Người Cầm Quyền 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
trọng, mọi người dùng ánh mắt khó hiểu nhìn Hàn Đông, cũng không biết hắn muốn làm gì. 

 - Lúc này bắt đầu từ hàng đầu tiên, mời mọi người tự giới thiệu, nói ra tên tuổi và những gì mình hiểu về công tác của khoa quản lý, mỗi người không được quá hai phút. 

 Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đây là lần đầu tiên bọn họ tham gia một hội nghị như vậy, trước kia khi còn Tiết Nhân Nghĩa thì cũng thường xuyên hội họp nhưng mỗi lần như vậy chỉ cần ngồi dưới nghe là xong, căn bản không có ai có thể lên tiếng. 

 Một lúc lâu sau cũng không có ai đứng lên, Hàn Đông đành phải chỉ điểm: 

 - Được rồi, Mã Lợi Bình, anh là trưởng khoa, anh lên tiếng trước làm gương. 

 - Ơ! 

 Mã Lợi Bình chợt sững sờ, sau đó hắn đứng lên làm ra giới thiệu đơn giản, cũng nó ra những gì mình biết về công tác của khoa quản lý, nhưng khi thấy vẻ mặt của Hàn Đông thì cuối cùng còn bồi thêm một câu: 

 - Tất nhiên nhiệm vụ chính là phục vụ cho các xí nghiệp. 

 Người thứ hai đứng lên là phó khoa quản lý, đây là một người đàn ông béo tốt: 

 - Chủ nhiệm Hàn, tôi là Chu Quảng Khê, tôi cho rằng công tác của khoa quản lý được chia làm hai bộ phận, quản lý là chính, phục vụ là phụ. 

 So với Mã Lợi Bình thì Chu Quảng Khê có nhận thức sâu hơn một chút, nhưng như vây vẫn chưa đủ làm cho Hàn Đông thỏa mãn. 

 Sau đó có vài công nhân viên của khoa quản lý đứng lên giới thiệu, có đủ mọi cách nói, trên cơ bản đều muốn bày ra vị trí quản lý của mình, có người thậm chí còn đưa ra những biện pháp xử lý các xí nghiệp không nghe lời. 

 Hàn Đông kiên nhẫn lắng nghe và ghi nhớ từng cách nói của mỗi người, cố gắng tim ra được một người có suy nghĩ khác biệt một chút. 

 Âu Đạo Khôn ngồi bên cạnh Hàn Đông, thấy Hàn Đông chú ý lắng nghe thì thầm cảm thấy khó hiểu, theo hắn hiểu thì Hàn Đông sẽ không đơn giản chỉ muốn hiểu ý nghĩ của mọi người, chắc chắn có toan tính gì đó. 

 Sau khi mọi người giới thiệu xong thì Hàn Đông khép vở lại, hắn dùng ánh mắt sắc bén đảo một vòng rồi nói: 

 - Chức trách của hiệp hội quản lý chính là cung cấp điều kiện ưu đãi và phục vụ tốt cho các xí nghiệp trong khu công nghiệp, để cho bọn họ an tâm sản xuất, chỉ cần là xí nghiệp kinh doanh hợp pháp, tất cả chúng ta đều hoan nghênh. 

 - Chức trách của khoa quản lý là phục vụ mà không phải là quản lý, các vị đang ngồi đây ghi khắc điều đấy cho tôi, các anh không phải là thượng đế, các anh chỉ có thể làm công tác phục vụ, quan niệm này không thể chuyển biến, nếu không sẽ mất đi ý nghĩa công tác của khoa quản lý. 

 Hàn Đông dừng lại một chút rồi nhìn Mã Lợi Bình trầm giọng nói: 

 - Bắt đầu từ một vị trưởng khoa như anh, chuyện cũ sẽ bỏ qua, trước kia công tác thế nào tôi không truy cứu, nhưng nếu sau này anh vẫn không chuyển biến quan niệm và công tác cho tốt, không thể phục vụ tốt các xí nghiệp trong vùng, như vậy cũng đừng làm trưởng khoa quản lý nữa. Những người khác cũng như vậy, nếu làm không tốt thì sau này khảo sá sẽ cho lui ra. 

