chương 151- 160

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lại
tâm cao khí ngạo coi thường tất cả. Năm đó Hoa Diêu thổ lộ bị ngươi cự
tuyệt thì ta cảm thấy cũng là chuyện tốt. Nàng quá ôn nhu, không thích hợp
với ngươi.”
Triệu Thanh Hoài hừ cười: “Nhưng sau đó ngươi lại một hai phải muốn
nàng ở bên cạnh ngươi làm việc, không phải sao?”
Nếu không có việc đó thì Hoa Diêu có lẽ đã sớm hết hy vọng từ vài thập
niên trước, nhưng người này lại một hai bắt nàng đi theo, còn không cho
người ta sắc mặt tốt khiến hai người cứ dây dưa nhiều năm như thế. Nhìn sự
việc hôm nay Triệu Thanh Hoài cảm thấy La Vĩnh Sanh quả thực là tự làm
tự chịu, thật đáng đời…… Ấy, không phải, làm đồng môn sư huynh ông ta
vẫn thay sư đệ nhà mình cảm thấy thống khổ.
“Ta tìm nàng làm việc là bởi vì nàng làm việc cẩn thận, chuyện gì cũng làm
đến thỏa đáng, chẳng liên quan gì tới cá nhân cả.” La Vĩnh Sanh trầm mặt
nói, “Ta chỉ không nghĩ tới nàng một đống tuổi rồi nhưng còn không chọn ở
Thượng Thanh Tư dưỡng lão mà lại xin từ chức.”
Triệu Thanh Hoài sờ sờ cằm: “Ta đã từng xem qua những lời trách móc một
người viết. Tuy chữ người kia xấu điên nhưng lời thì lại có chút đạo lý ——
thế gian có ba nơi khó có thể ở lâu, thứ nhất là biển sâu không thấy đáy, thứ
hai là trong lửa nóng hủy thiên diệt địa, thứ ba chính là ở bên cạnh người
không thích mình.”
La Vĩnh Sanh cắn răng hỏi: “Ai viết?”
Lâu Tự Ngọc, viết cho Tống Thanh Huyền vào một đêm trăng nào đó lúc
nàng uống say. Nhưng Triệu Thanh Hoài tất nhiên sẽ không nói, ông ta chỉ
cao thâm khó dò sờ sờ râu đáp: “Vài thập niên này nàng cũng coi như vất
vả, công lao cũng lớn cho nên ta cũng đồng ý với thỉnh cầu đó. Vừa lúc La
An Hà làm xong việc, để hắn ở bên cạnh đệ làm việc đi, dù sao hắn cũng là
đệ tử của đệ.
La Vĩnh Sanh kêu rên một tiếng: “Cũng được, người trẻ tuổi chân cẳng
nhanh nhẹn, tâm địa cũng không mềm yếu.”
Người phải vững tâm vẫn là đám lão nhân bọn họ, Triệu Thanh Hoài cảm
khái mà bấm đốt ngón tay tính giờ. Lúc này thấy bên này an ổn ông ta mới
đứng dậy nói: “Đi thôi sư đệ, không có thời gian lo lắng nữ nhi tình thường,
chúng ta còn có chuyện quan trọng phải làm.”
“Chuyện kia……” La Vĩnh Sanh xua tay, “Được rồi, sư huynh tự mình tùy
tiện phái vài người đi là được, không cần tự mình đích thân.”
Triệu Thanh Hoài cười lắc đầu: “Đối với khách quý lễ nghĩa phải chu toàn,
không thể chậm trễ, cho dù nàng ta không hề có uy hiếp thì ta cũng phải tự
mình đi đón.”
La Vĩnh Sanh nhìn chằm chằm ông ta trong chốc lát rồi thổn thức mà bĩu
môi.
Sắc trời gần hoàng hôn, Tống Lập Ngôn dẫn người đi dọn dẹp bọn tiểu yêu
len lỏi ở chân núi. Lúc này hắn cầm Giải Trĩ Kiếm lên núi, con đường đằng
trước hẳn là rất gain nan, cho nên người đi theo hắn đều thần sắc ngưng
trọng, không dám lơi lỏng.
