Người Cầm Quyền 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
làm chứ không phải là muốn làm là được. 

 Ở Hoa Hạ, tôn kính người già là một phẩm chất rất được coi trọng, đặc biệt là trong quan trường, khi tới lui với những đồng chí lão thành, tất cả mọi người đều phải biểu hiện rất khách khí. 

 Hàn Đông cũng không muốn mang trên mình cái danh hiệu là không tôn kính đồng chí lão thành, chỉ cần Ngô Giải Toàn không cố ý nhằm vào mình, thì Hàn Đông vẫn sẽ khách khí với ông ta. 

 - Ừm. Tôi biết rồi. tôi sẽ dạy bảo lại nó. 

 Ngô Giải Toàn nói. Ký thật, ông ta đối với nhân phẩm của Hàn Đông cũng không có gì bất mãn. Nếu như Hàn Đông đã gọi điện đến như thế này rồi thì chỉ sợ vấn đề chính là ở trên người của Ngô Hiểu Bảo. ông ta chủ yếu chỉ cảm thấy là Hàn Đông rất không biết điều, do vậy trong lòng không thích lắm. 

 Những đồng chí lão thành đã lùi về tuyến hai, thì tâm tính cũng sẽ không giống với khi còn tại vị. 

 Tắt điện thoại, Hàn Đông vỗ vai Chu Chính, nói: 

 - Không có việc gì, ai cũng uống rượu, không kiềm chế được cũng là chuyện bình thường. 

 Chu Chính vẫn có chút lo lắng nói: 

 - Anh Đông, không có vấn đề gì chứ? 

 Từ biểu hiện vừa rồi của Hàn Đông, hắn và tên nhóc kia quan hệ có vẻ khá gần gũi, cho nên trong lòng Chu Chính hơi buồn bực, sớm biết vậy mình khách khí một chút thì hơn. 

 Hàn Đông cười cười, nói 

 - Ngô Hiểu Bảo quả thực có nhiều lúc cũng nên đánh. Tốt rồi, mọi người tiếp tục hát đi. 

 Ở một phòng hát khác, Ngô Hiểu Bảo buồn bực, nói: 

 - Thế nào lại gặp Hàn Đông vậy? Xui thật! 

 Tay y luồn vào bên trong ngực cô gái, không ngừng nhào nặn, cô gái kia cũng không ngừng dụi qua dụi lại trên người y. 

 Sa Trí Tuyên sắc mặt âm trầm, nói: 

 - Tôi muốn chơi Hàn Đông một cú, khiến cho hắn vĩnh viễn không thể trở mình dậy. 

 Phương Kiến trong lòng vui sướng, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, nói: 

 - Hàn Đông quả thật khá khó chơi. 

 Lúc này, một cô gái nói: 

 - Cái tên công tử bột kia là người nào vậy, thoạt nhìn rất là kiêu ngạo a? 

 Sa Trí Tuyên nhìn cô một cái, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói với cô ta: 

 - Nếu như em có bản lĩnh kiến cho hắn có một chút tin trêu hoa, cộng thêm ảnh chụp nữa thì anh sẽ cho em mười ngàn đồng. 

 Cô gái kia vừa nghe, lập tức mở to mắt: 

 - Anh Sa, anh nói thật chứ? 

 Sa Trí Tuyên hung hang nói: 

 - Anh nói sẽ giữ lời, nhưng nhất định là phải có ảnh chụp, ha ha, nếu như có thêm video nữa thì càng tốt. Ba người các em vừa rồi cũng đã nhìn thấy hắn ta, ai có bản lĩnh lấy được ảnh và video của hắn thì anh sẽ lấy mười ngàn đồng mua lại. 

 Mấy cô gái này cũng không phải là người đứng đắn gì, vừa nghe thấy có chuyện tốt như vậy, liền lập tức xúc động đứng lên. 

 Những người làm nghề này như các cô, muốn kiến được mười ngàn đồng cũng không phải là chuyện dễ dàng. 

