Ngợp trong vàng son - Chương 14 + 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Convert: KhangNinh

Edit: MakiHorikita6



Tháng 12, cái tháng thời tiết lạnh triệt nội tâm, cũng lặng lẽ mà trôi qua. Lập tức sắp đến tết Dương lịch, trên đường lớn nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, Ngữ Quân gọi điện thoại cho anh, cười nói: "Xã hội đen cũng ăn tết sao?"

Lâm Mặc Khôn một bên tăng ca, một bên cười mắng: "Tiểu bại hoại, ngứa da phải không? Dám trêu chọc chồng em?"

Ngữ Quân đùa nghịch đồ làm bếp, "Chốc nữa em đưa cơm trưa cho anh, mấy nhóm oanh oanh yến yến gì đấy của anh thì anh hãy mau chóng nghĩ cách mà đánh đuổi hết đi đấy, đừng để cản trở mắt em."

Lâm Mặc Khôn nhíu mày, nói: "Chuyện đó cần phải phí thêm chút ít thời gian, tối em hãy đến đi."

Ngữ Quân hừ một tiếng, "Tuân mệnh, Đại Gia." Cúp điện thoại, khóe miệng còn vẫn duy trì vẻ tươi cười.

Lúc Ngữ Quân mang theo bình giữ nhiệt đến văn phòng anh thì Niên Nhạn Tây đang báo cáo công việc với anh, còn anh vừa nghiêm túc nghe báo cáo vừa nhanh chóng hạ bút ký tên lên văn kiện, dặn dò thêm những hạng mục công việc cần phải chú ý. Niên Nhạn Tây nhìn thấy cô đẩy cửa bước chân tiến vào, biết điều cáo từ, khi rời đi nhìn lướt qua Ngữ Quân, Ngữ Quân bĩu môi, không phải không thừa nhận cô ghen tị Niên Nhạn Tây khôn khéo giỏi giang, những người phụ nữ nguy hiểm thường là yên lặng canh giữ ở bên người đàn ông mà không bao giờ cố gắng cực lực làm ầm ĩ.

Ngữ Quân xách hộp cơm vào, 'rầm' đặt mạnh lên bàn, Lâm Mặc Khôn như cũ cúi đầu, hờ hững nói: "Muốn ăn đòn đến à?"

Ngữ Quân quệt mồm, "Không phải đã nói với anh là đem mấy đám oanh oanh yến yến bên người anh dọn dẹp sạch sẽ sao?"

Lâm Mặc Khôn buông bút, vỗ nhè nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn cô đưa qua, "Nhạn Tây là cấp dưới của anh, nghĩ lung tung cái gì."

Ngữ Quân ngồi thẳng lên, "Cấp dưới? Quỷ cũng biết cô ta thích anh."

Lâm Mặc Khôn ha ha cười, "Ơ kìa, bé cưng của chúng ta ghen tị?"

Ngữ Quân thưởng cho anh một ánh mắt xem thường, "Nhanh ăn đi, đợi lát nữa lại nguội mất, cũng không biết tại sao anh cứ mãi bận rộn như vậy."

Lâm Mặc Khôn quơ tay, đem cô ôm ngồi ở trong lòng ngực của mình, "Em ăn chưa?"

Ngữ Quân gật đầu, "Ăn rồi."

Lâm Mặc Khôn nghe xong, cầm lấy đũa ăn cơm, thấy trong thức ăn có thịt liền đút cho cô, Ngữ Quân ăn hai miếng rồi lắc đầu nói kiêng, Lâm Mặc Khôn tùy ý hỏi: "Thuốc Dương sư phụ phối đã uống chưa?" Ngữ Quân vẫn chưa trả lời, Lâm Mặc Khôn đã thông qua tiểu nữ nhân trong ngực anh đột nhiên cứng đờ thì biết được đáp án.