Nhưng mà bên kia Triệu Thanh Hoài lại mang theo người rời khỏi doanh
địa. Lúc này ông ta đang ngồi trên ngựa lắc chân, hát một khúc ca dao, cực
kỳ không đứng đắn.
“Sư phụ?” La An Hà đi ở đằng trước, xoay người phát hiện sư phụ nhà
mình còn đang đứng ở cửa doanh địa thì nhịn không được chạy về hỏi,
“Ngài đang nhìn cái gì thế?”
Màu hoàng hôn nhiễm đỏ ngọn núi, cách đó không xa, trên một con đường
nhỏ có một đám người đang đi. Trong đó có một người cõng tay nải đi giữa
bọn họ, nhìn giống như một phụ nhân không biết sự đời, chẳng biết sẽ đi về
đâu.
La Vĩnh Sanh thu lại tầm mắt, cưỡi ngựa theo sau nói: “Ta chẳng nhìn gì
cả.”
La An Hà nhìn ông ta, lại nhìn Chưởng Tư có thái độ hết sức dị thường ở
phía trước. Hắn nhíu mày kéo một sư đệ tới hỏi: “Sao lại thế này? Chúng ta
không phải đi bắt yêu sao? Lý ra phải vui vẻ mới phải chứ, thế nào mà hai
vị lão nhân gia này mỗi người một phách thế?”
Tiểu sư đệ càng sợ hãi đáp: “Đệ cũng không biết, từ lúc ra khỏi cửa Chưởng
Tư đã cười không ngừng, nhưng sư bá lại chẳng cười nói gì.”
Bọn họ mà không phải trưởng bối Thượng Thanh Tư đồng thời là triều thần
quyền khuynh thiên hạ thì hẳn ai cũng nghĩ là hai cái lão điên.
Lúc này Lâu Tự Ngọc còn đang ngồi ở hốc cây nhìn hoàng hôn. Mí mắt
nàng vẫn luôn giật giật, nhịn không được nàng siết chặt huyết ngọc, thầm
nghĩ chẳng lẽ Tống Lập Ngôn đã xảy ra chuyện?
Ý niệm này mới vừa toát ra nàng đã vội vàng “Phi phi phi” ba tiếng, lẩm
bẩm nói: “Ta xảy ra chuyện còn được chứ ngài ấy không thể xảy ra chuyện
được.”
Nàng vừa dứt lời thì có một cơn gió lạnh thổi tới, trong đó có hơi thở đáng
ghét của đám người Thượng Thanh Tư. Lâu Tự Ngọc nhướng mày, trước
mắt có thứ gì đó lung lay đi qua, tiếp theo bóng hoàng hôn chiếu đến vìa
bóng người chậm rãi đi về phía nàng.
“À.” Nàng thấy rõ người cầm đầu thì hi hi cười phất tay, “Khách ít đến
thăm.”
Triệu Thanh Hoài cũng phất tay với nàng nói: “Đã lâu không thấy, Lâu
chưởng quầy.”
“……” Cả người nàng cảm thấy ớn lạnh, Lâu Tự Ngọc nhíu mày, “Sao nào,
đánh không lại thì muốn ghê tởm chết ta sao?”
“Cũng không phải, ta chỉ muốn cùng ngươi tâm sự.” Triệu Thanh Hoài đi
đến cách nàng năm bước thì nửa ngồi xổm nìn thẳng vào nàng nói, “Ta sống
90 nhiều mà đã cảm thấy rất mệt, ngươi sống mấy ngàn năm rồi vì sao vẫn
còn hứng thú đến thế?”
Lâu Tự Ngọc nghĩ nghĩ rồi đáp: “Đại khái bởi vì sư huynh ngươi thích ta.”
Triệu Thanh Hoài bật cười: “Miệng lưỡi của ngươi thật là không tha
người.”
Ông ta đứng dậy, vỗ vỗ bùn dính trên góc áo nói: “Đáng tiếc, mộng đẹp này
sợ là ngươi không mơ được nữa rồi.”
Lâu Tự Ngọc nhướng mày, nhìn nhìn tư thế của đám người trước mặt, nghĩ
xem có phải mình bị xem thường hay không? Vài mống này mà cũng muốn
bắt nàng sao?
