chương 71-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
liếc hắn, “Có phải ngươi đã động tay chân
gì với cây hương này không?”
Tống Lập Ngôn hào phóng mà chỉ ra ngoài nói: “Đến Kỳ Đấu Sơn là có yêu
quái, sư huynh muốn thì có thể thử?”
Nếu Diệt Thần Hương có vấn đề thì sẽ không trào sương trắng nồng đậm
như thế. Trong lòng La An Hà cũng biết đây hẳn là thật nhưng vẫn chậm
chạp không muốn tin tưởng.
Tống Lập Ngôn thong thả ung dung mà cởi bỏ dây thừng trói tay Lâu Tự
Ngọc, hỏi nàng: “Chưởng quầy có bị thương không?”
Hắn đôi mắt nhìn nhau, truyền đến một tia xúi giục. Lâu Tự Ngọc lập tức
hăng hái bắt lấy đai lưng của hắn khóc lóc: “Đại nhân, nô gia muốn kêu
oan! Nô gia trong sạch không làm gì thế mà đột nhiên bị bắt vào nhà lao
chịu tư hình. Bây giờ tay, vai của nô gia chỗ nào cũng đau! Chuyện này nô
gia phải làm cho ra nhẽ, nô gia muốn lên chỗ Châu Phủ đại nhân đệ đơn
kiện!”
“Chưởng quầy tạm thời đừng nóng nảy.” Tống Lập Ngôn rất ra dáng mà
trấn an nàng, “La đại nhân cũng chỉ nhận sai người.”
“Nhận sai người là có thể dùng tư hình sao? Triều đình chúng ta viết luật
chỉ cho đẹp thôi sao? Tuy nói quan không đấu với dân nhưng thiên lý sáng
tỏ, nếu không phải đại nhân đuổi đến kịp lúc thì nô gia hôm nay sợ là sẽ
phải chết ở chỗ này cũng không biết kêu ai.” Nói xong nàng bụm mặt khóc
nức nử, nhào vào ngực hắn.
Tống Lập Ngôn không dấu vết mà đẩy nàng ra, lại trừng mắt một cái rồi
mới coi như không có việc gì mà quay đầu nói với La An Hà: “Việc này
thật sự là sư huynh làm không thỏa đáng.”
“Thì ai mà ngờ được……” La An Hà vẫn còn ngây người nhìn Lâu Tự
Ngọc lại nhìn Diệt Thần Hương trong tay mình nghĩ thầm cũng đúng, trên
người chưởng quầy này quả thật không có yêu khí, không khác gì người
thường.
“Vậy……” Hắn gãi gãi đầu, “Vậy bản quan mong chưởng quầy tha lỗi?”
Hắn co được dãn được ngoài ý muốn khiến Lâu Tự Ngọc hoảng sợ, đánh
giá hắn hai cái, xác định hắn thật sự bị hù chứ không phải đang nói mát thì
mớ thở phào nhẹ nhõm nói: “Một khi đã như vậy thì mong đại nhân thả
Hoắc bộ đầu ra trước được không?”
“Cho dù chưởng quầy không phải yêu quái thì tội ngỗ nghịch của Hoắc
Lương kia vẫn có.” La An Hà vừa chuyển giọng đã ngẩng đầu nói, “Dùng
tư hình là bản quan có lỗi, nhưng chưởng quầy vốn cũng bị coi là nghi
phạm của án giết người, bị nhốt trong đại lao cũng không oan uổng.”
“Về án mạng của Tào phủ,” Tống Lập Ngôn mở miệng, “Chứng cứ đã đầy
đủ hết, nếu sư huynh ở đây thì không ngại thăng đường một phen.”
“Trong huyện xảy ra nhiều việc như thế, ta làm sao rảnh thăng đường? Đợi
mấy ngày nữa đi.” Biết nàng không phải hồ yêu kia thì La An Hà cũng
không có hứng thú nữa chỉ phất tay áo đi ra ngoài, “Các ngươi canh giữ
người thật kỹ cho ta, Lâu chưởng quầy và Hoắc Lương, một kẻ cũng không
được thả.”