Lần trước sau khi hai người hoà thuận, Lâm Mặc Khôn cảm thấy căn nguyên thân mình Ngữ Quân quá yếu, hai ngày ba bữa thì bị bệnh, vì thế liền dẫn Ngữ Quân đến tìm Dương sư phụ một Lão Trung Y trong bang để phối thuốc bổ cho cô uống, dùng lời của Lâm cửu gia mà nói, người Trung Quốc chúng ta lưu truyền lại đều là tinh hoa. Thuốc Đông y là tinh hoa, hiệu quả là tốt nhưng mà hương vị của nó cũng cực kỳ đắng, nhìn thấy đắng, nghe thấy đắng, uống vào càng đắng. Mỗi lần, Ngữ Quân nhìn thấy cái chén chất lỏng đen sì sì kia đều dâng trào khiếp đảm, hai ngày đầu còn có thể chịu đựng một ngụm uống xuống, nhưng uống qua vài lần liền bắt đầu chống đối, lại nói bệnh mình đã khỏi cả rồi, tại sao phải tìm tội mà chịu a. Vì thế thừa dịp trong nhà không chú ý sẽ đổ trộm thuốc đi, kết quả không cần nói, bị anh cầm cây roi mây hung hãn đánh một trận, cuối cùng, còn phải hướng về chén thuốc đó, phơi cái mông trần ra, cây roi đặt ở trên mông, nằm lỳ trên giường cùng nó đối mặt xem tướng hết cả một giờ, Lâm đại sói xám còn nói đây chính là để nuôi dưỡng tình cảm. Ngữ Quân oán thầm, nếu như em mà phát sinh tinh cảm được với nó, còn cần anh làm cái giề nữa.

Ngữ Quân nhìn ánh mắt anh lườm về phía cô uy hiếp, thì hi hi cười nói: "Em về nhà sẽ uống."

Lâm Mặc Khôn thu hồi ánh mắt, "Trong tủ có thuốc đã nấu xong, em bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lên nhanh chóng mà uống hết." Về nhà uống? Về nhà không ai nhìn thấy có thể uống mới là lạ. Ngữ Quân lê bước chầm chậm đi, anh vỗ vỗ lên cái mông nhỏ của cô, "Đi mau nào." Ngữ Quân bất đắc dĩ, hâm nóng xong thì nhìn chằm chằm màu sắc đen sẫm trong chén thuốc, oán thầm: Người cổ nhân này còn sống được cũng thật là khổ sở a.

Lâm Mặc Khôn nhìn bóng lưng rối rắm của cô, hỏi: "Cần anh giúp em không?"

Ngữ Quân vội trả lời: "Không cần, không cần đâu." Xoắn xuýt cả nửa ngày, giương lên một gương mặt tươi cười thật lớn, xoay vặn thân mình, đôi mắt chớp chớp mở to, "Ông xã à, nhất định phải uống sao?"

Lâm Mặc Khôn đứng lên, nghiền ngẫm nhìn cô, "Em nói thử xem?"

Ngữ Quân bưng chén thuốc, bên tai nghe thấy tiếng anh mở ngăn kéo lấy ra vật gì đó, tiêu rồi, sẽ không phải là roi mây chứ, từ tiếng bước chân của anh tới gần, Ngữ Quân nắm cái mũi mình, nhắm chặt mắt lại một ngụm uống ực cả chén thuốc, sau đó bị đắng mà vươn dài đầu lưỡi ra, Lâm Mặc Khôn đến bên cạnh cô, gỡ giấy gói kẹo, cầm viên kẹo đường đẩy vào miệng cô. Đôi mắt xinh đẹp của Ngữ Quân híp lại thành đường chỉ như mắt mèo cười, ngọt quá chừng a.

Lâm Mặc Khôn khóe miệng cong lên ý cười, ánh mắt nhìn vào cô đầy sủng nịch mà thân thiết, vừa lau khóe miệng đầy nước thuốc của cô vừa nói: "Tết Dương lịch anh có vài ngày nghỉ, muốn đi đâu chơi đây?"

Ngữ Quân ôm lên eo anh, nâng đầu lên, nói: "Tết Dương lịch không cần đến chỗ Lão gia tử sao?"

Hắn vuốt ve đỉnh đầu của cô, "Không cần, qua tết Âm lịch mới đi. Dương lịch khó được kỳ nghỉ, đi cùng em."

Ngữ Quân cười ha hả, "Thật tốt quá, em muốn đi trượt tuyết."

Hắn nói: "Được, nhưng mà kỳ nghỉ quá ngắn, chỉ có thể đi trong nước thôi."

Ngữ Quân ý cười dạt dào: "Ở đâu cũng được cả."

