Người Cầm Quyền 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
vẫn chưa từ bỏ ý định, Hàn Đông cố nén lửa giận nói: 

 - Chủ nhiệm Âu, nơi này là hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, chỉ cần là hóa đơn chi cho công tác thì đều chi trả dựa theo quy tắc, những thứ khác thì miễn. 

 Âu Đạo Khôn chợt sững sờ: 

 - Nhưng vừa rồi chủ tịch Tiết vừa điện thoại cho anh. 

 - Chủ nhiệm Âu, tôi nói anh có hiểu không? 

 Hàn Đông không đợi đối phương lên tiếng mà tiếp tục: 

 - Nơi đây là hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, chẳng lẽ lời nói của một chủ nhiệm như tôi không có trọng lượng? 

 Chương 148: Điều động 

 Ý tứ của Hàn Đông đã quá rõ ràng. 

 Nơi này là địa bàn của hắn, vì vậy hắn quyết định, đừng cầm Tiết Nhân Nghĩa ra hù dọa. 

 Vẻ mặt Âu Đạo Khôn chợt biến đổi, trong tay cầm hóa đơn đi ra ngoài với vẻ mặt âm trầm. Hắn quay về phòng làm việc, ngay sau đó điện thoại cho Tiết Nhân Nghĩa: 

 - Chủ tịch Tiết, Hàn Đông không chịu báo cáo thu chi, hắn ta còn nói... 

 - Hừ, không thì thôi. 

 Tiết Nhân Nghĩa tức giận cúp điện thoại. 

 Tiết Nhân Nghĩa thấy Hàn Đông vừa mới đến nhận chức, phải nên nể mặt mình mới đúng, hơn nữa tiền cũng không phải của tư nhân Hàn Đông. Ai ngờ Hàn Đông này không thèm nể mặt, thậm chí mình đã điện thoại đến mà cũng không được, hơn bốn trăm đồng hóa đơn, một ngàn năm trăm tiền phúc lợi, cộng lại gần hai ngàn đồng đã bay ra khỏi tay hắn. 

 - Cho rằng mình là lãnh đạo sao? 

 Tiết Nhân Nghĩa phẫn nộ vỗ bàn nói. 

 Ngay ngày đầu tiên đến nhận chức đã gặp phải nhiều chuyện như vậy, điều này làm cho Hàn Đông ý thức được vấn đề của hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang là cực kỳ nghiêm trọng, nếu muốn làm ra chút thành tích thì căn bản phải chỉnh đốn từ bên trong, ngoài ra cần phải kiên quyết chặn người bên ngoài vung tay múa chân làm loạn. 

 Chiều ngày hôm sau khi vừa đi làm thì trưởng khoa quản lý Mã Lợi Bình đã đưa báo cáo tổn kết lên cho Hàn Đông, tuy tiêu đề là đề cao chất lượng phục vụ nhưng nội dung bên trong lại vẫn tỏ thái độ quản lý cường ngạnh. 

 - Được rồi, anh ra đi, cần phải chú tâm suy xét triển khai mở rộng công tác của khoa quản lý. 

 Hàn Đông dùng giọng ôn hòa nói, nếu Mã Lợi Bình này đã bất trị, như vậy khoa quản lý có thể phục vụ tốt các xí nghiệp trong khu công nghiệp Thần Quang mới là lạ. 

 Hàn Đông nhìn xuống thấy khoảng sân dược quét dọn sạch sẽ, xe cộ cũng được đưa đến những khoảng đất trống phía sau, vì vậy mà càng cảm thấy hài lòng với Tôn Hiểu Linh. Nàng ta có thể làm tốt và kịp thời lời nhắn của mình, như vậy xem như xứng với chức vụ chủ nhiệm văn phòng. 

 Hàn Đông bấm số điện thoại của Trần Dân Tuyển, hắn cười nói: 

 - Anh Trần, tôi muốn đưa một người đến, anh xem có tiện không? 

 Trần Dân Tuyển hỏi: 

 - Muốn tạo ra thành viên tổ chức của mình sao? 

