Chap 2: Giáo viên chủ nhiệm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Uyên Linh thức thật sớm chờ cô giáo tới đón, trong lòng cứ háo hức mãi không thôi. Trường em bắt mặc đồng phục từ thứ hai đến thứ sáu, mà đồng phục còn là chân váy và áo sơ mi nữa, em xưa nay không quen, giờ mặc vào ngượng muốn chết, không biết các bạn nữ khác thấy sao chứ em thì không thích. Cô Phương biết mình còn đứa học trò nhỏ đang đợi nên cũng để báo thức khác mọi hôm, sáng bảnh mắt cô đã ở trước cửa nhà em rồi.

- Em chào cô ạ, cô tới sớm quá trời.
- Nay cô còn chở em nên phải tới lẹ chứ sao, em lên xe đi, mặc váy thì trèo cẩn thận đó.
- Ưm...dạaaaa.

Cô đội mũ bảo hiểm cho em như lần trước, rồi để em bám vào người mình mà leo lên chiếc SH. Bầu trời hửng nắng đẹp, Mèo con thích thú ngồi ngắm phố phường, em đã phấn khởi chờ đợi được đi học trong cả kì nghỉ hè rồi, em thích đến trường lắm. Hai cô trò im lặng chẳng ai nói với ai câu nào, một phần cũng vì cô phải tập trung lái xe, còn em thì nhìn hết cái này đến cái khác, có quan tâm người đằng trước đâu chứ.

- Em ăn uống gì chưa ? Dậy sớm thế này kia mà.
- Ư...dạ chưa, mà hong sao đâu, em quen òi, hì hì.
- Cái con bé này, không ăn sáng là hại gan lắm, vào đây với cô, em mà không chén sạch là nay tui gọi em lên trả bài.
- Ủa, chưa học bài nào sao trả vậy cô ?
- Ơ...ừ ha, cô quên mất. Nhưng mà không được cãi lời cô, cô phạt đó.
- Hihi, dạaaa.

Em tưởng cô nói đùa thôi, mà ai biết được chữ ngờ, sau này về nhà cô phạt em thật TT (chuyện gì hồi sau sẽ rõ). Thu Phương tấp vào một quán xôi mặn cô hay ghé qua, gọi hai phần đặc biệt cho mình và em, đầy ú ụ như ngọn núi vậy. Cục bông xinh há hốc miệng, cô Phương hào phóng với em quá, nhưng mà sao em ăn hết đây ?

- Úi cô ơi, em ăn phần bình thường thôi, bao tử em chứa hong hết đâu.
- Em gầy gò ốm yếu vầy phải ăn mạnh vào, không có bỏ phí đồ ăn nha, hư lắm đó.
- Ơ...huhu cái bụng của em.

Mèo con chưa bao giờ được người ngoài nào đối xử tốt như cô, cô xinh này, dịu dàng với em này, lại còn rất chịu chi nữa, hình như nhà cô rất giàu thì phải, em chỉ nghe nói vậy thôi. Ở bên cạnh cô, Uyên Linh cảm giác em được là chính mình, xưa nay em luôn là đứa trẻ hiểu chuyện, lúc nào cũng ra dáng trưởng thành, còn với cô Phương, em chỉ là một bé con chưa lớn, cô cưng chiều em như thể em với cô đã gặp nhau từ kiếp trước vậy.

- Oaaa no quá trời no, lâu lắm òi em mới ăn sáng ngon thế này luôn á, em cảm ơn cô ạ.
- Có gì đâu mà cảm ơn, cô nuôi em mà, từ nay thích gì nói cô, cô mua cho, không có nhịn đói đi học nghe chưa ?
- Dạ dạ, em biết gòi thưa cô giáo.

