Chap 3: Nhà cô Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới đó đã bốn ngày trôi qua, đến lúc em dọn đồ sang nhà cô Phương ở rồi. Chủ nhật nắng vàng tươi, thật thích hợp để chuyển đến một tổ ấm mới. Em bịn rịn chia tay bà ngoại, người đã cùng em lớn lên suốt mười mấy năm trời. Bà không thể ở nhà cô Phương được, căn nhà hiện tại tiện cho việc cúng kiếng ông ngoại em hơn, bà không muốn rời xa người chồng quá cố của mình.

Khoảng tám giờ sáng, cô Phương lái xe hơi đến đón bé cưng xinh, em há hốc miệng, đâu biết cô có xế hộp đâu. Đồ đạc em chẳng có nhiều, sách vở, một chút quần áo, thêm vài món đồ kỉ niệm cần phải đem theo, vậy là hết. Cô xuống xe, giúp em cất chúng vào cốp, hôm nay cô nhìn khác lắm, quần jeans xanh đậm, áo sơ mi màu vàng chanh, đeo kính râm nữa, giản dị hơn cô ở trường nhiều.

- Mau vào chào bà em đi, ngoan không khóc nhè nha, nín cô thương.

Thu Phương thấy em đứng một góc trông lên bàn thờ ông ngoại, vài giọt nước mắt lăn dài trên má. Em không biết nên vui hay buồn, vui vì em sắp được bước sang một trang mới của cuộc đời, còn buồn vì giờ em phải sống xa người thân duy nhất. Cô đưa tay xoa đầu em, em giương cặp mắt đỏ hoe nhìn cô, Mèo con cần một cái ôm.

- Bà ơi, giờ con đi nha bà. Bà đừng buồn, con hứa sẽ học hành thật tốt để sau này lo cho bà ạ.
- Cháu của bà, con nhớ nghe lời cô, đừng bỏ bê bài vở nghe con. Cuối tuần lại về chơi với bà, bà gần đất xa trời rồi, chẳng mấy mà đi con ạ.
- Dạ vâng thưa bà, con thương bà lắm.
- Trăm sự nhờ cô, cháu tôi nên người là công của cô cả, tôi biết ơn cô nhiều.
- Không có gì ạ, bà yên tâm giao em ấy cho cháu, Linh là đứa trẻ ngoan, bà đừng lo bà nhé.

Bà em mừng mừng tủi tủi, ôm em lần cuối truớc khi em leo lên chiếc xế hộp hạng sang để về căn biệt thự của cô. Đồ đạc đã đầy đủ, em biết mình nên làm gì, gạt nước mắt trên gương mặt xinh xắn, em cười tươi, sẵn sàng cho tương lai đang đón chờ, từ giờ em sẽ sống thật hạnh phúc.

Trên đường đi, cô dừng xe tại một cửa hàng đồ lưu niệm, cô nói là cần mua vài thứ. Em ngồi đợi cô rất ngoan, ngắm nhìn Sài Gòn hoa lệ qua lớp kính xe hơi. Thu Phương là người hay phân vân không biết chọn gì, cô đành mua toàn bộ những món đồ xinh đẹp cô tìm thấy trên kệ hàng. Nào là móc khoá, một vài loại mĩ phẩm, ghim cài áo, bút viết, hộp đựng đồ dùng cá nhân, túi tote hình con mèo, bracelet, necklace, cả đống sticker, đồ decor...tất cả đều dành cho Uyên Linh của cô. Thấy cô tay xách nách mang đủ thứ, em vội mở cửa xe để đỡ giùm mấy cái túi hàng.

- Tròi oi, cô mua nhiều dạ, cô tặng ai ạ ?
- Tặng em đó.
- Dạ ? Cô tặng em hết chỗ này á ?
- Chứ còn ai vào đây ? Phòng em cô chuẩn bị rồi, mà nó trống lắm, không có gì ngoài giường với tủ, mua thêm trang trí cho đẹp.
- Em chỉ cần nhiêu đó thui mà, cô làm vậy em ngại...
- Cô đã nói đừng có ngại mà, ngoan ngoãn nghe lời cô là được, mấy cái này không thấm vào đâu hết á.

Sau đó cô lại chở em đi mua quần áo, đồ dùng học tập, em cản là cô giận, khách sáo không nổi với cô luôn. Cục bông xinh cứ im lặng đi bên cạnh, cô mua gì thì đưa em cầm, em không dám từ chối. Hên là xe của cô rộng, nếu không chắc phải nhờ xe tải chở hàng về mất.

Kết thúc buổi shopping cũng đã quá giờ ăn trưa, em chẳng kêu ca gì, cô đã tặng em nhiều lắm rồi, sao em dám xin cô mua thêm đồ ăn cho mình chứ. Thu Phương mở điện thoại, hoảng hốt vì đã hai rưỡi chiều, hình như cô chưa cho Mèo con lót dạ thì phải.