 Huống chi, người đàn ông kia bộ dạng cũng rất tuấn tú, cùng hắn xuân phong một đêm, chụp mấy bức ảnh là có thể kiếm được tiền, quả thực là chuyện rất có lợi. 

 - Bất cứ giá nào em cũng sẽ lấy được. 

 Cô gái kia hưng phấn mà nói. 

 - Tốt lắm, anh sẽ chờ ảnh chụp của các em, nhưng tối nay trước tiên phải để anh vui thích một phen trước đã. 

 Sa Trí Tuyên mạnh tay đẩy ngã cô gái kia ra, thổi phù một tiếng, liền xé rách quần trong của cô, sau đó lại đặt hai chân của cô lên vai mình, mau chóng cởi quần mình ra, rồi hung hăng đè xuống. 

 Hôm sau là Chủ nhật, Hàn Đông lái xe đi đón Vương Hòa Bình rồi lại đến đón Chu Chính. 

 Chu Chính mặc một chiếc áo sơ mi hoa, bụng khá to, vừa nhìn thấy Vương Hòa Bình cũng ngồi trên xe, liền nói: 

 - Hai vị lãnh đạo, để tôi lái xe cho. 

 Hàn Đông cười, nói với Vương Hòa Bình: 

 - Trưởng ban Vương, chúng ta có tài xế miễn phí kìa. 

 Hai người xuống xe ngồi ra đằng sau. Hàn đông khách khí khiến cho Vương Hòa Bình phải ngồi xuống phía bên trái. 

 Lần này Kỷ Quốc Hùng sở dĩ có thể thăng tiến chủ yếu vẫn là bởi vì Hàn Đông. Nếu như không có Hàn Đông thu lại năm triệu kia, thì toàn bộ sự việc cũng không có biến hóa nhanh như vậy được. Đương nhiên, thái độ của Bí thư thành ủy Đinh Vi Dân cũng rất quan trọng. Ông ta vẫn đang muốn tìm cơ hội đánh đổ Hoa Kiến Thành, cho nên tự nhiên cũng sẽ không thể bỏ qua cơ hội này. 

 Sau khi đến nhà Kỷ Quốc Hùng, Kỷ Quốc Hùng có vẻ rất vui vẻ, sau khi đến phòng khách ngồi xuống rồi, ông ta mới nói: 

 - Lần này ít nhiều đúng là nhờ có Hàn Đông, nếu không tôi cũng không biết đến khi nào mới có thể có cơ hội chuyển sang chính thức. 

 Hàn Đông mỉm cười nói: 

 - Tôi cũng đâu có làm gì đâu, cục trưởng Kỷ có thể được chuyển sang chính thức đó là do lãnh đạo vừa lòng với công tác của ông mà thôi. 

 Hiện tại, Hàn Đông đã quen lấy chức vị để xưng hô với Kỷ Quốc Hùng, do vậy cũng không cảm thấy không được tự nhiên. 

 Vương Hòa Bình nói: 

 - Lão Kỷ ông rốt cục cũng hết khổ. Cục phó như tôi đây, không biết đến khi nào mới có thể được tiến lên a? 

 Ông ta vô cùng cảm thán. Ông ta và Kỷ Quốc Hùng được đề bạt làm cục phó đồng năm nhưng hiện tại, Kỷ Quốc Hùng đã được thăng cấp làm Cục trưởng, lại còn là nhân vật số một ở Cục tài chính thành phố, so với ông ta hiện tại là một Ủy viên thường vụ Huyện ủy, Trưởng Ban tuyên giáo là quan trọng hơn rất nhiều. 

 Mặc dù lần này, nhân sự bên trong huyện ủy có khả năng sẽ thay đổi một chút nhưng Vương Hòa Bình cũng biết, cơ hôi của mình không được lớn. 

 Mà ở trên huyện, trên cơ bản, ông ta không có khả năng từ chức vị Trưởng ban tuyên giáo mà tiến thêm một bước lên làm cục trưởng được. 

 Kỷ Quốc Hùng nói: 

 - Hòa Bình, anh vẫn có cơ hội, nhưng tốt nhất là vẫn phải quá độ trên thành phố một chút mới được. 