La An Hà ra tay —— cũng không tính ra tay mà hắn chỉ ném một sợi Triền
Yêu Thằng ra, không hề có chút lực công kích nào, chỉ cần nàng giơ một
tay lên thì……
Kim quang không bay ra từ trong tay nàng, cả người Lâu Tự Ngọc chấn
động, đau đến nỗi con ngươi hơi tan rã. Tiếp theo nàng “Oa” một cái phun
ra một búng máu. Triền Yêu Thằng bay đến, nhẹ nhàng trói chặt nàng.
Gông xiềng quen thuộc này, yêu lực bị áp chế, tứ chi không thể động đậy –
tình cảnh này tuyệt đối không phải do cái dây thừng rách nát này. Liếm máu
bên khóe miệng, Lâu Tự Ngọc cắn răng, nhẹ hít một ngụm khí lạnh mới
nhìn Triệu Thanh Hoài bật cười: “Đoạn Yêu Phù.”
“Không sai, là hắn đưa ngươi.” Triệu Thanh Hoài hết sức sung sướng mà
đánh giá thần sắc của nàng, “Sao? Còn nằm mơ nữa không?”
------oOo------
Chương 157
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 157: Tâm ma
Lâu Tự Ngọc thu yêu lực, mặc cho La An Hà ở bên cạnh đi lên áp tải nàng.
Nàng biết lần này không chạy được nhưng lúc này nàng lại không thấy khổ
sở đau tan nát cõi lòng như lần trước. Không vì cái gì khác mà chỉ vì gương
mặt hết sức chờ mong của Triệu Thanh Hoài ở trước mặt. Ông ta càng chờ
mong nàng khổ sở thì nàng lại càng cảm thấy buồn cười.
“Nếu ngài ấy hạ Đoạn Yêu Phù cho ta thì sao không tự tới bắt ta?” Nàng
chăm chú nhìn vào đôi mắt Triệu Thanh Hoài sau đó ôn nhu hỏi, “Ngài ấy
không có ở đây thì ông bắt ta có ý nghĩa gì?”
Khóe mắt Triệu Thanh Hoài giật giật trong một chớp mắt sau đó ông ta
trầm giọng nói: “Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ hả? Lâu Tự Ngọc, ngươi có
phải cho rằng ta không biết trong bụng ngươi là cái gì hay không?”
Đuôi lông mày nhướng lên, Lâu Tự Ngọc thành thật nói: “Ta thật sự cho
rằng ông không biết, mà ông cũng không nên biết.”
Trong bụng nàng có Yêu Vương nội đan. Chuyện này chỉ có 5 người biết
chân tướng. Người của Hồ tộc bất kể thế nào cũng sẽ không nói ra ngoài,
Tống Lập Ngôn cũng sẽ không đời nào nói ra, vậy còn dư lại cũng chỉ có
một người —— Bùi Hiến Phú.
Cười khẽ ra tiếng, Lâu Tự Ngọc lắc đầu: “Đám đạo nhân các ngươi thật là,
tai vạ tới nơi rồi còn không chịu đi đối phó với tà ám, ngược lại còn nghe
lời hắn nói đi đối phó với ta.”
“Vậy chứng tỏ hắn cũng không nói dối.” Triệu Thanh Hoài tiếp nhận nàng
từ tay La An Hà rồi khó có lúc có lễ mà dẫn đầu nói, “Mời Lâu chưởng
quầy đi theo chúng ta.”
Lâu Tự Ngọc thở dài, bất đắc dĩ mà đi theo bọn họ về phía trước. Nàng
muốn truyền hồn âm cho Tống Lập Ngôn nhưng hắn đã đi tới chỗ hồn âm
không bắt được, cũng không thể liên hệ được.
Thảm quá, nàng bĩu môi nghĩ chuyến này gặp phải Đoạn Yêu Phù đúng là
lành ít dữ nhiều.
Đám người Thượng Thanh Tư tới lần này thấy không cần mất nhiều sức đã
bắt được yêu quái thì rất vui vẻ. Đặc biệt là La An Hà, hắn coi như thở ra
một hơi, vì thế cắn răng nói: “Không phải ngươi rất lợi hại sao? Sao không
thử giãy dụa một phen đi?”