Vẫn còn khoảng nửa tiếng nữa mới vào tiết một, cô thanh toán tiền rồi tranh thủ chở em đến trường. Uyên Linh hạnh phúc ngồi sau xe cô, em muốn ôm cô một cái coi như cảm ơn, mà vẫn không dám, em vẫn còn khoảng cách với cô. Gió thổi mát da thịt em, chẳng biết sẽ có những gì trong ngày hôm nay nữa, có lẽ buổi sáng tốt lành thế này thì chắc là không đến nỗi đâu.

Vào trường, cô bước xuống dắt xe qua khu vực gara của giáo viên, lúc nào cô cũng để trong cùng vì luôn đến sớm nhất. Em lon ton đi bên cạnh, bám đuôi cô mãi từ hôm qua đến giờ. Thu Phương rất cưng em, còn xoa đầu cục bông xinh một cái, làm con bé ngẩn ngơ mất mấy giây.

- Lên lớp đi cô nương, em nhìn gì mà đứng hoài vậy ?
- Ơ...dạ em nhìn cô á, hì hì.
- Không ai nhìn mất của em đâu, lên lớp với cô, cô cho em cái này.
- Ủa cái gì dạ cô ?

- Đi đi thì biết.

Cô dắt tay em như mẹ dắt con, em cũng thấp hơn cô nhiều, chênh lệch chiều cao làm em bé nhỏ hẳn đi, còn cô cứ như người khổng lồ xinh đẹp ấy.

Thu Phương để cặp tap lên bàn giáo viên, cô bình thản ngồi xuống, chỉ cho Uyên Linh ngồi ngay trước mặt mình nữa. Thường là đứa nào "ngoan" lắm, "phúc" lắm mới được an toạ ở cái chỗ đắc địa đó, riêng Mèo con thì ngược lại, em muốn ở gần cô nhất có thể.

- Em lại đây. - Cô vừa nói vừa rút trong túi đồ dùng cá nhân ra một chiếc kẹp tóc xinh xinh.
- Dạaaa, mà cái gì vậy cô ?
- Kẹp mua cho em đó, thử coi có thích không ?
- Tròi oi, cô tặng là em vui òi, thích lắm ạ.

Cô tự tay cài lên tóc em, Uyên Linh cười tít cả mắt, em chẳng nhớ mình đã hạnh phúc đến nhường nào. Thu Phương lấy thêm một cuốn sổ tay kẻ caro cho em, cuốn sổ rất đẹp, cô đã bỏ cả buổi chiều ngày hôm qua ra để chọn xem cái nào xinh nhất tặng bé cưng của cô.

- Cả cái này nữa, em dùng viết nhật kí đi nha, viết những gì em muốn tâm sự mà không dám nói á.
- Thôi thôi cô ơi, sao cô tặng em hoài dạ, gì cô cũng đòi mua cho em hết.
- Mới tặng có cái kẹp mà kêu tặng hoài, hay em chê quà của cô ?
- Dạ đâu có, em hong dám mà.
- Vậy nhận đi cho cô vui, cô lựa mãi mới được đó.
- Em cảm ơn cô ạ, tròi oi, đáng iu xỉu.
- Đáng yêu như em ấy.
- Dạ ?
- À không có gì đâu.

Em ôm cuốn sổ về chỗ, lúc này đã có vài bạn học vào lớp rồi, em không tiện làm nũng với cô như khi nãy. Thu Phương mỉm cười chào đón học sinh, cô luôn gây ấn tượng với chúng bằng nụ cười thu hút của mình. Uyên Linh lại bấn loạn vì cô rồi, em tự hỏi sao trên đời lại có người xinh đẹp như cô Phương chứ, cô làm vậy thì chả mấy mà chết em mất thôi.

Khoảng mười phút sau, trống trường vang lên, cả lớp tiến hành tiết học đầu tiên với giáo viên chủ nhiệm, đứa nào cũng hào hứng vì đã chờ suốt đêm để ngắm cô Phương. Cô viết lên bảng ngày tháng năm, tên bài học, rồi quay xuống giới thiệu bản thân bằng tiếng Anh với mấy đứa nhỏ.