 Vương Hòa Bình lắc đầu nói: 

 - Tôi đương nhiên cũng muốn quá độ, nhưng mà không có cơ hội a. 

 Hàn Đông cười: 

 - Cơ hội thì không thiếu, thế nhưng huyện Phú Nghĩa hiện tại vẫn chưa rời khỏi Trưởng ban Vương được. 

 Vương Hòa Bình hiểu được ý của Hàn Đông. Ông ta cũng chỉ là cảm thán một chút mà thôi. Dù sao nếu như ông ta muốn điều động thì nhiều nhất cũng chỉ lên đến được Phó trưởng ban thường trực Ban tuyên giáo Thành ủy, cũng chỉ được xem như là cấp cục trưởng, thế nhưng cũng không phải dễ làm như vậy. 

 Lúc này, Kỷ Quốc Hùng nói: 

 - Quyền lực về sau khẳng định sẽ có, giống như Hoàng Văn Vận, cơ hội của ông ta không phải là tới rồi sao? Nghe nói, lần này tuy rằng ông ta chỉ là một trong những người được đề cử, nhưng tôi phỏng chừng hy vọng của ông ta vẫn là rất lớn, dù sao, vừa rồi Bí thư Tỉnh ủy cũng vừa mới đến huyện Phú Nghĩa một chuyến, chỉ là treo số ở tỉnh mà thôi. 

 Vương Hòa Bình gật đầu nói: 

 - Tôi cũng cho rằng như vậy. Kỳ thật, tôi cảm thấy lần này đối với Hàn Đông mà nói, là một cơ hội không tồi, bất kể là Bí thư huyện ủy hay là Chủ tịch Huyện, đều có thể giành được một ghế a. 

 Hàn Đông ngẩn ra, nói: 

 - Tư cách của tôi đã đủ đâu? 

 Vương Hòa Bình cười nói: 

 - Có gì mà không đủ đâu, bằng những chiến tích mà cậu làm ra, thử hỏi có Bí thư huyện ủy, Chủ tịch huyện nào ở Vinh Châu này làm được như vậy? Hơn nữa, Ban tổ chức cán bộ Tỉnh tủy không phải là đang bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi hay sao? Vinh Châu quả thực là một khu vực trọng điểm, nếu như Hàn Đông cậu tiến thêm một bước thì không phải chính là thể hiện được việc coi trọng bồi dưỡng cán bộ trẻ tuổi hay sao. Tôi cảm thấy là đặc biệt có hi vọng. 

 Chu Chính ngồi ߠmột bên cũng xen vào nói: 

 - Nếu anh Đông lên làm Bí thư huyện ủy, thì huyện Phú Nghĩa khẳng định sẽ càng phát triển nhanh hơn. 

 Kỷ Quốc Hùng nói: 

 - Hòa Bình phân tích quả thực cũng rất có lý a. Hàn Đông, tôi cảm thấy cậu thật sự cũng có thể tranh thủ một chút, sau lại nói Bí thư Thành ủy Đinh không phải là cũng rất coi trọng cậu hay sao? Cậu đi báo cáo công tác với ông ấy đi, cho dù không được thì cũng thể hiện được quyết tâm tiến lên của cậu. 

 Trước đó, Hàn Đông vẫn cảm thấy mình có thể tiến thêm một bước nhỏ nữa, lên làm Phó bí thư huyện ủy là được rồi, nhưng vừa nghe Vương Hòa Bình phân tích, hắn lại cảm thấy cũng có chút có lý. 

 Nay Hàn Đông cũng đã có chút động tâm. Tuy rằng, hắn đơi với chức Phó bí thư huyện ủy không cần quan tâm nhưng nếu là Bí thư huyện ủy hay Chủ tịch huyện thì lại khác. 

 Bất kể là chức vụ nào, cũng đều là quan phụ mẫu ở một chỗ, đều phải toàn diện công tác, những chuyện phải rèn luyện tất nhiên là Phó bí thư hay Phó Chủ tịch thường trực huyện không thể sánh bằng, hơn nữa, nếu làm ra chiến tích, thì đại bộ phận công lao đều sẽ thuộc về mình. 