Nàng không ngốc, lần trước nàng bị trọng thương một nửa là do bị Đoạn
Yêu Phù phản phệ. Giãy dụa càng lợi hại thì bị thương càng nặng, còn
không bằng chịu trói. Lâu Tự Ngọc chẳng thèm nhìn hắn mà chỉ đá đá dưới
chân đi theo bọn họ về doanh địa.
“Sư phụ, con yêu quái này lợi hại thực sự, chúng ta chỉ cần bắt được nó là
có thể phá được cục diện bế tắc trước mặt. Vì sao ngài lại không vui thế?”
La An Hà đi tới bên cạnh La Vĩnh Sanh khó hiểu hỏi một câu này.
Môi La Vĩnh Sanh có chút trắng bệch, thất thần mà nhìn Lâu Tự Ngọc liếc
mắt một cái rồi “Ừ” một tiếng. La An Hà líu lưỡi, trong ấn tượng của hắn
thì sư phụ là người hòa ái, ôn nhu. Hắn chưa từng thấy ông ta sắc mặt khó
coi như thế này.
“Đừng đi trêu chọc sư bá.” Có tiểu sư đệ hiểu rõ sự tình vội đi lên kéo La
An Hà một phen, sau đó thấp giọng nói, “Hoa Diêu tiền bối đi rồi nên tâm
tình của sư bá không tốt.”
“Có liên quan gì tới bà ta chứ?” La Vĩnh Sanh đột nhiên mở miệng khiến
vài người cả kinh run lên.
Ngươi có bị điên không?
La An Hà lại không kiên nhẫn trừng mắt đám tiểu bối sau đó phất tay áo lên
ngựa: “Lại có kẻ lám mồm thì ném lên núi bày trận, trên đó còn thiếu người
đó.”
Tâm tình Triệu Thanh Hoài tốt nên khó có lúc trêu ghẹo một câu: “Nếu đệ
thật sự luyến tiếc thì ta sẽ tìm cớ gọi người về cũng được.”
“Đệ không luyến tiếc.” La Vĩnh Sanh giận dữ, “Nếu huynh còn nhắc tới
chuyện này thì huynh đi mà thúc giục Diệt Linh Đỉnh, đệ không thèm
quản.”
“Được, được, được.” Triệu Thanh Hoài bật cười, “Đều nghe đệ.”
Trước khi Tống Lập Ngôn lên núi Triệu Thanh Hoài đã cố ý bảo hắn để
Diệt Linh Đỉnh lại, nói là để trấn thủ doanh địa, tránh trường hợp có yêu
quái nào đó dùng kế vây Nguỵ cứu Triệu. Lúc đó ông ta nói được cực kỳ có
lý, Tống Lập Ngôn cũng không hề hoài nghi. Dù sao cũng là sư phụ mình,
lại có tình nghĩa sư huynh đệ đời trước nên đến súc sinh cũng không tính kế
hắn vào lúc này đúng không?
Nhưng Triệu Thanh Hoài đã dùng hành động chứng minh ông ta còn có thể
súc sinh hơn một chút.
Sau khi Đoạn Yêu Phù có hiệu quả bọn họ lập tức áp tải Lâu Tự Ngọc về
doanh địa không trì hoãn một khắc. Sau đó bọn họ lấy dùng pháp trận gọi
Diệt Linh Đỉnh ra. Hiển nhiên bọn họ đã hiểu rõ đạo lý càng nói nhiều thì
càng chậm trễ việc nên lần này Triệu Thanh Hoài cùng La Vĩnh Sanh không
nói gì mà trực tiếp nâng nàng vào giữa pháp trận, dâng hương, hóa vàng
mã, bày ra tư thế quyết hủy diệt nàng và nội đan.
Nhưng Diệt Linh Đỉnh cứ xoay tròn trên đầu nàng một vòng lại một vòng,
mặc cho La Vĩnh Sanh thúc giục thế nào thì nó cũng không há mồm nuốt
nàng.
Lâu Tự Ngọc nhìn nó cười: “Ngoan quá?”
Diệt Linh Đỉnh: Ong ong ong.
