chương 71-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cũng sáng lên hai phần.
Tống Lập Ngôn rũ mắt nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy có chút không thoải
mái.
“Hoắc bộ đầu không phải cũng khá tốt sao? Lần sau để hắn theo ngươi đi
du hồ đi.”
Hử? Lời này là ý gì? Lâu Tự Ngọc không hiểu, trộm đánh giá hắn lại thấy
người này lại bày ra bộ dáng buổi sáng đến nhà lao, hơi thở âm u, muốn cự
người ngoài ngàn dặm.
Nàng do dự hỏi: “Đại nhân còn giận Hoắc bộ đầu sao?”
Tống Lập Ngôn lạnh nhạt mà quay mặt đi.
“Không phải …… Vậy, đại nhân chính là đang giận nô gia sao?” Lâu Tự
Ngọc khó hiểu mà nói thầm, “Nhưng nô gia đã làm gì sai?”
Nàng làm sai cái gì chứ? Người sai chính là hắn, tâm tình không yên, lục
căn không tịnh, tự tạo phiền não cho mình. Tống Lập Ngôn thu hồi bàn tay
đang chống lên tường, có chút ảo não. Nếu nàng là bình dân bá tánh thì còn
dễ nói, nhưng nàng lại là yêu quái, hắn muốn giết không được, giữ không
xong, dây dưa khó thoát cũng không thể sống yên ổn.
Những cảm xúc phức tạp này của hắn không giấu kỹ, đều lọt vào mắt Lâu
Tự Ngọc. Nàng chớp mắt nhìn, thật lâu sau mới đột nhiên nhón chân ôm lấy
cổ hắn.
Tống Lập Ngôn hơi kinh hãi: “Ngươi làm cái……”
Lời còn chưa nói xong thì miệng đã bị người ta chặn lại. Lâu Tự Ngọc trợn
mắt nhìn hắn, nàng nhìn thấy rõ chu thoa trên đầu mình phản chiếu trong
mắt hắn. Nàng mỉm cười, cánh môi nhẹ chạm lên môi hắn, lại trằn trọc đổi
phương hướng vuốt ve, mãi tới khi đôi môi mỏng của hắn vừa mềm vừa ấm
mới nhẹ nhàng than thở một tiếng.
Bên ngoài trời mưa rất to, mùi nước mưa trộn với bùn đất truyền đến từ
ngoài cửa, giống như trời đất ủ rượu, khiến cho người ta say mê. Một góc
nhà tù kia không có ánh sáng, vô hình trung khiến Lâu Tự Ngọc to gan hơn,
tay cũng dùng sức kéo hắn xuống dưới một chút, sau đó lại hung hăng mà
hôn hắn hai miếng, rất giống như muốn nuốt người.
Tống Lập Ngôn vẫn luôn cứng đờ, mãi tới khi nghe thấy động tĩnh của
nàng hắn mới bừng tỉnh hoàn hồn, ghét bỏ mà kéo nàng ra.
Lâu Tự Ngọc cho rằng bản thân lại chọc hắn chán ghét nên bả vai nàng co
rụt lại muốn chạy trốn nhưng không đợi nàng nâng bước thì eo đã bị kéo
lại. Tống Lập Ngôn ôm lấy eo nàng rồi ấn nàng lên tường khiến nàng khó khăn lắm mới có thể nhìn thẳng hắn. Sau đó hắn tiến lại gần, do dự chớp
mắt một cái rồi vẫn hôn nàng.
“……” Giống như có vô số pháp trận đồng thời nổ tung trong đầu, Lâu Tự
Ngọc trợn tròn mắt, cảm giác tê mỏi từ cánh môi chạy một đường đến tứ
chi, ngón tay nàng gác trên vai hắn cũng cuộn tròn lại.
Tình huống này là thế nào đây?