 Gọi là trưởng khoa của hiệp hội quản lý cũng không phải là cấp khoa, chỉ là cấp ban mà thôi, muốn điều chỉnh cũng không phải là vấn đề. 

 - Ớ! 

 Đám người bên dưới dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Hàn Đông. 

 Hai tên đàn ông để tóc dài và đầu trọc lại lộ ra nụ cười lạnh, giống như căn bản không thèm quan tâm đến lời nói của Hàn Đông. 

 Âu Đạo Khôn khẽ nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, việc này có cần phải thương lượng một chút không? 

 Hàn Đông nói: 

 - Không có gì để thương lượng, cứ làm dựa theo lời của tôi, có gì tôi chịu trách nhiệm. 

 Hàn Đông biết thương lượng với đám người này thuần túy chỉ là mất thời gian vô ích, nếu hắn đã làm thì phải cho triệt để. 

 Âu Đạo Khôn bị Hàn Đông từ chối thẳng thừng thì nhanh chóng im lặng, vẻ mặt âm trầm, cũng cảm thấy mất mặt. 

 Trước kia khi Tiết Nhân Nghĩa còn là chủ nhiệm hiệp hội quản lý thì Âu Đạo Khôn là phó bí thư đảng ủy khối, lại là phó chủ nhiệm hiệp hội quản lý, vì vậy mà ngày thường tự coi mình là lãnh đạo cao nhất, cực kỳ uy phong, dù là phó chủ nhiệm Diêu Trì Minh cũng không có bao nhiêu tư cách nói chuyện trước mặt hắn. Nhưng lúc này đối mặt với Hàn Đông mà hắn không dám hít thở, nếu cứ tiếp tục như vậy thì còn lăn lộn thế nào? 

 - Được rồi, tôi đã nói xong, tất cả mọi người nên suy xét lại, khoa quản lý nên tổ chức học tập và thảo luận để làm sao làm tốt công tác phục vụ cho các xí nghiệp, chiều mai trước khi tan tầm thì các anh phải đưa đến báo cáo tổng kết cho tôi. 

 hàn đông nói xong thì xách vở đi ra. 

 - Hừ, sao vậy? 

 - Cần gì phải quan tâm, chúng ta làm gì? 

 Trong phòng họp chợt ồn ào, ai cũng tỏ ra tức giận. 

 Trưởng khoa quản lý Mã Lợi Bình đi đến bên cạnh Âu Đạo Khôn, hắn tức giận nói: 

 - Chủ nhiệm Âu, sau này khoa quản lý sao có thể công tác? Dứt khoát đổi tên làm khoa phục vụ cho rồi. 

 Âu Đạo Khôn trừng mắt nhìn Mã Lợi Bình, sau đó dùng giọng âm trầm nói: 

 - Nếu chủ nhiệm Hàn đã muốn phục vụ, các anh nên làm tốt công tác phục vụ, cố gắng làm cho xí nghiệp thỏa mãn, các anh cũng phải tỏ ra có thái độ đoan chính với những thôn dân thích gây rối, phương thức làm việc cũng nên chuyển biến cho tôi. 

 Mã Lợi Bình ngây người, hắn thật sự không hiểu rõ ý của Âu Đạo Khôn: 

 - Đám thôn dân kia cũng không chịu nghe lời của chúng ta. 

 - Được rồi, dùng cái đầu mà làm việc. 

 Âu Đạo Khôn cũng không nói thêm, hắn âm trầm đi ra ngoài. 

 Chương 147: Tôi làm chủ địa bàn của tôi (1) 

 Tôn Hiểu Linh ôm một chồng tư liệu đi vào phòng làm việc của Hàn Đông: 

 - Chủ nhiệm Hàn, đây là danh sách nhân viên và phí tổn vài tháng gần đây nhất của hiệp hội quản lý. 

 - Được, vất vả chủ nhiệm Tôn! 

