chương 71-80

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nàng ta lên ném về phía sau: “Em giữ nhà, ta đi một chút
rồi sẽ về. Nếu một lát nữa ta không về thì em cũng đừng hốt hoảng, đến chỗ Tần chưởng quầy ăn trực là được.”
Lâm Lê Hoa gục lỗ tai nhìn theo nàng đi xa, lại cảm giác bốn phía có hán ý
đánh úp tới nên vội vàng quất đuôi chạy ra ngoài đường.
Sắc trời tối sầm, Tần Tiểu Đao đang thu thập vật trang trí bên ngoài cửa
hàng thì thình lình thấy một quả cầu lông nhảy tới. Ông ta theo bản năng
duỗi tay đón được.
“Khách ít đến này.” Ông ta cười hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”
Lâm Lê Hoa rúc vào trong ngực ông ta run bần bật nói: “Chủ tử nhà ta đi xa
nên bảo ta tới nhờ cậy ông.”
“Chủ tử của ngươi ấy, cái khác thì không giỏi nhưng chiếm tiện nghi của
người khác thì không ai bằng.” Tần Tiểu Đao khịt mũi coi thường nhưng
vẫn ôm lấy nàng ta đi vào phòng, đặt trên chăn bông mềm mại.
Trong phòng thực ấm áp, Lâm Lê Hoa dần dần yên ổn xuống. Nàng ta nâng
cái đầu lên đánh giá khắp nơi, nhịn không được nói: “Tần chưởng quầy, chỗ
này đã bao nhiêu năm rồi mà sao ông vẫn không dọn dẹp nhỉ?”
Khắp nơi đều là đồ đạc chồng lên rõ cao, ông ta thì có nhiều tiền nhưng
ngoài hàng hóa ra thì không có gì khác đặc biệt. Ông ta chỉ có tấm ván
giường nửa trần, không mới, đến chăn bông cũng là vừa đánh nhưng hoa
văn hình thức lại là của mấy trăm năm trước.
Tần Tiểu Đao không cho là đúng: “Một mình ta ở thì dọn cho ai xem?”
Nhớ tới chủ tử nhà mình từng kể chuyện xưa của ông ta, Lâm Lê Hoa cũng
không dám nói tiếp mà cuộn mình thành một cục bên trên chăn bông, buồn
ngủ mà ngáp một cái. Tần Tiểu Đao chỉnh xong hàng hóa quay lại đã thấy
tiểu hồ ly ngủ say. Ông ta trợn trắng mắt, trong lòng nghĩ tiểu gia hỏa này
cũng đúng là không sợ người lạ.
Ngồi ở bên ánh nến lật giở tờ lịch, ngón tay Tần Tiểu Đao thô ráp mà xẹt
qua một chuỗi ngày, cuối cùng dừng trên ngày 9 tháng chín. Ông ta thở dài
khép lịch lại rồi mở cái hộp nhỏ bên cạnh ra lấy một cái khóa trường mệnh
ra ngắm.
Lâm Lê Hoa ngủ đến mơ mơ màng màng, mơ hồ nghe thấy có người hát
một khúc ca dao. Nàng không mở mắt ra được, chỉ có thể mang theo khúc
hát này đi vào trong mộng.
“Vãng sinh tịch mịch trường, quý tử hàng nhà Ân. Đắc ý hân gì hỉ, vô tội
khái thả khảng. Gió thu biết ngọc lộ, trăng tròn hiểu thu quang. Lẻ loi
chung thành người, giục ngựa chí tứ phương.”
Nàng ta không hiểu khúc hát có ý gì, nhưng người hát thì cực kỳ đau
thương khiến nàng ta ngủ cũng không yên. Trong chốc lát đầy trời là mưa máu, trong chốc lát lại có vô số pháp trận đuổi theo. Tiếng đao thương va
chạm nổi lên bốn phía, có tiếng nữ nhân rít lên phá tầng mây, vừa tuyệt
vọng lại phẫn nộ.
Nàng ta sợ tới mức lỗ tai run rẩy.
Cùng lúc đó Tống Lập Ngôn hiển nhiên cũng không ngủ ngon. Hắn giãy
dụa tỉnh lại từ cơn bóng đè sau đó khoác áo ngồi bên cửa sổ nhìn đình viện
yên tĩnh mà xuất thần. Trong đầu hắn không khống chế mà vang lên tiếng
Bùi Hiến Phú.
