chương 151- 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
do
dự một lúc nàng truyền hồn âm cho Cánh Gà để hắn lập tức rời khỏi Hoang
Châu.
Lúc Tống Lập Ngôn trở lại doanh trướng thì Triệu Thanh Hoài đang túm
lấy đầu giường liều mạng ho khan. La Vĩnh Sanh dùng khăn che miệng cho
ông ta, thấy hắn tiến vào ông ta còn sợ không ai nhìn thấy mà lấy khăn ra
kheo một vệt máu đỏ tươi.
“Lập ngôn ngươi đến xem sư phụ ngươi làm sao thế?”
“Ta không có việc gì.” Triệu Thanh Hoài thở hổn hển hai hơi, dựa vào gối
đầu ngước mắt nhìn Tống Lập Ngôn hỏi, “Con đi đâu thế?”
“Con đi quanh một lát.” Tống Lập Ngôn đi tới ngồi xuống bên người ông
ta, duỗi tay xem mạch. Sau một lát hắn mới thu tay lại nói: “Sư phụ nghỉ
ngơi cho tốt, đồ nhi sẽ đi nấu chút canh bổ cho ngài.”
Triệu Thanh Hoài nghe vậy thì vội lắc đầu: “Không cần không cần.”
La Vĩnh Sanh cảm thấy kỳ quái: “Sư huynh sợ cái gì? Lập Ngôn nấu canh
cho ngài cũng là đang tẫn hiếu mà.”
Ai dám để hắn tỏ lòng hiếu thảo chứ? Triệu Thanh Hoài chưa kịp nói với La
Vĩnh Sanh về biến cố nhiều ngay nay nên bây giờ cũng không tiện đột
nhiên nói về vấn đề này. Ông ta chỉ có thể ho khan nói: “Lập Ngôn gần đây
trừ yêu vất vả, cũng mệt mỏi rồi nên việc này để người khác làm đi.”
“Không sao.” Tống Lập Ngôn gật đầu với ông ta nói, “Sư phụ có bệnh nhẹ,
đồ nhi cũng không làm được gì khác.”
Dứt lời hắn xốc trướng mành lên gọi bên ngoài: “Tống Tuân, thay ta đi
chuẩn bị vài thứ.”
Triệu Thanh Hoài dùng thần sắc phức tạp mà nhìn hắn đi ra ngoài, khe khẽ
thở dài.
“Từ khi nào thì sư huynh trở nên nhân từ như thế?” La Vĩnh Sanh rất ngoài
ý muốn. Ông ta nhớ rõ trước đó Triệu Thanh Hoài vẫn luôn rất khắc nghiệt
với Tống Lập Ngôn, kể cả trong lòng che chở nhưng nếu hắn làm sai thì
vẫn bị phạt. Vừa rồi ông ta đã bóng gió chuyện Lập Ngôn đi lại quá thân
cận với yêu quái nhưng Triệu Thanh Hoài chẳng những không tức giận
trừng phạt đồ đệ mà ngược lại còn không dám lớn tiếng nói chuyện.
“Nói ra thì rất dài, nhưng hiện tại có chuyện càng quan trọng hơn.” Triệu
Thanh Hoài trầm ngâm, “Trên người hắn có mùi của Lâu Tự Ngọc.”
“Lâu Tự Ngọc?”
“Một con hồ yêu.” Quét mắt nhìn tin tức La An Hà mới vừa đưa về để trên
bàn con, Triệu Thanh Hoài lại thở dài, “Nói càng chuẩn xác hơn thì chính là
Hồ Yêu Vương.”
Con ngươi La Vĩnh Sanh siết lại.
……
Doanh địa này là dựng lên tạm thời, tuy đã vận chuyển không ít đồ từ trong
thành tới nhưng rốt cuộc muốn tìm một cái nồi để nấu canh gà cũng có chút
khó khăn.
Tống Tuân đi làm việc, Tống Lập Ngôn thì ở trong trướng đợi. Trước mắt
có không ít đệ tử của tư nội qua lại, phần lớn đều bị thương nên được người
ta đưa tới cho đại phu chẩn trị. Thoạt nhìn bọn họ có chút thảm nhưng thảm
hại hơn chính là đống thi thể chất thành núi phía sau doanh địa.