Tiếng mưa rơi càng lúc càng lớn khiến nàng có cảm giác sắp chết đuối
không thở được. Hơi thở quanh người nàng đều là vị cây mộc trên người
hắn. Nàng bám vào hắn, sợ chính mình ngã xuống nhưng cũng sợ hắn dừng
lại vì vậy khuôn mặt nhỏ nghẹn đến mức đỏ lên. Tống Lập Ngôn lại thong
dong ngoài ý muốn của nàng. Hắn vuốt ve cánh môi nàng, trong mũi hừ nhẹ
một chút, giống như sung sướng, lại như đang phát tiết. Hắn hé miệng lấy
hàm răng cắn nàng, mạnh mẽ khiến dấu răng in hằn lên cánh môi nàng. Sau
một lúc lâu chỗ bị cắn mới khôi phục lại như cũ.
Cúi đầu đánh giá dấu răng kia, Tống Lập Ngôn lại đột nhiên cười, những
âm trầm trước đó lập tức biến thành hư không.
Lâu Tự Ngọc đỏ mặt líu lưỡi: “Đại nhân, ngài nên nói sớm làm thế này có
thể khiến ngài nguôi giận, như thế nô gia đã rất vui lòng thực hiện.”
“Câm miệng.” Trừng mắt liếc nàng một cái xong hắn mới buông nàng
xuống, sau đó mới bắt đầu cảm thấy thẹn.
Hắn là đệ tử Thượng Thanh Tư, tập thuật pháp của Thượng Thanh Tư để
trảm yêu trừ ma, sao lại bị một yêu quái mê hoặc chứ? Hành vi không thoả
đáng, đức phẩm có tì vết, hắn nên trở về chép 《 tĩnh tâm chú 》, lấy đó để
chuộc tội nghiệt.
Nhưng mà……
Trước kia hắn có vẻ chưa từng có cảm giác này, rõ ràng cũng không có gì
buồn cười nhưng khóe môi hắn vẫn không nhịn được muốn nhếch lên trên.
Cho dù bên ngoài đang mưa to tầm tã, hắn cũng cảm thấy ngày mai chắc
chắn là mặt trời sẽ lên cao, thời tiết sẽ nắng đẹp.
Có lẽ hắn điên rồi.
Lâu Tự Ngọc xách váy từ phía sau vòng qua trước mặt hắn, khuôn mặt nhỏ
vẫn đỏ bừng mà chớp mắt nhìn chằm chằm Tống Lập Ngôn. Hắn bị nàng
nhìn đến không được tự nhiên, vội nâng bước đi ra ngoài, mạnh mẽ ném
xuống một câu: “Thành thật đợi thẩm vấn đi.”
“Đại nhân muốn đi luôn sao?” Nàng xụ mặt.
Tống Lập Ngôn hừ một tiếng, vô tình mà khóa cửa lại, sải bước biến mất
chỗ hành lang bên ngoài. Lâu Tự Ngọc ai oán mà vươn tay từ song cửa ra túm lấy không khí. Nhưng một khắc sau nàng lại tựa đầu vào cửa, ngốc
nghếch cười hề hề. Đây là lần đầu tiên hắn chủ động, để hắn có thể chủ
động một lần thì dù mất mấy trăm năm tu vi nàng cũng thấy đáng! Nhưng
cũng không biết có phải ảo giác hay không mà nàng thấy đời này Tống Lập
Ngôn sinh động hơn hẳn mấy đời trước, thậm chí còn dám thân mật với
nàng.
Nàng bắt đầu lo lắng không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.
Nàng dùng sức nhéo đùi của mình, đau tới mức nước mắt cũng chảy ra. Lâu
Tự Ngọc lắc đầu, nhào lên giường đá lăn hai cái, che mặt ngao ngao mà
kêu, sau đó không chịu được hưng phấn mà ngẩng đầu cắn cắn góc chăn.
Mưa rơi trên tán ô vang lên rối tinh rối mù, Tống Lập Ngôn bung dù rời
khỏi đại lao. Lúc này có một người cầm một cái ô màu than chì chậm rãi đi
ra từ phía sau hắn. Bùi Hiến Phú nhìn bóng dáng Tống Lập Ngôn hắn nhẹ
nhàng cảm thán, “Thật không hổ là một mảnh hồn sâu nhất của người nọ ép
ra, tham sân si đều đủ.” Hắn cảm khái xong lẩm bẩm, “Không còn có ai
thích hợp hơn nữa.”