 - Cũng chỉ vì muốn làm tốt công tác của mình mà thôi, tôi muốn đổi trưởng khoa quản lý, chỗ anh Trần không có vấn đề gì chứ? 

 - Ha ha, tôi còn tưởng động vào phó chủ nhiệm, trưởng khoa sao, cấp ban phải không? Tình huống của cậu bình thường đều tự quản lý, sau khi xong việc thì lập hồ sơ báo cáo lên cho phòng tổ chức là được. 

 - Nếu là điều động nhân viên, hiệp hội quản lý hoặc cậu có thể viết đơn xin. 

 - Đơn giản như vậy sao? 

 Hàn Đông nở nụ cười: 

 - Tôi chuẩn bị đẩy anh ta lên một bậc. 

 Trần Dân Tuyển kinh ngạc nói: 

 - Cậu thật sự muốn đổi phó chủ nhiệm sao? Đây là cấp phó khoa, tôi có lên tiếng cũng không tính. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Anh Trần hiểu lầm rồi, tôi muốn đề bạt đối phương từ cấp phó ban lên chính ban. 

 - Như vậy thì được, trước tiên cậu cứ điều qua, sau đó đề bạt, cũng không ai nói gì được. Nhưng có một điều kiện cơ bản cần thỏa mãn, đó là phải có kinh nghiệm công tác ở cấp phó ban hơn một năm. 

 - À, điều kiện này có thể thỏa mãn. 

 Hàn Đông vui vẻ nói, sự việc cũng không phức tạp như hắn nghĩ: 

 - Anh Trần, chuyện của anh đã quyết định chưa? 

 - Hôm nay đã được bàn luận, có lẽ ngày mai sẽ có văn kiện. 

 Trần Dân Tuyển cực kỳ bình tĩnh, giống như cũng không quá kích động vì vấn đề thăng chức. 

 - Vậy thì tốt quá, tối thứ sáu tôi sẽ đến chúc mừng anh. 

 Hàn Đông cúp điện thoại và lập tức gọi Tôn Hiểu Linh đến nói: 

 - Chị điện thoại xin số của Trâu Cương ở cục thống kê, có được số điện thoại thì trực tiếp hỏi thăm tình hình, chuẩn bị hồ sơ chuyển lên cho phòng tổ chức. 

 Tôn Hiểu Linh chợt giật mình, nàng cũng hiểu ra vấn đề, vì vậy nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, hay để cho Trâu Cương tự báo cáo đi. 

 Hàn Đông khoát tay nói: 

 - Chị làm đi, tranh thủ hai ngày hôm nay làm tốt việc này, tôi đã điện thoại cho phòng tổ chức rồi. 

 Tôn Hiểu Linh tất nhiên sẽ hiểu ý của Hàn Đông: 

 - Vậy tôi sẽ thực hiện ngay. 

 Tôn Hiểu Linh cười quyến rũ, nàng xoay người rời khỏi phòng làm việc của Hàn Đông, dựa theo dãy số mà Hàn Đông vừa nói để điện thoại đi. Máy nhanh chóng được nối thông, tiếp điện thoại là một nữ công nhân viên, sau khi chờ một lát thì một âm thanh vang lên: 

 - Chào anh, tôi là Trâu Cương, xin hỏi anh là? 

 - Chào anh, tôi là Tôn Hiểu Linh chủ nhiệm văn phòng hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, tôi muốn viết báo cáo điều động anh, có vài tình huống cần tìm hiểu. 

 Trong đầu Trâu Cương chợt nổ ầm lên, hắn cảm thấy âm thanh của đối phương thật sự quá tuyệt diệu, vì vậy mà tâm tình trở nên kích động. Hắn hít vào một hơi thật sâu rồi nói: 

 - Chào Tôn tiểu thư, chị muốn tìm hiểu tình huống gì xin cứ hỏi. 