- Hello class, i'm miss Nguyễn, you guys can call me miss Thu Phương. I'll be your homeroom teacher until grade twelve, hope you guys will support me.

Cả lớp vỗ tay rần rần, accent của cô hay quá, đúng là giáo viên dạy giỏi có khác. Cô đưa mắt nhìn qua Uyên Linh, thấy con bé ngưỡng mộ nhìn lại mình thì cũng bất giác cười duyên, ra hiệu cho em ghi chép bài vào vở xong mới yên tâm nói tiếp.

- Vì là tiết đầu tiên nên sẽ nhẹ nhàng thôi, cô muốn lớp ta làm quen với phong cách dạy của cô trước, tiết sau mình học, có được không nào ?
- DẠ ĐƯỢC Ạ ! - Cả lớp đồng thanh.
- Cô hơi bị khó tính à nha, mấy đứa chịu nổi không đó ?
- Được hết á cô ơiiiiiii.

- Cô cỡ nào em cũng chịu hết áaaa.
- Tròi oi người đẹp nói gì em cũng nghe ạaa.

Thu Phương lại cười với chúng, các em cứ nếm thử cảm giác không học bài bị cô gọi phụ huynh đi rồi biết. Uyên Linh ngước mắt ngắm cô giáo của em, sao trên bục giảng cô lại quyến rũ vậy chứ.

- Bạn gì ơi ? Bạn cho mình mượn bút chì được hong ?
- Hả ? À à, nè bạn mượn đi.
- Bạn nhìn cô Phương làm gì dạ ?
- Đâu có đâu, mình nhìn cái bảng á, hì hì.

Bạn nữ cùng bàn với em tên Quỳnh Nga, thấy em đơ ra một lúc lâu mới bắt chuyện để em "tỉnh mộng", gì mà ngó người ta rớt con mắt vậy chứ. Em Mèo xinh ngồi nghe cô nói cả buổi không chán, mà cô là người miền Bắc nữa, giọng trầm ơi là trầm, ấm ơi là ấm, hát chắc phải hay lắm. Em nhìn xuống cuốn sổ cô tặng em, có dán nhiều sticker con mèo quá nè, còn có cả dòng chữ "Thương tặng Uyên Linh". Lát em phải về khoe bà ngoại ngay mới được, cô Phương tâm lí thật ấy.

- Ái chà, hết tiết rồi ha. Thôi, chúc các em học tốt, tới thứ bảy cô trò mình lại gặp nhau tiếp, từ giờ tới lớp lúc ra trường là gặp tui hoài, không phải trông ngóng đâu nha mấy đứa.

Cô đùa với học sinh một câu rồi xách cặp tap xuống phòng hội đồng nghỉ giao giờ, trước khi đi còn ngoái lại dặn Uyên Linh lát nữa tan học đợi cô ở phòng bảo vệ, cô sẽ chở em đi tới nơi về tới chốn. Bóng lưng thướt tha của cô dần biến mất sau cánh cửa lớp, em cứ muốn ở bên cạnh cô mãi cơ, chẳng thích qua tiết khác xíu nào.

Tiếp theo là tiết Toán, cái môn em ghét nhất trần đời này, hên là chọn khối D để học, không thì chắc là em khóc vì Toán mất. Học sinh giỏi mười năm liền, nhưng em thú nhận để "chiến đấu" với các con số thật không dễ dàng gì, nếu em không cân bằng các môn khác thì điểm Toán đúng là hết cứu.

- Bạn ơi, bạn tên gì á ?
- Mình là Linh, Trần Nguyễn Uyên Linh. Còn bạn ?
- Phạm Thị Quỳnh Nga, bạn cứ gọi mình là Nga Thỏ nha.
- Oke oke, mà nhìn bạn giống con thỏ thiệc, đáng iu quá trời.
- Hihi, bạn cũng dễ thương lắm, giống bé mèo con á.