- Ôi thôi chết, em có đói không ? Cô xin lỗi, cô quên là mình bỏ bữa trưa.
- Hong sao đâu cô, em còn khoẻ lắm, hì hì.
- Không có khoẻ khoắn gì hết, mau đi theo cô, cô không cho em nhịn đói.

Cô Phương có được gọi là gia trưởng không nhỉ ? Toàn bắt em làm theo ý cô, mà thôi kệ, cũng đều tốt cho em cả. Lần đầu tiên Uyên Linh được đi ăn lẩu tteokbokki, em ngơ ngác nhìn xung quanh, tràn ngập đồ ăn ngon trên các dãy bàn, em chưa từng thử bao giờ.

Cô nói em ngồi yên để mình đi chọn sốt và các món nhúng lẩu, cứ như dắt người yêu đi hẹn hò ấy. Em đâu biết gì về mấy cái này, chiếc bàn đôi chẳng mấy chốc đã đầy ú ụ, hình như cô tính vỗ béo em hả ? Cục bông xinh mắt tròn mắt dẹt, lát nữa bộ cô tính lăn về nhà gay gì ? Cô tốt bụng đến mức em càng thấy ngại với cô, không biết làm thế nào để đỡ áy náy đây.

- Nè, thịt bò ngon nè, em ăn đi.
- Sao cô lấy nhiều dạ ? Em ăn hổng hết đâu á.

- Cô ăn phụ cho, em không biết chứ bao tử cô rộng dữ lắm.
- Cô giống phú bà quá trời.
- Ừ thì cũng đúng là phú bà, mà thôi mau ăn đi, cô còn chở em về nghỉ ngơi nữa. Tối nay ngủ tạm phòng cô nha, phòng kia chưa lắp máy lạnh, nóng lắm.
- Thôi thôi mà cô, em làm vậy phiền cô á.
- Từ giờ em mà nói vậy lần nữa là cô giận nha, cho ăn đòn đó tin không ?
- Ơ...sao cô đòi đánh em TT.
- Về nhà tui ở mà hư là ăn đòn thiệt, luật riêng đó.

Em đành bất lực nhận mọi thứ từ cô, không dám khách sáo nữa, sợ cô đánh em mất. Uyên Linh được dạy dỗ rất đàng hoàng về đồ ăn, em đã cố gắng không bỏ thừa miếng nào rồi, dù gì cũng là tiền cô mua, em không thể phụ lòng người tốt được.

Khoảng hơn nửa tiếng sau hai người mới xử lí xong nồi lẩu, em no căng cả bụng, cô cũng vậy, giờ chỉ muốn lăn ra ngủ. Cô gọi nhân viên đến thanh toán, tips vài chục ngàn cho cậu ta và nắm tay em xuống gara. Cả ngày ở ngoài mệt nhừ người, Thu Phương nhanh chóng leo lên xe, chở em về tổ ấm đang chờ.

Em thấy cái gì cũng lạ, những ngôi nhà sang trọng bên đường thì em biết rồi, nhưng khu đô thị như cô ở thì em chưa từng đặt chân tới. Hình như ở đây là giới nhà giàu, em hoa hết cả mắt vì độ sầm uất, cô Phương tự nhận mình là phú bà cũng chẳng sai, cô giàu thiệt.

Cô dừng xe trước cánh cổng chung dẫn vào khu biệt thự cao cấp, xuất trình thẻ dân cư mới được đi tiếp. Nhà cô là căn hộ số bảy mươi hai, nó to như lâu đài vậy, cô ở một mình thế này có lẽ là quá sung sướng. Em quay sang nhìn cô, em sẽ được ở đây ấy hả ? Một đứa trẻ nghèo như em mà cũng có ngày này sao ? Đúng là mơ cũng chẳng dám chứ nói gì ước.

- Ủa cô, cô làm giáo viên mà nhà cô bự vậy ? Em nghĩ lương cơ bản hong đủ mua căn biệt thự như vầy đâu.
- Ừm thì...cô có kinh doanh mĩ phẩm và nhà hàng nữa, em biết chuỗi nhà hàng "TP's autumn" không ? Của cô đó.
- Woaaaaa, cô giàu dữ dạ, tròi oi ngưỡng mộ cô ghê.
- Chứ em nghĩ sao lương giáo viên mà dư ra để mua nhà, cô đi làm vì đam mê thôi.
- Nhưng mà em thấy cô làm giáo viên tốt lắm luôn á, hihi từ ngày biết cô em học được quá trời từ vựng nè.
- Ở đây cô dạy em học còn nhiều từ hơn nữa, mà vào nhà đi, em không tính nghỉ ngơi hả ?