 Hai ngày qua Trâu Cương luôn chờ lời triệu hoán từ hàn đông, đáng tiếc là mãi mà không thấy gì. Trưa hôm qua dù hắn gặp Hàn Đông ở trong Bách Vị Viên, nhưng hắn thật sự còn chưa kịp nói điều gì, không thể ngờ Hàn Đông lại chó người liên hệ nhanh như vậy. 

 Hạnh phúc đến quá đột nhiên, Trâu Cương sinh ra cảm giác mê muội, nhưng ngay sau đó hắn đã yên tĩnh trở lại, trả lời hết vấn đề của Tôn Hiểu Linh, sau khi nói lời cảm tạ thì cúp điện thoại. 

 - Chủ nhiệm Tiểu Trâu, có chuyện vui gì sao? 

 Chủ nhiệm văn phòng Triệu Nhân Thuận cười tủm tỉm đi đến hỏi thăm, sau khi Hàn Đông ra đi thì Trâu Cương cơ bản mất hết quyền lực, thật sự giống như một cán bộ bình thường, mà biểu hiện của hắn cũng cực kỳ an phận. 

 Trâu Cương cười nhạt nói: 

 - Không có gì. 

 Trong lòng Trâu Cương rất đè nén, nhưng bây giờ tất cả đã tiêu tan, cảm thấy vô cùng thoải mái. 

 ... 

 - Chủ nhiệm Tôn, Trâu Cương này sắp được điều đến hiệp hội quản lý sao? 

 Phó chủ nhiệm văn phòng Ngụy Khắc Quân dùng giọng có chút căng thẳng hỏi Tôn Hiểu Linh. 

 Ngụy Khắc Quân vừa rồi đã nghe được nội dung cuộc trò chuyện của Tôn Hiểu Linh gọi đến cục thống kê, nghe nói đối phương là phó chủ nhiệm văn phòng, hắn lại liên tưởng đến vấn đề Hàn Đông trước kia đi ra từ cục thống kê, vì vậy mà rất lo lắng cho vị trí của mình, tưởng rằng đối phương đến để thay thế mình. 

 Tôn Hiểu Linh gật đầu nói: 

 - Đúng vậy, đay là chủ nhiệm Hàn tự mình phân công. 

 Ngụy Khắc Quân càng thêm căng thẳng: 

 - Chủ nhiệm Hàn có nói sẽ điều động đi đâu không? 

 Tôn Hiểu Linh lắc đầu, nàng thầm nghĩ Ngụy Khắc Quân này rất biết cách phối hợp công tác với mình, vì vậy nhân tiện nói: 

 - Chủ nhiệm Ngụy, anh đi báo cáo công tác công khai hành chính đi, chủ nhiệm Hàn rất quan tâm đến vấn đề này. 

 Ngụy Khắc Quân hiểu rõ ý tốt của Tôn Hiểu Linh, vì vậy hắn gật đầu nói: 

 - Cám ơn chủ nhiệm Tôn. 

 Sau đó Ngụy Khắc Quân cầm theo tư liệu mà căng thẳng đi đến phòng làm việc của Hàn Đông, hắn hít vào một hơi thật sâu, đưa tay lên gõ cửa. 

 Cửa phòng làm việc đã mở sẵn, Hàn Đông đưa mắt nhìn rồi nói: 

 - Vào đi. 

 Ngụy Khắc Quân đi vào, hai tay đưa tư liệu đến trước mặt Hàn Đông: 

 - Chủ nhiệm Hàn, đây là tư liệu về công tác công khai hành chính, xin anh xem xét qua, nếu có gì không tốt mong anh cho ra chỉ thị. 

 - Ngồi đi! 

 Hàn Đông cầm lấy tư liệu nhìn thoáng qua, nội dung rất đầy đủ, hắn gật đầu nói: 

 - À, rất tốt, có thể công bố ra ngoài. 

 Ngụy Khắc Quân cầm lấy tư liệu mà cũng không bỏ đi, hắn do dự một chút rồi cắn răng nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, có vài thứ tôi muốn báo cáo với anh. 