“Đại nhân cần phải cẩn thận, Lâu chưởng quầy cực kỳ yêu thương hồn
phách của ngài, không biết lúc nào nàng ta sẽ động thủ lấy đi.”
“Thật lòng của yêu quái có bán cũng chẳng được mấy đồng, chẳng nhẽ đại
nhân còn cho là thật sao?”
“Ngài không tin thì không tin, đại nhân luôn cảm thấy tại hạ là kẻ lừa đảo,
Lâu chưởng quầy là người tốt. Vậy chờ xem tại hạ nói thật hay vị Lâu
chưởng quầy kia vẫn luôn lừa ngài.”
Hồn phách sao? Tống Lập Ngôn tò mò mà nhìn lòng bàn tay mình. Lâu Tự
Ngọc muốn hồn phách của hắn làm cái gì? Không phải nàng từng đút cho
hắn một phách để bảo vệ hắn sao? Làm sao nàng lại chủ đông lấy hồn
phách của hắn được.
Hắn lắc đầu cảm thấy buồn cười sau đó uống hai ngụm trà lạnh rồi lại tiếp
tục đi ngủ.
Toàn bộ trời đất vào giờ Tý này an tĩnh, chim chóc côn trùng đều nghỉ ngơi,
chỉ có lá khô trên Kỳ Đấu Sơn là bị người ta dẫm lên phát ra tiếng “Kẽo kẹt
kẽo kẹt”.
Lâu Tự Ngọc bám vào thân cây ven đường rồi bò nhanh lên núi. Dưới chân
lại không cẩn thận trượt một cái nên nàng dứt khoát hiện nguyên hình,
móng vuốt tuyết trắng dẫm lên bùn mà ổn định thân mình sau đó nhảy lên
trên.
Đỉnh núi Kỳ Đấu Sơn là khó leo nhất, qua giữa sườn núi thì cơ bản là
không có vật sống. Bộ lông tuyết trắng của nàng nhảy tới nhảy lui, càng lúc
càng nổi bật, cho nên không bao lâu sau mấy cây kích rỉ sắt lập tức chắn
trước mặt nàng.
Bốn phía không hề có hơi thở của người sống, kẻ giơ kích không nhìn rõ là
ai nhưng yêu lực trên người lại cường đại đến đáng sợ, còn ẩn ẩn mang theo
khí của Thượng Thanh Tư.
“Ta có chuyện quan trọng.” Lâu Tự Ngọc chắp tay hành lễ với bọn họ,
“Mong được vào nói chuyện.”
Chương 79: Oán khí
Hắc ảnh không nói gì, chỉ phát ra một tiếng vang giống như gió thổi qua
cây khô, trường kích loang lổ rỉ sét nhìn không ra uy hiếp gì nhưng Lâu Tự
Ngọc không dám đi về phía trước, thậm chí đến tư thế cũng hèn mọn hơn
nói: “Nếu không có việc lửa sém lông mày thì ta sẽ không dám chạy tới
đây, mong các vị châm trước.”
Dứt lời nàng cắn ngón tay lấy máu vẽ hiến tế phù rộng ba thước, đưa tới
trước mặt chúng. Huyết phù đỏ tươi lơ lửng trong không trung, bị bóng
dáng đen nhánh cắn nuốt từng chút một, trường kích va chạm vào nhau vài
cái rồi chậm rãi rời đi.
Lâu Tự Ngọc vui vẻ, nhanh chóng nhảy qua, đuôi cao to rộng lắc lư trong
rừng cây rụng lá, tất tất tác tác mà đụng vào lá cây. Nàng linh hoạt nhảy lên
một khối đá lớn sau đó ngẩng đầu nhìn thì thấy đống hắc chướng kia tụ lại
ở phía bắc Kỳ Đấu Sơn. Chúng nó xoáy như xoáy nước, ngàn dặm chướng
khí cuồn cuộn cuối cùng biến thành một sợi nhỏ hoàn toàn biến mất trong
cành lá xum xuê.
