Chương 3:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

     Hà Dĩ An vừa bước ra khỏi nhà đã thấy thân ảnh của Lục Thừa Cảnh đang vẫy tay cười, cô không khỏi cười theo chạy đến, "Sao? Đến cảm ơn em hôm qua hả?"
     Lục Thừa Cảnh cũng cười tự nhiên, theo thói quen lâu năm xoa đầu Hà Dĩ An mang giọng chiều chuộng, "Đúng vậy, tiểu nhân đến đây báo đáp làm tài xế cho đại tiểu thư đây. Mau lên xe nào!"
     Cả quãng đường hai người trò chuyện vui vẻ, Hà Dí An luyến tiếc xuống xe dặn dò, "Đừng uống rượu, thân thể sẽ không tốt" nghĩ một lúc sau còn chậm rãi nói, "Cũng đừng có để tâm, mau quên đi đừng có vì một tình cảm mà làm đau bản thân."
     Nghe Hà Dĩ An nói, Lục Thừa Cảnh gật đầu gượng cười, thân hình tỏa ra bi thương khiến người ta đau lòng.
     Nhìn chiếc xe phóng vụt đi Hà Dĩ An mới cười tự nhủ: đừng vì một tình cảm mà làm đau bản thân ư? Mình còn chưa làm được mà còn đang mua thêm dây gai buộc đây. Hà Dĩ An lắc đầu cười, lên phòng học.
     "Dĩ An, mau lại đây. Nhanh lên!" Tốt Như nhìn thấy Hà Dĩ An cười tươi vẫy tay giục lại.
     Hà Dĩ An mỉm cười, "Tốt, tại hạ liền đến." Bạn thân 5 năm liền Tốt Như rất hoạt bát tuy vậy lại có một mối tình khổ giống cô, Tốt Như thích người kia là anh trai con của kế mẫu. Khá giống cô mà, kiểu người anh trai tốt bụng ấy.

     Tốt Như đang hăng say kể về bộ tiểu thuyết mới cày tối qua, Từ Hữu Chính trầm lặng đặt cặp sách quay mặt hướng Hà Dĩ An gật đầu, "Chào buổi sáng!"
     Hà Dĩ An cũng lễ phép cười lại, "Sớm an!"
Nhìn hai người chào hỏi xong Tốt Như trợn mắt kéo Hà Dĩ An ra một bên nhỏ giọng, "Cậu thân thiết với nam thần từ khi nào vậy? Mau khai ra cho gia biết!"
     Hà Dĩ An nhìn Tốt Như ngạc nhiên, "Nam thần á, ai cơ?"
     Nghe câu này Tốt Như che trán, an ủi vỗ vai Hà Dĩ An, "Hà học bá, ngươi ngoài quan tâm chuyện học hành và anh trai hàng xóm có thể chăm chỉ cập nhật tin tức hơn hay không? ". Tốt Như rút điện thoại mở trang của trường học lên giải thích, nói một hồi hăng say cho Hà Dĩ An.
     "Oa! Nói vậy Từ Hữu Chính đang trong top Nam thần học đường của tỉnh mình và rất nổi tiếng trong trường?" Hà Dĩ An vẻ mặt thông tuệ cười cười.
     "Đúng vậy. Vì thế nói cho mình nghe vì sao nam thần lại chào cậu, rất hứng thú." Tốt Như mắt tò mò chống cằm chờ giải đáp.
Hà Dĩ An lấy sách, "Xuất phát từ xã giao."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net