Chương 10: Cuồng dã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên bầu trời đen kịt, xuất hiện hàng loạt cột đen báo hiệu cao chọc trời. Không phải mười mấy cột, mà là hơn bảy tám chục cột phân tán rải rác khắp nơi!

Cột đen này biến mất cột đen khác lại xuất hiện, chỉ trong một ngày, từ bảy cột đen tăng lên đến gần trăm cột.

Đúng vào lúc này, một cột đen đột nhiên biến mất, chứng tỏ rằng, đã có người tiêu diệt yêu ma quỷ quái đang quấy phá ở đó. Cột đen kia khá to, yêu ma quỷ quái nơi đó không phải là loại mà bất cứ kỳ nhân dị sĩ nào dưới trần gian có thể thu phục được. Chẳng lẽ, ngoài nàng và Bạch Phượng Sinh, còn có thần tướng khác hạ phàm sao?

Như để trả lời cho câu hỏi trong đầu nàng, cột đen khác to gấp đôi cột đen ban nãy bắt đầu dao động dữ dội, hòa lẫn trong cột đen kia là sấm chớp rền vang màu xanh nhạt.

Có người đang đấu với yêu quái!

Nhưng tại sao lâu như vậy mà cột đen kia vẫn chưa biến mất? Hơn nữa, dao động càng lúc càng mạnh hơn, cứ như đang giằng co với nhau vậy.

Bạch Phượng Sinh đạp lên lan can, nói: "Qua đó xem thử." Rồi nhẹ nhàng thả người xuống hóa thành làn khói trắng biến mất giữa không trung.

Tần Du và Tôn Khánh cũng nhanh chóng theo sau. Chẳng mất bao nhiêu thời gian, ba người bọn họ đã tới nơi.

Đó là một thung lũng núi đá rộng lớn hùng vĩ, ba người đứng trên vách đá cao dựng đứng nhìn xuống, không khỏi kinh hãi khi tận mắt chứng kiến cảnh tượng hỗn loạn bên dưới.

Hàng trăm con Ngạ Quỷ Bạch Tạng vây quanh một đôi nam nữ ở giữa hẻm núi đá, điên cuồng gào rú tấn công bọn họ.

Nếu là Ngạ Quỷ thường thì chẳng có gì để nói, nhưng xui xẻo thay, đây lại là Ngạ Quỷ Bạch Tạng – loài Ngạ Quỷ trâu bò chỉ xếp sau Trị Dạ Quỷ ở biển Chết năm xưa.

Ngạ Quỷ Bạch Tạng là loài to con hiếu chiến, phàm ăn tục uống, dường như ăn bao nhiêu cũng không thấy đủ, dai sức và nhanh nhẹn hơn Ngạ Quỷ bình thường, cộng thêm lớp da cứng như thép bảo vệ, cho nên thần tiên pháp lực yếu rất khó làm chúng nó bị thương. Vừa điên vừa nhây, hung hăng hiếu chiến, lại còn sống theo bầy đàn, thành ra ai cũng sợ đụng độ với chúng nó.

Người trời có câu, thà đánh mười vạn ác thần còn hơn đối đầu với một con Ngạ Quỷ Bạch Tạng, dính một con chưa trưởng thành thôi cũng đủ phiền phức, đằng này lại có tới mấy trăm con to khỏe, đúng là xui tận mạng. Cũng may, đôi nam nữ kia không phải người phàm.

Nam tử trẻ tuổi nọ là thần tướng, pháp lực dồi dào. Do trời tối, nhìn từ xa chỉ thấy được vầng trán trắng trẻo và sóng mũi cao thẳng, song, với cặp mắt dò trai đẹp có thâm niên của nàng, chắc chắn trăm phần trăm đó là một khuôn mặt vô cùng tuấn tú. Hắn mặc trường bào xanh ngọc lục bảo, đai lưng bằng vàng nạm ngọc, thường thì nam giới trẻ tuổi ít ai mặc đồ tông màu trầm thế này, nhưng khi khoác bộ đồ tông trầm đó lên người hắn, ngược lại còn toát ra vẻ quý phái, cuốn hút lạ thường.