Nàng nhíu mày nhìn về phía đó, vừa muốn nhấc móng vuốt lên thì phát
hiện không biết từ khi nào móng của mình đã bị cây mây cuốn lấy. Lâu Tự
Ngọc nghiêng đầu phát hiện bên cạnh đá núi có một cây cổ thụ ngàn năm rủ
xuống vô số rễ cây. Chúng nó như bị gió thổi lay động nhưng lại vòng đến
cái đuôi của nàng.
“Lão già kia.” Nàng không vui mở miệng, “Ngươi đã nếm qua hỏa hồ
chưa?”
Cành lá run rẩy, trên cây cổ thụ chậm rãi hiện ra một cái lỗ, một tiểu lão đầu
chui ra nhưng không dám xuống dưới mà chỉ lộ nửa người nói với nàng:
“Ngài bớt giận, ta có mỗi tí cành lá này, làm sao đủ để ngài dùng hỏa hồ đốt
chứ? Ta đây cũng là vì tốt cho ngài thôi, oán khí ở kia quá nặng, nếu ngài đi
qua thì sợ là chưa kịp thấy gì đã bị oán khí tấn công mà tẩu hỏa nhập ma.”
“Hoang đường.” Lâu Tự Ngọc hừ lạnh, “Oán khí kia là ta nhìn thấy nó sinh
ra, vốn cũng ngây người bên cạnh nó thì sao có thể bị tẩu hỏa nhập ma?”
Tiểu lão đầu liên tục thở dài: “Oán khí này không phải thứ vốn ở dưới chân
núi đâu. Lúc trước có một đám người tiến vào Kỳ Đấu Sơn, đem oán khí
này tinh luyện khiến nó hiện tại đã cực mạnh. Mỗi chỗ nó lướt qua cỏ cây
đều khô, vật sống đụng phải là thành ma, ngài ngàn lần không đi được.”
Quả nhiên là có kẻ âm thầm gian lận. Lâu Tự Ngọc mắng một tiếng rồi ném
dây mây ra, vòng vòng tại chỗ hai cái.
“Ngài cũng đừng quá sốt ruột, oán khí này tuy mạnh nhưng so với thứ giấu
ở phía bắc thì có tính là gì.” Cổ thụ trấn an nàng, “Cho dù cho nó ăn hết
cũng không đủ.”
“Ta gấp không phải chuyện oán khí bị nó ăn mà ta gấp vì thứ kia đã bị
người ta phát hiện.” Lâu Tự Ngọc cáu giận nói, “Thứ ẩn giấu mấy trăm
năm, một tia hơi thở đều không có khiến ta cho rằng nó là an toàn nhất, ai
ngờ lúc này lại bị người ta lấy ra lợi dụng.”
Tiểu lão đầu bị lệ khí cả người nàng làm cho sợ tới mức chui lại vào thân
cây, mà cành mây cũng thành thật thu lại nhường đường cho nàng. Lâu Tự
Ngọc nhảy xuống cục đá, chưa từ bỏ ý định mà chạy tới gần phía bắc.
Lông hồ ly trắng như tuyết dần bị hắc chướng quấn lấy, Lâu Tự Ngọc miễn
cưỡng đi được nửa dặm đường nhưng trước sau vẫn không chịu nổi. Nàng
vội vàng bước về sau, nhưng hắc chướng kia không tính toán buông tha cho
nàng mà theo kinh mạch cuồn cuộn bò lên trán nàng. Nàng còn không kịp
phản ứng thì tròng mắt màu vàng đã bị màu đen xâm nhập. Mắt nàng như
thủy tinh bị vỡ, dần dần nứt đến chỗ sâu nhất trong con ngươi.
Ngày cuối cùng của tháng tám, tiền giấy trên những ngôi mộ mới ngoài
thành cung tan dần. Những gia đình có người mất vì Xà Yêu dần dần nguôi
ngoai nhờ trợ cấp của quan phủ. Tống Lập Ngôn lại ngồi trên công đường
thẩm án, hơn hai mươi bản án chồng chất giải quyết xong thì hắn mới thở
dài một hơi, phủ thêm áo khoác Tống Tuân đưa tới rồi chuẩn bị ra ngoài.