“Vâng.” Ngục tốt bốn phía thấp giọng đáp lời. Lâu Tự Ngọc nhìn theo hắn
rời đi thì quay đầu vui sướng nói: “Đại nhân vừa ra tay đã là anh hùng cứu
mỹ nhân, thật sự khiến nô gia vui chết đi được, có rảnh nô gia mời ngài
uống rượu!”
Đôi mắt hắn hơi sáng lên nhưng lại bị chủ nhân khắc chế mà rũ mí mắt che
mất, chỉ chừa lại chút tinh quang không cẩn thận tràn ra khỏi lông mi. Tống
Lập Ngôn duỗi tay quạt đám sương khói xung quanh, xụ mặt nói: “Ta tới
xem Hoắc Lương, thuận tiện giúp chưởng quầy một tay mà thôi.”
“À đúng, Hoắc bộ đầu.” Vì hắn nhắc nhở Lâu Tự Ngọc vội vàng đi về
hướng nhà lao, vừa đi vừa nhỏ giọng nói, “Hắn không biết ngài đã tới, có lẽ
còn đang lo lắng, nô gia phải chạy nhanh đi báo bình an cho hắn.”
Người không sợ cường quyền như Hoắc Lương, Lâu Tự ngọc mới chỉ thấy
ở trong sách. Gần lợi tránh hại là bản tính của con người, chịu cãi lại người
khác giúp nàng vậy nhất định hắn đã coi nàng là tri kỷ, mà nàng cũng
không thể cô phụ tấm lòng hắn.
Bước chân của nàng vừa nhẹ lại nhanh, Lâu Tự Ngọc giống một con bướm
bay vọt tới nhà lao của Hoắc Lương.
“Chưởng quầy?” Hoắc Lương trên dưới đánh giá nàng một phen hỏi, “Ngài
đã phải chịu hình sao?”
“Chỉ có một chút, giống như muỗi cắn, không đáng ngại.” Lâu Tự Ngọc
cười hành lễ với hắn rồi nói thêm, “Đa tạ ngài đã ra tay tương trợ.”
Hoắc Lương đi đến trước mặt nàng nhíu mày nhìn chằm chằm mặt nàng sau
đó duỗi tay qua hàng rào chỉ vào vệt đỏ trên sườn mặt của nàng.
“A cái này cũng không có gì, không đau.” Nàng hào phóng mà xua tay với
hắn, sau đó cười nói, “Tống đại nhân nói muốn tới xem ngài.” Nàng duỗi
tay chỉ vào phía sau, Lâu Tự Ngọc cho rằng Tống Lập Ngôn cũng đi theo
mình ai biết quay đầu lại mới thấy người kia chậm rì rì bước qua chỗ rẽ,
mặt mày xụ xuống không rõ biểu tình.
“Tống đại nhân?” Nàng nghi hoặc.
Tống Lập Ngôn không trả lời nhưng bước chân lại đi nhanh hơn. Đến trước
phòng giam hắn ngước mắt nhìn Hoắc Lương: “Lúc ngươi đi ra ngoài ta đã
nói với ngươi thế nào?”
Hoắc Lương chột dạ mà vò đầu: “Đại nhân để ti chức làm tròn bổn phận và
trách nhiệm.”
“Ngươi có làm thế không?”
“Không có…… Nhưng đại nhân, Lâu chưởng quầy thật sự không sai, ti
chức vì sao phải nghe lệnh bắt nàng?” Hoắc Lương không rõ, “Nếu là đại
nhân hạ lệnh thì ti chức còn cảm thấy về tình cảm có thể tha thứ, nhưng vị
La đại nhân từ châu phủ kia tùy ý làm bậy, táo bạo ngang ngược làm việc
không ổn thì sao ti chức phải nghe theo?”
“Hậu quả của việc ngươi không nghe theo chính là bị nhốt ở đây.” Tống
Lập Ngôn gõ gõ song cửa trước mặt, “Sao, trong lòng nhớ thương viện binh
hả?”
Hoắc Lương đỏ mặt ngượng ngùng cúi đầu.
“Thật đúng là nghĩa khí ngút trời.” Tống Lập Ngôn nhìn xà nhà phía trên,
không vui nói, “Vậy cứ thế đi, bản quan dù sao cũng không cứu được
ngươi.”