Nam tử trẻ tuổi lại thiện chiến, tay cầm trường kiếm lưu loát chém liên tiếp mấy con quỷ đang bổ tới gần. Nhìn động tác, pháp lực và cách ăn mặc của hắn tuyệt đối không phải hạng thần tướng xoàng xĩnh. Nàng đoán, chắc là một trong mười ba vị thần tướng trên thiên đình. Còn cô gái mặc áo lụa màu cam san hô kia đương nhiên không phải thần tướng, càng không phải phó tướng, bởi vì nữ thần tướng nhà trời chỉ có nàng và Viễn Duệ, cô gái kia pháp lực yếu, chỉ có thể dùng hết sức để phòng thủ chứ không thể tấn công. Mà giữa trận chiến hỗn loạn, nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng hai người đó cãi nhau.

Nam tử kia nói: "Chả biết gần đây Thiên Đế bị gì tự dưng lại bắt ta na theo ngươi, dù ngài có thích chơi đùa thì cũng phải lựa thời điểm chứ!"

Cô gái kia cũng không vừa, đốp lại: "Bộ ta muốn đi chung với ngươi chắc!"

Nam tử nói: "Ta còn phải làm nhiệm vụ, không rảnh bảo vệ thêm một cục nợ, ngươi tự lo lấy thân đi, lỡ sơ sẩy bị nó táp trúng ta không chịu trách nhiệm đâu."

Cô gái cáu tiết: "Ai cần ngươi chịu trách nhiệm, lỡ nó táp đứt cánh tay ngươi, ta cũng không trị thương cho ngươi đâu, mà đứng nhìn ngươi chảy máu cho đến chết."

Nam tử đâm một nhát về phía cô gái kia, nhưng trúng con quỷ ở sau lưng đang định vồ nàng ta, mắng: "Đàn bà các ngươi đúng là lòng dạ độc ác."

Mái tóc dài mượt mà của nàng ta bị lưỡi kiếm sắc bén lia qua cắt đứt một nhúm nhỏ, nàng ta ôm nhúm tóc giận tím mặt, quát: "Ngươi cố ý đúng không? Ngươi cố ý làm vậy đúng không?!!"

Sau khi xác định giọng nói của hai người đó, Tần Du day day ấn đường, lần đầu tiên trong đời nàng sâu sắc cảm thấy mình chưa bao giờ nhức đầu như bây giờ.

Hai người nổi tiếng khắc khẩu nhất trên thiên đình – Lục tướng quân Cổ Nguyệt và nữ tiên y Diệu Liên về chung một đội, có thể không nhức đầu sao?!

Thiên Đế, ngài nghiêm túc chứ hả? Ghép đội kiểu này còn mần ăn gì nữa?

Nhác thấy lũ Ngạ Quỷ Bạch Tạng kéo tới mỗi lúc một đông, Cổ Nguyệt còn bị thương, với sức của hai người bọn họ chắc chắn không thể chống đỡ được, nàng và Bạch Phượng Sinh lập tức triệu hồi bảo kiếm, nhảy xuống tham chiến.

Ngạ Quỷ Bạch Tạng không có khả năng tái tạo cơ thể, muốn tiêu diệt nó chỉ cần chém làm đôi là xong.

Nàng dồn pháp lực chém ra liên tiếp ba bốn nhát, bốn tiếng "chíu chíu chíu chíu" như chim hót vang lên, ánh sáng đỏ từ lưỡi kiếm lạnh lẽo bay ra, đánh bật mấy chục con quỷ đang vây quanh hai người kia.

Thế nhưng, dù nàng đã dùng hết sức chém, vậy mà cũng chỉ rạch được một đường sâu hoắm ở trước ngực chúng nó, chứ không chém đứt lìa cơ thể được. Với vết thương kiểu này nó không chết, mà chỉ di chuyển chậm chạp hơn thôi, cộng thêm số lượng quá đông, thành ra bọn họ cứ mỗi một con phải chém tới ba bốn lần.

Với Ngạ Quỷ Bạch Tạng phải đánh nhanh mới thắng nhanh được, đánh kiểu đó vừa mất thời gian vừa hao tổn pháp lực. Cứ đà này, chưa tiêu diệt hết bọn chúng thì bọn họ đã chết trước vì kiệt sức rồi.