Tiếng mưa rơi phủ qua giọng hắn, không ai nghe thấy, mà cho dù có nghe
được thì cũng chẳng hiểu gì. Cây ô rũ xuống, Bùi Hiến Phú chậm rì rì mà đi
theo một nơi khác, bóng dáng tiêu sái lại thong dong, còn ẩn ẩn nghe thấy
hắn hát một khúc ca dao dân gian bà đỡ hát khi đỡ đẻ:
“Vãng sinh tịch mịch trường, quý tử hàng nhà Ân. Đắc ý hân gì hỉ, vô tội
khái thả khảng kia”
Tiếng hắn vang xa xa, hòa cùng nước mưa, cọ rửa toàn bộ huyện Phù Ngọc.
Hai ngày sau, qua cơn mưa trời lại sáng, trên đường tiền giấy ít hơn, người
đi lại tấp nập giống như chuyện Xà Yêu tấn công chưa từng xảy ra. Một
mảnh thái bình phồn vinh lại trở lại. Những người mất người thân được
huyện nha mở kho thóc an ủi thì cũng bắt đầu cuộc sống mới nhưng cũng
có người không chịu đón nhận, khăng khăng nổi trống đứng trên công
đường cáo trạng.
Sáng sớm Lâu Tự Ngọc đã bị thẩm vấn. Nàng quỳ gối dưới công đường mà
ngáp, liếc mắt nhìn La An Hà lúc này đang xem mẫu đơn kiện lại nghĩ
thầm: Rõ ràng là quan phục đó nhưng sao Tống Lập Ngôn mặc vào thì thần
thái sáng ngời, mà cái tên này mặc vào thì như lưu manh khoắc áo diễn thế
nhỉ?
“Đại nhân!” Bên cạnh có người hô một tiếng khiến nàng sợ tới mức giật
mình một cái, bất đắc dĩ nhìn qua. Tào phu nhân cài hoa trắng trên đầu, mặt
đầy bi phẫn nói: “Lão gia nhà ta đã xuống mồ, nhưng hung thủ còn ung dung ngoài vòng pháp luật, kính mong đại nhân làm chủ cho dân phụ, hôm
nay phải khiến hung thủ đền mạng!”
La An Hà híp mắt nhìn mẫu đơn kiện, bộ dáng nghiêm túc thẩm tra không
nói gì. Huyện thừa đứng bên cạnh đã liếc hắn vài lần, cuối cùng mới nhịn
không được tiến lên nhắc nhở: “Đại nhân, dân phụ bên dưới đang kêu oan.”
“Bản quan nghe thấy rồi, không cần ngươi phải nói.” La An Hà tức giận mà
buông mẫu đơn kiện. Đám người Tào gia này cũng quá không có tiền đồ.
Tốt xấu gì cũng gia đình giàu có, thế nhưng tội danh muốn cáo trạng lại là
đầu độc giết người, nhân chứng vật chứng đều không có, nếu đúng theo
mẫu đơn kiện mà làm thì thể nào cũng bị Tống Lập Ngôn cãi bay.
Tròng mắt hắn vừa chuyển đã đập kinh đường mộc xuống bàn nói: “Phạm
nhân Lâu thị tin yêu quái quỷ thần, chẳng những tự mình mở tế đàn mà còn
từng cung phụng Yêu Thần. Lần này huyện Phù Ngọc bị cự mãng tấn công,
sau khi thẩm tra thấy có liên quan, ấn theo triều ta thì phải lập tức chém đầu
thị chúng, lấy đó an ủi bất bình của dân chúng!”
Người xem bên ngoài lập tức hoan hô, Tào phu nhân thì sửng sốt, chần chờ
mà liếc mắt nhìn phía trên một cái, sau đó hiểu chuyện mà không hé răng.
Dù sao bà ta cũng muốn Lâu Tự Ngọc này phải chôn cùng lão gia nhà
mình, còn tội danh là gì thì bà ta cũng chẳng quan tâm.
Tống Lập Ngôn hôm nay tới dự thính, hắn biết La An Hà sẽ không dễ dàng
thả Lâu Tự Ngọc nhưng không nghĩ tới hắn lại có thể ngang nhiên bôi nhọ
người khác thế này. Lúc hắn định chống ghế dựa muốn đứng dậy thì lại
nghĩ nghĩ sau đó tiếp tục ngồi xem thêm.