Cục bông ngoan ngày thường rất dè dặt, em chẳng bắt chuyện với người lạ bao giờ, chính vì vậy mà hay bị gọi là mọt sách khó gần, nhưng em nào có khó gần, chỉ là chưa tìm được người hợp tính để nói chuyện thôi.

Thầy dạy Toán bước vào làm đứt quãng cuộc trò chuyện của hai bạn nhỏ, cả lớp đứng nghiêm chào thầy, đứa nào cũng nín thinh vì trông thầy dữ quá. Tiết học đầu tiên trôi qua có hơi nặng nề, thầy cứng nhắc như tảng đá vậy, chẳng hợp với mấy đứa khối xã hội xíu nào.

Em nhớ cô Phương của em, chẳng biết giờ này cô dạy lớp nào, có nhớ tới em không. Ủa mà khoan, sao cô lại nhớ em ? Tự nhiên nhớ chẳng có lí do gì, em nghĩ tới đây thì cũng cố gạt cô ra khỏi tâm trí để tập trung nghe giảng, đã không giỏi Toán thì phải cố chăm chú một chút thôi.

Chờ mãi cũng đến lúc ra chơi, em không quen ai cả, mà cũng không muốn đi đâu nên ngồi trong lớp. Các bạn em xuống căng-tin hết rồi, em không có tiền trong người, đành chờ Quỳnh Nga về rồi bắt chuyện với bạn ấy thử vậy.

Tiếng giày cao gót quen thuộc gõ lạch cạch trên sàn làm em ngoái nhìn ra cửa, là cô Phương. Cô bước gần về phía em, cúi xuống hỏi em vài câu:

- Mèo con, sao em ngồi đây một mình ? Không có ai chơi cùng hả ?
- Dạ em chưa làm quen các bạn khác á, mà cô hong xuống phòng hội đồng nữa ạ ?
- Cô không, cô ngồi đây với em nha ?
- Dạ tất nhiên là được ạ, cô ngồi đi cô.

Cô gọi em "Mèo con" nghe ngọt sớt, chẳng biết sao cô lại dành từ đó cho em nữa. Thu Phương đưa tay khẽ vuốt tóc em, nhìn thật kĩ cục bông trước mặt, em xinh thật đấy, có thể là xinh nhất nhì lớp chủ nhiệm của cô luôn ấy chứ. Em đỏ mặt ngại ngùng, cô Phương khiến em cảm thấy tự nhiên lắm, cô thân thiết như đã quen em từ lâu vậy, ân cần với em như một người mẹ hiền từ. Em nhìn cô không chớp mắt, chợt nghĩ ra gì đó, em liền nắm tay cô bảo:

- Cô ơi, sao cô dịu dàng với em quá dạ ?
- Ừm thì...bộ như vậy có vấn đề gì sao ?
- Dạ hong, chỉ là em thấy vui lắm, hì hì.
- Từ lúc em sinh ra, chưa gặp ai như cô hả ?

- Dạ đúng òi, cô là người tốt nhất luôn á.
- Khéo nịnh, về nhà tôi ở mà hư thì mơ đấy mà dịu dàng.
- Ư...em ngoan mà, đôi lúc hơi mải chơi xíu thui.
- Lát cô chở em đi chợ, rồi về nhà bà nấu cơm nhé, ăn với bà mấy bữa trước khi em tới nhà cô đi nè.
- Vâng ạ.

Thật hiếm thấy cô giáo Phương săn sóc ai như em, đứa học sinh nào từng qua tay cô cũng bảo cô dữ thấy mồ, đụng vào là chết ngắc, nghe mà ghê. Còn em lại khác, em thấy cô dễ thương, vì cô cho em những thứ em chưa bao giờ dám mơ đến, chỉ mới hai ngày em đã muốn ở cạnh cô cả đời rồi, thu hút thế này mà chưa có người yêu, tiếc thật đấy.