 Hàn Đông thỏa mãn nói, chỉ cần nhìn vào phản ứng của Tôn Hiểu Linh thì thấy chức vị chủ nhiệm văn phòng vẫn phân phối khá đúng người, người này có thể nhớ chính xác con số của quỹ riêng trong đơn vị, điều này cực kỳ hiếm thấy. 

 Tôn Hiểu Linh cười ngọt ngào nói: 

 - Đây là chức nghiệp của tôi, đúng rồi, chủ nhiệm Hàn, trước đó văn phòng khối chính quyền huyện có gọi điện thoại, nói là cho anh dùng xe của hiệp hội quản lý, còn hỏi anh muốn tuyển thư ký ở đâu? 

 Hàn Đông khẽ cười, bây giờ mình là cán bộ lãnh đạo cấp phó ban nhưng cũng không quá cần thiết có thư ký thì phải: 

 - Thư ký coi như thôi, có công tác gì tôi sẽ để cho văn phòng thực hiện. 

 Tôn Hiểu Linh cười nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn nếu không cần thư ký thì bất cứ lúc nào cũng có thể phân phó tôi, sau này anh dùng chiếc Santana, anh có yêu cầu gì với lái xe không? 

 Hàn Đông hỏi: 

 - Văn phòng có bao nhiêu xe? 

 - Có hai chiếc, trước kia được phân phối cho hai vị phó chủ nhiệm. 

 - Vậy chị sắp xếp cho tôi một lái xe trầm ổn là được. 

 Hàn Đông nói, thấy Tôn Hiểu Linh vẫn đứng đó thì nhân tiện nói: 

 - Chị ngồi xuống một lúc, đứng cũng tạo ra áp lực cho tôi. 

 - Vâng, vâng! 

 Tôn Hiểu Linh không thể ngờ Hàn Đông lại nói ra một câu vui đùa như vậy, nàng thuận tiện ngồi xuống. 

 Hàn Đông nói: 

 - Chủ nhiệm Tôn, chị đưa công tác công khai hành chính cho các vị phó chủ nhiệm, khoảng thời gian này chủ yếu chuẩn bị khảo hạch các nhân viên công tác của hiệp hội quản lý. 

 - Khảo hạch? 

 Tôn Hiểu Linh dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Hàn Đông. 

 Hàn Đông gật đầu nói: 

 - Đúng vậy, tôi phát hiện trong hiệp hội quản lý có hiện tượng thừa người ít việc rất ngiêm trọng, vì vậy tôi quyết định khảo hạch các nhân viên công tác, nếu có thể thì tiếp tục công tác, không thì chỉ có thể loại bỏ. Chị có thể đưa ra một phương án, để xem làm sao để khảo hạch cho tốt, việc này chị phải nắm chặt, nhanh chóng đưa ra phương án cho tôi. 

 - Chủ nhiệm Hàn yên tâm, tôi nhất định sẽ nhanh chóng chuẩn bị tốt. 

 Tôn Hiểu Linh đứng lên nói, nàng biết rõ Hàn Đông giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho mình, đây là tín nhiệm mình, cũng là một loại khảo hạch. Nếu nàng không làm tốt công tác chuẩn bị, như vậy chỉ sợ là vị trí của nàng trong lòng hắn sẽ giảm xuống rất nhiều. 

 - À, chị mau tiến vào công tác đi! 

 Hàn Đông cười nói, hắn thật sự muông thông qua khảo nghiệm với Tôn Hiểu Linh, đầu tiên là xem nàng có làm tốt công tác hay không, sau đó là xem nàng có giữ được bí mật hay không. Vì trước đây Hàn Đông chưa từng nói với ai về vấn đề khảo hạch công nhân viên hiệp hội quản lý. 

 Tôn Hiểu Linh đi ra ngoài được một lát, sau đó lại gõ cửa đi vào, phía sau là một người đàn ông trung niên, chính là tài xế chạy chiếc Santana dưới lầu, nàng nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, đây là anh Hoắc Khải Sơn, đã là lái xe nhiều năm, anh xem anh ấy có phù hợp không? 