Lâu Tự Ngọc càng nghe càng thấy không thích hợp nhịn không được mở
miệng: “Đại nhân, Hoắc bộ đầu làm chuyện tốt, cũng không làm gì sai sao
ngài còn mắng hắn?”
Ngón tay đang gõ hàng rào cứng đờ, Tống Lập Ngôn híp mắt, một lúc lâu
không nói gì. Ánh sáng trong phòng giam vốn tối tăm, hắn vừa trầm mặc thì
nửa người đều ẩn trong bóng tối, tản ra một cỗ u ám nói không nên lời.
Trên người nàng nổi lên một tầng rùng mình, Lâu Tự Ngọc xoa xoa cánh
tay cười cười, muốn nói cái gì để hòa hoãn không khí thì người đã phất tay
áo xoay lưng đi mất.
“Ai? Đại nhân?” Nàng hoảng hốt gọi.
Tống Lập Ngôn ngoảnh mặt làm ngơ, hắn cảm thấy bản thân tới một
chuyến này đúng là thừa, nàng cũng sẽ không bị đánh chết, còn có người
che chở làm sao cần người khác nhọc lòng? Bước chân hắn càng bước càng
lớn, rất nhanh đã biến mất tại chỗ ngoặt.
Hoắc Lương có chút mờ mịt: “Tống đại nhân làm sao vậy?”
Lâu Tự Ngọc so với hắn còn mờ mịt hơn nói: “Khả năng là có việc gì gấp
muốn đi làm chăng?”
Ngục tốt phía sau nàng muốn nói lại thôi, thần sắc phức tạp đành nói: “Lâu
chưởng quầy về phòng giam trước đi, tiểu nhân sẽ đi lấy đồ ăn đến.”
Chương 74: Mùi dấm
Quen thuộc Tống Lập Ngôn như Tống Tuân luôn biết đại nhân nhà mình
thích ngọt, đắng, cay, mặn nhưng chưa từng dính dấm. Mì sợi không thể
cho thêm dấm, ăn sủi cảo cũng thế cho nên hắn từng cho rằng đời này hắn
sẽ không bao giờ ngửi được mùi dấm từ người đại nhân.
Nhưng hắn không nghĩ tới số dấm đại nhân nhà mình không ăn trong hơn
hai mươi năm, hôm nay đã dồn về đủ.
Đi bên cạnh Tống Lập Ngôn, Tống Tuân muốn trấn an hắn: “Đại nhân,
chưởng quầy chỉ là nhớ ân tình Hoắc bộ đầu chứ không có ý gì khác, ngài
tức cái gì chứ?”
Tống Lập Ngôn xoay người lên ngựa, kéo dây cương lãnh đạm nói: “Ta
không tức.”
Có cái gì tức giận chứ, hai kẻ ngu ngốc cùng vào đại lao, tốt nhất là không
được giải oan để bọn họ cùng nhau ngồi đại lao đi. Như thế không phải
nhân gia sẽ bớt được hai kẻ ngốc sao?
Tống Tuân không dám khuyên thêm đành căng da đầu nói chuyện khác:
“Vậy đại nhân thấy việc này nên làm thế nào cho phải? Không thể cứ để La
An Hà làm bậy thế này được? Hay chúng ta đưa tin cho kinh đô?”
“Nước xa không cứu được lửa gần, ngươi cứ yên tâm, Hoắc Lương tự có
biện pháp của hắn.” Sắc mặt Tống Lập Ngôn lại xụ xuống hai phần, sau đó
rất không thoải mái mà vung roi ngựa phóng đi, để lại một mình Tống Tuân
ngây ngốc mà nghĩ không biết Hoắc Lương có biện pháp gì?
La An Hà phái đông đảo đệ tử Thượng Thanh Tư đi khắp nơi tìm kiếm nội
đan còn bản thân mình thì đứng ở cửa nha môn nhìn sắc trời, trong lòng cực
kỳ nôn nóng. Thời gian càng trôi qua nhanh mà hắn vẫn không thể tìm được
nội đan mang về kinh đô thì quả thật rất phiền toái.
Đang nghĩ ngợi đến đây, La An Hà thoáng nhìn qua Bùi Hiến Phú đang đi
về phía mình.