Nếu là trước kia Tống Lập Ngôn khẳng định sẽ nghĩ biện pháp giết Lâu Tự
Ngọc lấy nội đan để an ủi vong hồn của những người kia. Nhưng mà hiện
tại hắn cảm thấy trong lòng hổ thẹn, quét mắt hai cái rồi cũng không dám
nhìn nữa mà yên lặng lui đến đằng sau cục đá bên cạnh doanh trướng.
Mới vừa đứng vững, hắn đã nghe thấy La Vĩnh Sanh ra khỏi doanh trướng
trầm giọng gọi: “Hoa Diêu.”
Chương 154:
Hoa Diêu tiền bối đang giúp đỡ người bệnh nghe thấy thế thì buông lỏng
tay lui về bên người ông ta, đôi mắt an tĩnh nhìn ông ta. La Vĩnh Sanh nhẹ
nhàng nói thầm hai câu bên tai nàng. Sắc mặt Hoa Diêu biến đổi, nhíu mày
lui về sau một bước.
“Làm cái gì?” La Vĩnh Sanh nhíu mày, “Ta bây giờ không nhờ được ngươi
nữa sao?”
“Không phải.”
“Vậy ngươi trốn cái gì?”
“…… Lần sau có gì dặn dò thì ngài cứ dùng hồn âm.” Hoa Diêu quay mặt
đi, “Đặc biệt là khi dặn dò loại việc này.”
La Vĩnh Sanh không hiểu sao thấy bực, cười lạnh nói: “Sao, ngươi còn cảm
thấy mất mặt hả? Nếu thật sự ngươi muốn thanh cao thì có thể đừng nghe ta
nói.”
Hoa Diêu nhàn nhạt liếc ông ta một cái sau đó không hé răng mà tiếp tục
trở về muốn đỡ đệ tử bị gãy chân kia.
Ngày thường La Vĩnh Sanh là người rất ôn hòa, nói là quân tử khiêm
nhường cũng không sai. Nhưng Tống Lập Ngôn không rõ vì sao ông ta luôn
cực kỳ khắc nghiệt với Hoa Diêu tiền bối. Giống như bây giờ, cho dù là tức
giận thì cũng nên thôi đi, nhưng ông ta lại nhìn chằm chằm Hoa Diêu tiền
bối mà châm chọc nói: “Một bó tuổi rồi còn làm những việc này, ngươi cho
rằng dung mạo không thay đổi thì mình vẫn là thiếu nữ xanh mơn mởn sao?
Cẩn thận không gãy eo đó.”
“Vâng.” Hoa Diêu tiền bối lại chẳng hề giận, chỉ thấp giọng lên tiếng rồi đỡ
người tới bên ngoài lều của đại phu.
La Vĩnh Sanh âm trầm, phất tay đi về doanh trướng của mình. Tống Lập
Ngôn nhìn thấy thì rất khó hiểu, chờ Tống Tuân ôm nồi đun nước trở về hắn
lại nhịn không được hỏi: “La sư thúc cùng Hoa Diêu tiền bối không hòa
thuận sao?”
Tống Tuân biết nhiều việc hơn hắn vì thế nghe thấy thế thì cười nói: “Hai
người họ cũng từng tốt đẹp, nếu không trú nhan thuật của La sư thúc sao lại
chỉ dạy cho mình Hoa Diêu tiền bối? Chỉ là Hoa Diêu tiền bối từ trước tới
nay đều nhịn ông ấy, La sư thúc cũng vì thế cậy sủng mà kiêu, mấy năm
nay đối xử với Hoa Diêu tiền bối càng ngày càng hà khắc.”
Cậy sủng mà kiêu, bốn chữ này đặt trên người La Vĩnh Sanh khiến Tống
Lập Ngôn cảm thấy thực không hợp. Nhưng Tống Tuân đã nói tiếp: “Tính
tình con người chính là thế, người được thiên vị luôn hà khắc với người thiên vị mình. Khắc nghiệt càng nhiều thì cũng không tránh khỏi có bi kịch
xảy ra nhưng không có ai tỉnh táo rút kinh nghiệm cả.”
Ngón tay hơi hơi siết chặt, Tống Lập Ngôn hỏi hắn: “Ta khắc nghiệt sao?”