“Hoắc đại nhân đã lên đường, có mười mấy người che chở nên hẳn sẽ
không xảy ra sự cố.” Tống Tuân nhỏ giọng bẩm báo với hắn, thuận tiện nói
thầm, “La An Hà lại ăn vạ không chịu đi.”
Tống Lập Ngôn cười khẽ, La An Hà không tìm được nội đan thì không thể
trở về báo cáo nên tất nhiên hắn chưa chịu đi. Nhưng nội đan của Yêu
Vương đâu phải cải trắng trên đường, sao tìm dễ thế được. Nếu chấp niệm
của hắn quá sâu thì khó tránh sẽ ảnh hưởng tới tu vi. “Tùy hắn đi.” Tống Lập Ngôn vừa đi ra khỏi huyện nha vừa nói, “Chỉ cần
không tới tìm phiền toái cho chúng ta thì thế nào cũng được.”
Tống Tuân đáp vâng rồi đi đi theo phía sau nhìn nhìn hướng hắn đi rồi tò
mò hỏi: “Đại nhân muốn đi đâu đây? Không cưỡi ngựa sao?”
“Ta tùy tiện đi một chút thôi ngươi không cần đi theo.”
“Vâng.”
Nói là tùy tiện đi một chút nhưng con đường này đi về trước một chút cũng
chỉ có khách điếm Chưởng Đăng. Tống Lập Ngôn chột dạ mà dẫm lên mặt
đường lát gạch. Trong lòng hắn cũng cố giải thích rằng mình không phải cố
ý đến nhìn nàng, chẳng qua đã lâu không thấy nàng, không biết khách điếm
Chưởng Đăng đã mở lại chưa.
“Gạo nếp thiêu tịch vừa chín tới đê, mới mẻ nóng hổi đê, mời các vị đi qua
thưởng thức.” Bên cạnh truyền đến một tiếng thét to. Tống Lập Ngôn dừng
bước nhìn cái quán nhỏ nháy mắt đã bu đầy người thì có chút ghét bỏ.
Nhưng hắn nghĩ nghĩ thì thấy hình như nàng cũng không thích ăn cái khác.
Vì thế hắn đành ngoan ngoãn đi qua chen trong đống người.
Loại sự tình này nếu là trước kia thì dù thế nào hắn cũng sẽ không làm, quá
không hợp thân phận, lại phiền toái, chen chúc, ồn ào. Nhưng hiện tại đứng
ở trong đám người, nghe mọi người ríu rít nói chuyện, lai nhìn lồng hấp
phía trước tỏa ra nhiệt khí và bị bóng hoàng hôn lôi kéo, Tống Lập Ngôn
đột nhiên cũng hiểu cái gì là “Khói lửa nhân gian” như nàng nói.
Không giống những đạo lý tu đạo vô hình, những thứ sinh động kiên định
này chỉ cần giơ tay là với được, cho dù chỉ là một cái bánh gạo nếp thiêu
tịch chỉ cần mười văn tiền thì nhớ tới biểu tình của nàng khi nhìn thấy nó là
mắt hắn đã không nhịn được mà sáng lên theo.
Gạo nếp thiêu tịch mới ra lò tỏa hương thơm bốn phía, Tống Lập Ngôn ngại
nó quá nóng nên để người ta dùng dây buộc lại xách trong tay. Nhưng
không đến hai bước hắn đã duỗi tay xem xét, thấy thứ này không chịu nổi
gió lạnh, chỉ vài cơn gió đã khiến nó nguội đi vì thế hắn lại ôm nó lên nhét
vào áo vạt áo choàng.
Chỉ có một đoạn đườngg ngắn ngủi, Tống đại nhân đã lấy ra đút vào mấy
cái túi giấy vài lần. Cuối cùng hắn vòng tay ôm lấy túi giấy rồi đứng trước
cửa khách điếm Chưởng Đăng.
Cửa lớn đóng chặt, một cơn gió thổi qua khiến lá khô trên mặt đất cũng
xoay tròn theo. Thoạt nhìn khách điếm không giống sắp mở lại. Tống Lập
Ngôn nghi hoặc mà nhìn nhìn, đang định quay đầu rời đi thì khóe mắt hắn
lại thoáng nhìn qua một mảnh lá khô kẹt giữa cửa. Cửa này đã từng bị người ta mở ra. Ý thức được điểm này nên hắn mới tiến
lên đẩy cửa ra. Hai cánh cửa vừa mở thì một cỗ yêu khí nồng đặc đã thổi tới
khiến hắn nhíu mày.
