Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta lo lắng đến hoảng hốt khi mà chủ tàu lại giục ta rối lên, tàu sắp khởi hành, ta mà không lên thì kệ việc ta thuê tàu thì hắn vẫn phải đi. Cái xã hội phong kiến này nhiều luật lệ rất quá đáng, tàu thuyền đỗ theo ngày, qua giờ Dần là tính thêm một ngày. Vì vậy ta không thể mất thêm tiền cả một ngày nên phải xách mông lên tàu trong nỗi ấm ức.

Nghiêm Cố Hữu ngồi xuống đối diện đưa túi điểm tâm cho ta. Hắn nói, đi sớm thế này chắc ta chưa ăn, có muốn ăn thử đồ hắn chuẩn bị không?

Tại sao hắn được lên thuyền của ta à, trong lúc chủ tàu gào thét làm loạn suy nghĩ của ta, Nghiêm Cố Hữu hắn lại lải nhải nói với ta nào là mấy tờ giấy hắn đã xem qua, là lộ trình của ta, hắn nào là xem một nhớ mười, còn khế ước thì hắn sẽ đi theo để thanh toán cho ta luôn. Hắn nói trong hành lí của hắn toàn là ngân khố. Sau đó, hắn trở thành bạn đồng hành của ta.

Ta không khách sáo ôm cả hộp điểm tâm, cũng may ta không tiếc tiền đầu tư hẳn cả một con thuyền tuy nhỏ nhưng bên trong lại đầy đủ tiện nghi, chăn gối êm ái, có bộ bàn ghế con để ngồi ăn cơm, bát đũa cũng sạch sẽ đầy đủ. Hôm nay quả thật ta đã bước chân trái xuống giường rồi. Khi ta mở tủ để cất hành lý, ta còn phát hiện thêm cả Tiểu Yến đang say ngủ bên trong, người mà lẽ ra đang xin nghỉ để về thăm gia đình trong ba tháng tới này. Ta nhẹ nhàng đóng lại, ra gọi chủ tàu vào kiểm tra xem mắt ta có ổn không. Nghiêm Cố Hữu thấy ta chau mày cũng hóng hớt đi vào. Ta tự mình châm một bình trà, tiện lấy thêm cái chén để rót nước, ngồi xuống ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài. Thời tiết bây giờ sắp vào thu, khí trời mát mẻ, đi trên sông như thế này cũng làm dịu đi cái không khí ngột ngạt ở trong làng. Ngẫm ra thì ta lâu lắm không được đi ra ngoài như thế này rồi. Cũng tốt, ta đi một thời gian như vậy về nhà chắc mọi việc cũng ổn thỏa hết rồi nhỉ. Cha mẹ từ giờ cũng chỉ đi chùa cần an cho các con, Thúy Kiều vẫn ngày ngày học làm thơ đánh đàn, Vương Quan giờ cũng không còn vướng bận chuyện hàng hóa, chắc sẽ chú tâm tu học hơn. Còn ta thì sao? Sau ba tháng này ta lại lao đầu vào buôn bán tiếp sao.

Nghiêm Cố Hữu đi ra trước, chắc hóng được trong đấy là Tiểu Yến, hắn cũng không muốn làm người nhiều chuyện. Tiểu Yến đi cùng ta cũng tốt, dù sao, mình ta với hắn ở đây ta cũng không yên tâm. Hắn nhìn ta cười cười, hắn lấy ra một gói bánh nhỏ, hắn nói bánh này mà ăn cùng với trà rất thơm đấy. Dù sao giờ đay cũng có người lo toàn bộ chi phí cho mình, thêm gói bánh nữa cũng đâu có sao. Đúng như hắn nói, một chiếc bánh bột nhỏ bằng đốt ngón tay hình con thỏ, vừa thơm vừa mền, cắn ra thì lại thấy xốp và ngọt như hoa đang nở rộ. Ta vừa nói chuyện phiếm với Cố Hữu, vừa thăm dò hắn.

"Nghiêm công tử, có việc này ta không biết ngươi có vừa lòng không... Ta thấy vấn đề bây giờ xuất hiện thêm Tiểu Yến nữa, chắc ngươi cũng thấy bất tiện.... Hay là thế này, ngươi nói ngươi nhớ được lộ trình của ta. Thật sự ta không tin, ta muốn ngươi viết ra giấy xem có đúng như ta nhớ không."

"Còn nữa, nếu ngươi lo lắng về lộ phí thì cứ để một ít ngân phiếu lại, thừa thiếu gì ta trả ngươi sau. Còn tiền công ta chỉ lấy một nửa thôi.... Thực ra một công tử như ngươi... à không, ý ta không phải vậy... Nhìn ngươi ta cũng đoán ngươi khá bận rộn, không thì ở điểm tới... ngươi không nhất thiết phải đi theo bọn ta nữa đâu. Còn linh chi của ngươi, ta lấy danh dự ra đảm bảo sẽ cố gắng hết sức lấy cho ngươi."

Sau khi nói một hồi, tự cảm thấy bản thân ăn nói cũng khá chau chuốt, lời lẽ khá chặt chẽ, chắc hẳn hắn sẽ hiểu ý ta mà viết lại cái lộ trình ra trước khi ta quên mất. Nghiêm Cố Hữu vẫn trầm ngâm nhìn ra phía sông, hắn vẫn giữ im lặng. Đến khi chủ tàu xách cổ Tiểu Yến ra hắn vẫn không chịu nói gì. Tiểu Yến thấy ta ngồi đấy thì khóc lóc, lao đến ôm chân ta.

"Tiểu thư, Tiểu Yến là lo cho tỷ nên mới âm thầm lên thuyền trước... Tiểu thư không nên đuổi ta về quê để đi biệt những ba tháng chứ. Tiểu thư thân là con gái, một mình lang thang bên ngoài sao được? Tiểu thư phải nghĩ đến cả những người thân nữa chứ....."

Ta kéo Tiểu Yến ngồi lên ghế, vừa kịp gọi hai tiếng Tiểu Yến thì muội ấy nói, là Vương công tử và Vương đại tỷ bảo muội ấy lên thuyền chăm lo cho ta. Hay quá rồi, giờ còn lôi cả Vương Quan lẫn Thúy Kiều ra dọa ta đấy sao.

"Dọn gọn quần áo cho ta vào tủ rồi chứ?" Tiểu Yến cúi đầu gật nhẹ, cất gọn gàng hết rồi, còn để cả sáp thơm vào bên trong nữa rồi. Từ ngày hôm ấy, ta luôn thích mùi thơm của hoa nhài nên đã tìm mua sáp thơm để vào tủ quần áo. Nhưng mấy thứ đấy chỉ để được một thời gian ngắn, vì vậy ta muốn tự mình làm được sáp thơm để được lâu và bền, ta cũng muốn mở rộng thêm về hương phẩm.

Ta gật đầu rồi sai muội ấy đi quét dọn và chuẩn bị đồ ăn. Thêm một người cũng là thêm một vấn đề cần suy tính.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net