Tống Tuân ngoài ý muốn nhướng mày, sau đó nghiêm túc mà nghĩ nghĩ rồi
nói: “So với La sư thúc thì tốt hơn nhiều.”
Tống Lập Ngôn không vừa lòng hắn: “Sao lại so với ông ấy?”
“Ngoài ngài và La sư thúc thì chỗ này còn có ai được thiên vị nữa đâu?”
Tống Tuân thổn thức, dẫn hắn đi đến bên cạnh đống lửa, đổ nước vào nồi
cho hắn rồi lại cầm nguyên liệu nấu ăn tới.
Nước đã sôi trào nhưng Tống Lập Ngôn lại có chút thất thần.
Lâu Tự Ngọc quả thực thiên vị hắn, vị trí Yêu Vương tốt đẹp nàng không
làm lại đợi ở nhân gian một ngàn năm, mỗi đời gặp hắn đều không có kết
quả tốt nhưng mỗi lần gặp lại nàng vẫn cười với hắn đến tươi đẹp động lòng
người. Yêu lực nàng cũng nguyện ý cho hắn, pháp khí cũng nguyện ý cho
hắn, thậm chí đến hồn phách của mình nàng cũng muốn cho hắn. Hắn đã
làm gì mới được nàng thiên vị đến mức ấy?
“Lập Ngôn.” Hoa Diêu tiền bối đi qua bên này nhìn nguyên liệu nấu ăn hắn
đặt một bên thì cười nhắc nhở, “Nên cho vào nồi rồi.”
Tống Lập Ngôn hoàn hồn, gật đầu hành lễ với nàng sau đó đem gà, củ từ
đều bỏ vào nồi.
“Đứa nhỏ này, ngươi có tâm sự sao?” Hoa Diêu ngồi xuống bên cạnh hắn,
nhìn canh gà nhạt nhẽo này thì khó có lúc chủ động mở miệng nói.
Hắn cảm thấy ngoài ý muốn: “Tiền bối?”
Hoa Diêu cười cười: “Không muốn nói thì ta cũng không ép.”
Tống Lập Ngôn rũ mắt, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Không có gì khác, ta chỉ
muốn hỏi tiền bối cùng La sư thúc nhiều năm như vậy mà ngài vẫn cam tâm
tình nguyện sao?”
Bà ta muốn nghe hắn tâm sự, sao giờ lại đổi thành trả lời vấn đề của hắn
vậy? Hoa Diêu cười khẽ, nghĩ thầm đứa nhỏ này thật sự cảnh giác quá
nặng, nhưng bà ta cũng không ngại mà chỉ nhẹ giọng đáo: “Tất nhiên là
không cam lòng.”
“Vậy tiền bối sẽ làm thế nào?” Hắn cực kỳ chờ mong hỏi.
Hoa Diêu nghiêm túc mà suy nghĩ một lát rồi nói: “Chờ việc của Yêu Thần
qua đi ta sẽ từ chức về nhà dưỡng lão.”
“Hả…… Hả?” Tống Lập Ngôn cho rằng mình nghe lầm, “Về nhà?”
“Về nhà thì sẽ không gặp ông ta nữa.” Hoa Diêu mỉm cười, “Như vậy mọi
người đều nhẹ nhàng.”
“……”
Không cam lòng như vậy mà cuối cùng lại là muốn từ bỏ sao? Tống Lập
Ngôn nhíu mày, trong lòng trầm xuống. Hoa Diêu tiền bối không thể nói là
không si tình thế mà bà ấy còn định từ bỏ, vậy Lâu Tự Ngọc thì sao?
“Chủ tử.” Tống Tuân từ bên ngoài chạy tới, đứng ở bên cạnh hắn chắp tay
nói, “Người đi tuần tra bên ngoài đã trở lại nói không tìm được Bạch Tiên
nhất tộc.”
Tống Lập Ngôn nghiêng đầu nhìn hắn không vui nói: “Tìm hết chưa?”
“Đã tìm một vòng chân núi, quả là đã tìm khắp.”
“Tình hình trên núi thế nào?”
“Tà ám không có động tĩnh, nhưng lại có không ít yêu quái xuống núi, có
con bị pháp trận đánh gục, có con chạy thoát.”