 Hàn Đông dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngụy Khắc Quân, cũng không biết đối phương căng thẳng vì vấn đề gì, hắn cười nói: 

 - Được, anh có ý kiến gì cứ ngồi xuống nói đi. 

 - Cám ơn chủ nhiệm Hàn. 

 Ngụy Khắc Quân ngồi xuống nửa mông, hắn cung kính nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, tôi cảm thấy hiện tượng nhiều người ít việc ở hiệp hội quản lý là khá nghiêm trọng. 

 Hàn Đông khẽ giật mình, hắn không thể ngờ Ngụy Khắc Quân lại nói đến vấn đề này, vì thế nói: 

 - À, anh nói cụ thể xem. 

 Ngụy Khắc Quân chợt bật ra một câu như vậy, đang tự trách mình nói năng lỗ mãng, nhưng hắn lại thấy Hàn Đông không mất vui, vì vậy nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hắn nói: 

 - Chủ nhiệm Hàn, tôi nghĩ thế này, hiệp hội quản lý có hơn ba mươi người, vài năm mà không thể kêu gọi đầu tư được hơn một trăm triệu, hàng năm lại chi ra rất lớn, rất nhiều người căn bản không có ý tưởng, ăn không ngồi rồi. 

 Nếu đã bắt đầu thì Ngụy Khắc Quân cũng không cần quan tâm, hắn cũng không muốn để cho Hàn Đông chú ý, vì vậy mà chậm rãi lên tiếng nói ra tình huống của hiệp hội quản lý, cũng đưa ra vài lời đề nghị, đề xuất chỉnh hợp công tác của tất cả nhân viên, nếu không hợp cách thì nhanh chóng thanh lý. 

 Hàn Đông mỉm cười hỏi: 

 - Vậy anh cảm thấy rút bớt đi bao nhiêu người thì phù hợp. 

 - Điều này...Điều này do chủ nhiệm Hàn quyết định, nhưng tôi cảm thấy trong hiệp hội quản lý có ít nhất một phần tư số nhân viên không phát huy tác dụng. 

 Hàn Đông khẽ suy xét, cảm thấy Ngụy Khắc Quân này rất có đầu óc: 

 - À, anh suy xét đến công tác của hiệp hội quản lý, như vậy là rất tốt, sau này anh nên bảo trì tâm tính, cố gắng hỗ trợ chủ nhiệm Tôn công tác. 

 - Vâng, không có gì thì tôi xin lui ra. 

 Ngụy Khắc Quân đứng lên khẽ cúi người nói. 

 Hàn Đông khẽ gật đầu, lúc này điện thoại vang lên, thì ra là Lâm Phương Tri điện thoại đến, Hàn Đông cười nói: 

 - Anh Lâm, sao lại điện thoại đến tìm tôi thế này? 

 - Chủ nhiệm Hàn, tôi thuận tiện đến huyện thành mà mang cho anh vài phần cá sông, anh xem tôi có thể đưa đến cục lương thực được không? 

 - Anh Lâm, anh quá khách khí rồi, đến tối tôi mời anh dùng cơm. 

 Hàn Đông cười nói. 

 - Tối nay không được rồi, tôi còn phải quay về Triệu Hoa. 

 - Như vậy à, thế thì hẹn anh lần sau vậy. 

 Hàn Đông vừa nói vừa khẽ có ý nghĩ, ngày mai mình sẽ phải đến Thục Đô thăm hỏi phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy là Triệu Nhạc, vừa vặn chưa có quà cáp gì. Lần đầu đến gặp mặt mà mang quà mắc tiền là không nên, tặng thứ tầm thường cũng không đặc sắc, như vậy thì dứt khoát tặng cá sẽ tốt, lại có vẻ thân cận. 

 Vì vậy Hàn Đông hỏi: 

 - Anh Lâm, là cá còn sống

 - Tất nhiên rồi, tôi dùng bao màng mỏng, giữ vài ngày là không có vấn đề, chủ nhiệm Hàn có thể từ từ thưởng thức. 

 Hàn Đông nở nụ cười nói: 

 - Hay quá, làm phiền anh buộc chặt vào một chút. 