Ngữ Quân vui tươi hớn hở nghĩ đến có thể trải qua thế giới chỉ có hai người, kết quả, vào đêm hôm đó ở đại sảnh phi trường, thời điểm sắp xuất phát mới biết được thì ra là du lịch đoàn thể, kết bạn mà đi còn phải đi cùng 2 đôi nữa, một là Chu Quân Hào và vợ anh ta - Chu Nghiên, đôi còn lại là Đỗ Tranh và người bạn gái sinh viên đại học của cậu ta tên gọi Tiểu Mỹ. Ngữ Quân im lặng khoác tay Lâm Mặc Khôn, cúi đầu lắc lư qua lại, Lâm Mặc Khôn cười, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của cô, "Vốn đã bàn xong sẽ cùng Quân Hào đi, kết quả Đỗ Tranh nghe thấy, thì nhất định đòi đi bằng được."

Ngữ Quân cúi đầu, giận dỗi nói: "Không sao, nhiều người náo nhiệt."

Lâm Mặc Khôn hôn nhẹ lên hai má cô, "Bà xã của anh thực rất biết rõ đại nghĩa."

Ngữ Quân bật cười, ngẩng đầu lên, "Đó là đương nhiên, cũng không nhìn thử xem là vợ của ai đây." Lâm Mặc Khôn nhìn bộ dạng nhóc con của cô, cười thoải mái.

Thời tiết phương Bắc khô hanh lạnh lẽo, máy bay hạ cánh, Ngữ Quân bọc trong áo lông, hít thở lấy luồng không khí khô mát, "A, thật tốt a."

Lâm Mặc Khôn đội cái nón nhung cho cô, dặn dò: "Đừng có chạy lung tung, đợi bọn họ một chốc." Ngữ Quân cười gật đầu. Một hàng sáu người đến khách sạn đã đặt trước sắp xếp ổn thỏa thì nghỉ ngơi.

Buổi trưa sau khi nghỉ ngơi, Ngữ Quân ngồi ở bên giường chờ Lâm Mặc Khôn, anh gọi xong mấy cuộc điện thoại, gọi Ngữ Quân cùng xuống lầu dùng bữa, sửa sang lại áo mũ cho cô, hỏi: "Sao không đi cùng các cô ấy?"

Ngữ Quân bĩu môi, "Anh không nhìn ra à? Hai người bọn họ không thích em, chẳng thèm để ý em." Lâm Mặc Khôn buồn cười nhìn bộ mặt diễn cảm phong phú của cô, từ chối cho ý kiến.

Hai người bọn họ xem như là muộn, khi đến nhà ăn mọi người đều đã có mặt, Chu Nghiên cười nói: "Tình cảm Cửu ca lần này với Ngữ Quân đúng là rất tốt, một khắc cũng không xa rời nhau nha." Ngữ Quân mỉm cười, cũng không để ý cô ta, ghét nhất bị cái loại nói chuyện âm dương quái khí này. Cô đã sớm hỏi thăm hết cả, Chu Nghiên là bạn gái thân thiết của Niên Nhạn Tây , lúc nhìn cái vẻ mặt khinh thường của Tiểu Mỹ, có thể quyến rũ Đỗ tiểu gia nhà ta, cũng chẳng phải loại đèn đã cạn dầu gì. Ngữ Quân im lặng ngồi xuống ăn cơm, Lâm Mặc Khôn tán thưởng cầm tay cô.

Lịch trình ngày hôm nay là môn trượt tuyết Ngữ Quân chờ đợi đã lâu, tuy rằng cô không biết, nhưng thực vui thích, người trượt tuyết rất nhiều, cô còn gặp nhiều chàng trai trẻ, trượt vô cùng tốt, nhìn động tác vụng về của cô liền chủ động dạy cô.

Lâm Mặc Khôn ở một bên nhìn, đột nhiên nói với chàng thiếu niên kia: "Nè, chúng ta thi đấu đi, anh mà thắng thì sẽ dạy cho chị gái này trượt, được chứ?"

Cậu trai trẻ ý chí chiến đấu sục sôi đáp ứng, kết quả có thể nghĩ là biết, yêu nghiệt như Lâm Mặc Khôn này làm sao có thể đánh không nắm chắc thắng, Ngữ Quân nhìn thấy anh dáng người thoăn thoắt hệt như một con báo linh mẫn, chờ bọn họ thi đấu xong trở về, cô và cậu thiếu niên kia hai mắt lấp lánh ánh sao, Lâm yêu nghiệt nắm tay Ngữ Quân, còn nói với cậu thiếu niên vẫn đang sùng bái nhìn anh: "Ai, làm sao bây giờ đây? Vị tỷ tỷ này anh phải dẫn đi rồi nha." Cậu thiếu niên bẹt miệng, nhịn đau bỏ những thứ mình yêu thích giống như đã hứa, Ngữ Quân ngồi ở trên mặt tuyết ha ha cười.