- Cô ơi, em cảm ơn cô nha.
- Sao tự dưng lại cảm ơn tui ?
- Tại cô tốt với em quá à, cô nuôi em nữa, em sợ em làm phiền cô.
- Nào, bé ngoan đừng nghĩ vậy, là cô tự nguyện mà, đừng đặt nặng vấn đề biết chưa ? Cứ thoải mái đi, cô không thấy phiền gì cả, em đáng yêu quá trời thương còn không hết.

Lỡ buột miệng nói ra câu đó, cô khựng lại một chút, cứ như tỏ tình ấy nhỉ ? Cô xoa đầu em cho đỡ ngại, mỉm cười nhìn cục bông xinh giương đôi mắt tròn xoe, long lanh nhìn lại mình. Tiếng trống trường lại vang lên, đến lúc cô phải đi rồi, em tiếc nuối tạm biệt cô và cũng xốc lại tinh thần cho tiết học tiếp theo.

Một cô giáo khác bước vào, cô ấy xinh đẹp thuần khiết như hoa linh lan vậy, làm cả lớp đứa nào đứa nấy mắt chữ A miệng chữ O, trầm trồ tưởng đâu lần đầu thấy người đẹp. Cô cười một cái thôi đã có mấy thằng con trai đứng không vững, xinh thế này mà còn độc thân thì mười điểm không có nhưng.

- Chào các em, cô là Lưu Hương Giang, cô sẽ đảm đương dạy các em môn Ngữ Văn trong năm nay nhé.
- Dạ vâng ạaaaa.

Em cũng ấn tượng với cô Giang, nhưng chỉ một chút thôi, vì bây giờ trong đầu em toàn là Thu Phương, không phải cô ấy thì không là ai hết. Cô cười hiền với em, chắc là do em ngồi ngay trước bàn giáo viên thôi, Mèo con với nét ngây thơ cũng đáp lại nụ cười thục nữ ấy, em trông bé bỏng đến nỗi ai nhìn cũng muốn bảo vệ.

Giọng cô Giang nhẹ nhàng bao lấy tâm hồn của bốn mươi đứa học sinh đang say sưa nghe cô giảng, nhà trường có vẻ ưu ái chúng quá, toàn xếp giáo viên đẹp vào 10D1 cả hay sao ấy. Thu Phương đi ngang qua có chút việc, ngó vào xem lớp có học hành đàng hoàng không, thấy thái độ rất hợp tác như thế thì cũng vui lây. Em đưa mắt ra ngoài hành lang, dáng cô Phương lướt qua làm em say đắm mãi, sao lại có người khiến em mê muội cả đường đi nước bước nhỉ ?

Sau một buổi sáng ở trường, cục bông cất sách vở vào cặp, tạm biệt Quỳnh Nga để đi về. Em lại phòng bảo vệ như cô đã dặn, chiếc SH đứng đợi em kia rồi, em nhanh chân chạy lại với cô, biểu cảm chuyển liền từ buồn sang vui luôn.

- Sao ? Hôm nay đi học có vui không ? Trông em thích thú quá ha.
- Dạ vui, trừ tiết Toán ra ạ.
- Có gì em không hài lòng hả ?
- Dạ đâu có, nhưng mà em hong thích học Toán thui ạ.
- Ừm...ngày xưa cô cũng vậy, mà em thấy thầy đó dạy được không ?
- Em hỏng biết nữa, mới có một tiết à.
- Thôi học thêm một thời gian coi sao, em không tiếp thu được là phải nói cô, cô thuê gia sư cho, có biết chưa ?
- Úi, thuê gia sư tốn kém lắm cô ơi.
- Con bé này, đầu tư học hành là không có tiếc, còn hơn là để em mất căn bản.
- Dạ, hihi.

Em leo lên xe ngồi sau cô, lúc này em đã dám ôm cô rồi, mùi thơm dịu nhẹ trên cơ thể Thu Phương gây thương nhớ cho em, chắc là em tương tư mất thôi. Cả quãng đường đi chợ, về nhà, em đều nói chuyện với cô, khoảng cách đang được rút ngắn, em thấy dễ chịu hơn, và thích ở cạnh cô hơn...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net