 Lâm Phương Tri nói: 

 - Không có vấn đề, tôi sẽ đưa đến đặt ở phòng bảo vệ của cục lương thực, khi anh tan tầm có thể đến lấy. 

 Hàn Đông hiểu ý của Lâm Phương Tri, đối phương chuẩn bị đầu tư lâu dài, người này cũng không tệ, sau này còn cần dùng, vì vậy cũng nên cho đối phương cơ hội. 

 - Chủ nhiệm Hàn. 

 Tôn Hiểu Linh gõ cửa tiến đến: 

 - Đã viết xong báo cáo điều động Trâu Cương, anh xem qua và cho chữ ký. 

 Chương 149: Điện thoại di động 

 Hàn Đông nhìn giờ rồi nhân tiện nói: 

 - Chị tự mình đưa đến phòng tổ chức, mời bọn họ nhanh chóng làm tốt trình tự, tốt nhất là thủ tục sẽ xong vào ngày mai. 

 - Vâng, tôi phải đi đây. 

 Tôn Hiểu Linh nói, lúc này nàng đã biết Hàn Đông là người làm việc cần sự nhanh chóng, nàng dừng lại, bộ dạng muốn nói lại thôi. 

 Hàn Đông hỏi ngay: 

 - Còn chuyện gì sao? 

 - Cũng không có gì, chỉ là vài vấn đề khảo hạch, tôi có thể nhờ chủ nhiệm Ngụy hỗ trợ hay không? 

 Hàn Đông nở nụ cười, hắn đã biết vì sao Ngụy Khắc Quân trước đó tỏ ra căng thẳng như vậy, thì ra đối phương sợ bị mình điều đi. Điều này cũng khó trách, vì Trâu Cương vốn là phó chủ nhiệm văn phòng cục thống kê. 

 - Chủ nhiệm Tôn, có gì thì cứ nói thẳng, không cần che giấu. 

 - Ha ha, tôi thấy chủ nhiệm Ngụy có chút lo lắng. 

 - Hừ, chút tự tin không có, như vậy còn có thể nói gì trước mặt tôi? Được rồi, để anh ấy giúp chị, không phải anh ấy đã nói hiệp hội quản lý sẽ phải giảm biên chế một số người sao? 

 Tôn Hiểu Linh chợt sững sờ, tuy nàng không biết Ngụy Khắc Quân đã nói gì với Hàn Đông, nhưng nàng cũng hiểu Hàn Đông đã đồng ý để cho Ngụy Khắc Quân giúp mình, như vậy khả năng bị điều đi là rất nhỏ. 

 - Chủ nhiệm Hàn, tôi sẽ đi đến phòng tổ chức ngay. 

 Hàn Đông nhìn bóng lưng của Tôn Hiểu Linh mà khẽ cười. 

 Sau đó Hàn Đông tìm số điện thoại của Lữ Nam Phương rồi gọi đến, khi vừa nối thông thì đã nghe thấy tiếng cười ha ha của Lữ Nam Phương: 

 - Anh Đông cũng quá thần kỳ rồi, sao biết được chúng tôi sắp đến Vinh Châu? 

 Hàn Đông chợt sững sốt, sau đó hắn cũng cười: 

 - Các cậu muốn đến Vinh Châu sao? Cậu và Chí Không à? 

 - Đúng vậy, có lẽ nửa giờ sau sẽ xuống Vinh Châu, thế nào, tối nay uống vài ly ở Vinh Châu nhé? 

 - Được, tôi sẽ qua. 

 Hàn Đông trước đây sở dĩ có lòng tin có thể gánh chịu một nửa nhiệm vụ kêu gọi đầu tư chính là muốn lợi dụng quan hệ của mình, Lữ Nam Phương này quen biết rất nhiều, đến lúc đó cần đối phương giúp sức một chút, vì vậy bây giờ cũng nên có chút khách khí.  

 Lữ Nam Phương nói: 

 - Được rồi, chúng tôi đến huyện Phú Nghĩa đón anh. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Không cần, tôi có xe. 