Tống Lập Ngôn nhắm mắt, không cần nghĩ cũng biết nhất định Lâu Tự
Ngọc đã thả tiếng gió gì rồi. Nếu Cánh Gà đã chạy thoát thì thật sự chỉ còn
một mình nàng.
Lá gan cũng thật là lớn.
Canh gà trong nồi tỏa mùi thơm nức, Hoa Diêu cầm cái muôi đảo đảo sau
đó múc một chén nói: “Cái này ta cầm đi cho sư phụ ngươi, còn lại ngươi tự
xử lý đi.”
Tống Lập Ngôn sửng sốt, đột nhiên có chút chột dạ nhưng Hoa Diêu cũng
không nói thêm cái gì đã bưng canh lên để lại mình hắn trừng mắt nhìn
canh gà giận dỗi. Sau một lúc lâu, hắn cuối cùng cũng múc canh ra bỏ vào
cái hộp đồ ăn Tống Tuân mang tới rồi đen mặt đi ra ngoài.
Lâu Tự Ngọc thật sự nghe lời hắn, nói không chạy loạn là không chạy loạn.
Nàng ngồi xổm ở hốc cây thấy hắn trở về mới nhào lên, hai mắt tỏa sáng
nhìn cái hộp trong tay hắn. Tống Lập Ngôn cầm bát đưa cho nàng, sắc mặt
không tốt.
Không cần nghĩ cũng biết vì sao hắn có phản ứng này nên Lâu Tự Ngọc chỉ
có thể cúi đầu giả bộ hồ đồ, lộc cộc uống canh sau đó gặm hai miếng thịt gà
nói: “Âỳ chính là mùi vị này.”
“Ngươi bảo Cánh Gà chạy hả?”
“Aizzz…… Hắn chạy không phải cũng tốt sao? Sẽ không rơi vào tay Bùi
Hiến Phú.”
Ánh mắt Tống Lập Ngôn chợt lạnh, hắn duỗi tay bắt lấy vai nàng: “Cũng
tốt? Hắn đi rồi, ngươi sẽ như thế nào ngươi có từng nghĩ không?”
“Còn có thể như thế nào, dù sao cũng không thể tệ hơn.” Nàng chớp chớp
mắt, “Như bây giờ còn bớt lo.”
Tống Lập Ngôn không hiểu vì sao nàng lại che chở Cánh Gà như thế, trong
lòng hắn cáu giận càng sâu hơn: “Có phải ngươi cảm thấy có ta ở đây nên
người của Thượng Thanh Tư sẽ không động vào ngươi vì thế mới để Cánh
Gà chạy đi để ta không thể động vào hắn đúng không? Lâu Tự Ngọc,
chuyện của hai chúng ta cho dù ta có thiên vị ngươi thì cũng sẽ không giúp
ngươi đối phó với Thượng Thanh Tư.”
Nàng hàm hồ lẩm bẩm: “Ta biết.”
Tống Lập Ngôn cười lạnh: “Nếu ngươi thật sự biết thì sẽ không hành động
như không muốn sống thế này.”
Lâu Tự Ngọc không nói gì. Trong lòng nàng quả thực ôm một loại may
mắn, chỉ cần hắn không đối phó với nàng thì Thượng Thanh Tư bên này
nàng sẽ tạm thời không phải nhọc lòng và có thể toàn tâm đối phó với Bùi
Hiến Phú. Nhưng thấy bộ dáng tức giận hiện tại của hắn, nàng cũng hiểu
mình quả là đã vọng tưởng.
Hắn chưa bao giờ là người sẽ lựa chọn tình yêu mà bỏ qua đại nghĩa. Lấy
tâm tư này đi tính kế hắn sẽ không có kết quả.
------oOo------
Chương 155
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 155: Từ đi
Nhưng yêu quái lá gan trời đều to hơn phàm nhân, cho dù đằng trước là vực
thẳm thì cũng phải thả người nhảy qua xem có qua được không.
Lâu Tự Ngọc buông chén canh đã uống xong rồi lau miệng cười nói với
hắn: “Đại nhân muốn động thủ với nô gia sao?”