Lão tử không phải ngoan ngoãn mà là đã nhớ kỹ lần trước bị đánh, nếu nuốt
ngươi sẽ lại bị đánh thủng bụng, lão tử mới không ngốc đâu!
La Vĩnh Sanh choáng váng, ông ta là người am hiểu nhất về thao túng pháp
khí. Mặc kệ là pháp khí của mình hay của người khác thì ông ta cũng có thể
tung phù chú thúc giục và pháp khí kia đều sẽ nghe theo. Theo lý thuyết thì
Diệt Linh Đỉnh hẳn là cũng giống thế mới đúng.
Nhưng mặc cho ông ta tung ra bao nhiêu lá bùa thì Diệt Linh Đỉnh vẫn chỉ
vây quanh Lâu Tự Ngọc mà không nuốt nàng. Chờ nó quay mệt mỏi rồi thì
thậm chí còn rơi vào trong ngực Lâu Tự Ngọc, học người ta mà “Ong
——” một tiếng thở dài.
“Có lẽ bảo bối mệt rồi.” Nàng thổn thức, “Các ngươi cũng thật là tàn nhẫn.”
Triệu Thanh Hoài: “……”
Ông ta giận tím mặt, tiến lên muốn bắt lấy Diệt Linh Đỉnh nhưng bảo bối
này lại rất hiểu chuyện. Nó ong một tiếng nhảy lên cao, xoay một cái bay
thẳng đến hướng Kỳ Đấu Sơn.
“Bắt lấy nó cho ta!” Triệu Thanh Hoài tức giận đến dậm chân, “Một cái
pháp khí thôi, mau bắt lấy nó!”
Người của Thượng Thanh Tư ở bốn phía đều động, đuổi theo hướng Diệt
Linh Đỉnh bay đi. Nhưng tiểu gia hỏa này chỉ cho chủ nhân nhà mình mặt
mũi còn người khác nó đều là ăn mềm không ăn cứng. Pháp khí tới bao
nhiêu nó nuốt bấy nhiêu, pháp trận đánh úp lại cũng bị nó nuốt tất. Đã thế
nó còn thỏa mãn tới nỗi run rẩy hết cả mình, tiếp tục phóng về phía Kỳ Đấu
Sơn.
“Không ổn.” Triệu Thanh Hoài siết chặt nắm tay, “Nó muốn đi báo tin.”
La Vĩnh Sanh cảm thấy có lẽ mình là bị Hoa Diêu làm cho tức giận đến
không thanh tỉnh nên mới không hiểu sư huynh nhà mình đang nói cái gì.
“Một cái pháp khí cho dù có linh tính thì cũng chỉ là một cái pháp khí, nó
có thể đi báo tin sao?” Ông ta liên tục lắc đầu nói, “Cũng đâu phải thành
tinh.”
“Đệ có điều không biết rồi.” Triệu Thanh Hoài vội la lên, “Đây là do người
kia dùng tinh khí luyện ra nên nó vốn khác với các pháp khí khác.”
La Vĩnh Sanh cảm thấy buồn cười: “Nó có thể nói hả? Hoặc có thể viết
hả?”
“…… À, cái đó thì không.”
“Thế nó dùng cái gì để báo tin?”
Cũng đúng, cho dù nó có thể về bên người Tống Lập Ngôn thì cũng không
thể nói với hắn bên dưới đang xảy ra chuyện gì. Mày khẽ buông lỏng, Triệu
Thanh Hoài khó chịu mà xoa xoa thái dương, thật vất vả mới bình tĩnh chút
nhưng quay đầu lại thấy Lâu Tự Ngọc đang mỉm cười thì huyệt thái dương
của ông ta lại nhảy dựng lên.
Không có Diệt Linh Đỉnh thì phải thu thập nàng ta thế nào đây?
“Triệu Chưởng Tư nhìn ta làm cái gì?” Lâu Tự Ngọc thật sự vô tội mà nhún
vai, “Đó là bảo bối của Thượng Thanh Tư các người, nếu không trị được thì
ta cũng chịu.”
“Ngươi rốt cuộc là cho hắn…… Cho bọn hắn ăn mê hồn dược gì?” Triệu
Thanh Hoài giận sôi máu, “Đến cái pháp khí cũng che chở ngươi.”