“Lâu Tự Ngọc?” Hắn gọi một tiếng. Cả đại đường không có người đáp lại
nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được bên trong có người. Tống Lập Ngôn
bước vào môn, mới vừa đi hai bước thì phía sau đã nổi lên cơn gió. Cửa lớn
“Bang” một cái khép chặt lại. Hắn nhéo chuôi kiếm xoay người, vừa mới
chuẩn bị rút kiếm thì đã nhìn thấy đôi mắt phong tình vạn chủng của nàng.
Ngực hắn nhảy dựng lên, tay cầm kiếm cũng thả ra, nhíu mày mắng nàng:
“Ngươi đang làm cái gì thế?”
Trong huyện còn nhiều người của Thượng Thanh Tư như vậy mà nàng lại
không hề che giấu yêu khí, vạn nhất bị người ta phát hiện thì ……
“Ha ha ha.” Nàng cười rộ lên, sóng mắt lấp lánh, duỗi tay đè lên vai hắn, cả
người đều dựa vào ngực hắn làm nũng nói, “Nô gia còn có thể làm cái gì,
tất nhiên là đang đợi đại nhân tới rồi.”
------oOo------
Chương 80
Nguồn: EbookTruyen.VN
Chương 80: Mất hồn
“……”
“Chà, sao đại nhân lại đỏ mặt thế?” Ngón tay nàng vẽ lên mặt hắn, cứ thế
vuốt vê, trong mắt tràn đầy kinh ngạc và cảm thán, “Hóa ra chỗ nào nô gia
chạm vào thì sẽ đỏ sao?”
Tống Lập Ngôn tức giận muốn đẩy nàng ra, ai ngờ người này giống như
không xương, theo cánh tay hắn quấn tới, chóp mũi cọ lên cổ hắn sau đó
thở hai hơi nóng hổi: “Nơi này không người ngoài, đại nhân bực cái gì?”
Còn có thể bực cái gì? Bực nàng tuỳ tiện, bực nàng không hiểu quy củ,
cũng bực bản thân…… sao vẫn chưa rút kiếm ra.
Trong điển tịch của Thượng Thanh Tư có ghi lại chuyện một thư sinh ngốc,
có một thân căn cốt tốt, là đại tài về tu đạo nhưng trên đường tu tập lại bị
một hồ ly tinh lừa bịp. Hắn bỏ đi thì không nói lại còn bị sắc dụ cuối cùng
hồn phi phách tán. Chuyện xưa này bị sư phụ lấy ra là răn dạy hắn nhưng Tống Lập Ngôn cảm thấy mình nhất định sẽ không ngốc đến mức như thư
sinh kia. Không nghĩ tới hôm nay tới phiên mình thì hắn quả thật chẳng
khác thư sinh kia là mấy.
“Ngươi cách ta xa một chút.”
Khuôn mặt tươi cười của Lâu Tự Ngọc nghe hắn nói mấy lời lạnh nhạt này
thì lập tức sụp đổ, lông mày rũ xuống, khóe miệng méo sang một bên, trong
đôi mắt trong sáng lập tức nước mắt doanh tròng, chóp mũi cũng hơi đỏ lên.
“Ngài không thích ta sao?” Nàng ai oán hỏi, “Chò dù ta ngoan ngoãn như
người phàm ngài cũng không thích ta sao?”
Không thích, hắn không có khả năng đi thích một yêu quái – Lời này nên
nói ra ngoài nhưng lời đến bên miệng lại bị nước mắt trên mí mắt nàng nén
trở về. Tống Lập Ngôn cắn răng nhắm mắt, nghĩ thầm sao mình lại dung
túng một kẻ như nàng chứ? Làm cái gì đều không đúng, nhưng nếu không
làm gì cũng không được. Quả thực việc này so với đạo pháp cao nhất của
Thượng Thanh Tư còn khó đối phó hơn.