 Hoắc Khải Sơn có vẻ khá thận trọng: 

 - Chào chủ nhiệm Hàn. 

 Hàn Đông gật đầu nói: 

 - Tạm thời cứ như vậy. 

 Hàn Đông đã quyết định, nếu có rảnh thì học lái xe, sau này tự mình chạy xe, như vậy sẽ thuận tiện hơn. 

 Hoắc Khải Sơn vừa nghe Hàn Đông nói như vậy thì kích động mà mặt đỏ lên, trước đó hắn thật sự rất lo lắng, vì vừa rồi Hàn Đông giống như nổi giận, còn tưởng rằng gọi mình lên để phê bình. 

 Sau khi Hoắc Khải Sơn đi xuống, Tôn Hiểu Linh lại nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, anh vừa đến nhận chức, các đồng nghiệp của hiệp hội quản lý muốn mở tiệc đón gió tẩy trần cho anh, anh xem nên sắp xếp vào lúc giữa trưa hay buổi tối? 

 Hàn Đông vốn cũng không muốn mở tiệc nhưng hôm nay đã lập uy quá đủ, đã cứng hơi nhiều, nếu không mềm một chút cũng không xong, vì vậy mới nhân tiện nói: 

 - Tổ chức giữa trưa, mời các vị cán bộ trung tầng, tiêu chuẩn an uống không quá cao, tiết kiệm một chút thì càng tốt. 

 - Vâng, tôi sẽ đi sắp xếp. 

 Tôn Hiểu Linh mỉm cười nói, sau đó xoay người đi ra ngoài. 

 Hàn Đông cười cười, hắn lấy sổ sách phí tổn mà Tôn Hiểu Linh đưa đến để xem xét, khi xem qua mới thật sự kinh ngạc, chỉ là vài chiếc xe mà tiền xăng và phí bảo dưỡng mỗi tháng đã là hơn ba ngàn đồng. Đặc biệt là hai chiếc xe con, mỗi tháng một chiếc hơn một ngàn, điều này còn chưa tính phí đi đường, bảo hiểm, rõ ràng chi như vậy là hơi nhiều. 

 - Khó trách ngân sách cũng không đủ, xem ra người tuyến dưới dùng trăm phương ngàn kế để lấy tiền. 

 Hàn Đông cười lạnh nói, hắn nhanh chóng lật vài trang giấy, phát hiện phí tổn mỗi tháng đều gần như nhau, định cầm điện thoại gọi Tôn Hiểu Linh hỏi thăm tình huống cụ thể nhưng nghĩ thế nào lại thôi. Phí tổn đã trả, hóa đơn cũng có đủ, muốn tra cũng không rõ ràng, chỉ có thể chọn biện pháp sau này vung tay ngăn chặn mà thôi. 

 Mười hai giờ, Tôn Hiểu Linh xuất hiện trước cửa phòng làm việc của Hàn Đông, nàng cười nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, giữa trưa sắp xếp dùng cơm ở Bách Vị Vien, chúng ta lúc này lên đường. 

 Lúc xuống lầu thì mọi người đã chờ sẵn, Hoắc Khải Sơn cũng đã khởi động chiếc Santana đứng chờ. Tôn Hiểu Linh ân cần mở cửa xe cho Hàn Đông, sau khi Hàn Đông ngồi xuống vị trí thì nàng lại tiến lên ngồi lên ghế tay lái phụ, nàng cười nói: 

 - Tôi tạm thời tiếp nhận vị trí thư ký của chủ nhiệm Hàn. 

 Mọi người cùng leo lên chiếc xe khách Trường An còn lại, Hàn Đông thấy vẻ mặt của Âu Đạo Khôn và Diêu Trì Minh rất khó chịu, xem ra trước kia bọn họ là chủ của hai chiếc xe con, bây giờ bọn họ phải chen nhau lên xe khách, tâm tình thật sự bức bối. 

 Tôn Hiểu Linh quay đầu lại nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, trước kia chủ nhiệm Âu và chủ nhiệm Diêu thường xuyên dùng hai chiếc xe này, anh xem sau này nên sắp xếp cho bọn họ thế nào. 