 - Không được. Sao mình lại muốn nhiều như vậy được. Mình hiện tại còn chưa đến hai mươi ba tuổi, thăng cấp nhanh như vậy làm gì, cây cao đón gió lớn, hơn nữa, việc phát triển sau này của mình như thế nào, lão thái gia ắt hẳn đã có sắp xếp. Nếu mình vội vã đi lên như vậy, dường như cũng không được tốt lắm. 

 Cho dù là Chủ tịch huyện thì cũng vẫn là một vị trí khá bắt mắt, huống chi Hàn Đông lại trẻ tuổi như vậy, nếu như lên làm thực, khẳng định sẽ khiến cho mọi phương diện đều chú ý. 

 Vị trí này không giống với Phó chủ tịch thường trực huyện. Phó chủ tịch thường trực huyện nói cho cùng vẫn chỉ là một chức phó, sẽ dễ dàng che giấu hơn. 

 Nghĩ thông suốt rồi, Hàn Đông như trút được một gánh nặng, mấy điểm hấp dẫn vừa rồi cũng không còn nữa. Hắn cười nói: 

 - Tôi cũng muốn làm Chủ tịch huyện hay là Bí thư huyện ủy, thế nhưng tôi quyết định, chuyện này cứ để thuận theo tự nhiên đi. Tôi cũng không muốn tận tâm theo đuổi. 

 “Thuận theo tự nhiên”, đây mới chính là tâm tính là hiện tại Hàn Đông phải duy trì. Một khi hắn còn thật sự làm việc, thì về phương diện thăng chức, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất. 

 Nghe Hàn Đông nói như vậy, Kỷ Quốc Hùng và Vương Hòa Bình đều có chút ngoài dự đoán, đổi lại nếu như là bọn họ, trước những điều kiện như vậy, khẳng định sẽ không thể làm được vân đạm phong khinh như Hàn Đông. 

 Vương Hòa Bình thở dài nói: 

 - Tôi thật phục cậu rồi, tôi thật không thể có được loại tâm thái như vậy giống như cậu. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Trưởng ban Vương quá khen, tôi chỉ cảm thấy là hy vọng của mình không lớn, cho nên vẫn là khiêm tốn một chút tốt hơn. 

 Đang nói chuyện thì điện thoại di động vang lên, Hàn Đông lấy ra, không ngờ là số của nhà Triệu Nhạc, liền đứng dậy, đi sang một bên nhận điện thoại, nói: 

 - Chú Triệu, xin chào. 

 Triệu Nhạc mỉm cười nói: 

 - Hàn Đông, nói chuyện có tiện không? 

 Hàn Đông nói: 

 - Thuận tiện, chú Triệu có chuyện gì chỉ bảo? 

 Triệu Nhạc nói: 

 - Cũng không có gì, chỉ là muốn hỏi ý kiến của cháu một chút thôi. 

 - Hỏi ý kiến của cháu? 

 Hàn Đông trong lòng vừa động, Triệu Nhạc muốn nói chuyện gì đây? 

 Triệu Nhạc cũng không nói rõ ra là chuyện gì, chỉ hỏi Hàn Đông là muốn tiếp tục làm công tác kinh tế hay là muốn làm công tác của ban tổ chức Đảng, nói là vì Đinh Vi Dân hỏi qua ý kiến ông ta, để chuẩn bị tiến hành điều chỉnh nhất định đối với công tác của Hàn Đông. 

 Theo lời ông ta nói, Hàn Đông phân tích, Đinh Vi Dân đó là đang cho mình lựa chọn một trong hai, một là tiếp tục làm Phó chủ tịch thường trực Huyện, hai là tiến thêm một bước làm Phó bí thư huyện ủy. 

 Chương 249: Phương Trung chủ trì công tác ở Huyện ủy. 