 Lúc này Lữ Nam Phương mới nhớ đến một vấn đề là số điện thoại của Hàn Đông đã thay đổi: 

 - Anh Đông đang gọi điện thoại ở phòng làm việc sao? Lại thăng chức rồi à? 

 Hàn Đông nói: 

 - Đúng vậy, tôi bây giờ là chủ nhiệm khu công nghiệp, được rồi, không tiếp tục kéo dài nữa, tối nay cậu muốn dùng cơm ở đâu? 

 Lữ Nam Phương hỏi Ngưu Chí Không, sau đó nói: 

 - Khách sạn Cát Vịnh, chúng tôi sẽ ở tại đó. 

 Hàn Đông cúp điện thoại và lập tức xuống văn phòng ở dưới lầu, lúc này người ở bên trong khá vội vàng, tinh thần của Ngụy Khắc Quân khá tươi sáng, xem ra sa khi nhận được tin tức chính thức từ Tôn Hiểu Linh thì tốt lên rất nhiều, thấy Hàn Đông cũng nhanh chóng chào hỏi. 

 Hàn Đông khẽ gật đầu, sau đó nói với Hoắc Khải Sơn: 

 - Anh Hoắc, đưa tôi đến thành phố Vinh Châu. 

 Hoắc Khải Sơn lên tiếng, sau đó đi xuống lầu. Bây giờ thời tiết đang nóng lên, trong xe rất oi bức, vì vậy hắn muốn xuống trước mở điều hòa, hạ nhiệt độ xuống. 

 Hàn Đông nhìn chung quanh, trong văn phòng còn có sáu người, trong đó có ba cô gái trẻ tuổi, cách ăn mặc khá mô đen, nhìn giống như không có việc gì làm. Hàn Đông cũng không nói gì thêm, hắn xoay người đi xuống dưới lầu, lại nghe thấy những lời nghị luận hưng phấn của các cô gái ở sau lưng, vì vậy không khỏi cười khổ một tiếng, kể từ khi nào các cô gái đều như vậy rồi? 

 Khi Hàn Đông đến khách sạn Cát Vịnh thì Lữ Nam Phương đã dến, Hàn Đông cho Hoắc Khải Sơn tự quay về, sau đó ngồi xuống hỏi mới biết lần này Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không xuống Vinh Châu để mở chi nhánh cho công ty viễn thông Nam Không, địa chỉ là quảng trường Ngũ Tinh, đã chuẩn bị tất cả, bọn họ chỉ đến khai trương mà thôi. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Động tác của các cậu là rất nhanh, mới đó đã mở chi nhánh rồi. 

 Ngưu Chí Không mỉm cười nói: 

 - Đây cũng nhờ trước đó anh Đông chỉ điểm, bây giờ Nam Không và công ty Motorola hợp tác khá tốt, đã mở năm chi nhánh ở thành phố Thục Đô, ngay cả Nokia cũng nói chuyện hợp tác với chúng tôi. Không ngờ điện thoại di động cỡ lớn với giá cả đắt đỏ như vậy cũng có người mua, lúc này công ty truyền thông và thông tin ở thành phố Vinh Châu đã xây dựng rất tốt, chúng tôi phải tranh thủ đến đây kinh doanh là đúng rồi. 

 Lữ Nam Phương nói: 

 - Anh Đông, bây giờ Nam Không chính là công ty thông tin lớn nhất thành phố Thục Đô, mà chi nhánh ở Vinh Châu lại là lớn nhất, đây chính là hướng về phía anh đấy nhé. 

 Hàn Đông cũng vui vẻ với bọn họ, hắn cười nói: 

 - Được rổi, nếu đã phát tài thì cũng phải mời tôi bữa cơm chứ? 

 Ngưu Chí Không nói: 

 - Ngày mai công ty khai trương, anh Đông giúp chúng tôi dùng thử sản phẩm mới nhé? 

 Hàn Đông hiểu ý của Ngưu Chí Không, hắn cười nói: 

 - Loại điện thoại cục gạch kia mang theo bên người cũng có thể phòng thân. 