Lâu Tự Ngọc lắc đầu, nói lời thấm thía: “Nói ta hạ mê hồn dược là quá mức
hoang đường, vừa khinh thường ta vừa khinh thường ngài ấy. Cho dù ông
không chịu thừa nhận chỗ tốt của ta thì cũng không cần phải lôi ngài ấy
cùng xuống nước. Triệu Chưởng Tư, ngài ấy vì sao phải che chở ta thì ông
là người rõ ràng nhất. Trước mắt người phải đối phó chính là Bùi Hiến Phú
chứ không phải là ta, cái này ông cũng biết.”
“Nhưng ông đã bị tâm ma của mình làm mờ mắt.”
------oOo------
Chương 158
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 158: Ngươi không cần nhớ tới ta
Triệu Thanh Hoài giận tím mặt: “Ngươi nói cái gì?”
“Ta chưa từng hại sư huynh của ông, đời trước là hắn lựa chọn cùng
Thường Thạc đồng quy vu tận, chẳng trách được ta. Là ông cảm thấy chính
mình quá vô năng, chẳng làm được gì nên mới giận chó đánh mèo với ta,
đem mọi sai lầm đẩy lên đầu ta để ông có mục tiêu mà căm hận.”
Lâu Tự Ngọc ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn ông ta nói: “Ông
cảm thấy mỗi con yêu quái đều đáng tội chết vạn lần cho nên lúc phát hiện
vị sư huynh mà mình ngưỡng mộ nhất dây dưa với yêu quái thì ông không
chấp nhận được, cứ thế dùng thủ đoạn chồng chất mà đuổi ta đi.”
“Đáng tiếc, ông không thực hiện được. Ông hận sư huynh của mình, cũng
càng hận ta. Nhưng trong trận chiến cùng Thường Thạc đó sư huynh của
ông liều chính mạng mình, dù trọng thương cũng cứu ông. Ông không hận
ngài ấy được, lại cảm thấy áy náy cho nên lại càng hận ta gấp bội. Ông cảm
thấy mọi chuyện đều do ta tạo thành, còn sư huynh của mình không sai.”
“Lúc ông cho rằng một người dù thế nào cũng tuyệt đối không sai thì chính
là lúc tâm ma của ông nảy sinh.”
Mặt Triệu Thanh Hoài lúc trắng lúc xanh, cuối cùng là đỏ lên giận dữ
mắng: “Ngươi đang nói bừa cái gì, một con yêu quái như ngươi dám nói ta
có tâm ma……”
“Một người của Thượng Thanh Tư mà có thể chủ động để nghiệt kính oán
khí che lấp bản thân thì ông quả thật còn lợi hại hơn cả yêu quái.” Lâu Tự
Ngọc cười khẽ, “Bùi Hiến Phú có thể đi đến hôm nay cũng ít nhiều có ông
giúp sức.”
“Câm miệng!” Triệu Thanh Hoài nắm chặt tay đến run lên, “Ngươi câm
miệng cho ta!”
La Vĩnh Sanh vội vàng đi lên đỡ lấy ông ta: “Sư huynh bình tĩnh chút, con
yêu quái này đang cố ý chọc giận huynh, đừng để nàng ta đắc ý.”
Lâu Tự Ngọc không có tâm tư rảnh rỗi đi chọc giận ông ta, nàng nói đều là
sự thật. Nhưng chính là vì thật nên Triệu Thanh Hoài mới càng tức. Nếp
nhăn trên mặt ông ta sâu thêm vài phần, lúc này nhìn quanh không có gì nên
ông ta dứt khoát móc ra một lá bùa dán lên trán nàng.
Lá bùa màu vàng kia vừa chạm vào trán nàng thì đã không thấy đâu. Lâu
Tự Ngọc nhíu mày, cho rằng sẽ đau nhưng đợi một hồi mà thân thể vẫn
không có phản ứng gì.
“Thứ gì vậy?” Nàng nhướng mày.
Triệu Thanh Hoài thoạt nhìn có vẻ đã bớt giận, ông ta hừ lạnh nói: “Không
phải ngươi rất thâm tình với hắn sao? Vậy cũng nên nghĩ lại xem hiện tại
hắn đang làm cái gì.”