Trái lo phải nghĩ, hắn móc ra gạo nếp thiêu tịch cứng đờ mà nhét vào trong
tay nàng. Lâu Tự Ngọc sửng sốt cầm gói giấy dầu ngửi ngửi sau đó mắt
sáng lên “A” một tiếng rồi ôm lấy hắn hôn một cái.
“Sao đại nhân biết nô gia muốn ăn cái này?”
Động tác của nàng quá nhanh khiến hắn không kịp trốn, trên mặt lập tức bị
in một dấu môi. Tống Lập Ngôn bực bội nâng tay áo lau, Lâu Tự Ngọc nhìn
thấy thì không vui mà bẻ mặt hắn lại hôn lên đúng chỗ hắn vừa lau.
“Ngươi……” Hắn lại dùng sức lau mà nàng lại nhón chân hôn hắn giống
như đang tranh đua với hắn, quai hàm bạnh cả ra. Hắn bị nàng đẩy liên tục
lui về phía sau, cẳng chân bị thang gỗ cản lại, cả người ngã xuống bậc
thang. Nàng nhẹ nhàng nhào lên, ném cả bánh, hai tay ôm lấy mặt hắn mổ
lên chóp mũi và cái trán của hắn như gà con mổ thóc. Mãi đến khi mặt hắn
không có chỗ nào không có dấu môi nàng mới giảo hoạt cười.
Tống Lập Ngôn cũng lười không thèm phản kháng. Hắn vừa bực mình vừa
buồn cười mà liếc nàng, cho rằng sau một hồi này nàng có thể ngừng nghỉ
nhưng ai biết mắt nàng lại lóe lên, môi đỏ vừa chu ra đã ngậm lấy môi hắn.
Không giống như nụ hôn vụng về lúc trước, nụ hôn này của nàng mang
theo bản năng của dã thú, quái đản mà muốn cạy môi hắn ra, xâm chiếm
hắn. Yêu khí nồng đậm tràn đến từ bốn phương tám hướng khiến hắn có
chút bất an, theo bản năng rút Giải Trĩ Kiếm cầm sau lưng nhưng lại không
nỡ chém xuống. Ánh sáng của Giải Trĩ Kiếm quá lóa mắt khiến mái tóc đen của nàng tung
bay rũ xuống từ trên vai đến hai bên sườn mặt. Lâu Tự Ngọc lại như không
phát hiện ra mà tham lam ôm lấy hắn.
“Ta rất nhớ ngài.” Nàng tủi thân lẩm bẩm.
Ngực hắn không hiểu sao lại mang theo chua xót. Tống Lập Ngôn nhíu mày
hỏi nàng: “Nhớ ta cái gì?”
“Nhớ ngài nấu canh gà cho ta, cùng ta ngắm trăng hay lúc ngài mang theo
gạo nếp thiêu tịch cùng ta đến nhà hàng xóm xin lỗi và cả lúc ngài bước đến
chỗ ta đeo lục lạc mới mua lên cổ cho ta.” Trong mắt nàng là sương mù
mênh mông, một giọt nước rơi xuống nói “Tiểu hồ ly khác đều có nhà,
chừng nào thì ngài mới tới đón ta về nhà?”
Bàn tay cầm Giải Trĩ Kiếm của Tống Lập Ngôn cứng đờ, hắn giương mắt
rốt cuộc phát hiện ra người trước mặt có chút không thích hợp. Đôi mắt
màu vàng của nàng vẫn xinh đẹp như cũ nhưng tròng mắt không có tiêu cự,
giống người uống say. Nàng có thể nói có thể đi nhưng lớn mật hơn ngày
thường nhiều, cũng thành thật hơn nhiều.
Lý trí nói cho hắn lúc này hẳn là nên rời xa Lâu Tự Ngọc nhưng ma xui quỷ
khiến thế nào mà hắn lại mở miệng hỏi: “Ta bảo muốn đón ngươi về nhà lúc
nào?”
Lâu Tự Ngọc ngẩn ra nhìn hắn, giống như chịu đả kích gì đó rất lớn khiến
cả người u ám xuống. Nàng cuộn tròn tay chân, hốc mắt đỏ lên: “Ngài
không nhớ rõ.”