“Lời này của đại nhân sao lại nói thế?” Lâu Tự Ngọc buồn cười nói, “Tống
đại nhân thẩm án đều nói tới chứng cứ rõ ràng, chẳng lẽ kinh đường mộc
rơi vào tay ngài rồi thì chỉ dùng để hòa âm chắc?”
“Chuyện ngươi mở tế đàn thì dân chúng huyện Phù Ngọc đều biết cũng có
thể làm chứng. Trong hồ sơ của nha môn có ghi lại giữa tháng bảy khách
điếm Chưởng Đăng có sói hoang xâm nhập, nha sai tới cửa xem xét thì
nghe thấy chính chưởng quầy mở miệng nói ra hai chữ “sói yêu”. Khẩu
cung này chính là vật chứng, mọi thứ đều đã đủ vậy sao có thể nói là ta
không có bằng chứng chứ?”
La An Hà đứng dậy, dạo bước xuống dưới đứng bên cạnh nàng, mặt nhìn ra
bá tánh ở bên ngoài, cất cao giọng nói: “Chúng ta đều sống ở thời thái bình
thịnh thế, yêu quái chẳng qua chỉ là câu chuyện nói vui trong lúc trà dư tửu
hậu. Đáng tiếc có người lại tưởng thật, tự mình nghĩ đến trăm con cự mãng,
một khi không cẩn thận liền gây ra tai họa cho bá tánh. Hơn ngàn người thành cơm trong bụng đám rắn kia, vậy người khởi xướng chuyện này có
nên bị giết không?”
“Nên giết! Nên giết!” Ngu dân một khi bị xúi giục thì lập tức thét to, không
ai đi nghĩ xem đây là thật hay giả, thậm chí không ai nhớ xem lúc ấy mình
đã trốn trong khách điếm Chưởng Đăng mà sống sót.
Lâu Tự Ngọc rất là thất vọng buồn lòng, nàng âm thầm thề về sau khách
điếm Chưởng Đăng có khai trương lại thì nhất định sẽ phải trộn thật nhiều
nước vào rượu mới được, nếu không cục tức này nàng nuốt không trôi.
La An Hà vừa lòng mà nghe những tiếng hô này, sau đó quay đầu nói:
“Người làm quan chính là phải theo dân ý, mà ý dân đã thế thì bản quan
cũng chỉ có thể làm theo.”
------oOo------
Chương 76
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 76: Vẫn là bộ đầu tốt nhất
“Nếu làm quan chỉ biết dựa theo dân ý thì quan để làm gì? Gặp chuyện là
xúi giục người dân, khinh trên lừa dưới, lại lấy tiếng nói của bá tánh làm lá
chắn, hành vi mang tính cá nhân khiến người tốt bị hàm oan thì thiên hạ này
chẳng phải đại loạn sao?” Có người đẩy đám người ra sải bước lên công
đường nói, “La đại nhân hành động thế này đúng là đã phạm vào đại kỵ của
kẻ làm quan.”
La An Hà sửng sốt, quay đầu lại nhìn thì quả nhiên lại thấy cái tên Hoắc
Lương thích thuyết giáo kia. Hắn lập tức cười lạnh một tiếng: “Một bộ đầu
nho nhỏ lại cho rằng mình đã đọc hết《 làm quan luận 》là có thể giáo
huấn ta sao?”
“Thị phi đúng sai không nên lấy thân phận làm gông cùm xiềng.” Hoắc
Lương một thân chính khí nắm chặt chuôi đao bên hông nói, “Đại nhân sai
chính là sai, bất kể ai đến giáo huấn cũng như nhau.”
“Ngươi làm càn!” La An Hà giận chỉ vào hắn, “Kẻ vốn nên bị giam trong
nhà lao mà kẻ nào dám thả ra? Hay chính ngươi trốn ngục? Mặc kệ là thế
nào thì ngươi cũng mau chóng cút về chỗ cũ cho bản quan!”
Lúc này bá tánh một trận xôn xao, tiếp theo bọn họ đã tách ra hai bên để
một đoàn người tiến vào. Người đi đầu cười vang nói: “Nếu là ta thả thì
chẳng nhẽ ngươi cũng muốn hắn lăn về chỗ cũ sao?”