Diệu Liên nghe tiếng kêu của Hồng Tước, quay đầu lại, quả nhiên trông thấy nàng ở đằng sau. Nàng ta mừng rỡ, chả biết vô tình hay cố ý, "trượt tay" tung một chưởng vào đầu Cổ Nguyệt đứng bên cạnh, hắn phản xạ cực nhanh, lập tức cúi đầu xuống, lực chưởng mạnh mẽ của nàng ta bay ngang qua, trúng ngay con quỷ phía sau hắn, văng ra xa. Nàng ta không thèm để ý, vui vẻ hô lên:

"Phó Nhị tướng quân, Tam tướng quân! May quá, hai người đến đúng lúc lắm, ta đang định gọi quân cứu viện đây."

Khoác lên mình áo lụa màu cam san hô nền nã, khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, bờ môi nhỏ chúm chím như quả anh đào và đôi mắt màu hổ phách to tròn như mắt mèo, cùng với tài chữa bệnh xuất sắc, Diệu Liên là tiên y hàng đầu trên thiên đình. Sống có quy tắc, nghiêm khắc với bệnh nhân, đặc biệt nếu là nam giới, trừ vấn đề liên quan đến công việc ra thì càng khó nói chuyện với nàng ta. Cổ Nguyệt là người khác giới duy nhất nói chuyện được với nàng ta hơn ba câu, đồng thời cũng là người khắc khẩu và là người mà nàng ta ghét nhất, thành thử đến bây giờ nữ tiên y tài năng này vẫn còn đơn côi lẻ bóng.

Cổ Nguyệt né xong một chưởng của nàng ta, quay sang mắng: "Con nhỏ này!"

Tần Du chạy tới, đương nhiên là thấy hết từ đầu tới cuối, cười gượng hỏi: "Ngươi không bị thương ở đâu chứ?"

Diệu Liên nở nụ cười đắc ý khi vừa trả thù xong với hắn, rồi đáp lời nàng: "Không hề không hề."

Nhìn ở khoảng cách gần mới phát hiện, pháp lực Diệu Liên yếu, vậy mà nàng ta chỉ bị trầy xước chút đỉnh. Cổ Nguyệt mới là người bị thương nặng, khắp người be bét máu, thậm chí bên má trái trắng nõn còn bị rạch một đường rỉ máu đỏ tươi chói mắt. Hi vọng là không để lại sẹo, nếu không, chắc sẽ bị chính người huynh đệ thân thiết nhất của hắn kỳ thị mất.

Đúng vào lúc này, hai con Ngạ Quỷ Bạch Tạng với cặp mắt trắng dã và cái miệng nhăn nhúm đỏ lòm há rộng ra định táp nàng, trước khi nàng chuẩn bị vung kiếm, một lưỡi kiếm khác sáng trong như băng tuyết chém ngang qua. Lúc nàng ngoảnh đầu lại đã thấy hai nửa cơ thể chúng nó nằm dưới đất gần như đứt lìa, trên bề mặt da trắng bệch kia đóng băng cứng ngắc, từ từ bị máu của chúng làm tan ra, khí lạnh bốc hơi bay lên phát ra tiếng xì xèo như chiên thức ăn trong chảo vậy.

Bạch Phượng Sinh giũ thanh kiếm một cái cho sạch bớt máu còn đọng lại trên lưỡi kiếm, nói: "Đừng mất tập trung khi đang làm nhiệm vụ."

Bọn họ không tách nhau ra, mà đứng giáp lưng lại với nhau, vừa đánh vừa nói chuyện.

Tần Du nói: "Sao ta có cảm giác chúng nó khỏe hơn bình thường vậy?"

Cổ Nguyệt nói: "Ồ Hồng Y La Sát ngươi cũng nhận ra rồi à? Không phải khỏe hơn bình thường, mà là gấp mấy lần bình thường đó."

Gấp mấy lần?

Cổ Nguyệt liếc mắt ngó qua, thấy nàng nhíu mày suy nghĩ, hắn bèn nói:

"Chẳng lẽ ngươi không để ý, lúc Tam tướng quân chém nó, lớp băng đóng trên cơ thể nó tan ra ngay lập tức à?"