 Hàn Đông nói: 

 - Thứ này cũng không dễ sắp xếp, xe đặt trong sân, bọn họ có chuyện công thì cứ sử dụng, chị sẽ phái xe đưa bọn họ đi. 

 Hai vị cán bộ cấp phó khoa nho nhỏ mà vẫn muốn dùng xe riêng, thật sự là phúc lợi quá lớn, Hàn Đông nói: 

 - Sau này việc quản lý xe phải tốt lên, nếu không phải chuyện công thì cố gắng không nên dùng xe. Còn nữa, chị là chủ nhiệm cũng cần phải tăng cường quản lý các hạng mục phí tổn, sau này tất cả các chi trả đều phải do chị ký tên, sau đó đưa lên cho tôi, chỉ có chữ ký của tôi mới xuất tiền, những người khác không ai có quyền lợi ký tên chi trả. 

 Từ sau khi Hàn Đông được thấy sổ sách phí tổn trong vài tháng của hiệp hội quản lý, hắn thấy ngoài vài phần tiền do Tiết Nhân Nghĩa ký tên, phần lớn các phí tổn còn lại đều do phó chủ nhiệm thường vụ Âu Đạo Khôn ký tên. Bây giờ hắn chính thức thu nạp quyền ký tên xuất tiền, tự mình nắm giữ tiền bạc, như vậy coi như thật sự làm cho đám người mưu lợi bất chính phải thu tay thu chân lại. 

 Mỗi lúc Hàn Đông lên tiếng thì Tôn Hiểu Linh đều lấy vở ra ghi chép, thật sự có giác ngộ của một thư ký. 

 Hoắc Khải Sơn yên lặng lái xe, hắn thấy Hàn Đông bàn chuyện công tác thì giảm bớt tốc độ lại một chút. 

 Chương 147: Tôi làm chủ địa bàn của tôi (2) 

 Hàn Đông lại tiếp tục nói: 

 - Còn nữa, những chiếc xe máy và xe đạp dựng trong sân hiệp hội quản lý rất rối, ảnh hưởng đến bộ mặt của đơn vị, sau này đều đưa ra phía sau, công tác vệ sinh trong sân đều do chị làm chủ, đây chính là mặt tiền của hiệp hội quản lý chúng ta. 

 - Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ những chỉ thị của anh, nhất định sẽ làm tốt. 

 Tôn Hiểu Linh cười nói. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Được rồi, chị cũng đừng nên ghi chép lại, những gì tôi nói chị chỉ cần nhớ là được, tuy tôi yêu cầu công tác nghiêm khắc nhưng cũng không chú trọng hình thức, sau này cô sẽ biết. 

 Tôn Hiểu Linh cất vở đi, nàng cười nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn xem ra là lãnh đạo muốn làm việc hiện thực, sau này hiệp hội quản lý nằm dưới sự chỉ đạo của anh, chắc chắn sẽ sáng tạo ra thành tích rực rỡ. 

 Hàn Đông nở nụ cười, cũng tiếp nhận lời nói nịnh hót của Tôn Hiểu Linh. Lúc này xe dừng lại ở quán Bách Vị Viên, ông chủ Đường béo tốt tiến lên mỉm cười chào đón, hắn mở cửa xe giúp Tôn Hiểu Linh: 

 - Chủ nhiệm Tôn, các vị thật sự ít khi quan tâm đến quán nhỏ của tôi. 

 - Không phải hôm nay đã đến rồi sao? 

 Tôn Hiểu Linh cười cười, nàng mở cửa xe cho Hàn Đông rồi giới thiệu: 

 - Chủ nhiệm Hàn, đây là chủ quán, ông chủ Đường. 

 - Tôi có biết anh ấy. 

 Hàn Đông cười nói, khi hắn còn công tác ở cục thống kê thì lần đầu tiên được đưa đến dùng cơm ở nơi này. Ông chủ Đường thấy mặt Hàn Đông thì nhanh chóng có phản ứng, hắn tiến lên cười rạng rỡ nói: 

 - Thì ra là chủ nhiệm Hàn thăng chức, chúc mừng, chúc mừng. 

