Chap 31: Ừ, chị thích Nam Thiên nên ganh tị.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 31:  Ừ, chị thích Nam Thiên nên ganh tị.

Cũng đã tròn một tháng kể từ khi Nam Thiên đi làm công việc phục vụ.

Thời gian ở cạnh Nam Thiên cũng ít đi, Thiên Ly có chút không quen. Nó cứ chưng ra bộ mặt nhăn nhó, khó chịu rồi cứ đòi nằng nặc thầy giáo Tú Long đưa đi gặp Nam Thiên, thế là thầy mất tong ít thời gian cho việc cày Liên Minh rồi.

Và cứ thế cách vài ngày Thiên Ly lại tới, nó và thầy giáo cũng trở thành khách quen. Nam Thiên chỉ sợ quản lý sẽ trách mắng hắn nhưng mà không, chú quản lý còn cười cười nói rằng đó là chuyện bình thường, còn khuyên nhủ hắn đủ điều nào là giành thời gian yêu thương vợ nhiều hơn,...

Hắn cũng nên cảm ơn cái loa phát thanh của nam nhân viên phục vụ trước mà chuyện Nam Thiên có vợ và có con truyền từ người này sang người khác, tất cả nhân viên trong tiệm và kể cả khách quen đều thấy hắn là xì xầm.

Con sao? Sau này rồi sẽ có.

Nhân viên nữ đa số không tin, rồi có người mạnh dạn hỏi hắn có đúng sự thật không? Hắn chỉ gật đầu cho qua chuyện, chớ không nói thêm chi nhiều. Mặc kệ người khác họ nghĩ gì là quyền của họ, bận tâm làm gì.

.

.

.

TV liên tục chuyển kênh này sang kênh khác, Thiên Ly ngao ngán cúi đầu nhìn người đang thoải mái ngối đầu trên đùi mình.

— Anh, để cho em xem Pokémon đi, sao cứ bấm hoài vậy?

— Anh đang tìm chương trình gì hay hay để coi mà.

— Nảy giờ anh có tìm thấy đâu?

— Được rồi, anh biết rồi, bé coi đi. -Nam Thiên chuyển kênh, đưa điều khiển cho nó rồi quay đầu dụi mặt vào bụng nó, tay thì ôm eo.

— Bụng bé dạo này hơi to nha!

— À... Chắc dạo này em tăng cân á.

— Ời, anh cũng thấy bé tròn tròn rồi. Cơ mà như vậy ôm mới thích.

— Nhưng anh họ nói em gần giống heo rồi! -Thiên Ly méo xẹo, nó không muốn thành heo đâu.

— Khi nào chính miệng anh nói kia thì bé hãy tin, nghe không?

— Nhưng tại sao? -Thiên Ly khó hiểu.

— Tại vì có bao giờ anh nói láo bé chưa? -Nam Thiên nhìn nó bằng ánh mắt cưng trìu.

Thiên Ly gật gù.

— Cũng đúng.

— Hết chịu nổi rồi! -Thầy giáo Minh Quân ngồi bật dậy. Hai cái người này quá đáng thật, không thấy thầy với Tú Long đang ngồi chình ình một đống đây sao?

Sao cứ có cảm giác tụi nó coi mình là không khí vậy, như vô hình á.

Thể hiện tình cảm thì phải đúng nơi, đúng lúc chớ!

Không biết cảm nhận của Tú Long ra sao nhưng mà riêng với thầy thì thấy sến súa chết đi được, thảm hơn là thầy nhìn cảnh này thầy cũng Gato gớm chớ bộ.

Sao không hiểu cho cảm giác của một thanh niên FA như thầy, à còn tính luôn Tú Long là hai người.

Quá đáng, thật quá đáng.

Thiên Ly không hiểu chuyện gì nhìn thầy.

— Tôi nói này Nam Thiên, cậu cũng nên để ý tới hai người đang ngồi đây nha nha nha! -Thầy nhấn mạnh ba từ cuối cùng

— Sao? -Hắn trả lời trong khi mặt vẫn úp vào bụng nó.

— Còn hỏi sao nữa à? Tú Long cậu cũng nói gì đi chứ? -Thầy Minh Quân đang rất bức xúc.

— Em phải nói gì đây? -Anh cũng tự hỏi mình, anh phải hỏi gì? Ành còn lấy tư cách gì để hỏi hai người họ đây? Anh cũng chỉ là người đứng ngoài cuộc, anh chưa bao giờ có thể xen ngang vào.

Hay là tư cách là một người yêu đơn phương sao?

— Cậu...

— Anh lo mà cày Liên Minh của mình đi, ồn ào quá. -Nam Thiên nhắc nhở thầy.

Bộ tưởng thầy cần hắn nói sao? Thầy cũng muốn tập trung chơi để tăng Level lắm chứ, nghĩ kỹ lại vì hai người này thầy mất tong thời gian chơi, bởi phải đưa nó đi gặp hắn mà hắn chẳng biết ơn gì cả. Ôi thật sai lầm.

Càng nghĩ càng phát bực.

Thầy định cãi lại thì Tú Long đã kéo anh ngồi xuống ghế lại.

— Hôm nay chúng ta tổ chức nhậu một bữa đi, coi như mừng Nam Thiên lãnh lương được không? -Tú Long gợi ý.

— Nhậu? Em cũng muốn nhậu nữa. -Thiên Ly mặt mày hứng khởi.

— Em biết cái gì mà nhậu với không nhậu? - Hậm hực với Nam Thiên, thầy giáo trút giận lên bé con.