"!!!"

Lớp băng cực hàn của kiếm Thiên Ân có thể đóng băng kẻ địch cho đến chết, tuyệt đối không tan nếu không được Bạch Phượng Sinh giải trừ pháp lực, và cơ thể kẻ bị đóng băng sẽ vỡ nát nếu có lực tác động từ bên ngoài muốn phá bỏ lớp băng đó. Lớp băng cực hàn kia không thể đóng băng chết kẻ địch và dễ tan chỉ khi xảy ra hai trường hợp, đó là linh lực của hắn suy yếu hoặc kẻ địch có linh lực mạnh hơn hoặc ngang ngửa hắn.

Cổ Nguyệt nói tiếp: "Vả lại, chúng không hề sợ "hắn", mặc dù từ lúc đến đây, "hắn" không hề che giấu linh lực. Thậm chí hai cái đầu tởm lợm kia còn chả nổ thành thịt vụn khi bị "hắn" nhắm tới, cũng may là Tam tướng quân nhanh tay lẹ mắt."

Hắn ngước mặt dòm người đứng trên vách đá dựng đứng bên kia, nghĩ thầm: "Ta dám cá rằng, Hồng Y La Sát ngươi mà trông thấy vẻ mặt của "hắn" khi ấy, chắc chắn sẽ rất giải trí đấy."

"Hắn"???

Nàng nương theo tầm mắt Cổ Nguyệt ngó lên phía trên, bắt gặp ánh mắt của Tôn Khánh cũng đang nhìn thẳng vào mình, lập tức hiểu vấn đề.

Chưa tính đến hai vấn đề này, vấn đề thứ ba ở đây là, cột đen báo hiệu vẫn báo ra yêu khí!

Bạch Phượng Sinh và Diệu Liên ngẩng đầu nhìn theo nàng, trái ngược với vẻ mặt lạnh lùng của hắn, nàng ta thoáng ngẩn người, hỏi:

"Vị mỹ na... à không, vị tiền bối đằng kia là..."

Cổ Nguyệt liếc nàng ta một cái, nói: "Đệ tử cưng của Nguyên Thủy Thiên Tôn, được Thiên Đế vô cùng tán thưởng, từng là vật cưỡi của Mộc Đế Câu Mang, rất được phái đẹp mến mộ. Chủ nhân Kim Lâm tiên phủ, một trong tứ đại tiên cảnh của Tam Thập Lục Thiên, Kim Lâm Thiên Thượng Đại Ngự Thần – Tôn Khánh."

Diệu Liên nghe xong hết sức kinh ngạc, nói: "Tà thần phạm luật trời từng bị Thiên Đế phạt mấy lần là hắn hả? Không thể tin được, hắn lại phạm luật trời với khuôn mặt đó... Ủa, nghe nói hắn thích ở mấy nơi sạch sẽ thanh tịnh, quanh năm suốt tháng chỉ ru rú trong Kim Lâm tiên phủ..."

Nói tới đây, nàng ta chợt khựng lại, ngó qua nàng, rồi như hiểu ra điều gì, nói: "À..."

Tần Du: "???"

Giữa lúc bọn họ đang nói chuyện, bỗng nhiên, một đàn Ngạ Quỷ Bạch Tạng từ đâu tràn ra tiếp, lần này lại đông hơn lần trước. Không chỉ Cổ Nguyệt, Bạch Phượng Sinh cũng bị thương, cả bốn người đang dần đuối sức, thấy tình hình không ổn, nàng bèn nói:

"Ta có đề nghị này."

Ba người kia hơi nghiêng đầu, đợi nàng nói tiếp. Nàng chém xong ba con, bảo: "Lục tướng quân mất máu nặng hơn rồi, chúng ta lên trên kia đặt kết giới phòng thủ để lấy sức rồi nghĩ đối sách khác, cứ tiếp tục thế này cũng không phải là cách." Về phần Tôn Khánh thì nàng không lo, bởi vì lũ quỷ không sợ chàng nhưng cũng chẳng tấn công chàng, chàng ở bên đó một mình an toàn hơn.