 Sau khi vào phòng và ngồi xuống thì Tôn Hiểu Linh hỏi: 

 - Chủ nhiệm Hàn, có gọi chút bia không? 

 - Được! 

 Hàn Đông gật đầu, không rượu không phải là tiệc, tuy bây giờ là giữa trưa nhưng uống chút bia cũng không có vấn đề. 

 Bầu không khí dùng cơm cũng không phải tốt, có lẽ mọi người còn sợ hãi vì những biểu hiện bá đạo vào ban sáng của Hàn Đông. Nhưng khi đang ăn thì có người gõ cửa, Tôn Hiểu Linh ra mở cửa, một âm thanh sang sảng vang lên: 

 - Ha ha, quả nhiên là chủ nhiệm Hàn, tôi cũng không nhìn lầm. 

 Hầu Tây Bình mang theo một ly bia đi đến, sau lưng là Trâu Cương. 

 Hàn Đông không khỏi nở nụ cười, hắn nhớ lần đầu tiên gặp mặt Hầu Tây Bình cũng ở chỗ này, Hầu Tây Bình cũng đi với Trâu Cương, xem ra quan hệ giữa hai người khá thân thiết. 

 Hầu Tây Bình nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, tôi đang nói buổi tối sẽ kính rượu anh, không thể ngờ lại gặp mặt anh ở đây. 

 Hầu Tây Bình nâng ly mời Hàn Đông, sau đó lại cùng cụng ly với mọi người, cực kỳ khí thế. 

 Khi Trâu Cương kính rượu Hàn Đông thì cực kỳ cung kính nhưng cũng cho thấy vài phần chờ đợi. Hàn Đông biết rõ ý nghĩ của đối phương, cũng muốn tìm cơ hội đưa Trâu Cương về hiệp hội quản lý. 

 Sau khi cơm nước xong thì Hoắc Khải Sơn đưa Hàn Đông về cổng cục lương thực, sau đó hẹn giờ chiều đến đón rồi đưa Tôn Hiểu Linh quay về. Tôn Hiểu Linh uống vài ly bia, mặt như muốn chảy nước, hai mắt bừng sóng, toàn thân bùng ra khí tức trưởng thành mê người. 

 Hàn Đông nhìn thấy tình cản như vậy thì không khỏi thầm cảnh giác, sau này cần phải chú ý hơn mới tốt. 

 Đến chiều đi làm chưa được bao lâu thì Hàn Đông nhận được điện thoại của phó chủ tịch Tiết Nhân Nghĩa, hắn nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, có việc cần nói một tiếng với anh, khoảng thời gian trước tôi làm công tác tiếp đãi đầu tư bỏ ra hơn bốn trăm đồng mà quên chi trả, tôi đã đưa hóa đơn cho chủ nhiệm Âu, làm phiền anh xử lý dùm. 

 Hàn Đông nghe vậy thì trong lòng bốc hỏa, Tiết Nhân Nghĩa này còn chưa kiếm đủ tiền sao? Mỗi tháng một ngàn năm, còn có tiền thưởng cuối năm, đúng là quá vô sỉ. 

 - Ha ha, chủ tịch Tiết quá khách khí rồi, nếu là phí tổn tiếp đãi, chỉ cần để chủ nhiệm Âu đến yêu cầu văn phòng chi trả là được, cần gì phải làm khổ chủ tịch Tiết phải gọi điện thoại? 

 Hàn Đông tuy nói lời khách khí nhưng lại có ý mỉa mai, nhưng có lẽ Tiết Nhân Nghĩa thật sự không nghe ra vấn đề, hắn cười nói: 

 - Điều này là đương nhiên rồi. 