Lâm Mặc Khôn kéo cô, "Còn cười, xem ra anh phải trông chừng em thật kỹ, ngay cả cậu nhóc nhỏ như vậy cũng thích em, mị lực của cục cưng chúng ta lớn như vậy a."

Ngữ Quân như con gấu nhỏ ôm anh, ngẩng đầu lên, làm nũng nói: "Chồng, em chỉ yêu thích anh."

Lâm Mặc Khôn tươi cười xán lạn, mổ nhẹ lên môi cô, giọng ấm áp nói: "Anh cũng yêu thích em."

Vui mừng hớn hở trượt tuyết xong, đoàn người di chuyển đến quán ăn lẩu. Phòng bao có một cái cửa sổ rất lớn sát đất, lộ vẻ sáng bóng rõ ràng, Ngữ Quân hưng phấn đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đêm đẹp mắt. Đỗ Tranh và Tiểu Mỹ ở một bên dính chặt nghiên ngả, Chu Quân Hào cùng Lâm Mặc Khôn nói chuyện, Chu Quân Hào người này có một công ty giải trí quy mô khổng lồ, rất nhiều ngôi sao nổi tiếng đều là nghệ sĩ dưới tay anh ta, từ nhỏ anh ta đã là một người tính tình hào phóng không thể kiềm chế, ai cũng không phục, chỉ riêng đối với Lâm Mặc Khôn, từ lúc còn cởi truồng tắm mưa đánh nhau đã trở thành đại ca che chở anh ta, nói gì nghe nấy, hiện giờ nhìn Ngữ Quân cũng xem cô như em gái ruột trong nhà. Lâm Mặc Khôn kêu Ngữ Quân ăn cơm, Ngữ Quân đã sớm đói bụng, cầm lấy đũa mà bắt đầu ăn như hổ đói, lại nhìn bên kia Tiểu Mỹ cái này cũng kiêng cái kia cũng kiêng, Đỗ Tranh dỗ dành dụ dỗ mới mở cái miệng anh đào nhỏ ra, so sánh thì Ngữ Quân ăn như hổ vồ nhìn lại đáng yêu hơn, Chu Quân Hào nhìn cô ăn vui vẻ, liền chọc ghẹo nói: "Bình thường em thích minh tinh nào? Anh giúp em lấy chữ ký a."

Ngữ Quân e sợ tướng mạo anh ta cũng lại nối liền sợ luôn cả con người anh ta, đũa dừng giữa không trung, ánh mắt cô liếc về phía Lâm Mặc Khôn, Lâm Mặc Khôn gắp thịt cho cô xong để đũa xuống nói: "Anh Quân Hào của em là ông chủ của một công ty giải trí, gần đây em thích một anh chàng ca sĩ tên là Vương gì ấy nhỉ?

Ngữ Quân tiếp lời: "Vương Bành."

Chu Nghiên gắp rau vào dĩa cho Chu Quân Hào, vừa cười nói "Vương Bành chính là nghệ sĩ của công ty anh ấy."

Ngữ Quân nở nụ cười cởi mở, thật cẩn thận dè dặt nói với Chu Quân Hào: "Vậy em có thể xin một chữ ký được không?"

Chu Quân Hào: "Đương nhiên, nếu em muốn gặp anh ta, anh sẽ sắp xếp cho em gặp mặt."

Ngữ Quân hoàn toàn chỉ là thái độ của một người hâm mộ đơn thuần, vội nói: "Không cần không cần, em chỉ cần một tấm ảnh có ký tên thôi." Lâm Mặc Khôn vẻ mặt sủng nịch nhìn cô, chung quy cũng là tâm tính đứa trẻ con, theo đuổi minh tinh thì đã vui mừng đến như thế.

Cơm nước xong, bọn họ đi trở về, Ngữ Quân cùng Lâm Mặc Khôn đi trên phố đi bộ và giáo đường, Ngữ Quân cảm thấy được đây là điềm lành đầu năm mới của cô, bởi đây là ngày vui vẻ nhất trong năm của cô, người cô yêu dịu dàng chăm sóc ở cạnh bên cô, cả hai người cùng một chỗ, không có gì quan trọng hơn so với điều này.