Bốn người bọn họ nhảy lên vách đá ở giữa, nó thấp hơn những vách đá khác, song, cũng khá thuận lợi để quan sát tình hình xung quanh. Bạch Phượng Sinh tạo một lớp kết giới đủ mạnh để bảo vệ bọn họ bên trong, Diệu Liên nhanh chóng hóa phép lấy ra hộp thuốc to có dây đeo chạy tới chỗ nàng, toan xử lý vết thương cho nàng trước. Nàng nhìn Cổ Nguyệt mặt mày trắng bệch vì mất máu, lại nhìn biểu cảm trên mặt Diệu Liên như kiểu quy tắc lương y như từ mẫu của nàng ta không muốn áp dụng với hắn cho lắm, lòng tự nguyện không cho phép nàng ta quẹo sang trái trị thương giúp hắn, nhưng lương tâm nghề nghiệp lại càng không cho phép nàng ta quẹo sang phải trị thương giúp nàng. Nàng dở khóc dở cười, đành ném cho nàng ta một cái thang đi xuống, nói:

"Chỉ xây xát chút thôi, ta thấy Lục tướng quân bị thương nặng nhất, hay là ngươi băng vết thương cho hắn trước đi."

Thật sự là vậy, nàng vẫn lành lặn giữa đàn Ngạ Quỷ Bạch Tạng đều nhờ Bạch Phượng Sinh đứng sau hỗ trợ, nếu không nhờ hắn kịp thời đỡ cho nàng mấy lần, e rằng nàng bị thương cũng không ít hơn Cổ Nguyệt. Trước đây chưa từng đi làm nhiệm vụ chung với hắn nên không biết, bây giờ thì nàng đã hiểu vì sao một người lạnh lùng khó gần như hắn lại được Thiên Đế trọng dụng và được mọi người kính trọng rồi.

Tính cách của một người không quan trọng, điều quan trọng nằm ở thực lực và thái độ làm việc của họ. Huống hồ gì, Bạch Phượng Sinh trông bề ngoài khó gần vậy thôi chứ theo nàng thấy, hắn khá là tốt tính.

Diệu Liên "hừ" một tiếng, bảo: "Nếu phó Nhị tướng quân đã nói thế, ta đành chữa cho ngươi trước vậy, cởi đồ ra."

"..."

Một lát sau...

Cổ Nguyệt: "Á!"

"..."

Cổ Nguyệt: "Á, á, ư... Đau... Ngươi làm nhẹ giùm cái, á!!!"

Diệu Liên: "Đừng nhúc nhích, rách ra nữa bây giờ."

Cổ Nguyệt: "Ngươi có phải đàn bà không, sao lại thô bạo như vậy chứ... Á đau!"

Diệu Liên: "Ngươi có phải đàn ông không, sao còn la lớn hơn đàn bà thế?"

Cổ Nguyệt chịu hết nổi, gào lên: "Ngươi đang mượn việc công trả thù riêng đúng không? Ta nhúc nhích không rách vết thương mà bị ngươi giày xéo cho rách toẹt mẹ nó hết rồi đây này!"

Diệu Liên cột chặt băng gạc, cố tình ấn lên vết thương trên ngực hắn một phát, đợi hắn ôm ngực la hét xong, mới nói: "Ồ, thì ra quý tộc cũng biết chửi bậy."

Nói xong, lấy lọ thuốc khác thoa lên vết thương trên má hắn, vừa chấm một cái, hắn lập tức la làng như heo bị thọc huyết, định giãy ra lại bị nàng ta dùng tay bóp lấy khuôn mặt tuấn tú kéo lại, tiếp tục thoa thuốc bằng động tác thô bạo. Tần Du thấy hắn đau đến sắp ứa ra nước mắt, miệng vẫn mắng chửi:

"Đù má, thuốc thoa vết thương của ngươi còn rát hơn của người khác gấp mấy lần, bị chém còn không đau bằng xức thuốc của ngươi á!"

Diệu Liên nói: "Thuốc đắng dã tật, tật của ngươi nặng lắm, thuốc phải siêu đắng hơn bình thường mới trị nổi."

"Cái gì?"