 Hàn Đông cúp điện thoại mà cười lạnh, giữa trưa đã nói với Tôn Hiểu Linh trên xe, cũng muốn xem Tiết Nhân Nghĩa xử lý vài trăm đồng kia thế nào. Nếu thật sự là tiếp khách thì không có vấn đề, Hàn Đông chỉ nghi ngờ đây là thủ đoạn kiếm tiền của Tiết Nhân Nghĩa. 

 Một lát sau Tôn Hiểu Linh gõ cửa tiến vào nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, báo cáo với anh, chủ nhiệm Âu vừa rồi đã đưa hóa đơn nói là của chủ tịch Tiết dùng trong công tác tiếp đãi nhà đầu tư, tôi hỏi kỹ tình huống nhưng anh ấy lại không nói rõ, chỉ nói chủ tịch Tiết đã chào hỏi anh, muốn tôi xác nhận. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Vừa rồi chủ tịch Tiết thật sự đã điện thoại cho tôi, câu trả lời của tôi là cứ để cho chủ nhiệm Âu đi chi trả như bình thường, chỉ cần là thật thì sẽ xuất tiền. 

 Đáng lý ra vài trăm đồng cũng không là nhiều nhưng Hàn Đông bực bội vì Tiết Nhân Nghĩa lòng tham không đủ, trước kia đã ăn đủ no, bây giờ còn muốn tìm chút tiền, như vậy Hàn Đông cũng thật sự không muốn khách khí. 

 Tôn Hiểu Linh trừng hai mắt, nàng hiểu ý của Hàn Đông: 

 - Tôi biết rồi, để tôi đi đến xác nhận với chủ nhiệm Âu. Mặt khác bâu giờ là cuối tháng, chủ nhiệm Âu nhờ tôi hỏi anh, phúc lợi tháng này phát như thế nào? Mà chủ tịch Tiết vừa rời khỏi hiệp hội quản lý vào lúc cuối tháng, có nên dựa theo quy củ để phát phúc lợi giống anh không? 

 Hàn Đông chợt nổi giận, hắn tức giận nói: 

 - Lời của tôi như gió thổi bên tai sao? Đã nói không cho phép động vào một đồng tiền trong quỹ mà vẫn còn nghĩ cách, quốc gia không phát tiền lương sao? 

 Hàn Đông không phải nổi giận với Tôn Hiểu Linh, hắn nhằm vào Tiết Nhân Nghĩa và Âu Đạo Khôn, kết hợp với cuộc điện thoại trước đó, rõ ràng là Âu Đạo Khôn bị người ta sai khiến, xem ra nhóm này lòng tham không đủ, còn thích bắt tay bắt chân với nhau. 

 - Được, tôi biết nên làm thế nào. 

 Tôn Hiểu Linh cũng không nổi giận, trên mặt vẫn là nụ cười khá quyến rũ, giống như đặc biệt đến đây để bị mắng vậy. 

 Khi Tôn Hiểu Linh xoay người bỏ đi thì Hàn Đông lại trầm giọng nói: 

 - Chủ nhiệm Tôn, tôi lập lại một lần nữa, dù là bất kỳ phí tổn gì thì cô cũng phải nắm thật chặt, đến lúc đó nếu có vấn đề, tôi sẽ hỏi cô đầu tiên. 

 Hàn Đông thân là trợ lý chủ tịch cấp phó ban, còn là chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, hắn quyết tâm tạo ra thành tích, trước tiên phải biến nơi đây thành địa bàn của mình, chỉ như vậy mới có thể buông tay buông chân làm việc. 

 Hàn Đông tuyệt đối sẽ không khách khí với những người muốn vươn tay lên địa bàn của mình. 

 Có đôi khi không biểu hiện cường thế thì dễ làm cho người ta nghĩ rằng mình dễ bị ức hiếp, bây giờ vị trí hiện tại của hắn không giống như trước, dù thế nào cũng khó thể nhường nhịn. 

 Tôn Hiểu Linh xuống lầu chưa được bao lâu thì Âu Đạo Khôn đã đi lên với vẻ mặt âm trầm: 

 - Chủ Hàn, đây là phí chiêu đãi và phúc lợi của chủ tịch Tiết. 

 Người này

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net