 Đương nhiên, Hàn Đông đem ý nghĩ của mình nói cho Triệu Nhạc, hắn vẫn muốn làm công tác kinh tế hơn, bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm ra được chiến tích nhanh hơn. 

 Đối với chuyện Đinh Vi Dân không liên lạc với mình mà lại liên lạc với Triệu Nhạc trước, Hàn Đông cũng có thể nghĩ thông được. Trong lúc Đinh Vi Dân bố trí, ông ta tất nhiên nguyện ý làm tốt quan hệ với Triệu Nhạc, dù sao thì sau đó mình cũng sẽ biết được tình huống từ chỗ của Triệu Nhạc. 

 Mặc dù, vừa rồi, Hàn Đông ra hành lang nhận điện thoại, nhưng Kỷ Quốc Hùng, Vương Hòa Bình và Chu Chính đều loáng thoáng nghe được một chút, trong lòng cũng đều có nghi hoặc. 

 Khi Hàn Đông trở về, ngồi xuống, Chu Chính mới cười ha hả nói: 

 - Anh Đông, có phải hay không muốn tiến thêm một bước? 

 Hàn Đông lắc đầu nói: 

 - Chưa nói đến chuyện ấy. 

 Thấy mọi người đều thăm dò nhìn về phía mình, Hàn Đông suy nghĩ một chút rồi thẳng thắn, thành khẩn nói: 

 - Vừa rồi là Trưởng ban tổ chức cán bộ Tỉnh ủy, Trưởng ban Triệu gọi điện tới. 

 - Thảo nào! 

 - Hóa ra là Trưởng ban Triệu. 

 Kỷ Quốc Hùng và Vương Hòa Bình đều thét lên kinh hãi. 

 Mà Chu Chính thì lại ở một bên hai mắt tỏa sang nhìn Hàn Đông, trong lòng không khỏi hưng phấn, thầm nhủ, sau này cứ theo anh Đông lăn lộn, tiền đồ thật lớn a. 

 Hàn Đông sở dĩ thẳn thắn nói ra quan hệ với Triệu Nhạc chủ yếu cũng là để ba người ở đây thêm phần tin tưởng đi. 

 Tình huống trước mắt xem ra, Hàn Đông còn muốn nán lại ở Vinh Châu một thời gian nữa, bởi vậy nhất định phải triệu tập bên người một bộ phận nhân tài. Hiện tại, đám người Kỷ Quốc Hùng, Vương Hòa Bình này quan hệ với mình cũng không tồi, nhưng nếu như muốn tăng thêm một bước nữa, thì nhất định phải khiến cho bọn họ nhìn thấy có hi vọng. 

 Hiện tại, quan hệ của bọn họ với mình không tồi chủ yếu vẫn là bởi vì tiềm lực phát triển của mình không tồi, nếu như hiện tại đưa ra thêm quan hệ với Triệu Nhạc, thì có thể khiến cho bọn họ thấy được hy vọng thăng tiến. Triệu Nhạc thân là Phó trưởng ban thường trực ban Tổ chức cán bộ tỉnh ủy, đối với cán bộ phía dưới có quyền bổ nhiệm rất lớn. 

 Vương Hòa Bình nguyên bản đang vì Kỷ Quốc Hùng thăng tiến mà trong lòng còn hơi có chút buồn bực, nhưng hiện tại liền đã hy vọng tràn đầy. 

 - Xem ra, bí thư Hoàng lần này có thể được đề bạt nhanh như vậy hẳn là có liên quan tới Hàn Đông đi. 

 Vương Hòa Bình cân nhắc trong lòng, đồng thời quyết định, về sau sẽ đi theo bên người Hàn Đông, tương lại ắt hẳn muốn thăng tiến cũng không phải là chuyện khó. 

 Buổi trưa ăn cơm trong nhà Kỷ Quốc Hùng, Kỷ Quốc Hùng lấy ra một chai Mao Đài hơn hai mươi năm. Đây là lúc ông ta xuất ngũ được chiến hữu tặng, giữ nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục cũng lấy ra uống. Nguyên bản trong nhà ông ta cũng có mua mấy chai rượu Ngũ Lương, thế nhưng khi biết Hàn Đông có quan hệ như vậy, Kỷ Quốc Hùng liền quyết định đưa hết vốn ra. 