Nàng bị tiếng cãi nhau của hai người này làm cho nhức đầu không thôi, cầm lòng không đậu, tự hỏi thêm lần nữa, rốt cuộc Thiên Đế nổi hứng chơi đùa gì vậy? Việc Bạch Phượng Sinh phải đi chung với nàng tưởng đâu chỉ là giây phút ngẫu hứng hiếm hoi của hắn thôi, sao lần này lại ghép bộ đôi khẩu nghiệp đó vào chung một đội chứ?

Tần Du nói: "Ta hỏi ngươi câu này được không?"

Diệu Liên đáp: "Ta biết ngươi muốn hỏi gì. Dạo gần đây vài nơi ở trần gian bùng phát thiên tai và dịch bệnh, chưa ai tìm ra được phương thuốc chữa trị, mà dịch bệnh đang ngày càng lan rộng, khiến Thiên Đế hết sức buồn rầu, cho nên phái ta xuống xem tình hình. Mà yêu ma quỷ quái cũng đang lộng hành, vì thế một lần buồn rầu của ngài là phái Lục tướng quân đây hạ phàm trừ yêu diệt ma, nhân tiện theo hộ tống ta, khiến ta cũng hết sức buồn rầu."

"..."

Trán Cổ Nguyệt nổi gân xanh: "Muốn ăn đập hả con nhỏ kia? Người buồn rầu là ta mới đúng, tại sao những người khác chỉ làm một nhiệm vụ duy nhất là trừ yêu diệt ma, còn ta lại phải kiêm thêm nhiệm vụ trông trẻ chứ!"

Diệu Liên siết chặt dải băng trên cánh tay hắn làm hắn đau đến đổ mồ hôi lạnh, nói: "Ta cũng phải kiêm thêm nhiệm vụ chăm trẻ đây, ngươi than cái gì."

Tần Du chẳng biết nên cười hay nên khóc, chợt nhớ ra mình còn chuyện chưa hỏi, bảo: "À phải rồi, Thiên Đế phái hai ngươi đi thôi hay còn người nào nữa không?"

Diệu Liên đáp: "Còn, các vị tướng quân khác đều xuống đây hết rồi."

Nàng giật mình sửng sốt, bởi vì từ lúc phi thăng đến nay đã bảy ngàn năm, chưa từng có chuyện mười ba vị thần tướng hạ phàm cùng lúc kiểu này. Có chăng cũng chỉ xảy ra vào lúc triều đại cũ ở trần gian diệt vong, chiến thần Nguyên Tâm tử trận. Hiện tại điều đó lặp lại một lần nữa, âm thịnh dương suy, yêu ma quỷ quái hoành hành, thiên tai dịch bệnh bùng phát, cột đen báo hiệu sai, Thập Tam Đại Thần Tướng hạ phàm, lẽ nào thiên hạ sắp đại loạn?

Diệu Liên nói tiếp: "Đại tướng quân và Thập Tam tướng quân một đội, Tứ tướng quân và Ngũ tướng quân một đội, Thất tướng quân và Thập tướng quân một đội, Bát tướng quân và Thập Nhất tướng quân một đội, Cửu tướng quân và Thập Nhị tướng quân một đội, còn Nhị tướng quân đi cùng Thiên Đế, mà đi cùng Thiên Đế thì cũng chỉ có thể là theo bồi ngài ấy dạo chơi ở nhân gian thôi. Ngươi nói thử xem, ngài ấy có thật sự muốn chúng ta nhanh chóng giải quyết nhiệm vụ này hay không thế?"

Thật vậy, trên thiên đình ai chả biết Đại tướng quân phong lưu đa tình, yêu phụ nữ như yêu sinh mạng. Thập Tam tướng quân luôn giữ quan niệm đàn bà là khởi nguồn của mọi loại rắc rối, gần đàn bà như gần giặc, nên cực kỳ ghét cái thói đó của hắn.

Tứ tướng quân mặt mày bặm trợn, nóng tính thô lỗ, trong đầu ngoài ăn thì chỉ nghĩ tới so tài đánh nhau. Ngũ tướng quân vốn đam mê cái đẹp, bắt hắn nhìn những thứ xấu xí chẳng khác nào đưa hắn lên đoạn đầu đài, mười lần họp thần tướng không có lần nào hắn nhìn thẳng mặt tên họ Lý kia cả.