Sắc mặt Tống Lập Ngôn đã u ám giống bầu trời bên ngoài. Hắn cảm thấy
ông trời không thích hắn lắm, vốn muốn cho nàng biết tâm ý của Tống
Thừa Lâm để nàng có nhiều yêu cầu một chút, chẳng sợ lòng tham không
đáy thì cũng chẳng sao. Nhưng ở thời điểm quan trọng này khi mà nàng và
Thượng Thanh Tư hắn không thể lưỡng toàn cả hai bên thì hắn cũng không
có khả năng thật sự vì bảo hộ một mình nàng mà không màng đến thiên hạ.
Làm thế sẽ bị trời phạt.
Nhưng nếu phải động thủ với nàng…… Hắn kêu lên một tiếng rồi quay mặt
đi: “Ta sẽ không giúp bọn hắn, tự nhiên cũng sẽ không giúp ngươi.”
“Thế thì phải làm sao nha?” Nàng cong mắt, “Chờ bọn họ đều phát hiện ra
Cánh Gà đã chạy thì nhất định sẽ chạy qua bên này.”
Tống Lập Ngôn hung hăng véo eo nàng, sức lực hắn lớn khiến nàng như
con thỏ cảnh kinh nhảy dựng lên, vèo một cái nhảy vào trong góc dở khóc
dở cười nói: “Không phải ngài nói nói sẽ không giúp bọn hắn sao? Thế nào
mà đại nhân còn ra tay tàn nhẫn với nô gia như thế?”
Hừ lạnh một tiếng, Tống Lập Ngôn phất tay áo bỏ đi, cảm giác bực bội tràn
ra quanh người hắn. Không đến một lát hắn đã biến mất ở bên ngoài, đến
hộp đồ ăn cũng không thèm mang đi.
Trên eo nàng lúc này lại nhiều thêm một thứ lúc ẩn lúc hiện. Lâu Tự Ngọc
thu ánh mắt lại, cúi đầu thì thấy nó. Huyết ngọc tốt nhất mang theo ngọc tuệ
cực kỳ quen mắt, thoạt nhìn cũng rất khí phách nhưng không hề phù hợp
với váy thêu hoa của nàng. Nàng ngẩn người, duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào
đó, tròng mắt chậm rãi xoay chuyển.
Tống Lập Ngôn trở về doanh địa, lập tức đi tìm Triệu Thanh Hoài. Hắn biết
Triệu Thanh Hoài hiện tại án binh bất động là vì đang đánh chủ ý đến nơi
khác. Lúc này hắn thản nhiên nói: “Đối phó với Lâu Tự Ngọc sẽ phải hy
sinh mạng người, sẽ không thiếu hơn so với đối phó tà ám trên núi. Mặc dù
Lâu Tự Ngọc bị hủy nội đan thì tà ám này cũng vô cùng có khả năng sẽ
giận dữ xuống núi khiến cả bá tánh Hoang Châu phải chôn cùng. Cho nên
lúc nó còn không có động tĩnh thì nên chém giết trước mới là cách tốt
nhất.”
Triệu Thanh Hoài vuốt râu thở dài nói: “Lập ngôn, ta biết con muốn che
chở nàng ta, nhưng so với tà ám kia thì nàng ta vẫn dễ đối phó hơn một
chút.”
Tống Lập Ngôn nhẹ nhàng mà cười một tiếng, cũng không đến mức khinh
miệt nhưng Triệu Thanh Hoài lại biết ý hắn nên sắc mặt thay đổi. Trong
doanh địa này ngoài hắn thì không ai có thể đấu lại Lâu Tự Ngọc. Nếu hắn
không ra tay thì cho dù những người còn lại có hợp sức cũng chưa biết
thắng thua thế nào.
Ông ta có chút đau lòng hỏi: “Con đã hạ quyết tâm?”
“Vâng.”
Trầm ngâm một lúc Triệu Thanh Hoài mới hơi bực mà vỗ vỗ đầu gối: “Một
khi đã như vậy ta đây không có gì để nói. Trên núi ta không đi, nếu con
nguyện ý dẫn người đi thì con tùy ý cọn người trong doanh địa này.”
“Được.” Tống Lập Ngôn đứng dậy chắp tay với ông ta, “Sau khi ăn xong
đồ nhi sẽ lập tức dẫn người xuất phát.”