Giọng nói quen thuộc này khiến cả người La An Hà cứng đờ. Hắn nghiêng
đầu nhìn qua thì thấy một nam nhân có gương mặt hiền từ vừa thưởng thức
một đôi hạch đào sáng bóng trong tay vừa đi vào. Ông ta mặc một thân
thường phục màu xanh đen, eo thắt ngọc bội màu tím, khí độ phi phàm.
Nhưng dù ông ta đang cười thì ánh mắt vẫn sắc bén khiến kẻ bị ông ta nhìn
không nhịn được run lên.
“…… Đại nhân, sao ngài lại tới đây?” Không còn vẻ kiêu ngạo lúc trước,
La An Hà hết sức ân cần chào đón, lại mời ông ta ngồi rồi xoa tay cười nói,
“Gần đây không phải ngài đang đến kinh đô báo cáo công tác sao?”
“Đúng vậy, ta vừa trở về đã nhận được tin tức nói huyện Phù Ngọc xảy ra
chuyện lớn nên mới tới nhìn xem sao.” Ông ta xao đôi hạch đào phát ra
tiếng vang cạc cạc, lúc đi ngang qua Tống Lập Ngôn ông ta dừng bước.
“Hoắc đại nhân.” Tống Lập Ngôn chắp tay hành lễ với ông ta.
Hoắc Đỉnh Thế cực kỳ tán thưởng mà nhìn hắn nói: “Tiểu tử ngươi đúng là
hạt giống tốt, mới mấy năm đã trổ mã lợi hại thế này.”
Nói xong ông ta vỗ vỗ vai hắn, còn Tống Lập Ngôn thì khiêm tốn cúi đầu.
Hoắc Đỉnh Thế thổn thức mà nói với Hoắc Lương bên này: “Nhìn người ta
xem, ngươi rõ ràng cũng bằng tuổi người ta, lại không có bản lĩnh như
hắn.”
Tâm tình của Hoắc Lương phức tạp, La An Hà ở bên cạnh có vẻ còn rối
rắm hơn cả hắn. Hắn nhìn ba người này mới đột nhiên phát hiện Hoắc
Lương họ Hoắc mà Châu phủ đại nhân của Hoang Châu hình như cũng họ
Hoắc? Nhưng hắn chưa từng nghe nói Hoắc đại nhân có con nối dõi?
“Huyện Phù Ngọc xảy ra chuyện lớn như vậy, theo lý nên chuyển cho Châu
Phủ xử lý, nếu bản quan đã tới thì vị trí này không bằng để ta ngồi nhé?”
Hoắc Đỉnh Thế chỉ chỉ ghế chủ vị trên công đường rồi hỏi La An Hà.
La An Hà làm sao dám cự tuyệt, hắn cười đến cứng đờ mà tháo mũ trên đầu
xuống, hai tay đặt lên bàn nói: “Mời đại nhân.”
Hoắc Đỉnh Thế hào phóng ngồi xuống, cầm mẫu đơn kiện đến nhìn sau đó
lại hỏi Tào phu nhân bên dưới: “Nguyên cáo muốn buộc bị cáo tội hạ độc
giết người thế có chứng cứ không?”
Lúc này Tào phu nhân mới phục hồi lại tinh thần, nơm nớp lo sợ nói: “Lão
gia nhà tiểu nhân làm tiệc mừng thọ, đồ ăn có độc khiến mấy chục người chết, có y quán viết chứng từ làm chứng, nha hoàn và gã sai vặt cũng đều
thấy, trong phòng bếp chỉ có người của khách điếm Chưởng Đăng ra vào.”
“Bị cáo có oan khuất gì không?”
“Có thưa đại nhân, tiểu nhân oan uổng quá mà!” Lâu Tự Ngọc vội vàng nói,
“Tống đại nhân và nô gia cùng đi tra xét thì thấy độc trong nước giếng của
Tào phủ, chỉ cần dùng nước đó nấu ăn thì đồ ăn đều sẽ nhiễm độc. Mà nấu
ăn sao lại không dùng nước được? Nô gia cũng thực sự bị tai bay vạ gió,
không thu được tiền công thì thôi còn ảnh hưởng tới thanh danh khách
điếm, có ai làm chuyện lỗ vốn thế này không?”