“La đại nhân.” Bùi Hiến Phú nở nụ cười hòa ai dễ gần hỏi, “Sao ngài lại
đứng ở đây thế?”
“Tiền bối.” La An Hà thở dài, “Ta có một số việc nghĩ không rõ.”
“Nếu nghĩ không rõ thì cũng đừng nghĩ nhiều, người tu đạo không thể có
tạp niệm nếu không sẽ sinh ra tâm ma.” Bùi Hiến Phú ý vị thâm trường mà
nhìn về nơi xa, “Tâm ma cũng không phải là thứ dễ đối phó đâu.”
La An Hà cho rằng hắn chỉ thuận miệng cảm khái nên cũng đáp: “Không
sao, ta đủ tu vi, tâm ma không dễ dàng tới như thế đâu. Huống hồ đây cũng
không tính là tạp niệm, chẳng liên quan gì tới tham sân si —— ta chỉ muốn
biết làm thế nào bắt được hồ yêu xuất hiện trong kết giới ngày đó?”
Trong mắt hiện lên một tia u ám, Bùi Hiến Phú lắc đầu: “Yêu quái đến và đi
như một cái chớp mắt, vừa thành công là bỏ chạy ngay, nếu muồn tìm lại thì
nói dễ hơn làm. Thay vì tắc ở một chỗ thì không bằng đi lên phía trước nhìn
xem.”
“Hả?” La An Hà tò mò, “Như thế nào thì được gọi là đi lên phía trước nhìn
xem?”
“Nội đan phải giao cho Thượng Thanh Tư, đại nhân ngài cũng phải có một
lời giải thích với Châu Phủ và triều đình. Nếu Thượng Thanh Tư bên kia
không có kết quả tốt thì ít nhất phía triều đình ngài cũng phải làm cho rõ
ràng.”
Người của huyện Phù Ngọc chết nhiều như thế không thể không có duyên
cớ, nếu xử lý không thỏa đáng thì sẽ khiến dân chúng oán thán.
La An Hà nghĩ nghĩ một lát rồi do dự hỏi: “Tiền bối là muốn ta thăng
đường thẩm vấn Lâu chưởng quầy sao?”
“Đại nhân là người thông minh.” Bùi Hiến Phú khoanh tay mỉm cười, “Chỗ
nào cần một bá tánh như ta chỉ điểm chứ? Ngàn mạng người này có vô số
người oan uổng, luôn phải tìm một người chịu trách nhiệm mới được.”
Có đạo lý, La An Hà tán đồng mà vỗ tay: “Nghe tiền bối, chúng ta giam
bọn họ hai ngày rồi sẽ thăng đường thẩm vấn —— cũng phải để Tống Lập
Ngôn khó chịu một phen thì trong lòng ta mới thấy thoải mái.”
Bùi Hiến Phú cười mà không nói, duỗi tay ngắt một cành hoa quế, nhẹ
nhàng thưởng thức mùi hương.
Trời chiều rồi, hậu viện nha môn có ánh nến chiếu màu sắc ấm áp lên khung
cửa. Tống Lập Ngôn nửa dựa trên giường đệm mà chà lau Giải Trĩ Kiếm.
Thanh kiếm màu tuyết trắng tỏa ra ánh sáng sung sướng, giống như vô cùng
hưởng thụ, khoe khoang mà phát ra sắc bén một hồi. Diệt Linh Đỉnh trong tay áo hắn cũng nhịn không nổi đột nhiên nhảy ra chui vào trong lòng bàn
tay hắn.
Tống Lập Ngôn vội vàng đón được nó, tò mò đánh giá một phen rồi lẩm
bẩm nói: “Rõ ràng là pháp khí lợi hại nhất của Thượng Thanh Tư, lại thông
linh tính nhưng sao lại dính ta như thế chứ? Ta cũng không phải chủ nhân
của ngươi.”
Diệt Linh Đỉnh kháng nghị mà vù vù hai cái, sau đó tiếp tục cọ vào lòng
bàn tay hắn, sống sờ sờ mà hất Giải Trĩ Kiếm sang một bên, giống như đứa
nhỏ đang tranh sủng.
Tống Lập Ngôn thở dài, lấy khăn đang lau kiếm cũng lau cho nó, sau đó
xách nó lên hỏi: “Ngươi lợi hại như vậy sao lại sợ Lâu Tự Ngọc?”