 Lữ Nam Phương cười ha hả nói: 

 - Phải lớn mới có khí thế, mà nếu anh Đông không thích loại lớn, chúng tôi có sản phẩm mới, chắc chắn anh sẽ thích. 

 Lữ Nam Phương nói đến đây thì đứng lên mở cặp lấy ra một cái hộp, Hàn Đông đưa mắt nhìn, điện thoại Motorola, coi như là loại máy nhỏ hiếm có vào thời điểm này. 

 - Thế nào? Đây chính là sản phẩm mới nhất của Motorola, buôn bán rất chạy ở Thục Đô. 

 Lữ Nam Phương đắc ý nói. 

 Hàn Đông gật đầu, nếu có một chiếc điện thoại thì thuận tiện liên lạc hơn, vì vậy hỏi: 

 - Máy này giá bao nhiêu? 

 Ngưu Chí Không nói: 

 - Anh Đông, cái máy này làm phiền anh dùng thử là được. 

 Hàn Đông khoát tay nói: 

 - Cái này là không được, tôi phải bỏ tiền ra mua một cái, các anh cho chút ưu đãi là được. 

 Ngưu Chí Không còn muốn kiên trì nhưng Lữ Nam Phương đã nói: 

 - Chí Không, cứ nghe theo lời anh Đông, thế này đi, điện thoại này giá gốc đưa vào đại lý là mười ngàn, nếu là anh Đông mua thì sẽ giảm giá, mà chúng tôi sẽ phụ trách quản lý mạng di động cho anh. 

 Hàn Đông cảm thấy giá tiền không phải là vấn đề, tất nhiên hắn cũng tin Lữ Nam Phương không lừa gạt mình: 

 - Đăng ký số di động cũng phải tốn tiền sao? 

 Ngưu Chí Không cười nói: 

 - Anh Đông thì không, anh có mang giấy chứng minh không? Đến khi đó còn cần nó để đăng ký. 

 Hàn Đông khẽ gật đầu, sau đó đưa chứng minh cho Ngưu Chí Không, lại cười nói: 

 - Tôi cũng không khách khí, coi như theo phong cách phương Tây. 

 Thực tế nếu không trở thành chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, Hàn Đông cũng không muốn mua loại điện thoại này, dù sao thì liên lạc với các nhà đầu tư cũng cần điện thoại, nếu luôn dùng điện thoại bàn thì cũng mất mặt. 

 Lữ Nam Phương lúc này lại nói: 

 - Anh Đông, anh lúc này không còn công tác ở thị trấn Triệu Hoa nữa sao? 

 Thấy Hàn Đông gật đầu thì Ngưu Chí Không cười nói: 

 - Anh Đông rõ ràng là kéo chúng ta qua rồi bỏ chạy. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Yên tâm đi, chỉ cần là chuyện của tập đoàn Kỳ Vọng, tôi có thể hỗ trợ không bao giờ chối từ. Bây giờ tôi là chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu công nghiệp Thần Quang, đặc biệt chú trọng công tác kêu gọi đầu tư. 

 Lữ Nam Phương hỏi: 

 - Anh Đông bây giờ có cấp bậc gì? Lẽ ra anh làm ra nhiều thành tích ở thị trấn Triệu Hoa, lại thấy công tác công khai hành chính của anh được lên chương trình thời sự, phải thăng cấp cho anh mới đúng chứ? 

 Chương 150: Tâm phúc 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Bây giờ tôi là trợ lý chủ tịch huyện, cấp phó ban. 

 Ngưu Chí Không thở dài tận đáy lòng: 

 - Anh Đông còn trẻ như vậy đã là cấp phó huyện, tôi thấy không bao lâu nữa sẽ là chủ tịch huyện, đến lúc đó anh Đông nên quan tâm đến tập đoàn Kỳ Vọng nhiều hơn nữa. 

 Hàn Đông nói: 

 - Nào dễ dàng lên làm chủ tịch huyện

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net