 Bốn người đàn ông, tổng cộng uống hết ba bình rượu. Kết quả là Hàn Đông uống đến đầu óc choáng vàng, tuy nhiên may là tửu lượng hiện tại của Hàn Đông đã tăng lên không ít, đầu tuy rằng có choáng nhưng vẫn có thể ổn định được. 

 Bốn giờ chiều, Hàn Đông liền từ biệt đi về, gọi điện thoại cho Kiều San San rồi cùng cô ăn cơm chiều, đến khoảng mười giờ mới lái xe trở về huyện Phú Nghĩa. 

 Hôm sau là thứ Hai, sáng sớm, Hàn Đông đã đi vào phòng làm việc. 

 Không lâu sau, Kỷ Quốc Hùng đã gọi điện tới, bào cho Hàn Đông là năm triệu kia đã được chuyển xuống dưới. 

 Hàn Đông cười nói: 

 - Cục trưởng Kỷ làm việc thật là nhanh a. Năm triệu kia không phải là đã bị tham ô mất rồi hay sao, như thế nào lại có tiền rồi? 

 Kỷ Quốc Hùng nói: 

 - Dù nói thế nào, mấy triệu cũng có thể xuất kho được mà. 

 Lần này sở dĩ Kỷ Quốc Hùng có thể thăng tiến chủ yếu cũng chính là bởi vì năm triệu này, bởi vậy, ông ta vừa lên đảm nhiệm là liền khẩn trương bắt tay vào làm chuyện này. 

 Hơn nữa, chuyện này còn có quan hệ tới Hàn Đông, cho dù có là không khẩn cấp thì Kỷ Quốc Hùng cũng phải hoàn thành tốt một cách nhanh nhất. 

 Sau đó, hàn đông lại gọi điện cho cục trưởng cục tài chính Dương Nghị, bảo ông ta hoàn thành thủ tục liên quan. 

 Như vậy, Sở Tài chính chuyển xuống dưới hai mươi triệu, toàn bộ đã được ghi vào sổ sách. 

 Hàn Đông lại gọi Trương Trường Hà tới, nói sơ qua một chút: 

 - Tài chính đã được đưa xuống rồi, công tác kế tiếp, anh phải nhanh chóng đi làm, thứ nhất là phải đẩy tiến độ nhanh hơn, hai là phải giám sát chất lượng các hạng mục công tác, không được để xảy ra bất cứ vấn đề gì. 

 Trương Trường Hà gật đầu nói: 

 - Chủ tịch Hàn cứ yên tâm, tôi sẽ chuyên tâm giám sát. 

 Hàn Đông khá vừa lòng với thái độ của Trương Trường Hà. Qua một thời gian ở chung, đặc biệt quan sát thấy anh ta vẫn luôn để tâm tới các hạng mục công tác, điểm này Hàn Đông khá coi trọng. 

 Sau khi Trương Trường Hà rời đi, Tả Nhất Sơn lại tiến vào báo cáo với Hàn Đông, thuận tiện nói thêm một câu: 

 - Chủ tịch Hàn, tôi vừa thấy Cục Trưởng Cục Tài chính, Cục trưởng Dương qua đây, hình như là đi về phía Đông. 

 Hàn Đông gật đầu nói: 

 - Tôi biết rồi. 

 Tả Nhất Sơn liền vô thanh vô thức lui ra ngoài, làm thư ký, ánh mắt anh ta phải nhìn quanh bốn phía, bất cứ lúc nào cũng phải đem tin tức liên quan báo cáo cho lãnh đạo. 

 Phía Đông chính là văn phòng của Phương Trung, như vậy là Dương Nghị đang đi qua báo cáo công tác với Phương Trung đi. 