Tiếng sung sướng vù vù đột nhiên im bặt, Diệt Linh Đỉnh thành thật mà
nằm trong tay hắn, không nhúc nhích.
Đúng là sợ thật, vừa nghe thấy tên đã bị dọa thành thế này thì quả thật mất
hết mặt mũi Thượng Thanh Tư. Tống Lập Ngôn lắc đầu, tiếp tục lau hoa
văn cho nó, miệng nói: “Đó là một kẻ ngốc, ngươi là pháp khí của Thượng
Thanh Tư, không có gì phải sợ hết.”
Nói tới đây hắn nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ. Mùa thu đã tới,
bên ngoài lại đang đổ mưa nên buổi tối trời lạnh thật sự. Trong nơi âm u
như nhà lao thì hẳn là không khí càng lạnh hơn. Tuy ngục tốt khẳng định sẽ
nể mặt mũi Hoắc Lương mà cho thêm chăn đệm nhưng rốt cuộc chỗ đó
cũng không phải nơi tốt đẹp gì.
Hắn đứng dậy đi dạo hai bước, lại liếc nhìn ra ngoài cửa. Hắn chỉ liếc mắt
một cái, không có tâm tư động đậy nhưng Diệt Linh Đỉnh lại đột nhiên nhảy
dựng lên, chống lưng đẩy hắn ra ngoài.
“Ngươi làm gì thế?” Tống Lập Ngôn dịch hai bước, dở khóc dở cười, “Ta
không muốn ra cửa, mưa còn đang rơi đó.”
Diệt Linh Đỉnh không nghe, chỉ thúc vào lưng hắn, mạnh mẽ đẩy hắn từ
trong nhà ra cửa, còn khiêng ô giấy để ở cửa đến trước mặt hắn.
“……” Đây dù sao cũng là thánh vật của Thượng Thanh Tư, nó có thể có ý
nguyện mãnh liệt thế này vậy nhất định là có đạo lý của nó, thân là đệ tử
Thượng Thanh Tư, hắn sao có thể không vâng lời chứ?
Đón lấy cái ô, căng lên chống đỡ màn mưa, Tống Lập Ngôn cất Diệt Linh
Đỉnh vào trong tay áo, vẻ mặt cực kỳ quang minh mà ….. đi tuần tra.
Nhưng sau khi lẻn vào đại lao rồi hắn lại không dám phát ra nửa tiếng vang,
giống như trộm mà sờ soạng đi tới nhà lao giam Lâu Tự Ngọc. Ngục tốt bên ngoài đang ngủ ngon lành, không ai phát hiện nên hắn trộm thở phào nhẹ
nhõm, bắt lấy hàng rào quay đầu nhìn vào trong.
Một đôi mắt tươi đẹp đựng đầy ánh trăng ngoài cửa sổ đang ôn nhu nhìn
hắn từ bên trong hàng rào. Hắn sợ tới mức lảo đảo, may mà chưa ngã ra đất.
Tống Lập Ngôn giận dữ cắn răng nói: “Ngươi hù dọa người ta làm gì?”
“Nô gia nào có hù dọa người?” Lâu Tự Ngọc nâng tay áo che miệng, “Nô
gia vẫn luôn đứng ở chỗ này, khách không mời mà đến là đại nhân ấy.”
Tống Lập Ngôn tức giận mở cửa nhà tù sau đó thẳng lưng bước vào, lướt
qua Hoắc Lương đang cuộn mình ngủ ở phòng giam cách đó không xa thì
buồn bực nói: “Ngươi thế mà lại không trốn khỏi ngục.”
“Dù sao cũng không thể quay về khách điếm Chưởng Đăng, ở chỗ nào
không phải là ở?” Lâu Tự Ngọc cười hì hì ngồi xuống giường đá, ngửa đầu
nhìn hắn, “Nhưng đại nhân có thể tới thăm nô gia khiến nô gia cực kỳ vui
vẻ.”
“Vì sao?” Hắn dời mắt, “Ban ngày không phải ta cũng tới rồi sao?”