Sáng sớm hôm sau, Ngữ Quân còn mơ mơ màng màng ngủ, vẫn cảm giác được Lâm Mặc Khôn nhận điện thoại, sau đó bắt đầu mặc quần áo, rửa mặt. Ngữ Quân lê đôi chân trần, híp mắt suy nghĩ, đứng ở cửa toilet, mơ hồ hỏi anh: "Tại sao anh đi a."

Anh rửa mặt xong, đem Ngữ Quân ôm đến trên giường, nhét vào trong chăn mềm, nói: "Trong nhà bên kia có chuyện, anh phải về trước."

Ngữ Quân vừa nghe mặt liền xụ xuống, "Ai mà ăn tết cũng nháo ra chuyện a, không cho anh về."

Anh sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, "Anh phải về cùng tỉnh trưởng cắt băng, em ngoan nào, ở đây đi theo bọn họ chơi đùa cho thỏa thích đi."

Ngữ Quân nhíu lại mi, "Em là đi chơi với anh, anh về rồi em ở lại có ý nghĩa gì nữa a, không cho anh đi, đều đã nói từ đầu là phải theo cạnh em mà."

Anh nửa dụ dỗ nửa ra oai, Ngữ Quân dứt khoát dùng chăn trùm lên đầu, không nghe anh nói. Lâm Mặc Khôn nhìn thời gian đã tới rồi, vỗ vỗ lên cái đống trắng đùn lên kia, "Ngữ Quân, nghe lời, thẻ để trên bàn, em thích gì thì cứ mua."

Cô vẫn không có động tĩnh gì, Lâm Mặc Khôn thở dài, cuối cùng nói: "Chồng đi a, đi thật đấy."

Lui về sau hai bước, liền nhìn thấy kia một cái đầu bù xù tóc rối chui ra khỏi cái đống mền trắng, sau có người lại xông tới giống như một con gấu koala vắt vẻo giắt trên người anh, Lâm Mặc Khôn nâng cái mông nhỏ của cô, đầu cô dán lên người anh, nghe tiếng cô mang theo âm thanh khóc nức nở nói: "Anh đừng đi."

Thấy dáng vẻ nhóc con của cô, anh đau lòng, "Em ngoan ngoãn nào, anh sẽ mau chóng gấp trở về mà."

Ngữ Quân bất đắc dĩ gật đầu, "Vậy anh chú ý an toàn."

Đưa tiễn Lâm Mặc Khôn, tâm tình Ngữ Quân xuống thấp, không có hưng trí đi du ngoạn, nhìn cái gì cũng đều thiếu hứng thú. Buổi tối quay về khách sạn gọi điện thoại cho anh thì người nhận là Niên Nhạn Tây , nói anh đang bận rộn, khẩu khí theo kiểu việc công ra công, tư ra tư, Ngữ Quân vừa nghe đã cảm thấy buồn phiền. Buổi tối lúc ăn cơm, Chu Nghiên vốn luôn nhìn cô không vừa mắt, lúc nào cũng xoi mói đâm thọc, hai người cụng ly rượu, Ngữ Quân còn uống rất nhiều, say rồi trong cả giấc mộng cũng nhớ rõ thù hằn với Chu Nghiên và Niên Nhạn Tây . Cô vừa ngủ đã cảm thấy ngủ đến trời sáng, lại hoàn toàn không biết rằng một giấc ngủ này đã bị người có tâm xấu lợi dụng.

Lâm Mặc Khôn nói không giữ lời, trở lại thành phố X thì công việc bận rộn không ngừng, Ngữ Quân chơi hai ngày, kết quả công ty gọi gấp Đỗ Tranh đi, trực giác Ngữ Quân cảm thấy xảy ra chuyện, liền theo chân bọn họ trở lại. Mới vừa xuống máy bay, liền nhìn thấy Cổ Xuyên mang theo cả đám người đang đứng chờ ở nơi này, Đổ Tranh vừa thấy Cổ Xuyên cả hai đã to nhỏ thì thầm gì đó, Ngữ Quân đi lên hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Cổ Xuyên không tiếng động đưa mắt ý hỏi đến Đỗ Tranh, Đỗ Tranh chỉ chau mày, đè giọng tức giận nói: "Sinh ca muốn ra riêng."

Ngữ Quân trong nháy mắt ngẩn người, "Cậu nói Lương Tuấn Sinh muốn tách ra với mọi người?"