 Tuy nói Cục tài chính là ban ngành thuộc Ủy ban nhân dân Huyện, nhưng bởi vì nó rất quan trọng cho nên cả Chủ tịch huyện và Bí thư huyện ủy đều muốn nắm bắt. 

 Hàn Đông cũng biết Dương Nghị là người của Hoàng Văn Vận, tuy là trước đây hắn từng có chút mâu thuẫn nhỏ với Dương Nghị, nhưng cũng đâu có làm gì ông ta. 

 Nhưng không ngờ hiện tại Dương Nghị lại đi báo cáo công tác với Phương Trung, xem ra là ông ta thấy lần này Hoàng Văn Vận sẽ được đề bạt, Phương Trung sẽ lên làm Bí thư huyện ủy, cho nên đi đầu nhập vào trước. 

 Trên quan trường, những chuyện như vậy, kỳ thật cũng không phải là ít. 

 Chỉ có điều, Hàn Đông vốn đã có chút khó chịu với Dương Nghị, hiện tại, Dương Nghị lại có ý muốn đầu nhập vào bên của Phương Trung, nên lại càng làm cho trong lòng Hàn Đông cảm thấy không vui. 

 - Ha ha, thu hậu thì mã lên, mấy ngày này ai cũng không được yên. 

 Hàn Đông lẩm bẩm. 

 Hoàng Văn Vận thăng chức là chuyện ván đã đóng thuyền. Đến lúc Hoàng Văn Vận đi rồi, bất kể là ai tới làm Bí thư huyện ủy, thì Hàn Đông cũng đều tiến thêm được một bước, tăng mạnh quyền lực trong tay, nhân sự tương ứng cũng sẽ thay đổi một chút. 

 Chỉ cần Hàn Đông nắm được trong tay hơn nửa số phiếu ở Hội nghị thường vụ, thì đổi vài người cũng là chuyện dễ dàng. 

 Đến đầu giờ chiều, Lư Kim Nguyên qua đây báo với Hàn Đông, là hai rưỡi chiều Chủ tịch huyện mời dự họp, thảo luận về công tác sắp tới và vấn đề nhân sự. 

 Đúng giờ, Hàn Đông đi vào phòng họp, các vị phó Chủ tịch huyện cũng đều đã đến rồi. 

 Hàn Đông ngồi xuống vị trí của mình, lấy bao thuốc lá Trung Hoa ra mời mỗi người một điếu, sau đó mấy người đều ngồi trông này hút thuốc chờ Phương Trung đến. 

 Không đến mười lăm phút sau, Phương Trung đi vào, ông ta chải tóc bóng loáng đến mức phỏng chừng là con muỗi đậu lên cũng sẽ bị trượt ngã. 

 Lần này, Chủ tịch huyện làm việc cũng không có nội dung gì, đều là những lời bình thường, cường điệu công tác sắp tới một chút, cuối cùng tóm lại là thảo luận vấn đề nhân sự ở Cục công an. 

 Phương Trung liếc nhìn Hàn Đông một cái, mỉm cười nói: 

 - Căn cứ vào nguyện vọng và quyết định của Cục Công an, Đại đội trưởng đại đội đồn Công an khu công nghiệp Thần Quang, là cấp phó phòng, nếu như mọi người không có ý kiền gì, liền thông qua. 

 Hàn Đông ngẩn người, Phương Trung này cũng khá thẳn thắn đi, nhưng ngược lại cũng tốt, cái này miễn cho mình và ông ta đối đầu, đồng thời, trong lòng Hàn Đông cũng hiểu được, đây là Phương Trung đang đưa ra thiện ý. 

 Nếu như Phương Trung muốn ngồi lên chức Bí thư huyện ủy, thì tạm thời cũng sẽ không làm mâu thuẫn ở mọi mặt trở nên gay gắt. 

 Sau khi tan họp, Phương Trung nói với Hàn Đông: 

 - Chủ tịch Hàn, đến văn phòng tôi nói chuyện một chút. 

 Đến văn phòng Phương Trung, Thạch Dũng đưa trà vào liền lui ra ngoài đóng cửa lại. Phương Trung hút một điếu thuốc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net