“Ban ngày người tới là Huyện Lệnh Tống đại nhân, hiện tại tới là một
người đã động phàm tâm tên là Tống Lập Ngôn. Sao có thể giống nhau
được chứ?” Lâu Tự Ngọc giảo hoạt mà lắc mũi chân, “Vốn nô gia còn đang
đoán xem trong lòng ngài có ta không, nhưng trước mắt xem ra không cần
nữa rồi, nô gia ở trong lòng đại nhân chắc chắn là bảo bối quý giá rồi.”
“…… Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Trong bóng tối không nhìn rõ mặt nhưng
giọng điệu của hắn nghe có vẻ nghiến răng nghiến lợi, “Trong lòng ai có
ngươi chứ?”
Lâu Tự Ngọc nhướng mày: “Không có nô gia mà đại nhân còn nửa đêm
không ngủ chuyên chạy tới nhìn lén làm gì?”
“Ta không ngủ được nên tùy tiện tới đây một chút.”
Lâu Tự Ngọc ra vẻ hiểu rõ mà “À” một tiếng sau đó đột nhiên đứng dậy bổ
nhào lên người hắn, ấn hắn lên tường, hai tay ấn lên ngực hắn, cực kỳ hứng
thú mà ngẩng đầu liếc hắn: “Tùy tiện đi một lát cũng có thể tới trước mặt nô
gia, vì duyên phận bất phàm này với đại nhân nên nô gia cũng nên cảm tạ
mới được.”
Tống Lập Ngôn hừ lạnh một tiếng, xoay người ấn nàng lên tường, trầm
giọng nói: “Đừng đem trò xiếc ngươi dùng để đối phó với người khác dùng
trên người ta.”
Lâu Tự Ngọc chớp mắt: “Không có mà, đây là trò mới, nô gia chỉ dùng với
mình đại nhân thôi.”
Tống Lập Ngôn cắn chặt răng, thu tay lại đứng thẳng người. Hắn cảm thấy
bản thân đúng là nửa đêm dở hơi còn đi tới cho người ta trêu chọc, không
đáng giá. Hắn xoay người muốn đi nhưng lòng bàn tay lập tức mềm nhũn.
Lâu Tự Ngọc thật cẩn thận mà nắm lấy tay hắn, thấy hắn quay đầu lại nàng
mới nở nụ cười ngọt ngào, nhẹ lắc lắc tay hắn nói: “Bên ngoài còn mưa kìa,
đại nhân vất vả lắm mới tới một chuyến, nếu không ngại thì ở lâu một chút
nhé?”
Một chữ cuối cùng mang theo chút giọng mũi mềm nhẹ, khiến tâm tình
người nghe cũng không nhịn được mềm theo. Trong lòng Tống Lập Ngôn
biết rõ mình mà ở lại chính là ý chí không kiên định nhưng hắn chỉ giãy
giụa một khắc sau đó vẫn dừng lại, xụ mặt hỏi nàng: “Ở lại làm gì?”
“Thì đếm sao?” Lâu Tự Ngọc nhìn ra ngoài cửa sổ lại phát hiện trời đang
mưa vì thế lập tức sửa miệng, “Ấy, đếm giọt mưa cũng được.”
“……” Tống Lập Ngôn cảm thấy đầu óc nàng quả thật là không tốt lắm.
“Ai ai ai, đại nhân đừng đi, ngài có cái gì muốn hỏi thì bây giờ có thể hỏi
nô gia cũng được.” Lâu Tự Ngọc liều mạng túm chặt hắn, chân cũng ngoắc
vào giường đá mượn lực, “Ngài không có cái gì muốn biết sao?”
Đề nghị này thật ra không tồi, Tống Lập Ngôn thật sự bước hai bước trở về,
sau khi suy nghĩ một lát hắn mới nhìn nàng chằm chằm, mở miệng hỏi: “Vì
sao Tống Thanh Huyền lại dây dưa với ngươi?”
Lâu Tự Ngọc hơi hơi ngẩn người, bả vai sụp xuống. Nàng biết ngay hắn sẽ
hỏi về cái này, nhưng hiện tại nghe thấy cái tên này nàng cũng không còn
thấy khó chịu như trong dĩ vãng nữa.