Tống Lập Ngôn?
Trong đầu nàng mới vừa hiện lên cái tên này thì trên người đột nhiên da
tróc thịt bong, máu loãng vẩy ra khắp nơi, đầu vai, bụng nhỏ, cánh tay vết
thương chi chít vỡ ra trong nháy mắt.
Lâu Tự Ngọc trắng mặt.
“Rất tốt, ngươi mau nghĩ đến hắn nhiều vào.” Triệu Thanh Hoài vỗ vỗ tay,
“Nghĩ càng nhiều càng tốt.”
La Vĩnh Sanh đã hiểu, lại nhịn không được nhíu mày: “Lập Ngôn từng đả
thương nàng ta nhiều chỗ như thế sao còn không giết nàng ta?”
“Không giết là để hiện tại nàng ta tự chết trong vọng tưởng của chính mình,
không phải càng thống khoái sao?” Triệu Thanh Hoài cười lạnh, “Lá bùa
này là phản chiếu, chỉ cần đâm đối thủ một đao thì với bùa này sẽ khiến đối
thủ không chữa lành được vế thương mà chết. Đến nước này thì thực ra nhẹ
nhàng, cho dù Lập Ngôn có ở đây thì nàng ta cũng không sống được.”
Thật đê tiện – Lâu Tự Ngọc khinh thường mà nhìn ong ta, lại cố gắng lau
sạch những suy nghĩ về Tống Lập Ngôn ở trong đầu mình nhưng càng cố
lảng tránh thì nàng lại càng nghĩ nhiều hơn. Bên người nàng dần dần có
máu chảy thành vũng, đầu óc bắt đầu choáng váng nhưng nàng vẫn không
cam lòng. Diệt Linh Đỉnh cũng chưa nuốt nàng thì sao nàng có thể chết chỉ
vì nghĩ đến hắn chứ?
Nhưng trên người nàng đau quá, càng đau lại càng nhớ đến hắn. Nàng
muốn hóa thành nguyên hình trốn vào trong ngực hắn, cho dù có chết cũng
muốn ở trong ngực hắn mới được coi là đến nơi đến chốn.
U ám không tiêu tan, gió lạnh bắt đầu thổi qua chân núi, tuyết cũng bắt đầu
rơi. Trong thiên địa nhìn không thấy cái gì màu trắng, chỉ là có cái gì đó
dừng ở trên tay, trong suốt từng điểm nhỏ, chậm rãi hóa thành nước.
La Vĩnh Sanh bọc quần áo nhìn nhìn rồi nói: “Kéo vào doanh trướng đi, thế
này không biết phải lăn lộn tới khi nào, chúng ta cũng không thể cứ đứng ở
đây được.”
Lúc này Triệu Thanh Hoài đã bình tĩnh lại, ông ta hờ hững mà nhìn người
vẫn đứng trong vũng máu không hề nhúc nhích kia, sau đó phất tay ra hiệu
cho La An Hà.
La An Hà cầm Phù Đồ Vây tới thu nàng vào sau đó hưng phấn cầm tay áo
xoa xoa: “Yêu quái này quả thực kiêu ngạo, hiện giờ coi như cũng bị thu
thập.”
“Đưa cho ta.” Triệu Thanh Hoài duỗi tay.
La An Hà cười, lại cầm tay áo xoa xoa sau đó cung kính dâng hai tay lên.
Phù Đồ Vây cũng bị dính máu, nàng cuộn thành một đống nho nhỏ, đến
phập phồng lúc hô hấp cũng không thể nhìn thấy. Triệu Thanh Hoài nhìn
chằm chằm một hồi lâu mới cười lạnh một tiếng rồi thu Phù Đồ Vây vào
tay áo mình.
“Ngươi đưa tin về nói trên người nàng ta có Yêu Vương nội đan. Chuyện
này là ai nói cho ngươi?” Ông ta đi về doanh trướng nhưng đột nhiên lại
nhớ tới cái gì vì thế mới quay đầu lại hỏi một câu này.
La An Hà vuốt chòm râu quai nón cười lớn nói: “Còn có thể là ai, chính là
Bùi tiền bối. Lúc lên lúi con gặp hắn nên được hắn nói cho tin tức

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net