— Kệ em chớ. -Thiên Ly méo xẹo.

— Ờ thì kệ em.

— Nam Thiên, cậu không nói gì coi như là không phản đối đi. Vậy chúng ta đi chuẩn bị thôi. -Tú Long nói xong liền rời khỏi.

Sau mấy chục phút trôi qua, cũng có đầy đủ các thứ cần thiết như bia, nước ngọt, xoài cắt lát, thịt bò tái và mực khô.

Thiên Ly trước tiên bợ dĩa xoài nhăm nhăm rồi.

— Thằng nhóc đó làm gì mà giờ chưa đến nữa?

— Cậu gọi ai nữa sao? -Nam Thiên trong miệng cũng nhai xoài.

— Tớ có nói với Thanh Tuấn. -Tú Long dự định gọi điện cho Thanh Tuấn thì chuông cổng reo lên.

— Chắc nó đến. -Minh Quân hất mặt về phía cánh cổng.

Tú Long ra mở cửa thì ngạc nhiên khi có Tú Như đi cùng, Tú Như nhìn anh cười rồi nhanh chân vào nhà.

— Xin chào! Xin chào! -Tú Như hớn hở vẩy tay: — Bé dễ thương cũng ở đây sao?

— Dạ, chào chị ạ! -Thiên Ly vui mừng vì gặp lại Tú Như.

— Sao lại đến đây? -Nam Thiên cướp miếng xoài đang ăn dỡ dan của Thiên Ly bỏ vào miệng mình. Thiên Ly ấm ức nhìn hắn.

— Tớ đến nhà cậu chơi không được sao?

— Ai vậy? -Thầy giáo hỏi, hình như có gặp cô gái này rồi.

— Chị ấy là chị họ em, lúc nảy chỉ mượn điện thoại nên đọc được tin nhắn của anh Long, nên cứ đòi nằng nặc em dẫn đến. -Thanh Tuấn giải thích, cậu liếc mắt đến Nam Thiên, sợ hắn sẽ không thích.

— À...Vào đây ngồi đi. -Thầy giáo nhích người sang, thỗ tay vào chỗ bên cạnh mình.

Tú Như liền ngồi xuống.

— Em tên Tú Như à? -Thầy giáo bắt chuyện.

— Dạ, còn anh tên gì?

— Ảnh tên là Minh Quân, thầy dạy môn hoá lớp em á chị. -Giọng của Thiên Ly.

— Thầy giáo? Nhìn trẻ quá với lại lúc ở trường chưa bao giờ gặp. -Hơi ngạc nhiên vì Tú Như không thể nghĩ Minh Quân là thầy giáo.

Trong khi Tú Như với thầy giáo trò chuyện thì Tú Long lại liên tục uống bia, chẳng nói rằng gì.

Thanh Tuấn thấy vậy hỏi.

— Anh làm sao vậy?

— Không sao? Nhậu mà, nào uống. -Tú Long đưa lon bia lên trước mặt.

Thanh Tuấn cũng không hỏi lại.

— Thiên Ly đừng ăn nữa, uống đi. -Minh Quân gõ gõ vào lon bia.

Nó cầm lon bia đưa lên miệng nuốt một ngụm, rồi nhăn mặt.

— Đắng, khó uống.

— Thế bộ cậu tưởng nó giống nước ngọt sao?

— Tớ có biết đâu, lần đầu uống mà.

Thanh Tuấn không thèm cãi đôi co với nó, cậu chỉ hừ lên một tiếng.

— Anh Thiên gắp cho em ít cái đó đi. -Nó chỉ chỉ tay đến dĩa đồ trộn, ngồi hơi xa nên với không tới.

— Hôn anh cái đi. -Ánh mắt hắn mơ màng, mặt cũng đỏ lên. Chắc hơi say rồi.

Nó hôn chụt một cái vào bên mặt hắn, hắn lắc đầu lấy ngón trỏ chạm vào môi mình.

Rồi chưa đợi Thiên Ly phản ứng thì hắn đã nhanh chóng áp môi mình vào môi nó.

— Anh hình như say rồi. -Nam Thiên gục mặt trên vai, vòng tay ôm lấy nó.

Thanh Tuấn cũng mơ mơ màng màng ngồi bấm điện thoại lướt Facebook, không biết đọc cái gì mà ngồi cười ha hả.

Tú Long thì đã say không biết trời trăng gì nữa, anh lăn ra đó ngủ luôn.

Thầy giáo Minh Quân thì đã lên phòng ngủ từ lâu rồi.

Chỉ có Tú Như còn tĩnh, chứng kiến những cử trĩ thân mật đó, Tú Như chỉ cười cay đắng nhấp một ngụm bia.

Thiên Ly dìu Nam Thiên đến bên sofa, nó định lấy cái gối để lót đầu cho hắn thì Tú Như nhanh tay làm trước.

- Ai cũng say chẳng biết trời chăng gì hết, chỉ chừ em với chị ra.

- Dạ.

- Nam Thiên coi bộ thương em lắm nhỉ! Chị ganh tị ghê.

- Ganh tị?

- Ừ, chị thích Nam Thiên nên ganh tị.

- Th... ích anh ấy sao?

- Chị muốn làm người yêu, làm bạn gái của cậu ấy. -Tú Như nhìn về Nam Thiên rồi quay lại nhìn nó:- Làm chị của em nữa.

- Sao? Chị không được sao?

- Kh... ông phải!

- Vậy là được, em giúp chị được không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net