Ngữ Quân ở nhà làm xong cơm, chờ anh, chỉ là chờ cho đến nửa đêm người vẫn như trước không trở về. Cô cầm lấy áo khoác bảo tài xế chở đến trước công ty. Cả tòa nhà lớn ở công ty đã sớm một mảnh tối đen, chỉ riêng tầng cao nhất hơi hơi lộ ra ánh sáng, Ngữ Quân đẩy cửa kính, anh ngồi đưa lưng về phía cô, mặt hướng ra khung cửa kính to nhìn ra ngoài, trên ngón tay kẹp điếu thuốc phát ánh sáng đỏ tươi. Ngữ Quân bước nhẹ đi đến bên cạnh anh ngồi xuống, nắm bàn tay lạnh như băng của anh, ánh mắt anh chăm chú nhìn cô, ngón tay mâm mê đôi gò má trắng nõn của cô, âm thanh có chút u ám khàn khàn, "Em đã đến rồi."

Ngữ Quân cười cười, "Em tới kiểm tra, nhìn xem anh có phải hay không đang cùng với người phụ nữ vớ vẩn nào đó ôm ấp một chỗ."

Anh dụi tắt thuốc lá, đem cô kéo ôm vào trong ngực, cằm để ở lên hõm vai của cô, "Anh chỉ có mình em, làm sao có người phụ nữ khác?"

Ngữ Quân khóe miệng dịu dàng cười, "Em biết, vẫn luôn luôn biết."

Anh hỏi, "Em nghe nói chứ?"

"Cái gì?"

"Cậu ta muốn ra riêng."

Ngữ Quân gật gật đầu, anh nhìn vào mắt cô, nói: "Anh đã đồng ý."

Ngữ Quân vẫn mỉm cười, "Được, bất luận anh làm cái gì, em đều ủng hộ anh."

Lâm Mặc Khôn hôn lên trán cô, "Anh biết chỉ mình em nhất định sẽ ủng hộ anh, bọn họ đều khuyên cản anh, chỉ riêng em là hiểu anh nhất."

Ngữ Quân vây tay quanh lên hông anh, lặng im nói lời thầm trong lòng: đứa ngốc, em đương nhiên hiểu anh nhất, anh là cái đồ đần trọng tình trọng nghĩa.

Lúc Ngữ Quân về đến, Đỗ Tranh có nói cho cô biết, Lương Tuấn Sinh sau lưng Lâm Mặc Khôn thành lập công ty mới, âm thầm thu mua vô cùng nhiều cổ phần của công ty, cộng với lấy đi rất nhiều nhân tài và mối làm ăn cùng với tin tức đưa sang công ty mới. Anh ta vừa đi, không chỉ cầm theo cổ phần công ty còn mang đi rất nhiều hạng mục hợp tác, tương đương với gần như vét sạch hơn nửa tài sản của công ty, anh ta làm như vậy không nhi ngờ gì là một loại phản bội. Đỗ Tranh bảo Ngữ Quân đi khuyên Lâm Mặc Khôn, để anh đừng đồng ý. Chỉ cần anh không mở miệng ra, Lương Tuấn Sinh cũng không dám quá mức vội vàng. Chỉ là anh đã chính miệng tự nói với cô, anh đồng ý, một khi đã như vậy, coi như toàn bộ thế giới đều phản đối, cô cũng sẽ đứng bên cạnh anh, không để anh thấy cô độc.

Cái công ty này không giống với Hoa Viêm Bang, là do Lâm Mặc Khôn và Lương Tuấn Sinh hai người tự tay từ con số không xây dựng nên. Lương Tuấn Sinh là con riêng của nhà họ Lương, phía trên còn có anh trai thuộc dòng chính thất, anh ta muốn cùng anh trai mình tranh đoạt quyền làm chủ Lương gia, cùng anh trai mình đối kháng, anh ta cần tiền, anh ta nếu muốn lấy lại thì cứ lấy lại. Ngữ Quân hiểu được anh ta, cũng hiểu rõ Lâm Mặc Khôn, mặc kệ như thế nào, hai người từng là bạn bè thân thiết, anh giúp anh ta, anh cho lại anh ta cũng là điều hiển nhiên. Chỉ có điều, làm người sao có thể làm như thế?

Ngữ Quân nói: "Em đói bụng, anh phải mời em ăn khuya." Lâm Mặc Khôn thu hồi tầm mắt đang trông về phía xa, cười yếu ớt xoa nắn lên gương mặt cô, "Tuân mệnh, Tiểu Trư."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net