“Cũng đúng, mỗi lần ngài đều không nhớ rõ, chỉ có ta nhớ, chỉ có ta thắp
đèn, khách điếm cũng chỉ có ta canh. Còn ngài thì đi tới đi lui, căn bản
chẳng thèm nhìn ta.” Nàng chớp chớp mắt rơi lệ sau đó lại giơ tay lau đi rồi
ngửa đầu nhìn hắn hỏi, “Nô gia có đẹp không?”
Trong lòng hắn trầm xuống, đến cổ họng cũng khàn khàn nói: “Đẹp.”
“Nô gia đẹp như vậy thì lần sau ngài đừng quên nô gia nhé.” Nàng lại tươi
cười rạng rỡ, quật cường mà kéo tay hắn qua nghoéo một cái.
Gió thổi khiến đèn lồng bên ngoài lay động, ánh sáng tỏa ra, màn đêm lúc
này đã buông xuống. Cửa lớn của khách điếm Chưởng Đăng lại mở ra,
Tống Lập Ngôn ôm người đã ngủ say đi về phía nha môn. Váy nàng baybay
trong gió khiến người đi đường đều cực kỳ hâm mộ mà nhìn hai người
nhưng ánh mắt Tống Lập Ngôn không quá đẹp. Lúc vào nha môn nô bộc
cũng không dám hỏi nhiều mà chỉ hành lễ rồi tránh ra.
“Đại nhân đã trở lại sao?” Bùi Hiến Phú dựa vào cây cột ngoài hành lang
cười mà vẫy tay với hắn.
Tống Lập Ngôn nghiêng đầu đi vài bước đến trước mặt hắn hỏi: “Là ngươi
động tay chân sao?”
Bùi Hiến Phú hoảng sợ mà lắc đầu, lại buồn cười nói: “Đại nhân nói cái gì
thế? Tại hạ còn không biết Lâu chưởng quầy là bị làm sao thì ra tay thế
nào?”
“Tiền bối có bản lĩnh làm mọi người của Thượng Thanh Tư đều nói chuyện
giúp ngài mà lại không có bản lĩnh mê hoặc một tiểu yêu sao?”
Tiểu…… Tiểu yêu? Bùi Hiến Phú nhìn thoáng qua Lâu Tự Ngọc đang ngủ
say sau đó trầm mặc thổn thức nói: “Ngài cũng quá khiêm tốn thay nàng ta
rồi……”
Tống Lập Ngôn có chút không kiên nhẫn, vừa định phát tác thì Bùi Hiến
Phú đã thức thời nói: “Tại hạ không có khả năng mê hoặc nàng nhưng tại hạ
là đại phu, có thể trị cho người và yêu. Trước mắt Lâu chưởng quầy thoạt
nhìn không có trả ngại, cùng lắm thì đã gặp biến cố gì đó mà mất hồn, đại
nhân không cần quá lo lắng.”
Mất hồn sao? Tống Lập Ngôn buồn bực mà nghĩ. Hắn biết người mà mất
hồn sẽ bệnh, thế yêu mà mất hồn thì lại làm sao?
“Có thể mặc kệ không?” Hắn hỏi.
Bùi Hiến Phú nâng tay áo che miệng cười nói: “Cũng không thể hoàn toàn
mặc kệ, yêu quái thiếu một hồn rất yếu ớt, nhất định muốn dán lên người
mình tín nhiệm nhất, nếu không sẽ vì bất an mà nổi giận đả thương người
khác. Đương nhiên đại nhân cũng có thể một đao xong hết —— trực tiếp
giết nàng là xong.”
Tống Lập Ngôn thu lại ánh mắt, không muốn đáp lời hắn mà ôm người nào
đó đi về phòng mình.
“Đại nhân?” Tống Tuân kinh ngạc chào đón rồi hỏi, “Ngài đây là?”
“Lấy thêm một bộ chăn đến, lại thêm chút xiêm y của nữ tử.” Tống Lập
Ngôn xụ mặt giải thích, “Xảy ra chút chuyện nên mấy ngày nay nàng ta sẽ
ở lại đây.”
Tống Tuân sợ đến mức suýt cắn lưỡi phải vội che miệng mình lại nhìn hắn
rồi nhìn người trong lòng hắn. Chỉ liếc mắt một cái mà mặt Tống Tuân đã
đỏ bừng.
Thế này cũng quá…… Quá nhanh đi?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net