Uyên Linh nghe lời cô, em xách đồ đạc vào trong căn biệt thự, thật đáng trầm trồ đấy, tới giờ em không tin được cô Phương giàu cỡ đó. Em tia thấy cái TV màn hình cong, nó mỏng, và to ơi là to, được đặt ngay giữa phòng khách. Nền nhà còn lát gạch hoa mặt bóng nên đi có cảm giác rất mát, tất cả mọi thứ trong này đều toát lên vẻ thượng lưu. Đến cả xà phòng rửa tay còn là loại cao cấp, hỏi sao cứ thấy cô Phương là thấy tiền.

Em để đồ trong phòng riêng trên tầng hai, thay đồ ngủ cô cho mượn và nằm lên giường bên cạnh cô, đánh một giấc tới tối. Chưa bao giờ em ngủ ngon như này, giường êm nệm ấm cứ ngỡ công chúa, Mèo con bé xinh cuộn tròn trong chăn, thêm cái tai cụp nữa là y chang mấy bé mèo thật.

Thu Phương cũng ngủ say như chết, bình thường có khi cô còn chẳng lết thân ra khỏi cái giường êm ái của mình, nay có em rồi, cô phải dậy nấu cơm tối. Cái lưng uể oải dần dần xuất hiện trong góc bếp, em còn ngủ thì để em ngủ, cô muốn ngày đầu tiên em được tận hưởng trọn vẹn.

Làm chủ nhà hàng có khác, cô nấu ăn điêu luyện không khác gì đầu bếp. Thực đơn tối nay khá cầu kì, gồm có nạc giòn nướng mật ong, canh măng chua nấu mọc, thêm một ít đậu phụ dồn thịt là quá đủ dinh dưỡng, bữa ăn nào với cô Phương cũng đầy đặn hết.

Tay cô khuấy nhẹ nồi canh, thử một chút xem đã vừa vị chưa, Uyên Linh gầy xanh cả người, cô phải bắt em tăng cân mới được. Thịt nướng cô ướp bằng gói sốt có sẵn, nhà đang thiếu nguyên liệu nên không tự làm được. Mùi thơm từ căn bếp toả ra ngào ngạt, trên lầu vẫn không có động tĩnh gì, bé Mèo cưng chắc chưa dậy đâu. Chờ thịt chín thì hơi lâu, cô làm thêm hai loại đồ uống trong lúc rảnh tay. Mèo con còn nhỏ, không uống đồ có cồn được, cô làm cho em một ly nước táo ép, còn mình thì dùng strongbow mix soda.

Nhà cô cách âm tốt đến nỗi em ngủ không biết trời trăng mây gió gì, cứ li bì từ chiều tới tối. Thu Phương đang hì hục nấu cơm dưới tầng trệt, mọi ngày có mình cô thì chỉ đúng một món, nay có em cái cô siêng hẳn, cái gì cũng đòi làm giúp, cơm thì nấu gấp ba, cứ như có khách quý vậy.

Mãi vẫn chưa thấy bóng em đâu, cô tháo tạp dề lên tầng gọi em, tiếng bước chân ngày càng rõ. Cô mở cửa phòng mình, Mèo con xinh ngoan yêu đang nằm yên trong chăn, em không có dấu hiệu muốn mở mắt. Đưa tay xoa đầu cục cưng, cô ngồi đó ngắm em một lúc, em đáng yêu quá, như em bé vậy. Bàn tay cô chạm vào người em, da thịt nhạy cảm nên em khẽ chuyển mình, từ từ thức dậy sau giấc ngủ dài.

- Em ngủ được gần sáu tiếng rồi đó, cẩn thận đau đầu. Xuống nhà ăn cơm với cô nào, nay cô nấu toàn món ngon lắm.
- Ưm...dạaaaa. Em xin lỗi, em hỏng biết gì hết, ngủ hoài à.
- Có sao đâu, mà em còn học bài cho ngày mai nữa đó, dậy rồi lát cô dạy em thêm chút ngữ pháp ha.
- Vâng ạaaaaa.

Một ngày dài trôi qua, đúng là ở cạnh cô Phương hạnh phúc thật, em được chiều như công chúa, những thứ mà bà em chưa bao giờ lo được cho em. Bữa tối của em và cô ấm áp như một buổi first date vậy, Mèo con ngắm cô mãi, cái nét đẹp lao động trên khuôn nhan kiều diễm làm em ngẩn ra vài giây, em bị sao vậy ta, hay là thần Cupid đã tìm tới em rồi hả ?

Bữa cơm tối trôi qua vui vẻ, em đã gần gũi cô hơn, cũng không còn ngại ngùng mấy nữa. Còn cô Phương cũng hiểu học trò của mình hơn, đồng cảm với nỗi niềm riêng mà em luôn giữ trong lòng. Từ giờ cô sẽ chăm sóc em thật tốt, không để em phải chịu thiệt thòi với cuộc đời khắc nghiệt này nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net