Triệu Thanh Hoài uể oải nói: “Một tiếng đồ nhi này về sau cũng miễn đi,
con biết mình là thân phận gì, con muốn làm gì ta không ngăn được. Tu vi
và pháp thuật của con đều là thiên phú tự thân, vốn cũng chẳng có liên quan
gì tới ta.”
“Sư phụ.”
Triệu Thanh Hoài vẫy vẫy tay, xoay người nằm về phía vách tường không
nhìn hắn nữa. Tống Lập Ngôn biết lấy tính tình ông ta thì không thể chấp
nhận được việc mình làm bậy nhưng trước mặt chỉ có một con đường này
nên hắn nhất định phải đi.
“Đồ nhi cáo lui.”
Trong doanh địa đã nhóm lửa nấu cơm xong, Hoa Diêu tiền bối bưng chén
phát cho đệ tử khác nơi, thấy hắn đi ra thì bà cũng đưa cho hắn một chén.
“Ta không cần.” Tống Lập Ngôn chắp tay, “Còn có chút việc ta cần phải
chuẩn bị.”
Thần sắc trên mặt Hoa Diêu phức tạp mà nhìn theo hắn đi qua một bên. Bà
ta buồn bực ôm chén ngồi xuống an tĩnh cầm lấy đũa.
“Không vào bên trong ăn sao?” Không biết từ khi nào La Vĩnh Sanh đã đi
tới đứng phía sau bà ta nói.
Hoa Diêu không thèm ngẩng đầu nói: “Nơi này khá tốt.”
Ông ta ngẩng đầu nhìn nhìn, bốn phía đều là đệ tử, gió thổi khiến đốt ngón
tay bà ta trắng bệch, một chén cơm mới vừa mang qua không bao lâu đã
nguội tanh mà bà ta còn bảo tốt sao? Trong lòng không vui, La Vĩnh Sanh
cũng không bày ra bộ dạng nho nhã thường ngày nữa mà trầm giọng quát:
“Lớn tuổi như thế rồi mà sao không biết chăm sóc bản thân? Bây giờ cũng
học đòi giận dỗi như đám nữ nhi gia, ngươi có tâm đó nhưng để xem có
mệnh đó không đã chứ?”
Hoa Diêu nghĩ nghĩ rồi nói: “Làm chuyện quá mức giảm thọ nên nếu giờ
không còn mệnh nữa thì cũng coi như báo ứng thôi.”
Mặt La Vĩnh Sanh tối sầm lại, túm tay bà ta kéo lên. Cái chén trong tay Hoa
Diêu “Bang” một tiếng rơi trên đất. Bà cúi đầu muốn nhìn nhưng cả người
đã bị ông ta túm đi.
Mành trước phập phồng, gió lạnh bị ngăn lại, trong doanh trướng có đốt
lửa, còn đốt đàn hương xưa nay ông ta thích nhất.
“Ngươi cảm thấy chuyện ta bảo ngươi đi làm là chuyện thiếu đạo đức sao?”
Ông ta cực kỳ tức giận gào lên, “Ngươi dựa vào cái gì mà cảm thấy như thế?”
Hoa Diêu nói: “Thủ đoạn bỉ ổi.”
“Được, ngươi là người quang minh lỗi lạc, việc này ngươi không muốn
làm. Nhưng ngươi có biết một khi làm được thì có thể bảo vệ mạng của bao
nhiêu người không?” La Vĩnh Sanh dạo bước quanh doanh trướng, quát ầm
ầm, “Trước kia ngươi cũng không ngu xuẩn như thế. Ai dạy ngươi lòng dạ
đàn bà, còn dám cãi ta như thế?”
“Không có ai.”
“Không có vậy thì hiện tại ngươi đang làm gì?” Ông ta hừ lạnh, “Thật sự
không muốn đi theo ta thì tự đi xin từ chức đi, ta tuyệt đối sẽ không giữ
ngươi lại. Bày ra cái bản mặt này cho ai xem?”
Hoa Diêu trầm mặc, trên khuôn mặt sáng trong không có cảm xúc gì. La
Vĩnh Sanh rống lên một hồi thì hỏa khí trong lòng cũng rút đi một chút.