“Đại nhân.” La An Hà nhịn không được nói, “Tống đại nhân cùng vị nữ
chưởng quầy này có quan hệ cá nhân, bọn họ cùng nhau điều tra thì không
đáng tin.”
Hoắc Lương đi lên phía trước hai bước rồi nói: “Tống đại nhân làm người
công tư phân minh, cương trực công chính, nha môn trên dưới đều có thể
làm chứng. Trong vụ án này Lâu chưởng quầy thực sự oan uổng, không có
bằng chứng đã bị La đại nhân bắt vào đại lao, còn dùng tư hình. Mong đại
nhân tra kỹ.”
Hoắc Đỉnh Thế ngoài ý muốn liếc hắn một cái sau đó hỏi: “Bị cáo có chứng
cứ tự chứng minh trong sạch không?”
“Có, ngày đó Tống đại nhân đã cho người kiểm tra nước giếng và phát hiện
quả thật có độc, trong hồ sơ vụ án có ghi lại. Hơn nữa trước khi Tào phủ mở
tiệc mừng thị thì trong phủ đã có nha hoàn đau bụng mà chết. Cái này đã đủ
để chứng minh.” Hoắc Lương đem hồ sơ vụ án đã chuẩn bị tốt trình lên và
nói tiếp, “Tào phu nhân chết trượng phu nên khổ sở giận chó đánh mèo với
Lâu chưởng quầy. Thế nên bà ta giấu diếm chuyện nha hoàn kia đã chết,
không may lúc xử lý thi thể lại bị ti chức phát hiện. Trước mắt xác nha hoàn
kia vì không có gia quyến tới nhận nên vẫn còn ở nghĩa trang.”
Hoắc Đỉnh Thế cảm thấy buồn cười hỏi: “Bản quan hỏi bị cáo sao toàn là
ngươi nói thế?”
Hoắc Lương nghiêm mặt nói: “Ti chức từng phụng mệnh Tống đại nhân
điều tra án này. Vốn vụ án nên kết thúc rồi, ai nghĩ tự nhiên lại có chuyện
xen ngang nên ti chức chỉ có thể lấy chứng cứ trong tay ra để mọi người
cùng nghe được sự thật.”
Sắc mặt Tào phu nhân khó coi, tức giận bất bình quỳ xuống dập đầu với
Hoắc Đỉnh Thế nói: “Phu quân của dân phụ bị chết oan uổng, cũng không
thể đổ cho nước giếng kia được chứ? Cho dù nước giếng có độc nhưng độc kia hẳn cũng là do có người bỏ vào, thỉnh đại lão gia bắt được hung thủ,
thay phu quân báo thù.”
Hoắc Đỉnh Thế nhìn kỹ hồ sơ, lẩm bẩm nói: “Xà độc…… Độc này sao lại
rơi xuống giếng được? Trừ phi có một lượng lớn, nếu không thì không thể
khiến người ta bỏ mạng được.”
Lúc này La An Hà lập tức nói: “Lúc hạ quan tới thẩm tra việc này thì có
người tố giác Lâu chưởng quầy kia tự mình nuôi dưỡng cự mãng, khiến
người trong huyện chết cả ngàn. Xà độc này nhất định nàng ta có.”
Hoắc Đỉnh Thế đặt hồ sơ lên bàn vỗ vỗ, cười như không cười mà nhìn hắn:
“Cự mãng? Lời này ngươi cầm đi lừa gạt người khác còn được, sao đến bản
quan ngươi cũng dám bịa chuyện?”
Có người dân thường nào đi nuôi yêu quái chứ? Thế chẳng phải sớm bị yêu
quái ăn thịt rồi sao? Còn nữa, yêu quái lớn như thế, một chưởng quầy của
khách điếm phải nuôi ở đâu mới được?
La An Hà nghẹn lời, nhịn không được cáu giận Hoắc Lương. Sao tự nhiên
hắn lại tìm Châu Phủ đại nhân tới làm gì chứ? Nếu ông ta không ở đây thì
án này cứ xử cũng chẳng ai dám nói gì. Nhưng ông ta vừa tới thì lời này
hắn lại chẳng cãi được.