Thất tướng quân tuy tính tình bộc trực, không câu nệ tiểu tiết, nhưng hắn là ví dụ điển hình nhất của đám đàn ông ăn ở bừa bộn dơ dáy, lại rất ghét mấy người kỹ tính thái quá, nên gặp ai có cái nết đó là hắn càng chơi dơ hơn cho bỏ ghét. Thập tướng quân thì hoàn toàn trái ngược, hắn cực kỳ ưa sạch sẽ, ví dụ cho dễ hình dung là hắn có thể ngất lịm đi chỉ vì một vết dơ trên áo, cho nên trên thiên đình, ai cũng biết hắn ghét Thất tướng quân như ghét phân trong nhà xí.

Bát tướng quân ưa yên tĩnh, thích đọc sách, đi đâu cũng kè kè theo cuốn sách để giết thời gian, một chút xíu ồn ào thôi cũng đủ khiến hắn khó chịu ra mặt. Mà Thập Nhất tướng quân lại ưa náo nhiệt, đặc biệt là nói nhiều, nói dài, nói dai, nói không ngừng nghỉ, con người có thể chết vì bệnh, hắn có thể chết vì không có ai để nói chuyện, người nào làm lơ hắn, hắn sẽ tìm đủ mọi cách gây chú ý, phá cho đến khi nào người đó chịu nói chuyện với hắn mới thôi.

Bất cứ ai thuộc dòng dõi quý tộc đều có sẵn dòng máu kiêu ngạo chảy trong người, Cửu tướng quân cũng thế. Hắn xuất thân từ gia đình quý tộc ở cõi trời, tuy không phải gia tộc lớn nổi tiếng như ba vị Đại Tam Lục, nhưng cũng đủ để lấy làm kiêu hãnh. Mấy ngàn năm làm thần, chứng kiến biết bao nhiêu thói hư tật xấu của con người, hắn không tin vào điều tốt đẹp nào trên thế gian này nên cực kỳ ghét ai tỏ ra mình tốt đẹp và thích giảng đạo lý, bởi vì hắn cho rằng những kẻ hay giảng đạo lý thường sống chẳng ra gì. Còn Thập Nhị tướng quân từ khi mới phi thăng đã luôn ngưỡng mộ cố chiến thần Nguyên Tâm, hắn làm thần với mong muốn trở thành người tốt đẹp như vậy, nên thường hay khuyên bảo người khác mặc cho họ có muốn nghe hay không, đồng thời cực kỳ không ưa cách đối nhân xử thế của Cửu tướng quân.

Chưa gì nàng đã thấy cái tổ hợp trên có đầy nhóc vấn đề rồi. Mà dù sao chả ai nắm được suy nghĩ của Thiên Đế, ngài bảo sao thì cứ làm vậy thôi. Có điều, lần này xui nhất là Cửu tướng quân và Thập Tam tướng quân, bởi vì từ trước đến nay hai người bọn họ chưa từng tách nhau ra bao giờ, cũng khó cho bọn họ thật.

Trong lúc đợi Diệu Liên băng vết thương trên bàn tay Bạch Phượng Sinh, nàng ngồi quan sát lũ quỷ bên dưới đang cố trèo lên đây, bị kết giới giăng sát mép vách đá chặn lại nên bị hất rơi xuống. Từ phía góc khuất đằng xa, đàn Ngạ Quỷ Bạch Tạng tiếp tục ùa ra ngay chỗ đó, mỗi lúc một đông, còn Tôn Khánh vẫn đứng trên cao nhìn xuống, cứ như đang chờ đợi điều gì.

Diệu Liên xử lý vết thương cho Bạch Phượng Sinh xong, bảo: "Hay để ta gọi viện binh nhé?"
Cổ Nguyệt nói: "Không cần đâu, mặc dù không muốn nói ra điều này, nhưng chúng ta có món "vũ khí" tốt hơn trăm vạn hùng binh trên thiên đình rồi."

Nàng ta ngó lên chỗ Tôn Khánh đứng, đáp: "Ta thấy có vẻ như món "vũ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net