Sau khi nghĩ nghĩ, nàng tháo cây trâm trên đầu xuống, đưa tới trước mặt
hắn: “Đây là chàng đưa cho ta, nói là sinh lễ nhưng rốt cuộc cũng chẳng thể
cưới ta vào cửa. Ta là yêu quái, chàng là người của Thượng Thanh Tư,
nhưng chúng ta cùng làm một việc. Lý do chàng đến bên cạnh ta thì chẳng
có gì khó đoán, chẳng qua là vì ta quá mỹ lệ, ôn nhu lại thiện lương, hào
phóng, hiểu chuyện……”
“Ngừng ngay.” Tống Lập Ngôn híp mắt, “Mấy lời vừa rồi của ngươi có nửa
câu là thật không hả? Nếu Tống Thanh Huyền đã là người của Thượng
Thanh Tư thì làm sao có thể cùng ngươi làm cùng một việc được?”
Còn mấy câu sau kia thì rõ ràng là giả dối.
Lúc này thần sắc Lâu Tự Ngọc mới đứng đắn hơn, nàng nhìn thẳng vào mắt
hắn nói: “Chuyện bây giờ nô gia đang làm mới là việc đại nhân nên làm.
Từng ấy năm tới nay Thượng Thanh Tư tìm kiếm nội đan của Yêu Vương nhưng chưa bao giờ là vì để trấn áp Yêu Thần. Chỉ có hủy diệt nội đan mới
khiến Yêu Thần không thể xuất thế. Ngài đã bị bọn họ lừa rồi.”
“Nô gia cũng không biết là ai ở phía sau quấy đảo phong vân, nhưng người
này đổi trắng thay đen, ý đồ đáng chết, đại nhân ngàn vạn không thể tin.”
Tống Lập Ngôn bừng tỉnh gật đầu, sau đó hỏi nàng: “Vậy vì sao ngưoi
không hủy diệt nội đan mà lại trả cho ta?”
“Nô gia……” Há mồm rồi nàng mới phát hiện việc này không giải thích
được vì thế cứ vậy há mồm không nhúc nhích.
Có phải nàng lại nhảy vào cái hố của Bùi Hiến Phú không?
------oOo------
Chương 75
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 75: Bài hát đỡ đẻ
Bùi Hiến Phú nói với nàng, Yêu Thần một khi xuất thế thì người kia cũng
sẽ quay trở lại nhân gian. Tuy nàng không tin tưởng lắm nhưng rốt cuộc
nàng cũng dao động trong chốc lát. Mà chỉ trong chốc lát này thì nàng đã
kịp đưa nội đan cho Tống Lập Ngôn và để Xà tộc đoạt lại. Như thế nàng có
thể khiến hắn không bị khiển trách vì làm mất nội đan đồng thời khiến Xà
tộc có thể bảo toàn nội đan, giữ lại đường lui.
Nhưng Lâu Tự Ngọc không nghĩ tới nàng vừa làm thế thì rốt cuộc không
sao khiến Tống Lập Ngôn tin tưởng viêc “Tiêu hủy nội đan” mới là chính
xác. Nàng rốt cuộc cũng thấy đau đầu.
“Sao, không giải thích được hả?” Tống Lập Ngôn không vui mà nhìn nàng.
Lâu Tự Ngọc xoay mặt cười nói: “Nội đan kia là đại nhân tắm máu chiến
đấu hăng hái mới có được, nô gia chẳng qua là tiện nghi mà nhặt được, nếu
hủy nó đi rồi thì đại nhân chẳng phải sẽ ghi hận nô gia cả đời sao? So với
thiên hạ chúng sinh thì trong mắt nô gia đại nhân càng quan trọng hơn cho
nên mới trả lại cho ngài.”
“Nếu ngươi thật sự nghĩ thế thì ngay từ đầu không nên đoạt làm gì.”
“Ai nha, kia không phải là bản năng sao? Nói gì đi nữa nếu không đoạt thì
đại nhân làm sao mà cùng nô gia đi du hồ chứ?” Nàng duỗi tay vuốt tóc
mai, trong mắt là tràn đầy quyến luyến, giống như đang nghĩ tới nụ hôn mềm mại kia. Khóe mắt, đuôi lông mày của nàng đều trộm tỏa ra đắc ý
không giấu được, cả người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net