cho."

Người đến là Toàn. Đôi lông mày của Toàn thoáng cau lại khi nhìn thấy tôi mở cửa, Toàn dẫn xe đi lướt qua tôi mà không nói gì. Tôi khóa cửa rồi chầm chậm đi vào nhà để người phía sau có thể đuổi kịp.

Bước chân Toàn rất dài chỉ vài bước đã đuổi kịp đi song song bên cạnh tôi, giọng nói có phần khó chịu: "Sao không ở nhà mà lại đến đây?"

"Có về đâu mà nói đến?" Tôi nói vậy là vì sau khi kết thúc giờ học tôi đã tá túc tại nhà Vy luôn, đi đi về về thì hơi phiền.

Thấy Toàn có vẻ không hiểu tôi nói thêm: "Sau khi tan học tui đã theo tiếng gọi con tim mà đến đây."

Mà hình như nói xong Toàn lại càng mơ hồ, thôi không cần quan tâm.

"Ai cho mày cất idol của tao, chưa ngắm đủ mà." Bước vào tôi nhìn thấy Vy đang đem mấy cuốn tạp chí và hình của idol cất đi.

"Dạ chị, làm bài xong em cho chị mượn ngắm tiếp."

Ting...ting...ting

"Lần này chắc là Minh rồi." Tôi nhanh nhẹn chạy đi.

Ở diễn biến nào đó: "Người trong hình là ai vậy Vy?"

"Là một diễn viên Thái Lan tên là J." (Xin phép giấu tên idol của mình)

Thấy tôi quay lại một mình, Vy hỏi: "Minh đâu mà mày có một mình vậy?"

Vừa dứt câu thì Minh đã xuất hiện với những ly trà sữa trên tay: "Tao có mua trà sữa cho tụi mày nè."

Minh là một người bạn rất tốt bụng thường hay mời chúng tôi ăn bánh kẹo, lần này còn mua trà sữa phát cho từng người, đến lượt tôi lại bị người nào đó đoạt lấy với lý do tôi đang bệnh.

"Trả đây Mosquito!" Tôi và Toàn có màn rượt đuổi nhỏ chỉ vì ly trà sữa. Toàn nhanh tay cắm ống hút vào trực tiếp uống luôn, chơi vậy ai chơi lại. Tức quá cũng chỉ có thể đánh vài cái rồi quay về bàn.

Lần này làm việc nhóm rất hiệu quả, phải công nhận một điều rằng Toàn thiết kế Powerpoint vừa sinh động dễ hiểu mà còn đẹp nữa. Nhưng nhìn hình ảnh hết uống ly trà sữa này đến ly trà sữa khác thật sự rất ngứa mắt. Mỗi lần tôi xin ké một miếng trà sữa của Vy là có một ánh mắt nhìn qua, nhìn thì nhìn thôi có gì phải sợ.

Đang yên đang lành tôi lại cảm thấy có chút khó chịu hình như bắt đầu sốt lại rồi, đôi mắt hơi nóng có chút mỏi. Cũng sắp xong rồi nên vẫn cố chịu đến lúc làm xong. Trong khoảng thời gian đó tôi cảm thấy dường như Toàn nhìn về tôi nhiều hơn.

Kết thúc bài tập Toàn nói với tôi: "Dọn đồ đi tui đưa Witch về nhà."

"Không cần đâu ba tui đến đón với lại còn đi học thêm Toán nữa." Tôi lắc đầu.

Toàn lại đưa tay lên trán tôi: "Nóng thế này rồi mà còn không chịu về nhà nghỉ ngơi, gọi là Witch chứ không có nghĩa bản thân thật sự là Witch đâu."

"Là Witch thì sao mà không là Witch thì sao? Cái biệt danh này chắc do tui tự đặt ra hả?" Một ngày mà phải mắt to trừng mắt nhỏ đến hai lần với cùng một người, không khí trở nên căng thẳng.

Vy cũng khuyên tôi: "Nghỉ một ngày đi bà, tui sẽ gửi bài cho bà chép."

"Tập của chị đọc nổi sao, vừa viết tắt vừa có sân bay." Vy viết không kịp bài nên thường chừa khoảng trắng, không những thế còn viết tắt theo rất nhiều hình thức bao gồm tiếng Anh, tiếng Thái phiên âm và nhiều ký tự khác. Bình thường trong lớp chép bài của nó là phải có nó ngồi kế bên phiên dịch.

Có lần mượn tập nó chép bài môn Sinh học, trong đó có một cụm là "thông gan" đọc vào cũng không có gì bất thường vậy là tôi cũng chép theo. Đến khi nó nhìn lại mới nói đó là "thông với nhau", từ "gan" trong tiếng Thái có nghĩa là "với nhau."

"Tui cho Witch mượn tập." Toàn nói.

Thấy vẫn chưa lung lay được tôi Toàn bổ sung thêm một điểm quan trọng đầy sức thuyết phục: "Đi về thì tui sẽ trả lại hết tất cả kẹo lúc sáng."

Dù tôi đã ngầm đồng ý nhưng vẫn giả vờ suy nghĩ và nhờ vậy có thêm một thu hoạch khác.

"Thêm ly trà sữa." Toàn bất lực nói.

Tôi lập tức đi thu dọn đồ dùng.

Toàn hướng theo bóng lưng tôi nói: "Nhưng là sau khi đã hết bệnh."

"Biết rồi, biết rồi." 

Khoảng 15 phút sau...

"Đến rồi, thanks Mosquito nhiều."

"Không có gì, nhớ đi bác sĩ. Tui sẽ gửi bài cho Witch."

Vừa về nhà là tôi thay đồ rồi ngủ một giấc đến tận bữa tối. Ăn tối xong mở điện thoại lên xem thì thấy tin nhắn của Toàn, Toàn gửi nội dung bài học cho tôi cơ mà sao chữ xấu quá đọc không được.

"Cám ơn Mosquito nhiều!"

Tin nhắn vừa gửi đi Toàn lập tức trả lời: "Không có gì. Đã đỡ hơn chưa Witch?"

"Đã đỡ nhiều rồi."

"Nhớ uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm đi." Toàn nhắn lại.

Với người lạ thì tôi ít nói còn với bạn bè tôi lại nói rất nhiều, thay vì trả lời "Ok, cám ơn bạn" thì tôi lại nói: "Nghỉ ngơi sớm thì được nhưng còn thuốc thì miễn đi, không thích uống thuốc."

Mỗi lần bị cảm tôi đều không uống thuốc, mẹ mua thuốc thì tôi lại đem đi giấu. Vì vậy sau này mẹ cũng không còn mua thuốc nữa trừ phi tôi yêu cầu, nhưng tỉ lệ xảy ra gần bằng 0. Tôi không uống thì chỉ có thể ăn, vậy là mẹ lại nấu các món ăn giải cảm.

"Sao không uống, không thích thì cũng phải uống. Vậy mới mau khỏi bệnh."

Tôi gửi icon lè lưỡi: "Không uống chính là không uống, trước giờ đều vậy."

Dường như Toàn đã bất lực trước sự bướng bỉnh của tôi nên gửi ba cái icon chán nản, thế là cuộc trò chuyện kết thúc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net