“Đại nhân.” Tống Lập Ngôn bước ra khỏi hàng chắp tay nói, “Kỳ Đấu Sơn
có nhiều cự mãng, nhưng không phải loại người thường có thể nuôi dưỡng.
Mấy ngày trước chúng xuống núi kiếm ăn, làm hại bá tánh huyện ta. Hạ
quan đã dẫn người lên núi tiêu diệt, xác rắn đều vứt xuống hồ Bích Ba. Để
bình ổn căm phẫn của bá tánh, cũng để có một câu trả lời với ngài, hạ quan
mời đại nhân và mọi người đến trước hồ Bích Ba xem thực hư thế nào.”
“Hả?” Hoắc Đỉnh Thế hứng thú hỏi, “Đều diệt trừ rồi sao?”
“Vâng, cự mãng hơn trăm con, đều chém bảy tấc, xác chồng thành núi.”
Hoắc Đỉnh Thế kinh ngạc cảm thán một tiếng sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Mọi người vội đuổi theo, Hoắc Lương cũng túm lấy Lâu Tự Ngọc, thuận
tay giúp nàng cởi bỏ xiềng xích trên cổ.
“Đa tạ ngài.” Gông xiềng được tháo ra, Lâu Tự Ngọc rốt cuộc thở hổn hển
một hơi rồi vui mừng nói, “Không thể tưởng được Hoắc bộ đầu còn có chỗ
dựa bực này, thật là khiến ta lo lắng không công rồi.”
Ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, Hoắc Lương nhỏ giọng nói thầm: “Ta cũng
không muốn phiền toái ông ta, rốt cuộc…… Nhưng lúc này La đại nhân
thật quá đáng, nếu không mời ông ta tới thì cả ta và ngài cùng Tống đại
nhân đều phải bị cường quyền áp bức, thật sự không đáng giá.”
Lâu Tự Ngọc cười vỗ tay: “Hoắc bộ đầu thật lợi hại, chờ chuyện này chấm
dứt nô gia xin mời ngài uống rượu.”
Tống Lập Ngôn đi phía sau nàng nghe thấy những lời này thì mắt híp lại,
nghĩ thầm rượu của khách điếm Chưởng Đăng đúng là rẻ, ai cũng mời uống
được.
“Ta không uống rượu.” Hoắc Lương đỏ lỗ tai nói, “Lần trước không phải ta
đã làm trò cười trong tiệc tẩy trần sao?”
Đó là do nàng dùng mê hồn pháp thuật chứ không phải do hắn uống say.
Lâu Tự Ngọc khó có lúc lương tâm bất an nên cười nói: “Lúc này ta sẽ mời
ngài rượu ngon nhưng không gắt.”
Hai người nói nói cười cười, giống như đã thoát tội rồi ấy. Bọn họ còn bắt
đầu thảo luận đồ nhắm rượu. Tống Lập Ngôn cười lạnh, lướt qua bọn họ đi
về phía trước, nhanh chóng lên ngựa đuổi theo Hoắc Đỉnh Thế.
“Lập ngôn.” Hoắc Đỉnh Thế vẫy tay với hắn.
Hắn lên tiếng rồi giục ngựa đi lên song song với ông ta thì thấy ông ta nhỏ
giọng hỏi: “Hoắc Lương không gây thêm phiền toái cho ngươi chứ?”
“Đại nhân nói quá lời, Hoắc bộ đầu kiên định có khả năng, có thể được hắn
tương trợ là phúc khí của hạ quan.”
“Vậy là tốt rồi.” Hoắc Đỉnh Thế xoa xoa hạch đào thở dài nói, “Ngươi cũng
biết đứa nhỏ này vẫn luôn nhớ thương người mẹ đã chết của hắn, không
chịu nhận tổ quy tông. Nhiều năm như vậy lão phu vẫn luôn cảm thấy thua
thiệt hắn. Lúc này khó có lúc hắn có việc muốn nhờ, lão phu nói gì cũng
phải tới một chuyến.”
Ông ta lại quay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net