Chương 11: Thân mang kịch độc (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Thất Sắc Lòe Loẹt.
Beta: Cao mỹ nhân.

Hơn nữa để học tốt y thuật, nàng còn cố ý bái một vị  trung y già làm thầy, thậm chí còn đến Vân Quý Miêu tộc, học tập Miêu y. 

Ấn ấn mạch tượng, Nam Cung Phượng Tuyết khi thì nhíu mày, khi thì phẫn nộ, sắc mặt âm tình bất định. Quả thực như nàng suy đoán, nàng đã trúng độc. Hơn nữa nếu giải độc trễ, nàng chỉ còn sống được hai năm. 

Buông tay ra, Nam Cung Phượng Tuyết nổi giận, nàng không ngờ gia tộc này không chấp chứa nàng. Không chỉ đem nàng ném tới tiểu viện hẻo lánh không quan tâm, lúc nào cũng khi dễ, thế nhưng còn hạ độc nàng. Những người này cũng thật ngoan độc. 

Nhưng hiện tại nàng phẫn nộ cũng vô dụng, căn bản không biết là ai hạ độc, hơn nữa nàng còn không luyện tốt võ công, cùng người trong gia tộc so chiêu khác gì lấy trứng chọi đá. 

  Quan trọng nhất, hiện tại nàng cần phải giải độc. Nam Cung Phượng Tuyết thay một thân quần áo gã sai vặt, tự mình cải trang, lúc này mới vận khinh công từ hậu viện trèo tường đi ra ngoài.  

Nghênh ngang đi trên đường cái, xe tới xe lui, tiếng người ồn ào, âm thanh rao hàng thét to không dứt bên tai. Cửa hàng san sát, trà lâu, tửu lầu nối tiếp nhau, một cảnh tượng phồn hoa thịnh vượng.

Nam Cung Phượng Tuyết đi trên đường cái, một bên tìm hiệu thuốc, một bên cảm thụ sự phồn hoa của kinh thành, trong lòng cảm thán không thôi. 

Sau khi cha mẹ mất, đây là lần đầu tiên nàng ra phố. Nhìn đồ vật cùng tiếng bán hàng trên đường, Nam Cung Phượng Tuyết lộ ra ý cười nhàn nhạt, bên ngoài thật là tốt. 

Bước vào một hiệu thuốc, đem đơn thuốc chính mình viết ra cho tiểu nhị. Không ngờ tiểu nhị nhìn Nam Cung Phượng Tuyết đến nửa ngày, cuối cùng vội vàng vào trong phòng. 

Không lâu lắm, một lão giả râu dài đi ra, nhìn Nam Cung Phượng Tuyết hỏi: "Tiểu ca, là ngươi muốn bốc dược?" 

Nam Cung Phượng Tuyết gật đầu, nhìn lão giả im lặng. Tuy rằng trong lòng nàng nghi hoặc, lại không biểu hiện ra mặt, thờ ơ nhìn đối phương, chờ đối phương mở miệng. 

"Tiểu ca, mời theo ta"- lão giả rốt cuộc phát ra tiếng, bước vào phòng trong. Nam Cung Phượng Tuyết theo sau, thấy một cái bàn cùng ghế dựa, bên trên có bút viết, bên cạnh còn có cái giường nhỏ để khám cho bệnh nhân.

Lão giả ra hiệu cho Nam Cung Phượng Tuyết ngồi xuống rồi mới hỏi: "Không biết tiểu ca bốc thuốc cho ai?" 

"Có quan hệ sao?"- Nam Cung Phượng Tuyết nhàn nhạt nói, nhìn lão giả sắc mặt bình tĩnh. Nàng chẳng qua vì bản thân bốc phương thuốc giải độc, không biết vì sao lão nhân gia lại mang bộ dáng thận trọng. 

  "Tiểu ca có biết, bên trong phương thuốc có mấy vị độc dược?"- Lão giả thấy Nam Cung Phượng Tuyết không muốn đáp, cũng không tiếp tục truy vấn, mà là đối với phương thuốc đưa ra nghi ngờ. 

"Biết." Nam Cung Phượng Tuyết nhàn nhạt nói, hai vị độc kia dùng để lấy độc trị độc. Có thể tạm thời áp chế độc trong cơ thể nàng. 

Đây cũng là một cách bởi không còn cách nào khác, nàng chưa nghiên cứu ra làm thế nào loại bỏ chất độc này.

"Lão nhân gia, rốt cuộc hiệu thuốc của ông có mấy vị dược này không?"- Nam Cung Phượng Tuyết nhìn lão giả lại cúi đầu xuống xem phương thuốc, trong lòng có chút không vui.

***

Bản edit chỉ thuộc về Thường Vân các, được đăng tải duy nhất tại Wattpad @truyencotrang2000.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net