Ông ta quét mắt nhìn người đối diện, nghĩ thầm tốt xấu gì cũng đã qua
nhiều năm như thế, cũng không thể khiến bà mất mặt không xuống đài
được. Thế nên ông ta châm trước một hai rồi định nói gì đó.
Nhưng không đợi ông ta mở miệng thì Hoa Diêu đã mở miệng, nghiêm túc
gật đầu nói: “Được”, mắt cũng không thèm nhìn ông ta.
Được cái gì? La Vĩnh Sanh không phản ứng lại đây.
“Ta đi xin từ chức.” Bà nói, “Chuyện cuối cùng kia tóm lại ta cũng đã làm.”
“……”
La Vĩnh Sanh không dám tin tưởng mà nhìn bà ta. Ông ta cho rằng mạc kệ
người trên đời này chết đi hoặc phản bội ông ta thì chỉ có bà ấy sẽ không.
Bọn họ đều bất lão như nhau, cùng nhai trải qua vài chục năm, tình cảm đã
sớm khác người ngoài. Sao bà ấy còn nghĩ tới việc từ chức chứ?
Ta nói câu kia chẳng qua là vì tức giận, sao ngươi lại cho là thật chứ? ——
những lời này tắc ở cổ họng ông ta nhưng La Vĩnh Sanh cảm thấy vẫn tức
đến nỗi không thể nói nên lời.
Hoa Diêu lúc này đã xốc mành đi ra bên ngoài. Gió lạnh thổi vào khiến
ngọn lửa ở chậu thân lảo đảo. Cũng chỉ trong chớp mắt như thế rồi mành lại
rơi xuống, trong lều lại chậm rãi ấm lên. Bà ấy không hề do dự chút nào,
giống như sớm đã nghĩ kỹ.
Ngực cứng lại, La Vĩnh Sanh đoán được cái gì nên vội bước đến chỗ rèm
cửa muốn xốc lên. Nhưng ở bên ngoài Hoa Diêu đã cất tiếng nói chuyện:
“Chưởng Tư, vừa vặn gặp được ngài đi ra, ta có lời muốn nói.”
Giọng điệu của bà vẫn bình tĩnh như cũ, không hề có chút tức giận nào,
cũng không hề có sốt ruột, giống như đang hàn huyên khi tản bộ sau bữa cơm tối. Bà ôn nhu nói: “Sau này ta sẽ không đi cùng hắn nữa.”
------oOo------
Chương 156
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 156: Hai lão nhân điên rồ
“Hắn” trong miệng bà trước nay chỉ có La Vĩnh Sanh thế nhưng lúc này La
Vĩnh Sanh hy vọng bà đang nói tới người khác chứ chẳng liên quan gì tới
ông ta.
Bên ngoài tiếng động ồn ào, không ít người nghe thấy được lời bà thì vây
lại hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. La Vĩnh Sanh buông rèm cửa lui về phía
sau vài bước, chậm rãi ngồi xuống ghế dựa. Không phải ông ta thương tâm
mà chỉ cảm thấy không quen, người theo mình nhiều năm như thế lại muốn
chạy, giống như ông ta đã làm sai cái gì đó.
Ông ta đã sai cái gì? Ông ta không sai, chỉ là bà ta để tâm chuyện vụn vặt,
có liên quan gì tới ông ta đâu?
La Vĩnh Sanh mím miệng không rên một tiếng, mắt lại nhìn chằm chằm
rèm cửa đến ngây ra. Bên ngoài ầm ĩ giằng co thật lâu, sau đó mới chậm rãi
an tĩnh xuống. Trong chốc lát sau Triệu Thanh Hoài xốc mành đi vào.
“Vĩnh Sanh.” Mành rơi xuống, phía sau ông ta không còn ai.
La Vĩnh Sanh mặt không biểu tình nói: “Sư huynh mà muốn khuyên ta thì
không cần đâu, nàng ta muốn đi thì đi, ta không giữ.”
“Ta tới không phải để khuyên đệ.” Triệu Thanh Hoài vuốt râu, vô cùng
đứng đắn đi tới trước mặt hắn, sau đó lại rất không nghiêm túc mà toét
miệng cười nói, “Ta tới bỏ đá xuống giếng.”
La Vĩnh Sanh: “……?”
“Trong mấy sư đệ của ta thì ngươi là ngừoi hiếu thắng nhất, trước nay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net